• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lần này người rơi vào ngược lại rất tinh thần. " Thôi Hằng nghe được thanh âm này, nhất thời nở nụ cười.

Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng khoát tay, liền dùng pháp lực thúc đẩy luồng không khí, đem bóng người từ trên trời giáng xuống đó nâng ở trên không trung, phòng ngừa nàng trực tiếp ngã rớt xuống.

Đây không phải là pháp thuật,mà là một tiểu kỹ xảo vận dụng pháp lực chính hắn suy nghĩ ra được trong một trăm năm qua.

Đối với người tu tiên Trúc Cơ kỳ tới nói, pháp lực đã không còn chỉ là “Năng lượng” chứa đựng ở trong người.

Mà hoàn toàn trở thành một bộ phận thân thể của chính mình.

Vì vậy, mặc dù hắn không biết làm như thế nào mới có thể đưa cái bộ phận này biến thành các loại pháp thuật Thủy Hỏa Phong Lôi, nhưng khai phá ra một chút cách dùng đặc thù cũng không phải là vấn đề khó gì.

Dưới sự nâng đỡ bằng pháp lực của Thôi Hằng, vị "Khách đến từ thiên ngoại " này chậm rãi đáp xuống.

Đây là một tiểu cô nương tướng mạo vô cùng xinh đẹp, ước chừng chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, da thịt trắng noãn như nước, đường cong gương mặt nhu hòa, ngũ quan càng là cực kỳ tinh xảo, giống như là búp bê sứ.

Quần áo trên người nàng cũng không bình thường, mặc chính là quần áo tơ lụa may màu xanh nhạt, phía trên thêu hoa văn màu vàng, chế tác vô cùng tinh mỹ, trên đầu mang trang sức ngọc thạch nạm vàng, giữa eo thon còn treo một khối ngọc bội trơn bóng.

Có thể nói là tơ lụa, vàng bạc ngọc thạch đều ở trên người.

Chỉ riêng những gì nàng mặc đeo, đã đủ cho Hồng Phú Quý khi trước cả đời tích góp không tới.

Đây chính là một đại tiểu thư con nhà giàu.

A không đúng, tuổi tác quá nhỏ, vẫn không tính là đại, Thôi Hằng lại quan sát tiểu cô nương này.

Tạm thời còn chỉ có thể gọi là tiểu tiểu thư.

Thôi Hằng dự định đi qua chào hỏi, nhưng mà trên miệng lại không biết nên nói cái gì, trong lòng thầm nói: "Một tiểu cô nương nhỏ như vậy, bỗng nhiên đi tới một nơi xa lạ, thấy ta người xa lạ này, sẽ không phải rất sợ?"

Nhưng mà vừa lúc đó, tiểu cô nương kia đã hoạt hoạt bát bát chầm chậm đi tới, mắt to vụt sáng nhấp nháy, vô cùng tò mò nhìn Thôi Hằng, vui vẻ nói: "Ca ca, ngươi thật là lợi hại, ngươi là thần tiên sao?"

Dường như không một chút nào sợ người lạ.

"Ta chỉ là... " Thôi Hằng đang muốn giải thích giống như khi trước gặp phải Hồng Phú Quý.

"Ngài nhất định là thần tiên đúng không! Ca ca! " Tiểu cô nương lại thật giống như là đã nhận định điểm này, kích động đến gò má ửng hồng, trong mắt tràn đầy ánh nhìn sùng bái, không đợi Thôi Hằng giải thích xong liền dò hỏi " Ta có thể gọi ngài là thần tiên ca ca sao?"

"Ai, gọi ta Thôi tiên sinh đi. " Thôi Hằng cố gắng sửa chữa.

"Được rồi đây, thần tiên ca ca! " Tiểu cô nương cười hì hì nói " Kêu tiên sinh thì già biết mấy a, ngài nhìn còn trẻ như vậy, so với ta không lớn hơn mấy tuổi đây, vẫn là để ta kêu thần tiên ca ca tốt hơn một chút đúng không!"

Bây giờ bộ dáng Thôi Hằng thoạt nhìn cũng chỉ mười tám mười chín tuổi.

"Dù sao cũng không phải không được. " Thôi Hằng bất đắc dĩ nói.

Bởi vì chín mươi cái tết gần đây cũng không giao lưu qua với người, gần 30 năm ngay cả lời đều không nói một câu, năng lực xã giao của hắn kịch liệt thoái hóa.

Bộ dáng như thân thuộc của tiểu cô nương này càng là trực tiếp làm hắn cạn lời.

Khiến hắn cũng hơi ngây ra.

"Tốt rồi! Thần tiên ca ca, nơi này là tiên phủ của ngươi sao? " Tiểu cô nương hoan hô lên, đồng thời nhìn chung quanh.

Nàng nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, thoạt nhìn giống như em bé hiếu kỳ, sau đó vẻ mặt ngây thơ mà nhìn về phía Thôi Hằng " Là ngài đem ta mang tới nơi này sao?"

"Không phải." Thôi Hằng khẽ gật đầu một cái, ánh mắt híp lại, cười nói "Cơ duyên gây nên, ngươi mới có thể đi tới nơi này, ngươi cũng không cần sợ hãi, nhiều nhất mười hai ngày, ngươi sẽ trở lại thế giới cũ."

Tiểu cô nương này không hề thiên chân vô tà giống như trông bề ngoài vậy.

"Mười, mười hai ngày? " Trong mắt tiểu cô nương lóe lên một tia mất tự nhiên, nụ cười trên mặt hơi hơi cứng đờ, nhưng rất nhanh thì khôi phục tự nhiên, tựa như là có chút chán nản nói "Làm sao chỉ 12 ngày, thần tiên ca ca ngài có thể để cho ta ở trong tòa tiên phủ này lâu thêm sao?"

" Chờ sau mười hai ngày, ngươi tự nhiên sẽ biết. " Thôi Hằng mỉm cười nói, hắn dù sao cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, suy nghĩ bén nhạy, rất nhanh thì quen thuộc đối thoại xã giao bình thường.

"Như vậy a. " Tiểu cô nương giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ, khe khẽ ngoặt đầu, bộ dáng mười phần khả ái.

Chẳng qua, thanh âm của nàng cùng trước kia đã thấp đi một tí, như là không biết tiếp theo nên nói cái gì, nhưng nàng rất nhanh lại ba hoa nói "Ta tên là Khương Thất Thất, thần tiên ca ca, ngài tên gì nha?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK