Bọn họ vốn là một gia đình có cuộc sống sinh hoạt mỹ mãn tuyệt vời với tương lai tương sáng, nhưng rồi cứ như vậy bị dính một kết cục nhuốm đầy máu tanh, nó khiến cho mọi người chỉ nhìn bức ảnh thôi cũng khó có thể chịu đựng được.
Hung thủ dường như nghĩ rằng có quá nhiều phương tiện truyền thông đưa tin về một gia đình ấm áp hạnh phúc là nạn nhân của vụ giết người mà quên đi sự tồn tại của chính mình, là một việc nhục nhã không thể nào khoan dung được. Cho nên tại hiện trường vụ án lần sau hung thủ đã để lại một bức thư cười nhạo lũ cảnh sát vô năng kém cỏi.
Loại tội phạm này cũng không hiếm thấy, bọn họ là những kẻ cảm thấy bản thân làm được một vài chuyện tà ác ngông cuồng lại càng có cá tính, có điều phần lớn cảnh sát đã cực kỳ mệt nhọc, lại gặp phải một kẻ tội phạm tà ác kiêu ngạo bình thường đều có thể là một con người tiêu chuẩn trong quần thể này lại càng thêm khó khăn. Vì thế, nhóm nhân viên điều tra lập tức liên hệ với truyền thông, công tác ngược xuôi hi vọng thông qua đó để hiểu được hành vi của bọn họ nhằm khống chế những hành động trái pháp luật đó.
Tuy rằng công tác rất bận nhưng đối với việc Jeffery luôn chạy đi điều tra Aitken Bill đều cảm thấy bất mãn, cấp trên cảm thấy cực kỳ lo lắng liền phái thêm một cộng sự mới cho y, cưỡng chế y không cho phép làm thêm ngoài giờ mà phải sớm một chút trở về nghỉ ngơi.
Tuy nhiên khi Jeffery về đến nhà đã là mười một giờ đêm.
Y đem xe đỗ xong, xa xa có thể nhìn thấy ngôi nhà của mình đang ở trong cảnh tối tăm, lạnh lẽo không một bóng người.
Y nhớ tới Ron – một người bạn kỳ quái – hắn hỏi y có phải đối với cuộc đời cảm thấy hư không, y vẫn ý thức được tại một thời điểm nào đó bản thân xác thực đã sản sinh một cảm giác cực kỳ lạnh lẽo và thất vọng, thật giống như mình bị cả thế giới này vứt bỏ.
Y muốn có một ngôi nhà có người chờ ở đó chứ không phải là một căn phòng lạnh như băng, y thực sự không muốn dựa vào mảnh hắc ám yên tĩnh đó chút nào, mà đó lại là nơi bản thân mình cư trú.
Jeffery quay người cầm túi hồ sơ dày đặc, xuống xe hướng về căn nhà đi tới, vừa đi vừa đưa tay lấy chìa khóa nhà.
Mới vừa tới cửa đã thấy một bóng đen ngồi ở chỗ đó, Jeffery sợ tới mức tay cầm ngay lấy súng, nhưng đối phương cũng không biểu hiện ra tư thái muốn công kích, hắn ngẩng đầu nhìn y, dưới ánh đèn yếu ớt chiếu lên một khuôn mặt tuấn lãng mà có thêm những đường nét đặc biệt nhu hòa: “anh lại làm thêm giờ, Jeffery.”
Jeffery ngẩn ra, “Ron?” y nói. Từ sau chuyện lần trước y đã không gặp lại người trước mặt này, tuy rằng những hành động lúc trước của hắn có vẻ như rất muốn làm quen với mình. Hắn đưa cho y con rùa đen, nó sống rất tốt, vẫn luôn bồi bên cạnh y – đây chính là việc không thường thấy.
Jeffery thả chiếc súng trong tay ra, vừa mở cửa vừa nói: “anh luôn ở đây chờ tôi?”
“tôi muốn nhìn con rùa đen một chút.” Ron nói.
Jeffery cũng không cảm thấy người này sẽ chờ ở đây trong vài giờ – quần áo của hắn dính đầy sương đêm chỉ vì muốn đến xem con rùa đen có khỏe mạnh hay không, nhưng y thật vui mừng khi lúc bản thân trở về ngôi nhà đen kịt này vẫn có một người ở bên trò chuyện với mình.
Y mở cửa nói: “nó còn sống.”
Jeffery mở đèn, Ron nhìn thấy trong phòng khách này một chiếc vại cá rất to, đây tuyệt đối có thể nuôi một đám cá cảnh nhiệt đới với đầy đủ đồ dùng, nhưng giờ phút này nước trong bể chỉ còn lại một tầng với một rùa nho nhỏ úp sấp nằm bên trong chiếm tất cả tiện nghi.
