Beta: Doãn Uyển Du
*Phô mai bán chín (bên trên là từ thuật ngữ nên Gấu giữ nguyên): tức là trong quá trình làm phô mai nhiệt độ được sử dụng chỉ trong khoảng 37-48 độ C
——————————
Chờ xong lễ chào cờ, hiệu trưởng cho mọi người ngồi xuống, lúc này Lộ Lâm mới được thả lỏng.
Mễ Đường ở phía sau lưng anh cười khẽ
Lộ Lâm cụp mắt xuống, vẻ mặt khó lường, đôi mắt đen sâu thẳm có một loại kích động không hiểu được.
"Mời đại diện học sinh lớp 1103 ở phía dưới lên bục phát biểu—— Lộ Lâm."
Lộ Lâm quay đầu đưa bảng tên lớp cho Mễ Đường, "Cầm hộ tôi một chút."
Mễ Đường cười giảo hoạt với anh, "Mình được gì chứ."
Lộ Lâm ngẩn ra, mày nhăn lại.
Mễ Đường cầm lấy bảng tên, "Được rồi, cậu đi đi."
Lộ Lâm "Ừm" một tiếng, đi lên trên sân khấu, vừa đi được hai bước anh đã nghe thấy tiếng Mễ Đường nói nhỏ, "Thật xấu."
Khi Lộ Lâm lên bục sân khấu, hiệu trưởng đưa cho anh cái microphone, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn anh, rồi vỗ nhẹ vào vai anh.
Các nam sinh đứng ở lớp 1103 ồn ào la hét.
Tất cả nữ sinh cũng cùng nhau hét theo tên Lộ Lâm.
Vừa rồi các học sinh còn tương đối im lặng, nhưng khi Lộ Lâm đi lên liền mồm năm miệng mười bàn tán, phía dưới sân trường vang lên những tiếng ồn ào.
Lộ Lâm nhìn phía dưới, mới nói được câu đầu tiên thì toàn bộ mọi người đã yên lặng.
"Oa, lớp trưởng đã viết xong bài phát biểu, thật lợi hại."
"Lớp trưởng vẫn lợi hại như vậy, hơn nữa còn rất đẹp trai, luôn luôn tỏa sáng."
"Ai, mình cũng cảm thấy, nếu lớp trưởng không lạnh lùng như vậy thì tốt quá, mình còn không dám hỏi bài cậu ấy."
"Ai nói không dám hỏi, một học bá như thế mà không dám hỏi, thật phí phạm của trời."
"Các cậu còn muốn đi hỏi bài cậu ấy sao? Có động cơ khác đúng không?."
Mễ Đường nghe thấy mấy nữ sinh đang thì thầm phía sau, cô nhìn Lộ Lâm phía trên bục, bỗng nhiên cảm thấy anh lạnh lùng như vậy thật tốt.
Bài phát biểu cũng không dài, Mễ Đường rất gần nên có thể nhìn thấy mồ hôi trên trán Lộ Lâm, trời nóng như vậy, mà không có cái gì che chắn, chắc nóng như muốn phơi ra.
Mễ Đường cũng đang rất nóng, nhìn thấy Lộ Lâm, lại có tác dụng như được giải nhiệt.
Chờ anh nói xong phía dưới mọi người đều vỗ tay hoan hô.
Đại đa số là tiếng hò hét của nữ sinh cực kỳ nhiệt tình.
Mễ Đường không mở miệng, cô không muốn giống như những nữ sinh kia hò hét vì anh. Cô nhìn Lộ Lâm đi về phía mình, dưới ánh nắng chói chang, đôi mắt anh trong suốt mà nhìn vào cô.
Hai tai Mễ Đường như bị đốt cháy, không biết do nóng hay do xấu hổ, tim đập giống như hươu chạy.
Tay cô siết chặt bảng tên, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, muốn uống nước.
Khi Lộ Lâm đi đến chỗ cô, cô càng cảm thấy khó chịu hơn.
Lộ Lâm nhìn đôi má ửng hồng của cô, hơi nhăn mày, nhìn cô thêm một chút rồi mới ngồi xuống.
"Trả cậu." Mễ Đường đưa bảng tên cho anh.
Lộ Lâm nhận lấy, do dự một chút rồi nói "Cảm ơn."
Mễ Đường nhướng mày, học theo giọng điệu của anh: "Ừm."
Lộ Lâm cong môi một chút nhưng rất nhanh lại bày bộ mặt lạnh lùng ra.
Lễ khai giảng đã được diễn ra hai tiếng đồng hồ, Mễ Đường cảm giác mình sắp nóng tới mức ngất đi rồi.
