• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Mão Liên


Biên tập: Wanhoo


Sau khi thái phó đến Thái học đường, mọi người mới ngộ ra thành viên mới kia là thư đồng được nhắc đến trong thánh chỉ chọn thư đồng cho Thập tam hoàng tử.


Đó là Nhị công tử quý phủ Dung hầu.


Bỗng nhiên tâm trạng các hoàng tử còn phức tạp hơn Yên Quy. Những con mắt âm thầm đổ vào Ấu Ninh không giảm mà còn tăng, ngay cả các trò nghịch ngợm trong lớp cũng giảm đi, Thái phó buộc phải ho khan một tiếng.


Thân phận của Ấu Ninh thế nào Thái phó không muốn quan tâm, ông cũng không biết thật ra học sinh mới đến này bé gái. Sau vài lần xem nhẹ vì tuổi còn nhỏ, Thái phó cũng không để ý quá nhiều.


Các hoàng tử đã bắt đầu học Tứ thư, theo lệ cũ, họ đang chuẩn bị tự đọc nửa canh giờ. Chẳng ngờ hôm nay Thái phó lại chuẩn bị gọi người kiểm tra thuộc lòng.


Bất luận triều đại nào, lớp học sinh nào, kiểm tra thuộc lòng luôn là việc đại đa số không được yêu thích. Ngay lập tức có một số hoàng tử chột dạ, đương nhiên cũng có mấy người ung dung.


Thái phó mỉm cười nhìn một vòng, chậm rãi đọc một câu, "Kim phù thiên, tư chiêu chiêu chi đa, cập kỳ vô cùng dã, nhật nguyệt tinh thần hệ yên, vạn vật phúc yên.[1]"


Mọi người chăm chú suy tư, Thái phó nhìn về một hướng, "Thập điện hạ có thể đọc tiếp được đoạn này không?"


Thập hoàng tử ngẩng đầu suy nghĩ rồi nhanh chóng mỉm cười xác nhận. Chầm chậm bổ sung đầy đủ đoạn sau, mặc dù không quá lưu loát nhưng cũng được Thái phó gật đầu ngợi khen.


Thái phó lại gọi mấy người khác, người trả bài vẻ mặt khác nhau, quả nhiên có hai người ngập ngừng, đọc khá linh tinh.


Đang trong lớp học, Thái phó sẽ không kiêng dè thân phận hoàng tử của họ. Bấy giờ đã có nội thị cầm thước đến đánh hai thư đồng của hai vị hoàng tử kia.


Hoàng tử phạm sai lầm, thư đồng bên cạnh sẽ bị phạt.


Hình phạt nặng nhất cũng chỉ vụt thước vào lòng bàn tay, vụt không mạnh, vấn đề ở chỗ bị mất mặt. Trong học đường đều là hoàng tử, vương hầu, hoặc công tử phủ trọng thần, trước mặt bao nhiêu người, chẳng ai muốn bị chê cười cả.


Ấu Ninh chưa bàn đến việc mặt mũi, cô bé chỉ trợn tròn mắt nhìn cái thước phạt tay mọi người. Mỗi lần tiếng bốp vừa vang lên, cơ thể nhỏ bé sẽ lại run theo một cái.


Cô bé cảm thấy đau ơi là đau.


Ở nhà tiểu cô nương chưa từng xử phạt bằng thể xác như thế. Thi thoảng ngã một cái còn rưng rưng nước mắt huống chi là bị đánh vào tay.


Nhìn thấy Thái phó sắp sang bên này, Ấu Ninh lo lắng lắm nhưng không dám quấy rầy Yên Quy. Cô bé chỉ biết len lén liếc mắt, lo lắng ra mặt.


Đương nhiên Yên Quy cũng bị phạt ở học đường rồi. Ngày trước không có thư đồng, bị phạt là chuyện của một người, giờ mọc thêm thành viên mới này...


Hắn dời mắt đi, dưới vấn đề của Thái phó, hắn chỉ dừng lại trong nháy mắt rồi đọc lưu loát toàn bộ, khiến Thái phó vuốt râu liên tục. Không cầm lòng được hỏi thêm mấy câu và được nhận lại câu trả lời vô cùng hoàn hảo.