“tôi mua trang bị tự động cho thức ăn cho nó.” Jeffery giới thiệu.
Ron nhìn bể cá, “nhưng cuối cùng anh cũng không trở lại, cả đêm tăng ca, nó một mình chờ đợi sẽ rất cô độc.”
“dù sao phòng làm việc của tôi rất nhiều người, khắp nơi đều là hình ảnh đầy máu tanh cùng với những người đang không ngừng về đề tài tử vong, nó phỏng chừng sẽ không hề vui sướng.” Jeffery nói, trong phòng làm việc đều là mùi vị máu tanh cực kỳ nồng, lại thêm ngôn ngữ mọi người thường dùng đều là “máu”, “vết đao”, “số người tử vong”, “tâm lý vặn vẹo” các loại.
“cho nên tôi mới dẫn thêm một người bạn đến.” Ron nói, sau đó hắn từ trong túi tiền móc ra một chiếc hộp nhỏ, từ bên trong lấy ra một con rùa khác.
Jeffery cảm thấy thực sự không hiểu nổi những hành vi của người này, chiếc túi của hắn không ngừng phát sinh những sự kiện khó lòng làm người ta tin nổi, lại giống như đang làm ảo thuật mà đưa cho y con rùa khác. Có điều y vẫn nhìn Ron đem con vật nhỏ kia bỏ vào bồn cá, nó cùng một con khác e rằng muốn gặp gỡ một con khác cũng phải mất một quãng thời gian, vại cá này thực sự quá lớn.
“e rằng sau này tôi sẽ có một quần thể rùa đen nhỏ.” Jeffery nói, không thể xác định mình cũng không phải quá mong chờ tình cảnh này. Có điều cả ngày suy nghĩ những sự kiến mưu sát với những tâm lý biến thái đó thì ngẫm lại chuyện này vẫn làm cho y cảm thấy thoải mái.
“sẽ không, hai con này đều là đực.” Ron nói.
“chúng nó sẽ không đánh nhau chứ?”
“không có một con rùa cái ở đây, tôi không nghĩ hai con rùa này có lý do gì để nó đánh nhau, đặc biệt lại ở trong không gian sung tú tràn đầy đồ ăn.” Ron nói, sau đó hắn bốc lên một câu, “chúng nó có thể cùng nhau làm việc khác, nhu cầu ái tình không nhất thiết phải có một đực một cái.”
Xung quanh đột nhiên trầm mặc một hồi, Ron lúng túng đến mức hận không thể tìm một chỗ để chui vào, hắn đem đề tài đến một lối chắc chắn y không muốn dây vào, hắn không hi vọng Jeffery đang cho là hắn đang ám chỉ cái gì.
Cảnh giác liếc nhìn qua, Jeffery không nói gì, điều này làm cho Ron càng thêm căng thẳng.
Hắn nhớ tới cách đây không lâu, hắn ở tại trong phòng này hôn môi người kia.
Vốn dĩ hắn muốn nụ hôn đó không dính tới nhu cầu bên trong, kia chỉ vẻn vẹn là hành động một người đối mặt với một người mình rất thích, làm ra một hành động tính là thân mật. Cũng không có một người đàn ông nào sẽ vì một nguyên nhân không giải thích được đi hôn môi một người đồng giới, đặc biệt hai người bọn họ chỉ gặp qua mấy lần, quan hệ cả hai vẫn là tình huống một là binh một là kẻ trộm.
Cho nên hắn càng không xác định được quan hệ này từ khi rời bệnh viện không lâu, một buổi tối nào đó hắn thậm chí còn có một giấc mộng thân mật cùng với Jeffery, hắn ở trên giường bệnh hôn môi y, gỡ bỏ lớp áo đồng phục bệnh nhân rộng lớn, xoa xoa thân thể y. Tuy rằng rất không muốn nghĩ như vậy, nhưng giấc mộng kia trắng trợn như thế khiến hắn không thể lừa mình dối người, nói cho hắn biết cái hôn kia không phải là kiểu nhu cầu trên phương diện hữu nghị.
Ai sẽ mơ tới giấc mơ đặt người bạn của mình dưới thân, sau đó làm ra một ít…
Cho nên hắn rốt cục không đi tìm đi, ít nhất hắn đang cố gắng ngăn chặn nó. Cho tới hôm nay, Ron chạy tới chân cầu thang nhà y, mà Ron lại cảm nhận bản thân mình đã làm rất tốt.
“muốn uống chút gì không?” Jeffery hỏi.