Thể chất Mễ Đường rất tốt, nhưng lại sợ nhất là nóng, cảm giác nóng đến tức ngực, nhịn một chút, lại càng thêm khó chịu, không chỉ da nóng đến bỏng rát, mà đầu còn có cảm giác choáng váng muốn nôn, sắc mặt chuyển từ đỏ ửng sang tái nhợt.
Cô đặt tay lên vai Lộ Lâm khẽ nói: "Lộ Lâm, mình muốn uống nước."
Lộ Lâm định nói mình không có nước, nhưng nghe giọng của cô không bình thường nên quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt cô rất kém.
Lộ Lâm: "Cậu làm sao vậy?"
Mễ Đường: "Không thoải mái lắm, quá nóng."
Lộ Lâm: "Cậu bị cảm nắng rồi, cậu chờ một chút."
Anh nhìn bảng tên trên tay mình rồi vẫn tự cầm, cúi người đi xuống đội ngũ phía dưới.
Mễ Đường nhìn xem anh đi đâu, chỉ thấy anh khó khăn đi lại giữa hai hàng người không có khe hở, còn cúi người nhưng vì quá cao nên dù cong người vẫn bị nhìn thấy.
Du Mông Dương lúc này mới nhìn mặt Mễ Đường kinh ngạc hỏi: "Mễ Đường, cậu bị sao vậy?"
"Có thể là bị cảm nắng." Mễ Đường không còn sức để nói chuyện, bình thường cô rất ít khi chảy mồ hôi mà bây giờ toàn thân đang đổ mồ hôi lạnh.
Cô chưa bao giờ đứng quá lâu dưới ánh mặt trời, từ bé đều được nuông chiều, nên lần đầu tiên mới biết mình không thể như thế..
Cô cũng rất khó chịu, sao lại bị như này cô không thích thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, nên với tình trạng này cô không muốn người khác nhìn thấy.
Có loại cảm giác bất lực.
Mễ Đường cúi đầu, Du Mông Dương nói chuyện với cô, cô lười không muốn trả lời chỉ muốn đi nhanh khỏi nơi này.
Khi Liễu Tiếu Nhan cùng Lộ Lâm đi vòng từ bên cạnh đến, sắc mặt Mễ Đường không hề khá hơn, cảnh trước mắt đã biến thành màu đen, đầu có chút choáng váng.
"Mễ Đường." Liễu Tiếu Nhan ngồi xổm xuống nhìn Mễ Đường, hoảng sợ.
Lộ Lâm bình tĩnh lại nói: "Cô giáo, để em đưa bạn ấy đến phòng y tế."
"Mau đi đi, em cẩn thận một chút, cảm nắng không phải chuyện nhỏ." Liễu Tiếu Nhan nghiêm túc nói.
Mễ Đường cảm giác được cánh tay mình bị nhấc lên, cô nhìn sang bên thấy mặt của Lộ Lâm, hai người dựa rất gần.
Anh quay đầu lại nhìn cô, "Có thể đi không?"
Mễ Đường gật đầu, miễn cưỡng đứng lên.
Tuy rằng tay chân không có sức, nhưng cô vẫn muốn tự mình đi, nhưng đi được hai bước cơ thể run rẩy thiếu chút nữa ngã xuống.
Liễu Tiếu Nhan hoảng sợ, "Lộ Lâm, em cõng bạn đi."
"Vâng." Lộ Lâm gật đầu, ngồi xổm xuống dưới.
"Mễ Đường, để Lộ Lâm cõng em." Liễu Tiếu Nhan nói.
Lúc này, xấu hổ cũng vô dụng, có thể làm gì nếu không đi được chứ.
Mễ Đường đành phải nằm lên lưng Lộ Lâm để anh cõng lên.
Du Mông Dương nói: "Cô Giáo, nếu không cô cho em đi cùng luôn ạ."
"Lộ Lâm đi cùng là được rồi, vẫn đang trong buổi lễ, em đừng đi." Liễu Tiếu Nhan lắc đầu, từ chối luôn.
Du Mông Dương lo lắng nhìn Mễ Đường.
Phòng y tế ở bên cạnh thư viện, cách sân trường hơi xa, lúc Lộ Lâm cõng Mễ Đường, rất nhiều người nhìn thấy, ai cũng mở to mắt ra nhìn bọn họ.
Thậm chí có người còn hét lên, hình như Mễ Đường nghe được tiếng của đám người Tạ Phong.
"Chị Mễ! Thật trâu bò!"
"Chị Mễ!"
Mễ Đường không còn sức mà tức giận, sợ rằng bọn Tạ Phong đang nghĩ là cô giả vờ.
Sau khi hai người đi xa, Mễ Đường khẽ hỏi Lộ Lâm, "Mình có nặng không?"
Lộ Lâm lắc đầu, "Không nặng."
