Tiêu Dao: ‘ Ta hiểu được ý nghĩ của gia chủ, nếu là ta ta cũng chưa chắc tin. Nhưng về gia tộc ta không thể nói nhiều được. Ta chỉ có thể nói 1 ít mà thôi, gia tộc ta chủ tu một môn đồng thuật ’ cùng với lời nói ánh mắt của Tiêu Dao dần chuyển khác, con người từ màu đen chuyển sang đỏ thâm thúy cùng 1 câu ngọc ở trong con ngươi. Mắt này là saringan của Itachi, Tiêu Dao muốn thiên về tấn công nên đổi con mắt này trong hệ thống. Ánh mắt vừa lộ ra không khí xung quanh như lắng lại có những gợn sóng nhẹ nhàng làm không khí áp lực hẳn.
Dương Tùng nhìn qua ánh mắt, ý thức của hắn liên tục mách bảo hắn đừng nhìn con mắt đó mà điều ý thức hắn mách bảo ám chỉ điều hắn vừa làm là xúc phạm uy nghiêm của bậc tiên nhân. Điều này làm Dương Tùng hoảng hốt. Phải biết Dương Tùng tu vi tinh-thể nhị trọng cũng là mấy trăm tuổi lão quái vật, ít có thứ gì làm ý thức hắn sợ hãi như vậy. Càng ngạc nhiên hơn là tu vi của Tiêu Dao, cho dù Dương Tùng không quá rõ ràng nhưng hắn biết tu vi của Tiêu Dao giỏi lắm chỉ là huyền đan mà thôi, điều này làm Dương Tùng càng để mắt tới Tiêu gia với môn đồng thuật này. Môn pháp này cũng quá bá đạo đi.
Bỏ đi suy nghĩ miên man. Dương Tùng rời ánh mắt đi chỗ khác nhìn về các trưởng lão xin ý kiến thì mới ngẩn ra. Các trưởng lão cơ thể đang bắt đầu run rẩy, mồ hôi trên người toát ra như tắm. Dương Tùng ngay lập tức toát ra khí thế của tinh-thể cảnh tạo ra lĩnh vực xua tan áp lực nơi này. Lúc này Dương Tùng mới cảm nhận được rõ ràng thứ áp lực lúc nãy không phải là thật mà chỉ là ảo ảnh mà thôi. Như vậy Dương Tùng càng sợ, hắn không rõ thứ ảo thuật gì mà người tu vi thấp có thể ảnh hưởng đến hắn nữa. Không biết đến khi tu vi bằng Dương Tùng thì Tiêu Dao sẽ mạnh đến thế nào? Hắn lạc vào ảo thuật rồi chết không rõ ràng? Nghĩ đến đây Dương Tùng toát mồ hôi lạnh. Dương Tùng phải đánh giá lại Tiêu Dao 1 lần rồi.
Cùng lúc đó Tiêu Dao cũng thu hồi ánh mắt, nội tâm hắn khá gợn sóng khi thấy biểu hiện khác lạ của mọi người. Nhìn thấy vẻ lúng túng của Dương Tùng, Tiêu Dao nói: ‘ Tiêu gia chủ không biết đề nghị hợp tác của gia tộc có được chấp nhận? ’
Dương Tùng thu hồi xúc động nhìn về các trưởng lão: ‘ Các trưởng lão thấy thế nào? ’
Sau 1 hồi thương thảo kết quả là 2 trưởng lão Dương Khang và Dương Minh đồng ý còn Dương Hành chắc chắn là phản đối rồi, trưởng lão này rất khó tính. Chỉ duy nhất 1 trưởng lão là yên tĩnh từ đầu đến cuối là Dương Tam không có ý kiến gì cả. Theo kết quả bàn luận thì Dương Tùng quyết đoán: ‘ Chúng ta quyết định hợp tác với Tiêu gia, còn về điều kiện thì mời công tử nói rõ cho ’
Tiếp tục thương thảo đưa ra điều kiện hợp lí nhất cho 2 bên. Tiêu Dao thì chỉ cần rất đơn giản, tiền phải có khi giao hàng cùng giá cả hợp lí. Còn về Dương gia thì cần 1 lượng yêu thú cấp hàng tháng mặc định trước chỉ có thể đưa nhiều hơn, không thể ít hơn. Còn về giao dịch thì sẽ tiến hành ở Vĩnh Xuân cửa hàng. Giá cả yêu thú:
•Nhất giai: 1000 linh thạch.
•Nhị giai: 4000 linh thạch.
•Tam giai: 1 vạn 5000 linh thạch.
Cứ thế mà tính. Rõ ràng yêu thú càng cao giai độ thuần hóa càng khó nên càng đắt đỏ.
Xong việc trời đã tối, Tiêu Dao cáo từ rời đi. Tiêu Dao lần này không trực tiếp về tửu lầu mà đi thăm quan các nơi như đan lâu, khí lâu,.v.v Trên đường trở về tửu lầu, Tiêu Dao thấy 4 bóng đen vác theo 1 túi dài trên lưng đi về ngõ tối. Vì tò mò Tiêu Dao đi theo sau. Tiêu Dao nghe được 1 tên trong 4 người nói (a): ‘ Không biết nhị công tử nói bắt cô nàng này làm gì? ’
Tên khác (b): ‘ Ngươi có ngu ngốc? Không thấy cô nàng xinh đẹp sao? Chắc công tử muốn đổi gió mà thôi ’
A: ‘ Nhưng mà đây là người của… ’
A chưa nói hết đã bị B cắt lời: ‘ Bớt miệng. Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm. Biết giữ mồm miệng vào. Đây là vấn đề ngươi được nói sao? ’
A biết sai không nói gì nữa. 4 người tiếp tục đi. Lúc này Tiêu Dao lại lên tiếng: ‘ Không rõ vị công tử nào trong Ma Cô thành lại có thú vui như vậy đấy. Tính cách này ta thích có thể giới thiệu cho ta làm quen được không? ’ Tiêu Dao vừa nói vừa bước ra cùng với bộ dáng trung niên nam tử cao lớn, bên cảnh lại có 1 con như con chó không hợp tí nào…