“không cần…” Ron nói, sau đó lấy dũng khí, nỗ lực giải thích cục diện khó xử mà mình vừa mới làm ra, “tôi lúc đó… không biết tại sao lại làm như vậy.”
“cái gì?” Jeffery nói.
“tại trong bệnh viện,” Ron nói, “tôi là nói…”
“thành thật mà nói, tôi cảm thấy hành động của anh chỉ là một biểu hiện thân thiện.” Jeffery nói, “tôi trước đây đã cứu một thằng bé bị bắt cóc, ngay khi chúng tôi đem sợi dây thừng trên người nó bỏ xuống, hành động của nó chỉ ôm chầm lấy tôi hôn nửa ngày.”
Lúc đó y còn rất trẻ, cứ như thế bị một người con trai mãnh liệt hôn một trận làm cho y buôn bực đôi chút, nhưng hành động cứu người đều thực sự tốt đẹp.
“đúng vậy.” Ron nói, hắn không biết trả lời như thế nào với câu nói này. Hắn nên cảm thấy vui mừng vì Jeffery chẳng hoài nghi gì cả, nhưng không biết vì sao Ron cảm thấy hơi thất vọng.
Hắn nhìn túi hồ sơ Jeffery lộ ra một góc, trên đó viết tên một người thanh niên trẻ tuổi, hắn nghĩ người này đại khái cũng đã chết.
“gần đây trên ti vi đều nói đến vụ án mưu sát toàn gia, các anh gần đây bận bịu cái này sao?” hắn hỏi, “e rằng tên tội phạm kia không thích những gia đình hạnh phúc, cho nên nhất định đem bọn họ hủy diệt mới cảm thấy công bằng.”
“có lẽ đi. Trên thế giới này có rất nhiều người không cách nào cùng người khác thiết lập mối quan hệ để tìm kiếm một nơi có cảm giác an toàn.” Jeffery nói, y ở trên ghế salong ngồi xuống.
“đúng, người chung quy cũng phải có người nào đó bên cạnh…” Ron lẩm bẩm nói, hắn trước đây không nghĩ tới những vấn đề như thế, Ron là một người lãnh khốc trong xã hội đen, tinh thần nhất định không thể có vết nứt__ đây là yêu cầu của nhóm “đồng bọn” – sẽ không bao giờ có thể cân nhắc tới đề tài ôn nhu các loại.
Thế nhưng lúc nhìn thấy người cảnh sát này, hắn bắt đầu không thể nào không chế suy nghĩ tính toán tới việc đó.
“đúng vậy.” Jeffery nói, thực sự khi y về tới nhà, đã lâu rồi không một bóng người ở, chỉ là một căn nhà tối đen, y cũng không quen được những bầu không khí như vậy, nhưng nhìn tình hình công việc của y xem, phát sinh chuyện như thế cũng chỉ là vấn đề sớm muộn.
Hai người bọn họ ngồi rất gần, Ron cảm thấy bầu không khí có chút không giống, hắn không thể nói được là lạ chỗ nào, nhưng có một giây đồng hồ bầu không khí xung quanh có chút không giống nhau.
Hắn quay đầu nhìn xem người kia, đối phương đang dùng điều khiển từ xa ấn ti vi, đường nét khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, không còn là khí chất sắc bén như lưỡi đao, lại là dáng vẻ hơi chút mệt mỏi nhu hòa càng say lòng người…
Tay Jeffery ân vào điều khiển, ti vi đột nhiên mở ra, âm thanh không lớn, trên lý thuyết nó sẽ không thể nào ảnh hưởng đến tâm tình đang rất lãng mạn của Ron – một người trong mưa bom bão đạn vẫn không thể nào quên gọi điện cùng với vợ kẻ khác tâm tình ve vãn.
Nhưng trong ti vi xuất hiện một hình ảnh nho nhỏ khiến hắn có cảm giác như bị sét đánh.
Đó là một tin tức đang phát sóng sự kiện phán quyết thẩm lý của Mafia, hắn liếc mắt liền nhìn thấy trong ống kính là một người đàn ông tên Lin Nade. Bọn họ xem như là người quan hệ tốt nhất trong gia tộc – tuổi tác gần gũi, giao tình cũng lâu, thường thường cùng nhau ăn cơm làm việc.
Chính là gương mặt quen thuộc đó, màu tóc đen ngắn, một khuôn mặt đẹp trai tươi cười không tim không phổi, có điều trong ti vi cũng không xuất hiện một cách chính diện. Hắn chỉ là dúng tay chỉ vào đầu lưỡi mình bày tỏ sự lười biếng, hành động đó được nói với người đàn ông trung niên đang đối chứng, đây là một thủ thế uy hiếp phổ biến trong giới “cẩn thận lời nói của mày.”
