Ba trăm năm nay, tôi là đóa hoa Bỉ Ngạn duy nhất nở rộ tại sông Vong Xuyên.
Có người nói tôi là oán khí kết tụ lại của những oan hồn trên sông. Phải, hàng ngày tôi chứng kiến vô số xương cốt ch*t nổi lên rồi lại rơi xuống dòng sông. Đây là cái ch*t của con người trên thế gian. Đối với tôi, cái ch*t chỉ là sự làm tăng thêm bầu không khí đen tối trong dòng sông.
Nghe Mạnh Bà nói.
Ở trần gian, nước sông trong vắt, có cá nhỏ, tôm và những viên sỏi đẹp đẽ. Chắc rằng ở âm phủ không thể nào so bằng cảnh vật ở trần gian.
Tôi dần dần có linh trí, Diêm vương yêu cầu tôi siêu độ những linh hồn đã ch*t, nhưng việc đó thật sự rất nhàm chán...
Ngày hôm đó tôi đã phạm một sai lầm nhỏ và bị Diêm Vương đày xuống trần gian để rèn luyện.
Trần gian, cũng cần rèn luyện sao?
Tôi ngã xuống cạnh một cái ao trên núi. Nước trong ao rất kỳ lạ và đầy máu. Ngay sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói tà ác.
"Ồ, ta bị nhốt ở chỗ này mấy trăm năm, lần đầu tiên nhìn thấy một thân thể đẹp như vậy, để ta nhập vào thì tốt biết mấy!"
“Ai đang nói đó?”
“Ồ, lại còn không phải người phàm, có thể nghe được lời ta nói sao?”
Cứ như vậy, tôi đã quen biết tên này.
Một kẻ được con người gọi là "Tà thần". Mấy trăm năm trước, hắn là một vị tướng quân, đã gi*t rất nhiều người, vì gi*t người nhiều quá nên sau khi ch*t đã bị đưa vào tà trận, bị các cao nhân của quân địch nhốt trong ngôi miếu này, thân thể đã bị hủy hoại, nhưng linh hồn không bị hủy diệt.
Cho nên hắn luôn th/èm m/uốn th/ân t/hể của người khác...
Sau đó, tôi được mẹ đón về nhà, lần đầu tiên tôi gặp cô ấy.
Em ấy nhỏ nhắn tròn trịa, mẹ bảo tôi gọi em ấy là em gái và phải bảo vệ em ấy.
Vì tôi là anh trai của em.
Làm anh trai dĩ nhiên phải bảo vệ em gái mình.
Lúc đó tôi mới nhận ra rằng trần gian có rất nhiều người xấu.
Họ bắt nạt mẹ, bắt nạt em gái, mẹ phải giả điên, còn em gái thì luôn khóc, luôn khóc...
Tôi là hoa Bỉ Ngạn, trên người mang theo hương thơm của sông Vong Xuyên, có thể khiến người ta mất đi ký ức, có thể mê hoặc tâm trí họ, nhưng duy nhất không thể gi*t người.
Tôi không thể rời khỏi nơi này. Tôi luôn ở trong thôn canh giữ cho mẹ tôi, chờ đợi em gái tôi, em ấy nói sẽ quay về.
Tôi đã ở trong sông Vong Xuyên ba trăm năm, chỉ cần muốn, tôi có thể cảm nhận được sự sống ch*t của bất cứ ai.
Ngày hôm đó là sinh nhật của em ấy.
Nhưng tôi không ngờ đó cũng là ngày giỗ của em tôi.
Em gái tôi đã bị ba người bạn cùng phòng gi*t ch*t.
Tôi đã tìm đến tà thần.
Tà thần yêu cầu tôi giúp hắn tìm một thứ ở âm phủ và tôi đã đồng ý.
Bất kể điều kiện là gì.
Tôi đều có thể hứa với hắn
Ba người đó, tôi muốn họ nợ m.á.u phải trả bằng máu.
Diêm Vương muốn xóa đi ký ức của tôi và phạt tôi bị giam dưới đáy sông Vong Xuyên một trăm năm.
Bồ công anh đỏ tung bay phất phơ...
An An
Có duyên.
Chúng ta sẽ gặp lại.
Hết.