Thái phó sắp muốn vỗ tay đến nơi, đôi mắt thâm sâu dừng lại ở Yên Quy rất lâu, giống như là lần đầu nhận biết vị Thập tam hoàng tử này.


Trong ấn tượng ngày xưa của ông, học sinh Thập tam hoàng tử không quá kém, không đến mức khiến ông lắc đầu, nhưng cũng chưa từng khiến ông ấn tượng sâu sắc. Hôm nay có sự đối lập, Thái phó mới phát hiện ra có khi vị điện hạ này có tư chất tự nhiên vô cùng kinh người.


Không chỉ khả năng ghi nhớ xuất chúng, cách lý giải cũng tuyệt vời, vượt xa các hoàng tử khác ở đây rồi.


Lòng nhẫn nại tích tài, Thái phó đoán được một phần ý đồ của Yên Quy. Trước đây biểu hiện bình thường có lẽ sợ khiến người khác đố kỵ, bây giờ được Thái hậu coi trọng, đương nhiên phải bộc lộ giá trị và thiên phú.


Để ý thấy ánh mắt của mọi người phát sáng, Thái phó hiểu không nên để lại tiếng thơm quá cao cho Thập tam hoàng tử, vậy nên ông chỉ khen ngợi vài câu qua loa.


Thế nhưng mọi người không ngốc, đâu thể không phát giác Yên Quy khác thường, hơn nữa chỗ của hắn hôm nay còn là nơi tập trung những con mắt. Hiển nhiên, mọi người đều nghĩ như Thái phó, cho rằng ngày xưa Yên Quy giấu dốt là vì không muốn cây cao hơn rừng, tránh bị chặt phá. Bây giờ Thái hậu rũ mắt, nên bộc lộ tài năng.


Tuy nhiên mọi người đều không biết, hành động của Yên Quy chẳng qua vì dáng vẻ run sợ của tiểu cô nương bên cạnh.


Hệ thống xem xét toàn cục đã nhận ra, nó buồn cười. Nó chẳng làm gì cả, một cử động nhỏ của ký chủ lại vô tình thúc đẩy tiến độ nhiệm vụ.


À... Biết đâu thật ra nó bị sát nhập nhầm vào người ký chủ nhỏ lại là việc đã định trước?


Lòng tin hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống bất ngờ tăng lên mấy lần.


Qua một giờ học, Ấu Ninh không thể nhớ được mấy câu chi, hồ, giả, dã, lo lắng đến ướt nhẹp lòng bàn tay.


Lúc Hạnh Nhi đưa nước cho cô bé, tiểu cô nương nghĩ một lúc lâu rồi thốt ra, "... Ca ca lừa người ta."


Làm thư đồng không vui gì cả.


Hạnh Nhi bật cười, biết chủ tử đang sợ bị đánh vào tay. Nàng từng đọc sách mấy năm cũng không hiểu bài Thái phó giảng lắm, chứ chưa nói đến tiểu chủ tử thỉnh thoảng học ít mặt chữ.


Tai Yên Quy khẽ nhúc nhích, ống tay áo hắn bị kéo nhẹ, tiểu cô nương do dự hỏi: "Thập tam ca ca cũng từng bị Thái phó phạt rồi à?"


Yên Quy thành thật gật đầu, Ấu Ninh ngẩn người, tất nhiên là càng lo lắng.


Đương nhiên hắn sẽ không giải thích cặn kẽ, hắn nhìn một cái rồi ngửa người ra sau, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.


Thạch Hỷ nhịn cười đến khổ, có trời biết dáng vẻ muốn khóc mà không dám của Dung cô nương buồn cười mức nào. Chủ tử chọn đúng lúc này chợp mắt, rõ ràng là cố tình chứ còn gì.


Hắn đứng nghiêm chỉnh, liếc mắt không ngừng. Thấy tiểu cô nương chờ mong chủ tử nhà mình nhưng vẫn không dám quấy rầy, cô bé chỉ biết nằm úp mặt xuống bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn mang vẻ hy sinh hiên ngang lẫm liệt.