Bên trong ống kính, ông chủ của hắn Lin Nade với khuôn mặt mỉm cười, từ màn ảnh lướt qua, hắn gần đây dính tới vụ án mưu sát, nhưng hắn vẫn đầy tự tin mình sẽ không bị nắm được chuôi.
Biên tập viên đang dùng một bộ dạng băng lãnh – e rằng còn có chát ghét, hắn không xác định nói – phiên xử nhóm Mafia được diễn ra chiều nay, bọn họ là những kẻ thù chung của tất cả mọi người.
Hắn đột nhiên cảm thấy một trận buồn bực, trong lòng không biết tại sao lại mãnh liệt dấy lên phẫn nộ, trong cuộc sống của hắn, khi bản thân xuất hiện phẫn nộ này, hắn sẽ làm chuyện ác liệt nhất cùng người khác, sau đó nó sẽ làm tâm tình hắn bình tĩnh hơn.
Người cảnh sát bên cạnh đang xem ti vi, đôi mắt màu xanh lam đang phát sáng dưới những tia sáng màn hình tựa như có một loại cảm giác mộng ảo. Ron không biết mình tại sao lại như vậy, nhưng hắn đột nhiên đến gần, nắm lấy tóc của y, dùng với hôn vào miệng người kia.
Hắn có thể cảm nhận đối phương tựa hồ rất ngây dại, vô lực không biết làm thế nào, hắn liền kích động tiến sâu thêm một bước. Ron dùng lưỡi cạy môi của y, có chút ý tình dục tấn công vào vòm miệng của Jeffery, độ ấm kia khiến cho hắn thấy một cảm giác quen thuộc, làm cho Ron thấy rất hưng phấn.
Hắn cảm thấy đối phương nhúc nhích một chút có vẻ như muốn phản kháng, tuy rằng Ron rất quen thuộc những chuyện như vậy, hắn cũng biết hiện tại bản thân đang áp một người cảnh sát đã chịu qua những cuộc huấn luyện chuyên nghiệp, không qua mấy giây hắn sẽ bị giáo huấn. Vì vậy, tay của Ron thuận thế mò tới giữa hai chân y, tựa như làm như vậy có thể làm cho bản thân phát tiết được tâm tình.
Sau đó, không ngoài dự đoán, trên tay truyền tới một trận đau đớn, kỹ năng chiến đấu của người cảnh sát này rất tốt, có điều Ron cầm chặt tay y, Jeffery nhất thời không thể tránh thoát.
Nếu như lại qua mười mấy giây, hai người nhất định sẽ đánh nhau – có lẽ Jeffery còn có thể căn cứ trên lực cánh tay hắn mà tìm ra được tư cách mẫn cảm của mình – nhưng tại thời điểm này, trong ti vi truyền đến tiếc súng sắc bén. Ron đột nhiên buông Jeffery ra, quay đầu lại nhìn màn hình.
Hắn biết vừa mới bắt đầu nghe được tin tức liền chuyển đến phát sóng trực tiếp – tối nay là sinh nhật Larry, hắn từ khi bước ra phiên tòa liền nghênh ngang đến bữa tiệc sinh nhật. Vì vậy một nhóm cảnh sát đã chờ ở nơi đó, lướt qua một số bức ảnh cùng tấm giấy phép, một phóng viên mới cầm máy ảnh chụp liên tiếp, sau đó cảm nhận “ông chủ xã hội đen sau khi rời khỏi phiên tòa liền chạy đi mở tiệc lớn” là một tin tức trào phúng và đầy hiếu kỳ cỡ nào, không thể nào buông tha một đề tài tốt như vậy.
Ron vừa nãy chính là từ tiệc sinh nhật kia rời đi, hắn cũng được mời đến tham gia bữa tiệc rượu đó, có điều hắn cảm thấy được cuộc sống này càng ngày càng trở nên vô nghĩa, sau đó không thể ức chế ý nghĩ đi đến gặp gỡ Jeffery, là một người cảnh sát rất đặc biệt lại luôn luôn vì truy nã tội phạm mà bận rộn.
Vì vậy hắn và Larry chào tạm biệt rồi rời đi tiệc sinh nhật, chạy đến dưới bậc thang nhà Jeffery – nếu như đồng bạn của Ron biết hắn đi nơi nào, không đem hắn giải quyết ngay mới là lạ – nhà y không ngoài dự kiến là không có ai, hắn thậm chí đêm nay không có hi vọng có thể nhìn thấy y. Nhưng bây giờ, hiện trường phát sóng trực tiếp trong yến hội lại truyền đến một tiếng súng sắc bén, cho nên lực chú ý lập tức đã bị lôi đi.
Trên màn hình loạn lên, máy chụp hình lúc ẩn lúc hiện, có điều giữa những kẻ hở đang lay động, Ron vẫn nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, đồng bạn của hắn không có chuyện gì, người chết là một cảnh sát – có lẽ không chết, nhưng trên đầu anh ta toàn là máu, có lẽ không còn cứu chữa được nữa.
Hắn tuy rằng mặc thường phục, nhưng như ống kính chiếu vào một khuôn mặt vô hồn, Ron liền nhận ra người này. Đó là bởi vì Lin Nade – người anh em tốt của mình đã từng ở trong tay hắn chịu nhiều thua thiệt. Nói một cách chính xác, có một lần Lin Nade nhận mệnh giết chết một tên phản đồ, mà tên kia lại có giao tình với tổ điều tra liên bang, vì vậy mối thù từ đó được liên kết.
Lin Nade tại thời điểm nào đó đã không thể rời hiện trường, hắn đối với viên cảnh sát bắt quả tang liền nói năng lỗ mãng – “tôi nghe nói tên phản đồ kia là một kẻ đồng tính luyến ái, hơn nữa đặc biệt yêu thích cảnh sát.” Lúc đó hiện trường chỉ có hai người bọn họ, vì vậy đối phương không hề khách khí hướng trên đùi hắn nã một phát súng.
Từ đó về sau, mỗi khi Lin Nade nhìn thấy cảnh sát, hắn đều ở sau lưng nghiến răng nghiến lợi một phen, hiện tại, hắn rốt cục đã hoàn thành mối thù của mình.
Ở trên một chương trình phát sóng trực tiếp, trong bữa tiệc sinh nhật của Larry, một người cảnh sát bị giết chết, Ron cảm thấy hành vi của bọn chúng quá mức kiêu ngạo – Larry khoan dung hắn, hơn nữa cũng bởi vì chuyện lần trước hắn chịu thiệt thòi, vì vậy muốn tiến hành trả thù – trong thế giới ngầm của xã hội đen cùng cảnh sát, chính là thế này.
Bọn cảnh sát tổng sẽ không cách nào triệt để diệt trừ được xã hội đen, không quản bọn họ đã tận lực như thế nào, vì vậy liền sinh ra được mối quan hệ càng ngày càng phức tạp xoắn xuýt, giống như không có đầu đàn liền trở nên loạn lạc, một cái kết quyết định bởi một cái kết khác, sau đó liền tạo thành cái kết mới, thường xuyên qua lại như thế làm cho không một ai biết được sợi dây bắt đầu ở chỗ nào, mà như vậy cũng không còn quan trọng nữa.
Theo lời giải thích của Larry, pháp chế cơ cấu của Mafia đều căn cứ trên sinh tồn của con người mà sản sinh ra nó, cho nên nhất định không cách nào diệt trừ. Mọi người muốn công bằng chia làm hai phương thức quang minh cùng hắc ám. Vì vậy hắn vẫn luôn cho rằng nghề nghiệp mình làm có cái gì không đúng, còn nói đó là một công việc được đạo đức tán thành.
Hắn tới chỗ nào đều bày ra giọng điệu của kẻ làm ăn: “nhu cầu sản sinh của thị trường, có người mua thì chúng tôi mới bán” các loại, mà đầu lĩnh của xã hội đen giết người thì thật đúng là không chút nào mềm lòng.
Jeffery đáng lẽ nên đối với hành vi mạo phạm của Ron sẽ cực kỳ tức giận, nhưng vào lúc này cũng bị những hình ảnh trực tiếp trên ti vi làm hấp dẫn, y nhìn chằm chằm vào màn hình, vì vậy sau một hồi tranh đấu trong phòng khách lại nhất thời hiện ra một bầu không khí chăm chú yên tĩnh.
“thật sự là gặp quỷ, dưới ánh sáng và nhiều người như vậy mà viên đạn kia cũng có thể bắn trúng.” Jeffery không thể tin nói, lực chú ý tất cả đều tập trung trên ti vi, tình huống của Ron cũng tương tự.
“với tình trạng như vậy không thể đánh lén.” Hắn nói.
“dĩ nhiên không phải đánh lén, Larry không thể sai một tay đánh lén chờ trong biệt thự của mình để nổ súng, trừ khi hắn đặc biệt nhớ tới ngục giam.” Jeffery nói, nhìn chằm chằm vào đồng bạn cộng sự của Ron đang hỗn loạn, “đấu súng phát sinh ở trong đám người kia, có người đứng bên cạnh hắn sau đó nổ súng.”
Y nhíu mày lại, ý thức được người cảnh sát kia lành ít dữ nhiều.
“vụ án này khả năng không quá khó tra,” Ron nghĩ một đằng nói một nẻo, tại mấy giây vừa nãy, hắn cảm giác mình cùng người đàn ông này có khoảng cách vô hạn tiếp cận, bất luận hồi đó hai người cùng nhau đánh nhau, lại cảm giác phẫn nộ là gì, nhưng có một lát bọn họ thật sự rất gần gũi.
Nhưng trải qua vài câu đối thoại lý trí như thế, một khoảng thời gian như thế lại trở nên giả tạo, khoảng cách hai người rất xa xôi, đây mới là trạng thái bình thường.
“không phá được.” Jeffery nói. “điều tra xã hội đen giết người mới quả thực là ác mộng, phần lớn kết thúc cuối cùng đều sống chết mặc bay, bởi vì không có ai sẽ đứng ra nói, không ai đi tìm công lý.”
Ron quay đầu nhìn y, vào lúc này y tỉnh táo không ít, đụng tới những chuyện liên quan y đều có thể làm cho mình tỉnh táo không ít.
“anh đối với xã hội đen rất quen thuộc sao?” hắn hỏi.
Jeffery lắc đầu một cái, “sở trường của tôi là án trên phương diện giết người, có điều cũng đủ biết vụ án này khiến cho mấy người trong sở cảnh sát nhức đầu – họ đều biết hung thủ là ai, nhưng chỉ có thể nhìn bọn họ nhởn nhơ ngoài phòng pháp luật”
“cho nên anh lựa chọn tổ giết người?” Ron hỏi.
“hả? Dĩ nhiên không phải, tôi cùng tổ điều tra phạm tội không thân quen chút nào, tôi chỉ…” Jeffery nói, sau đó y đột nhiên dừng lại, bởi vì y đã phản ứng lại lúc nãy người bên cạnh đang nói chuyện với mình đã làm gì, y cũng không nên thân mật nói chuyện với hắn như thế. Vẻ mặt của Jeffery bây giờ đã cấp tốc lạnh nhạt đi.
Ron quen thuộc với biểu hiện này, hắn là người của xã hội đen, mà mọi người đều căm hận xã hội đen, cho nên hắn đã thấy quá nhiều người biểu hiện lạnh lùng phòng bị như thế. Nhưng lần này, hắn lại không giống như trước cảm thấy vô vị, cảm giác tức giận phẫn nộ lúc nãy đã biến mất mà hiện giờ chỉ thấy uể oải cùng vô lực.
“tôi bây giờ liền rời đi, sau đó sẽ không đến quấy rầy anh nữa.” Hắn nói, hắn cũng không đặc biệt dùng ngôn ngữ nho nhã lễ độ để nói, “tôi vừa nãy có lẽ bị ám ảnh.. tôi rất.. yêu thích anh, Jeffery, tôi trước đây không phải như vậy, tôi chưa từng chân chính muốn cùng người nào đó cùng nhau, cho nên tôi có hơi… không biết làm sao.”
Hắn lần đầu tiên ở trước mặt người khác cảm giác được an toàn cùng thư thích, nhưng chính hắn lập tức đem tất cả những thứ này đập phá, này cũng là đương nhiên, vì hắn vẫn là tên khốn kiếp.
Trên tivi vẫn còn chiếu khung cảnh hỗn loạn vì trận đấu súng, thế giới của hắn và Jeffery bị cắt đứt bởi một câu nói như vậy, hắn dĩ nhiên vẫn luôn không phát hiện. Hiện tại, nó rõ ràng còn ở giữa hai người.
Hiện tại trong tivi nghe được âm thanh của Lin Nade, ở đó mới là thế giới của hắn nên đi.
Ron quay người đi ra ngoài, một người như hắn đã đến tuổi này còn muốn tìm một người bạn, thật sự là quá ngu. Hắn sơ ý một chút đụng phải một tấm thảm ghế dựa được đặt trong phòng khách, vật kia ầm một cái ngã trên mặt đất, đầu gối sứt mẻ đau muốn chết người. Ron luống cuống tay chân đem chiếc ghế dậy, hắn trước đây đã có vài lần bị thương, nhưng lại cảm giác mấy giây này là thời điểm hắn mất mặt nhất.
Hắn cảm thấy Jeffery ở ngay phía sau mình nhưng không hề nói gì. Dưới một loại ánh mắt như ánh mặt trời, một tầng sắc bén đi tới, hắn thật sự hi vọng người này từ nơi này biến mất.
