Mấy ngày trước đây, Vệ Lãng có một người bạn phải đi công tác, nhờ anh nuôi giúp con vẹt mấy ngày. Vệ Lãng nghĩ nhân dịp này có thể giúp Giác Giác tìm hiểu về các loài chim khác, liền vui vẻ đồng ý.
Kết quả anh vừa đem lồng chim vào nhà, liền nhìn thấy Giác Giác như lâm đại địch mà đứng giữa phòng khách.
Giác Giác gần đây tâm huyết dâng trào mà học nấu ăn, trên người luôn đeo một cái tạp dề phấn hồng, muôi canh trong tay giờ trước ngực, tư thế như là tuỳ thời đều có thể phát động tấn công, hai hàng lông mày nhăn tít, khuôn mặt phòng bị hỏi:” Vệ Lãng, trong tay anh cầm cái gì nha?”.
“A?”, thái độ Giác Giác quá kì quái, tinh thần Vệ Lãng nhất thừi còn chưa hồi phục lại, cứ ngốc ngốc mà nhìn tay mình:” A, đây là con vẹt bạn anh nhờ nuôi giùm, chỉ nuôi vài ngày…”.
Anh còn chưa nói hết, Giác Giác liền ném muôi canh “loảng xoảng”, mềm nhũn nhào tới ghế salon, học những phụ nữ điên cuồng trong phim truyền hìn mà hô:” Xong rồi, Vệ Lãng tên phụ tình xuất quỹ rồi.”.
Giác Giác một bên đấm ghế sô pha, một tay chùi đi mấy giọt nước mắt không hề tồn tại, từ khe hở tay nhìn lén Vệ Lãng phản ứng, trong miệng còn tận lực mà rầm rầm rì rì biểu đạt sự bất mãn của mình.
Cậu nói giống như Vệ Lãng vừa làm sự tình mà trời đất không dung, anh cứ ngơ ngơ ngác ngác mà nhìn cậu, lại nhìn nhìn lồng chim trong tay một chút mới phản ứng được, hoá ra đều là chim, Giác Giác đây là ý thức nguy hiểm a.
Còn biết ghen, Vệ Lãng trong lòng nhất thời đắc ý. Tuy vậy anh cũng không dám tỏ ra hài lòng, vội vàng thả lồng chim xuống, đi qua ôm Giác Giác, thật cẩn thận dỗ dàng:” Chỉ nuôi mấy ngày, người ta phải đi công tác, mấy ngày sau liền nhận về lại.”.
Giác Giác hừ một tiếng, cũng không nhìn anh. Cách một lúc lâu, cậu mới lén lút liếc mắt lại đây:” Chỉ vài ngày?”.
Vệ Lãng gật đầu như giã tỏi:” Chỉ vài ngày thôi, anh đảm bảo mà.”.
Giác Giác nghiêm túc suy xét nửa ngày, mới không cam lòng mà bĩu môi:” Được rồi, chỉ vài ngày thôi, anh nói rồi đó.”.
Cậu nói xong vẫn chưa thấy yên tâm, hung hăng mà đi tới trước lồng chim, bày ra biểu tình thật dữ tợn đối với con vẹt, trưng ra vẻ mặt hung hăng nhất của mình:” Vệ Lãng là của tao, mày không được nghĩ tới đó!”.
Cuối cùng, còn tỏ vẻ khinh thường mà hừ một tiếng, mũi hếch lên tới trời.
Con vẹt trong lồng tre nào có thể hiểu được lời cậu nói, nghiêng đầu đáp lại, đôi mắt nhỏ viết đầy nghi hoặc, tựa như cảm thấy sinh vật trước mắt thật là kì quái.
Ngược lại, Giác Giác đối với lời đáp này hết sức hài lòng, khoanh tay chậm rãi gật đầu, bộ dáng “biết là tốt rồi”, làm Vệ Lãng nhìn mà cười thầm không thôi.
Vốn cho rằng từ đó liền bình an vô sự, kết quả một ngày sau, Vệ Lãng mới phát hiện mình thực quá ngây thơ rồi.
Đêm nay, lúc đang ngủ say, bỗng nhiên bị một trận âm thanh “loảng xoảng loảng xoảng” đánh thức, anh duỗi tay sờ soạng, phát hiện bên cạnh đã trống rỗng.
Vệ Lãng vuốt vuốt mắt xuống giường, thấy Giác Giác đang lén lén lút lút kéo cái túi lớn, cố gắng đi tới cửa, thỉnh thoảng lại có tiếng vang bên trong truyền đến. Anh kì quái hỏi:” Giác Giác, em làm gì vậy?”.
Ban đêm yên tĩnh, Giác Giác bị anh làm sợ hết hồn, cấp tốc xoay người che ở trước túi, trên mặt có vệt đỏ khả nghi, lắp bắp trả lời:” Không, không làm gì hết nha!”.
Phía sau cậu còn cái túi lớn như vậy, thế mà còn nói không làm gì, coi mình là tên ngốc sao, Vệ Lãng nheo mắt lại.
Anh không nói thêm mà đi tới, đè lại Giác Giác đang không ngừng giãy dụa, tháo miệng túi ra.
Vừa nhìn vào, đầu Vệ Lãng đều to lên ba vòng.
Trong túi chứa một đống bình rượu, nhìn kiểu này, hẳn là Giác Giác đem tất cả rượu trong nhà thu thập lại.
Vệ Lãng bất đắc dĩ hỏi:” Em thu thập mấy thứ này làm gì?”.
Giác Giác vỗ tay anh ra, mất tự nhiên mà uốn éo người, sau đó lại quát to:” Hừ! Em đây là đang dự phòng anh quá trớn! Lỡ như con vẹt kia uống rượu cũng biến thành người thì làm sao!”.”
Đáp án này làm cho Vệ Lãng dở khóc dở cười, hoá ra Giác Giác nửa đêm không ngủ là do đang lo lắng việc này.
E rằng chính mình phải bắt đầu kiêng rượu thôi, anh nghĩ.