Như Ý xô được anh ra, thuận tay đánh cho anh 1 bạt tay, sửa soạng lại quần áo bị anh nhào nhào nát "Tống Thiên Sơn, tôi và anh chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới còn cái hôn nhân quái quỉ đó sớm muộn gì củng kết thúc thôi..."
Tống Thiên Sơn nhếch miệng dần chuyển sang băng lạnh
"Kết thúc...? Cuộc hôn nhân này vẫn phãi diễn ra, làm sao bây giờ tôi bắt đầu có hứng thú với cô rồi đó!"
"Anh điên rồi"
Như Y tức giận bỏ ra khỏi phòng, 1 mạch chạy về phòng của mình thở dốc dựa người vào ghế, làm sao vậy trước giờ cô luôn rất bình tĩnh vậy mà khi đứng trước mặt anh cô không thể nào kiềm chế bản thân của mình được, A cơn nhức đầu lại kéo đến trong đầu xuẩt hiện những hình ảnh mơ hồ tiếng cầu xin thảm thiết"Kinh tởm, buông tôi ra, anh muốn làm gì, buông tôi ra"
A nhức đầu quá, cô cố gắng lục lọi trong hộc tủ, cầm 2 viên thuốc bỏ vào trong miệng
Lại là nó những hình ảnh này gần đây lại xuất liên tục và nhiều hơn. Tại sao lại như vậy?
Thiên Sơn đứng yên 1 chỗ lặng người nhìn cô chạy đi lấy tay chùi đi vết máu ở khoé miệng, sau đêm trước hôn lễ cô dường như mất tích, anh điên cuồng mà tìm kiếm còn cô giống như hoàn toàn biến mất, cô không biết trông 5 năm qua anh sống như thế nào nhưng không anh ngờ sau khi gặp lại câu đầu tiên mà cô nói với anh lại là tôi có bạn trai rồi, cô không biết câu nói đó khi nói ra làm cho anh có bao nhiêu khó chịu có bao nhiêu tức giận.
Lam Thanh buồn chán nằm ở trong phòng lăn qua lăn lại, trơi ơi chán quá chán đến phát điên rồi a
Tiếng chuông của cô vang lên là Như Ý gọi đến "Reng...reng...reng "
"Alo, Như Ý cuối cùng củng chịu gọi cho tao rồi sao?"
"Xin lỗi, 2 ngày nay bận quá, tối nay bù đắp lại cho mày, sao có chỗ nào chơi vui 1 chút không?"
"Có, tao tới rước mày"
"Ok, điạ chỉ nhà tao gửi qua sau"
Tắt máy, Như Ý dựa người vào ghế xoa xoa thái dương
Tối 10h trước cổng biệt thự Trương gia
"Woa, thì ra là tiểu thư tập đoàn Le Royal"
Như Ý mỉm cười leo lên xe cài dây an toàn"kể mày nghe sau, giờ thì đi thôi"
1 chiếc xe màu hồng sang trọng dừng trước cửa quán bar cao cấp. Như Ý bước xuống xe đôi môi đỏ mọng tóc dài chấm eo quần áo màu đen điểm ánh kim, mỗi bước đi cực kì tao nhã còn Lam Thanh cô như 1 nàng công chúa kiêu ngạo bước ra từ trong truyện cổ tích với cái đầm sexy ôm sát người vừa ngắn vừa thiết kế voan khoe ngực"
Dưới ánh đèn lấp lánh trong vũ trường Như Ý và Lam Thanh thật quyến rũ.
Hộp đêm Clull Sky này thuộc hàng nổi tiếng trong thành phố, nó nằm ở trung tâm thành phố và hầu như cứ đến tối muộn là chật kín người.
Lam Thanh biết Như Ý thích khiêu vũ nên đem cô đến đây Như Ý gọi ly Martini còn Lam Thanh thì uống Bellini. Sau nửa tiếng không khí bắt đầu nóng lên, Như Ý củng hoà mình vào dòng người đang nhảy múa điên loạn. Ngọn đèn mờ ảo, bóng người lờ mờ, còn có tiếng la hét ầm ĩ cùng với tiếng va chạm của ly cốc. Nhìn động tác của Như Ý quả có thể so sánh với 1 vũ công chuyên nghiệp vừa nhảy vừa liếc mắt đưa tình với những người đàn ông ở bên cạnh.
Tống Thiên Sơn đang ngồi một mình ở quán bar, buồn bực uống rượu, tâm tình như rơi xuống đáy vực sau khi kết thúc giờ làm việc, anh phiền muộn đến quán bar này anh điên cuồng uống Vodka muốn làm say chính mình, kìm chế lại sự xúc động khó hiểu lúc sáng của mình. Tiếng la hét ầm ĩ trên sàn nhảy mỗi lúc 1 lớn hơn cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, anh quay đầu trừng mắt nhìn đám người kia, phút chốc, 2 mắt nhìn đăm đăm, nín thở bất động
Cô là Trương Như Ý chính xác là Trương Như Ý. Nhưng quần áo cô mặc là như thế nào áo đen trễ cổ khoét vai rãnh ngực đẹp đẽ ẩn hiện, quần đen bó sát người đường cong lung linh hiện ra không sót một chút gì. Cô bận quần áo chết tiệt gì vậy muốn bọn đàn ông ăn sống nuốt tươi cô sao?
"Đợi tao chút đi vệ sinh một lát" Như Ý mĩm cười mệt mỏi bước vào nhà vệ sinh. Khi bước ra bất ngờ lại chạm mặt Tống Thiên Sơn cô giật mình ngẩng đầu lên. Anh tức giận nắm chặt lấy tay cô áp sát cô vào tường.
" Buông" cô nổi giận chết tiệc đến nơi này rồi mà cũng còn phải nhìn mặt hắn ta
Anh lạnh mặt gia tăng lực nắm càng chặt cánh tay của Như Ý hơn khiến cô nhíu mày
"Anh buông tay" Như Ý liên tiếp giãy dụa kêu lên
"Sao cô lại xuất hiện ở chỗ này! Cô không biết những chỗ như thế này rất phức tạp hay không?" anh lớn tiếng trách mắng
"Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của anh" Cô nhìn anh, gương mặt xinh đẹp vẫn lạnh lùng như vậy
"Cô..." Anh thực sự tức giận khó hiểu nhiều năm như vậy ở nước ngoài cô đã sống như thế nào trước kia cô rất kiêu ngạo cô luôn cho rằng loại phụ nữ khi bước vào đây tẩt cả đều rất thấp kém có đánh chết cô cũng không bao giờ đặt chân vào những nơi như thế này còn bây giờ...
"Nếu như anh đứng đây chỉ để hỏi những câu thừa thải như thế này! Vậy tôi đi được chưa?" cô lạnh lùng hỏi
"Không được" anh cả giận nói nhanh chóng nắm chặt lấy bả vai cô
"Tống Thiên Sơn, rốt cuộc anh muốn làm gì?" cô tức giận, hắn dựa vào cái gì mà chất vấn cô như phạm nhân.
"Tôi muốn biết cô đang làm cái gì sao lại quần áo như vậy cùng những loại đán ông đó uống rượu? Anh nheo mắt nhìn từ trên xuống không chỗ nào là anh không nhìn qua.
" Bản thân chỉ kiếm 1 chỗ giải trí một chút không được sao?" Cô lạnh giọng ngoảnh mặt ra chỗ khác không muốn đối diền với cặp mắt chăm chú của người đàn ông này
"Giải trí?" Anh nhướn mày âm lượng tăng lên" Em giải trí bằng cách uống rượu uốn éo trước mặt những loại đàn ông này"
Cô biến sắc khó chịu nói" Cái này thì có liên quan đến anh à, Tổng giám đốc tôi nhắc nhở anh thêm 1 lần nữa tôi và anh ngoài công việc ra thì không có liên quan gì đến nhau cả, tốt nhất là đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi!Chào anh" Như Ý thoát khỏi vòng tay của Thiên Sơn lập tức rời đi