Thái học đường yên lặng một khắc, một thiếu niên không kiềm chế được lại gần hỏi: "Ngươi chính là nhị công tử Dung phủ?"


Dáng người hắn hơi mập mạp nhưng rất trắng, trắng như cục bột, nhoẻn miệng cười khiến người đối diện tăng ba phần thiện cảm. Ấu Ninh nhìn hắn một lúc rồi gật đầu.


Thiếu niên lại gần hơn, "Cha ngươi là Dung hầu à?"


Gật đầu tiếp.


"Thế mẹ ngươi là người ở đâu?"


Mọi người đều biết Dung hầu và phu nhân rất yêu thương nhau, quý phủ không có cả một thiếp thất, thế thì nhị công tử chui ở đâu ra? Bỗng nhiên phát hiện ra lịch sử phong lưu thời niên thiếu của Dung hầu khiến hắn kích động, đôi mắt lấp lánh hóng chuyện.


Cuối cùng Ấu Ninh cũng nhớ đến lời dặn dò hôm qua của song thân rồi. Cô bé không được để người khác biết thân phận thật của mình, cô bé buộc phải im lặng.


Cô bé không biết nói dối, nên chọn không trả lời.


Nhưng cái sự yên lặng này lại khiến thiếu niên càng cảm thấy mình đoán đúng điều gì, hắn ra vẻ đã hiểu, làm bộ thân quen vỗ trước mặt thành viên mới, "Không muốn nói cũng không sao hết, ta chỉ tiện hỏi thôi. Ta là thư đồng của Thập điện hạ, tên là Dư Lương, có chuyện gì khúc mắc có thể hỏi ta."


"Cảm ơn." Giọng nói nhẹ nhàng còn mang chút hơi sữa, nhưng vì trẻ con tầm này đều có giọng nói non nớt, khó phân biệt trống mái như vậy, nên lúc này chẳng có ai thấy lạ.


Tiện tay, Dư Lương muốn sờ khuôn mặt kia nhưng lại bị hụt, hắn cười cười, "Ngươi bao tuổi rồi? Trông có vẻ hơi bé, chắc chưa đến mười tuổi đâu nhỉ, chẳng hiểu sao lại đến Thái học đường này nữa?"


"Ta năm tuổi rồi." Tiểu cô nương xòe năm ngón tay trắng mềm.


Dư Lương: "..."


Những người vểnh tai khác: "..."


Dư Lương được mọi người giao cho trọng trách thăm dò miễn cưỡng định thần. Năm... năm tuổi cũng chẳng sao hết nhé, có một số tiểu công tử trong phủ trời sinh thông minh, chắc là vị này cũng là một tiểu thần đồng nhỉ.


Nghĩ là thế, nhưng khi hắn nhìn xuống các dòng chữ nguệch ngoạc viết trên giấy Tuyên Thành bày đầy trên bàn dài thì câm lặng.


Dư Lương bỗng đứng dậy, có phải bọn hắn suy nghĩ quá nhiều không, có khi Thái hậu nương nương... để cho Thập tam điện hạ trông trẻ thật ấy?


Hỏi thêm mấy câu vẫn không có được cái tin tức gì hữu dụng, trái lại còn bị câu trả lời vô cùng thật thà của đối phương làm cho muốn ói máu.


Dư Lương bị đả kích quay lại chỗ ngồi, ngờ ngợ không dám tin sự thật người mới vào chỉ là con nít ranh năm tuổi hôi sữa, trong khi trung bình tuổi của bọn hắn ở trong Thái học đường đều mười hai, mười ba tuổi.


Chưa bàn đến khối lượng bài vở, riêng về đạo lý đối nhân xử thế, mưu toan quỷ kế, cả Thái học đường chẳng có người nào thật sự ngây ngô đơn thuần. Ở với người thông minh, mọi người đã quen bóc tách câu nói ra mấy lớp, bây giờ có một thành viên mới thật thà lại đơn thuần như thế, khiến bọn hắn bỗng có hơi luống cuống.


Rốt cuộc ý của Thái hậu là gì?


