trong nhà bếp bận rộn
- Này , bồi bàn gì đó, đem tới bàn vip số 2 nha! Ông đầu bếp thở phào nhẹ nhõm với món ăn đặc biệt chuẩn bị riêng cho khách hàng khó tính
- Gọi ta ư?hắn chỉ tay về phái mình, người hơi co rúm
- Chằng lẽ ta gọi ma à, nhanh lên, khách đợi lâu rồi đó
- Nhưng “bàn 2” là gì , ngươi có thể giải thích thêm không? Hắn căng mất nhìn ông đầu bếp hói đầu, râu quai nón
- Ôi trơi, cái thằng ĐẦN NÀY!!! Ông ta la lớn lên làm cả cái bếp nín thở
Hắn hơi hoảng sợ , nhưng đương thời là 1 thái tử sắp đăng ngôi, sao hắn lại phải nhúng nhường được chứ, 2 người nhìn nhau , ánh mắt như có tia lửa, cuối cùng người chịu thua là đầu hói, hắn đành bê dĩa thức ăn đi trước ánh mắt nhìn hắn ý nói đi theo ta
Trong cái nhà hàng này là hạng trung, không đẹp bằng nhà hàng cao cấp kia tuy nhiên vẫn sang trọng không kém. Bên trong 1 căn phòng vip , 1 nữ nhân ngồi giữa 1 bàn tiệc đầy rẫy món ăn làm hắn tưởng nhớ đến mấy phi tần bị thất sủng 1 mình trong cân phòng lẻ loi, cô đơn. Hắn bị bắt buộc cúi khom người , nàng ta nhìn hắn vẻ khó chịu rồi nhìn tên đầu hói, nói giọng chê trách:
- Ông nấu cho chó ăn à, món ông nấu chỉ có thể là thứ bỏ đi thôi, mà cũng đúng , ông cũng chỉ là đồ phế vật thôi.
Ông ta vẫn đứng yên đó, mặt cúi gầm như là không có chuyện gì cả. hình như đây là việc hết sức quen thuộc với ông
- Ông bị điếc à, ông không nghe thấy lời tôi nói sao, mau dẹp những thứ trên bàn này đi, tôi nể mặt mẹ tôi mới đến ăn chỗ ông, ông thật là nhiều chuyện mà, đã cuốn gói ra khỏi nhà rồi thì chết quách luôn đi, sao lại để tôi thấy ông chứ. ả ta tuôn ra nững lời nói không tôn trọng người khác , còn cười khẽ, môi son màu tím trông thật u ám
- Cô chủ à, hôm nay cô chủ không vui ư? Ông tả khẽ nén giọng , trả lời 1 cách tế nhị nhất có thể
- Thôi thôi ông ngoài đi, để chàng trai kia lại, hôm nay ta muốn có 1 niềm vui tao nhã, ông không cản ta chứ.hahahahahaha
Ông ta chậm rãi bước ra, khẽ vỗ vai hắn. hắn không biết gì , ngơ ngơ 1 lúc rồi cũng chậm rãi bước ra, vừa định cửa thì ả ta nóí to,
- Ngươi đang bỏ qua 1 miếng mỡ béo bở đấy, chàng trai trẻ.- ả từ từ tháo từng hạt nút 1 trên áo, lộ ra khe rãnh sâu, bước chậm rãi đến chỗ hắn
Hắn quay sang thấy vậy, nhìn cầm chầm vào ả, vẻ chán nản. ( đương thời la 1 hoàng tử, hắn đã nếm qua biết bao nhiêu hoa thơm rồi)
- Cô còn non lắm, chưa hoàn mĩ đâu
- Ngươi dám nói với ta như thế hả, ngươi ….. ngươi….. có biết ta là ai không hả??
Trấn Nam vẫn đi tiếp, bước chân chẫm rãi, nhưng không biết sao đằng sau lại nghe 1 tiếng vang nhỏ, giống như là những hạt ngọc đang rơi trên sàn vậy, nhưng thật không ngờ ả ta đã nằm trên sàn bất động. Trấn Nam vội khéo léo đến chỗ ả, hắn đã từ học về y thuật, hắn biết sơ sơ vè sơ cứu, rất may tim àng đã trở lại bình thường nhưng vẫn nằm im trên sàn, ông đầu hói vội bật tung cửa ra, vẻ hoảng hốt nhìn hắn, hắn lạnh lùng và đáp trả bằng ánh mắt yên tâm.
Trong bệnh viện
- Ôi con tôi, sao lại thành ra thế này, cảm ơn anh cảm ơn anh đã cứu con tôi,huhu.1 vị phu nhân ăn mặc sang trọng đang khóc lóc cảm ơn
hắn vẫn bình tĩnh, và đáp
- Đừng lo, hài nhi của bà sẽ ổn
- Chúng tôi sẽ trả ơn anh đúng nghĩa, anh yên tâm. 1 ông già đeo kính ăn mặc giống với 1 quản gia hơi cúi người trước hắn
Hắn không nói gì chỉ im lặng ngay lúc đó nó xuất hiện, mặt nó tối sầm;
- Này anh kia, có phải anh lại gây chuyện nữa không, sao anh chẳng để cho tôi bình yên 1 giây phút nào vậy hả, chẳng lẽ anh là thần xui xẻo hay sao vậy
- Này cô ơi….-ông quản gia khẽ động vào vai nó
Nó vội quay sang cúi đầu hối lỗi,;
- Dạ cho cháu xin lỗi, cháu sẽ đền bù thiệt hại- vội lấy quyển sổ nhỏ-bác nói lại tiền viện phí đi ạ
- Cô có hiểu nhầm rồi, chúng tôi phải là người xin lỗi chứ, chính bạn trai cô là người giúp chúng tôi mới đúng, nhờ có anh ấy mà cô chủ nhà tôi mới được chuyển đến bệnh viện nhanh chóng, mà hình như bạn trai cô giỏi chữa bệnh lắm nhỉ, à mà thôi, chúng tôi cảm ơn rất nhiều, chúng tôi sẽ trả ơn các vị sau xin cho địa chỉ ạ
- ủa……là là anh ấy không gây chuyện hả ?
- ừ.ông quản già khẽ cười
nó liền kéo sá hắn xuống khẽ nói”sao anh không nói sớm”
- cô xem cái miệng của cô đi.hắn chậm rãi nói
lát sau, 2 người cúi đầu chào tạm biệt, hắn thấy ông đầu bếp tựa vào chiếc ghế khá xa chỗ phu nhân kia đó, lạ thay rằng ông ta không xuất hiện lúc người của cô ta tới kia tới.