Mễ Đường: "Cảm ơn."
Lộ Lâm: "Ừm."
Mễ Đường cười, nụ cười này làm cô cảm thấy không còn tức ngực cũng như sự khô nóng như được một trận gió lạnh thổi tan.
Mễ Đường: "Lộ Lâm."
Lộ Lâm: "Ừm."
Mễ Đường: "Vừa rồi cậu đọc bài phát biểu trên bục rất đẹp trai."
Lộ Lâm: "......"
Mị Đường: "Thật sự, mình rất thích."
Lộ Lâm: "Tới rồi."
Mễ Đường vừa ngẩng đầu, bọn họ đã đến cửa phòng y tế.
Mễ Đường liếm môi, cúi đầu ghé vào cổ anh, thở nhẹ nhàng
Lộ Lâm định nhấc chân lên bậc thang, thì động tác trở nên cứng đờ, cổ rụt lại một chút.
"Nhột sao?" Mễ Đường hỏi nhỏ.
Lộ Lâm lắc đầu, "Không nhột."
"À, cậu dùng sữa tắm mùi dâu tây à?" Mễ Đường bỗng nhiên nói.
Lộ Lâm nhíu mày, "Không phải."
Mễ Đường: "Sao mà mình lại ngửi thấy mùi dâu tây nhỉ, rất ngọt."
Lộ Lâm không trả lời cô, bước qua bậc cửa đẩy vào phòng y tế.
"Bác sĩ, bạn ấy bị cảm nắng."
Bác sỹ của trường là một người đàn ông trẻ tuổi, khoảng hai bảy hai tám tuổi, "Để cho em ấy ngồi đây, tôi khám xem nào."
Bác sỹ hỏi cô mấy câu, rồi kiểm tra một chút, "Là bị cảm nắng, nằm xuống đây đi."
Lộ Lâm đỡ Mị Đường nằm xuống giường bệnh.
Một lát sau bác sỹ cầm khăn ướt đặt lên trán Mễ Đường để giảm nhiệt độ, rồi nói với Lộ Lâm: "Em đi lấy cốc nước cho bạn nhé, cốc uống nước để ở trong ngăn tủ dưới."
Lộ Lâm lấy nước đưa cho Mễ Đường, Mễ Đường ngước mắt lên nhìn anh một lúc mới nhận cốc nước uống.
"Một lúc nữa nhiệt độ giảm xuống sẽ không khó chịu nữa, tôi sẽ lấy cho em một lọ hoắc hương chính khí dạng nước, đợi một chút rồi uống."
Mễ Đường nghe được năm chữ đấy, lập tức lắc đầu, "Em không uống."
Bác sỹ cũng không ngạc nhiên, "Có chút khó uống nhưng bị cảm nắng mà uống thuốc này là tốt nhất."
Mễ Đường vẫn từ chối, kiên quyết không uống.
"Uống vào sẽ khỏe hơn."
"Cái này quá ghê." Mễ Đường lúc nhỏ đã từng uống một lần, suýt nữa nôn sạch dạ dầy.
Bác sỹ có nói thế nào cũng không nghe, đành bất lực nhìn về phía Lộ Lâm: "Bạn học, em khuyên bạn đi nhé."
Mễ Đường lật người lại không để Lộ Lâm mở miệng, đã nói luôn: "Đừng, cậu không được khuyên, mình sẽ không uống thứ này."
Lộ Lâm còn chưa cất lời đã bị cô nàng chặn lại.
Mễ Đường thấy anh mím môi, không nói chuyện, thì nhướng mi cười nói, "Mình thật sự không uống."
"Ừm." Lộ Lâm khẽ gật đầu.
Điện thoại bác sỹ vang lên, anh đi ra ngoài nhận điện thoại.
Phòng y tế chỉ còn hai người.
Mễ Đường thấy anh thật sự không khuyên mình thì nhẹ nhõm hẳn lên, hài hước nói: "Nếu cậu đồng ý với mình một chuyện thì mình sẽ uống."
Lộ Lâm không chớp mắt hỏi: "Chuyện gì?"
Mễ Đường chỉ thuận miệng nói mà thôi, nghĩ một chút rồi nói một lý do mà chắc anh sẽ không đồng ý "Ăn cơm trưa với mình."
Lộ Lâm: "Được."
Mễ Đường ngơ ngẩn, "Thật sự?"
"Ừm." Lộ Lâm gật đầu, sau đó đứng lên lấy lọ thuốc mà bác sỹ đặt ở kia đưa cho cô, "Uống thuốc đi."
Mễ Đường cười gượng: "Mình đổi ý có kịp không? Đột nhiên không muốn ăn cơm với cậu nữa."
Tác giả có lời muốn nói:
Lộ Lâm: Ngoan