Ấu Ninh không hiểu những thứ ấy, không hề quan sát thấy gợn sóng quanh mình. Không có ai nói chuyện với cô bé nữa, nên cô bé cũng bị mùi thơm của bánh hoa quế trong túi làm cho ngất ngây. Nhưng nhìn sang Yên Quy vẫn đang ngủ, cô bé đành phải ngồi ngoan tại chỗ không dám nhúc nhích.


Nửa khắc sau Thái phó vẫn chưa quay lại, Yên Quy cũng thôi ngủ. Ấu Ninh bắt đầu cầm bút lông, từ từ đặt bút xuống giấy Tuyên Thành.


Cổ tay cô bé không có lực, đặt bút linh tinh, mãi sau mới viết ra được hai chữ, cố nhìn mới hiểu là hai chữ "Ấu Ninh".


Đây là hai chữ duy nhất Dung Vân Hạc dạy cô bé viết.


Viết mấy lần, tiểu cô nương chợt thấy đi học cũng vui. Vừa hay thấy Yên Quy tỉnh dậy thì giơ tờ giấy có chữ lên, "Thập tam ca ca, ta viết đấy."


Yên Quy nhìn tờ giấy trầm mặc, hai chữ này... thật sự xấu quá.


Vậy nhưng hắn chưa đáp lời. Trước đôi mắt lấp lánh kia, hắn đành xoa cái đầu nhỏ, nhẹ nhàng cất tiếng, "Ừ."


Người ngoài xem đây là hành động xa cách, nhưng Ấu Ninh lại rất thích. Hoặc do là trẻ con, Ấu Ninh vẫn chưa học được tiêu chuẩn phán xét của thế đời, chỉ dựa vào trực giác và cảm quan của mình.


Cô bé rất thích Thập tam ca ca.


Về vấn đề này không chỉ Yên Quy cảm nhận được. Qua một buổi sáng, hầu như tất cả mọi người ở Thái học đường đều cảm nhận được.


Không một ai từng trông thấy đứa trẻ nào dính người như thế, đi đâu theo đó, đến rửa tay cũng trông bên ngoài. Rõ ràng Yên Quy rất lạnh lùng xa cách, nửa ngày chẳng nói chuyện, thế nhưng tiểu oa nhi vẫn ngoan ngoan đáng yêu với hắn, làm những người khác trông mà ghen tỵ.


Chẳng lẽ bọn hắn không được quý mến hơn tảng băng kia à? Hay đây là kế sách của Dung hầu?


Với lòng dạ ganh đua cao thấp, giờ học cưỡi ngựa bắn cung chiều hôm ấy, Bát hoàng tử xách ống đựng tên đi đến chỗ thành viên mới, cười híp mắt hỏi: "Có mệt không thế?"


"Không mệt."


Bị nghẹn lời, Bát hoàng tử tiếp tục cố gắng, "Trong đình đã bày xong trà bánh, hay là Tiểu Ninh qua nghỉ một lúc đi? Thập tam thật là, sao lại để ngươi cầm ống đựng tên nhỉ, để ta gọi thị vệ khác đến."


"Không cần." Tiểu cô nương nhìn hắn nghiêm túc, "Ta nhận lời với Thập tam ca ca rồi, không làm không được, nói dối sẽ biến mập."


"... Ồ."


_


Chú thích


1. Câu thơ trích trong chương 26 của tác phẩm Trung dung – một trong Tứ thư.


"Kim phù thiên, tư chiêu chiêu chi đa, cập kỳ vô cùng dã, nhật nguyệt tinh thần hệ yên, vạn vật phúc yên."


Dịch nghĩa[2]: Hãy nói như Trời kia, thì chỉ là một khoảng những chỗ sáng nhưng cả cái chỉnh thể vô cùng vô tận của nó thì Nhật Nguyệt tinh tú đều treo cả vào đó, muôn vật đều được che dưới đó. Hay nói như Đất kia, chẳng qua chỉ là từng nắm từng nhúm đất bụi, nhưng cả cái chỉnh thể rộng dày của nó, thì nó chở cả núi Hoa sơn mà không lấy làm nặng, gom chứa tất cả các sông biển mà không chảy đi đâu một giọt, muôn vật đều được chở trên đó.


2. Bản dịch nghĩa của dịch giả Đoàn Trung Còn (1908–1988).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK