Đôi má Bạch Tố Tâm đỏ bừng, lắp bắp mãi vẫn không ra được chữ còn lại.
Lúc này, ánh mắt Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương cũng hiện lên dị sắc, nhưng rồi lại thở dài một tiếng. Đều là cùng nghề, tiếp xúc với nhau cũng là chuyện dễ hiểu.
Tiêu Dương khoát tay, biểu hiện nghĩ lại chuyện cũ mà kinh, có chút khó khăn nói:
-Tố Tâm cô nương, ta không có giấy chứng nhận thân phận.
Bạch Tố Tâm nghe xong, tức không chỗ phát. Thất bại toàn diện thì thôi, bây giờ lại còn thêm không rõ lai lịch. Làm sao cô có thể yên tâm giao em họ cho hắn? Đang muốn phát tác, Quân Thiết Anh mỉm cười nói:
-Xem như CMND Tiêu Dương tạm thời bị mất, về sau làm lại cũng được mà.
Ánh mắt Bạch Tố Tâm xẹt qua vài phần dị sắc. Cô thật sự nghĩ mãi mà không rõ, một cô em họ xử thế luôn ba phần đạm mạc, xa lạ với cả người xung quanh, lúc nào cũng duy trì cảnh giác lại bảo vệ Tiêu Dương như vậy?
Chẳng lẽ vì hắn đã đuổi Thẩm Thành Văn đi?
Sự kiên trì của Quân Thiết Anh vượt quá sự tưởng tượng của Bạch Tố Tâm. Cô cảnh giác nhìn Tiêu Dương, nhưng rồi cũng chỉ có thể gật đầu.
Một bản hợp đồng có giá trị ba tháng cứ như vậy mà ra đời. Trạng nguyên Tiêu Dương đến từ Đại Tống đã dùng giá trị con người ba ngàn đồng “bán” cho hai cô gái, trở thành một gã thư đồng một cách vinh quang.
-Bây giờ cách thời gian kết thúc huấn luyện quân sự còn ba ngày.
Bạch Tố Tâm cất bản hợp đồng đi, sau đó nói với Tiêu Dương:
-Cho nên, thời gian bắt đầu công việc của anh là ba ngày sau.
-Ừm.
Tiêu Dương lơ đễnh gật đầu:
-Không sao, ta có thể ngủ ghế sofa ba ngày.
………
Bạch Tố Tâm cố nén không cầm cái gối trên sofa đập vào đầu Tiêu Dương.
Tôi có nói cho anh ở lại nhà tôi ba ngày đâu?
-Anh…anh đúng là không biết xấu hổ.
Lại còn có bộ dạng đương nhiên nữa chứ?
Quân Thiết Anh nhẹ nhàng kéo Bạch Tố Tâm:
-Chúng ta xem như tranh thủ ba ngày này tìm hiểu lẫn nhau. Còn nữa, để cho Tiêu Dương hiểu được việc mà anh ấy cần làm.
Bạch Tố Tâm cảm thấy rất khó hiểu trước thái độ khác thường của em gái. Cô suy nghĩ một chút rồi lấy tiền trong túi ra, hơn mười tờ nhân dân tệ đỏ rực.
-Tiêu Dương, bây giờ ứng trước cho anh nửa tháng tiền lương.
-Đây là…ngân lượng, không, tiền?
Tiêu Dương cẩn thận hỏi.
Bạch Tố Tâm không khỏi mở to mắt. Biểu hiện của Tiêu Dương ngày hôm nay khiến ý niệm cảm kích của cô đối với hắn tối hôm qua bị ném lên chín tầng mây. Anh đừng nói cho tôi biết trên đời này có người không biết tiền nhé? Nghe câu hỏi của Tiêu Dương, Bạch Tố Tâm xem ra, đó là ý tứ bất mãn.
-Anh xem có ông chủ nào không cho công nhân ứng trước nửa tháng tiền lương không?
Bạch Tố Tâm cũng không tức giận:
-Trước khi đi làm, anh cũng phải thay đổi ngoại hình nữa chứ.
-Như vầy không tốt sao?
Bạch Tố Tâm nhìn từ đỉnh đầu Tiêu Dương xuống dưới chân. Tóc còn muốn dài hơn cả cô, một thân trường bào, mang đôi giày không biết từ cái niên đại nào mô phỏng lại. Bộ dạng này mà vào trường, chỉ sợ sẽ nằm trên trang nhất của werbsite trường mất thôi.