“Chờ một chút.” Jeffery nói. Giọng điệu của y không nặng, nhưng vẫn đem Ron sợ hết hồn. Hắn cảm thấy Jeffery cấp tốc đi tới phía sau, sau đó dừng lại.
“Sao, làm sao vậy?” Hắn lắp bắp nói, không biết mình đang chờ mong cái gì.
“Có người ở cửa.” Nhân viên điều tra nói, y cảnh giác lấy tay đặt ở bên hông đi về phía trước, Ron sau ba giây đồng hồ mới phản ứng được y nói cái gì, vội vã đi tìm súng.
Ánh đèn sáng rỡ chiếu trên hành lang, bọn họ có thể thấy rõ một đôi giày trong bóng tối đang đứng ở trước cửa Jeffery, có một người đứng ở nơi đó ── hoặc là chỉ có một đôi giày, vậy thì quỷ dị hơn ── dừng ở nơi đó, vừa không nói gì, cũng không gõ cửa, chỉ là đứng bất động.
Jeffery không biết đã trải qua bao nhiêu vụ án, cũng không biết có bao nhiêu kẻ liều mạng muốn làm cho y xuống địa ngục, cho nên vào lúc này, hai người đàn ông đều cả người căng thẳng, nằm ở trong tình trạng báo động mười hai vạn phần.
Bọn họ có thể rõ ràng nghe được hô hấp của nhau, lại như bắt đầu đan xen, sau đó trở nên nhất trí, nó khiến Ron nhớ tới người bạn trước kia. – hơn phân nửa là nghĩ đến chuyện giống vậy, Jeffery làm thủ thế “anh tới phía sau” thủ thế, sau đó cẩn thận đi tới cạnh cửa. Ron không biết y vì sao sẽ ngầm thừa nhận chính mình mang súng.
Jeffery đột nhiên kéo cửa ra.
Đứng ở ngoài cửa là một cô gái chừng 20 tuổi với mái tóc màu nâu, cô cầm trong tay một đĩa thức ăn bọc giấy bạc, nhìn thấy cảnh cửa đột nhiên mở ra và có người đứng đó.
Hai người đàn ông ở bên trong cũng không nghĩ tới sẽ gặp một cảnh tượng như vậy, cô gái có bề ngoài cực kỳ xinh đẹp, cô mặc một chiếc khoác lông dê, bên trong là một chiếc áo lông bó sát người, phía dưới là chiếc vái nâu ngắn và chiếc bot màu đen, cô cầm đĩa thức ăn nhìn cực kỳ dễ thương, dành cho những người vốn nghĩ sẽ gặp phải người xấu mà mãnh liệt đánh vào thị giác.
Cô lộ ra nụ cười vui vẻ, “chào buổi tối, Jeffery, em nhìn thấy đèn nhà anh sáng, cứ nghĩ anh ở nhà một mình…” cô nói, giọng có chút lắp bắp hỏi, sau đó ngượng ngùng hướng Ron cười cười.
Ron cũng cười, hắn hiếm thấy nụ cười ôn hòa như vậy. Trên người cô gái này có một loại hơi thở bình tĩnh, cả Kate cũng không có cảm giác như vậy, đó là một loại không khí khiến người ta nghĩ một loại mùi vị thuộc về gia đình.
Sau đó như nhớ ra điều gì đó, cô vội vã đem đĩa bưng cao một chút, “hôm nay em có làm thêm chút spaghetti, anh hâm nóng lại là có thể ăn, anh tăng ca muộn như vậy… em là nói, có lẽ anh sẽ nguyện ý nếm thử, ít nhất có thể lấp đầy bao tử.”
Jeffery tiếp nhận đĩa thức ăn, hướng cô lộ ra một cái mỉm cười, “cảm ơn tiểu thư Avery.”
Cô bé ngượng ngùng cười cười, vừa liếc nhìn phòng khách, sau đó nói, “ừm.. vậy em trở về.”
“ngủ ngon, đi đường nhớ cẩn thận.” Jeffery nói.
“ngủ ngon.” Cô nói, quay người về phía đối diện đi đến, một đường liền quay đầu trở lại hai lần. Jeffery vẫn luôn đứng ở đó, nhìn theo cô trở về đến nhà mới trở về phòng, đóng cửa lại.
“anh nên mời cô ấy đi vào ngồi một chút, cô ấy rất muốn vào.” Ron nói.
“quá muộn, không tiện lắm.” Jeffery lạnh nhạt nói.
Ron cười rộ lên, “anh không nhìn ra sao? Cô ấy đối với anh rất có hảo cảm.”
“tôi nhìn ra rồi.” Jeffery đem đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, mặt vẫn không đổi quay đầu nói, “nhưng tôi kết hôn rồi.”
“anh đang chuẩn bị ly hôn đấy thôi, chỉ chờ vấn đề về thủ tục.” Ron nói, “anh cần một người làm bạn, công tác của anh rất nguy hiểm, không thể mỗi ngày đều về khuya để đối mặt với một căn nhà lạnh lẽo không một bóng người, những sơn đen trong ngôi nhà này sẽ khiến anh phát rồ.”
Jeffery nhướng lông mày, người này nói trúng vào bộ phận nào đó trong lòng y. Y dừng lại làm động tác xua đuổi ý nghĩ đó và ra mở cửa sổ, “tôi sẽ không kết hôn nữa. Nếu như nói độc thân đối với bản thân không được, vậy thì kết hôn đối với người tôi cưới có lợi ích gì chứ? Tôi làm công việc này, cô ấy căn bản chẳng khác gì đang độc thân, mặc kệ là ai thì đối với người kia vẫn không công bằng.”
Ron cau mày, “đừng nói với tôi cả đời cậu sẽ trải qua một cuộc sống như hiện tại.”
“nếu như tôi muốn cho người kia một cuộc sống bình thường, trừ khi tôi rời đi chức vị này, nhưng điều đó là không có khả năng.” Jeffery nói, “cho nên tôi sẽ ở một mình, như thế mới công bằng, không phải sao?”
“thế nhưng tôi không cảm thấy công bằng.” Ron nói, “được rồi, tôi là một người rất tồi tệ, người như tôi suốt đời nhất định sẽ là kẻ cô đơn, nhưng anh không phải. Anh là một người vô cùng tốt, anh nên có được môt người vợ cùng con cái, một gia đình bình thường ấm áp_”
Jeffery cười rộ lên, “đối với anh, như vậy là bình thường.” Y nói, ngừng một lúc mới nói tiếp, “anh cũng không tệ hại như anh nói.”
“Không, tôi rất tệ.” Ron nghiêm túc nói, “Mà anh là người tôi thấy tốt nhất, Jeffery.”
Vốn dĩ người cảnh sát đối với hành vi của hắn đã nổi giận trong bụng, nhưng lúc này nhìn thấy một bộ dạng chấp nhất liền cơ hồ có thể xưng là ánh mắt đơn thuần thì không thể nào tức giận nổi.
“Tôi không tốt như vậy, Ron.” Jeffery nói, đứng ở cạnh cửa bình tĩnh mà nhìn hắn.”Nếu như anh đi tìm, anh liền có thể tìm tới một người tốt, sau đó sẽ có một cuộc sống tốt, anh nên thử xem.” Y nói, sau đó mỉm cười biểu thị y không tức giận nữa.
Ron đột nhiên có một loại cảm giác, nếu như hắn bây giờ đi qua đó, lấy tay đặt ở trên vai y, nói cho y biết không thể cứu chữa được sự yêu thích đó, hỏi Jeffery có nguyện ý thử tiếp thu theo đuổi của hắn hay không, hắn không có những yêu cầu khác, chỉ muốn cùng y chờ đợi cùng nhau, thậm chí cái gì cũng không làm… Như vậy, e rằng hắn sẽ đáp ứng cũng không nhất định.
Nhưng hắn thử nhiều lần, khẩn trương tay nắm thành quả đấm, lại không thể duỗi ra.
Ý định kia căn bản không thể nào – một âm thanh trong đầu vang lên – mày là một người trong xã hội đen, mà y là cảnh sát, một người bạn của mày mới mấy phút trước vừa mới giết đồng nghiệp của y. Hai người vĩnh viễn không thể có khả năng tiến lên một bước, sớm một chút rời đi mới là một lựa chọn chính xác.
Cho nên, hắn cảm thấy mình nên hướng Jeffery lộ ra một nụ cười được coi như có lễ phép, nói câu “Tôi đi”, liền hướng phía ngoài cùng chiếc xe trong bóng tối đi đến. Ánh sáng cảnh cửa chiếu sau phía lưng hắn, chiếu sáng một con đường nho nhỏ, hắn biết Jeffery vẫn luôn nhìn mình, dùng một loại ánh mắt ôn hòa ân cần nhìn tới, làm một người luôn sống trong những vụ án giết người, hẳn y sẽ quen thuộc với những việc đưa khách đến nơi an toàn sau đó đóng cửa lại.
Không thể quay đầu, hắn tự nói với mình, Ron mở cửa xe ngồi vào, khởi động ô tô, rốt cuộc không thấy tia sáng kia chiếu tới.
xe hắn hướng về trong bóng tối chạy tới, sau đó, hắn cảm giác được cánh cửa ở phía sau đóng lại.