Bạch Tố Tâm hy vọng Quân Thiết Anh có thể bình yên qua hết con đường đại học của mình.
-Phải đổi.
-Đi đâu đổi?
Tiêu Dương chột dạ hỏi.
Thế giới của một ngàn năm sau có quá nhiều thứ hắn cần phải học.
……….
Bạch Tố Tâm đứng lên, quăng lại một câu:
-Tối nay tôi không có lớp, tôi dẫn anh đi.
Sau đó đi thẳng vào phòng.
Bạch Tố Tâm cảm thấy, nếu cô cứ ngồi nói chuyện với gã thanh niên kỳ quái này, cô sợ mình sẽ nổi điên.
Rầm.
Sau khi đóng cửa phòng, Bạch Tố Tâm dựa lưng vào cửa, trầm ngâm cả nửa ngày mới thở phào một hơi:
-Không được, phải tìm hiểu anh ta mới được.
………
………..
Thời gian kế tiếp, Tiêu Dương chỉ ngồi xem tivi. Đầu óc của hắn nửa khắc cũng không yên, không ngừng tiếp thu tri tức xã hội hiện đại.
Bạch Tố Tâm đã trở lại trường sau giờ trưa. Vị đại tỷ sống trong căn hộ cũng không thấy bóng dáng. Quân Thiết Anh không phải là người nói nhiều. Sau khi Tiêu Dương hỏi một số vấn đề nông cạn, thấy Quân Thiết Anh cầm quyển sách lịch sử trong tay im lặng, cũng không hỏi nữa.
Quân Thiết Anh thấy Tiêu Dương dường như cái gì cũng rất hứng thú, liền chỉ cho hắn cách sử dụng máy tính bên cạnh tivi. Sau khi chỉ vài thao tác cơ bản, cô trở về phòng tiếp tục đọc sách.
Không thể không nói, Tiêu Dương là người cực kỳ thông minh. Mặc dù là lần đầu tiên tiếp xúc với máy tính, nhưng tốc độ thích nghi lại vô cùng nhanh. Không bao lâu sau đã có thể sử dụng thành thạo Baidu.
-Haha, có cái gì không hiểu, tra trên Baidu một chút là ra. Xã hội hiện đại đúng là cái gì cũng tiện.
Lần đầu tiên Tiêu Dương cảm nhận được niềm vui khi lướt mạng, giống như hổ đói không ngừng tìm hiểu kiến thức của thế giới một ngàn năm sau. Đối với sự phát triển không ngừng của thế giới hiện đại, Tiêu Dương vừa tán thưởng, vừa kinh ngạc, lại vừa khó hiểu lẫn thở dài.
Thời gian dần trôi, con chuột trong tay Tiêu Dương không ngừng di chuyển. Lúc này, một cửa sổ trên màn hình mở ra, thu hút ánh mắt của Tiêu Dương. Hắn vô ý nhấn chuột xuống.
Trang web mở ra, một thanh âm lả lướt vang lên. Ánh mắt Tiêu Dương trở nên tròn vo, mặt đỏ đến tận mang tai.
Trên màn hình là những cặp nam nữ quấn lấy nhau. Tim con gà tơ Tiêu Dương đập bình bịch, luống cuống tay chân đóng trang web lại. Nhưng những hình ảnh này xuất hiện càng lúc càng nhiều, thậm chí không cẩn thận mở luôn cả một bộ phim.
Hai thân ảnh dán cùng một chỗ, tà âm không ngừng phát ra.
Ring ring ring.
Lúc này, chuông cửa nhà trọ đột ngột vang lên.
Tiêu Dương nhảy dựng lên, lui về phía sau vài bước, ánh mắt nhìn bóng người trên màn hình, hít sâu vài hơi, nhịn không được lắc đầu thở dài:
-Đúng là phong tục bại hoại.
A! Một tiếng thét vang lên.
Rầm.
Cửa phòng Quân Thiết Anh lập tức đóng chặt.
Tiêu Dương càng thêm thống hận hai người trong máy vi tính. Đây không phải là quấy nhiễu giai nhân sao? Tiêu Dương không biết, Quân Thiết Anh đang thống hận chính là hắn. Quân Thiết Anh như thế nào cũng không nghĩ ra, người này lại to gan như vậy, giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám xem phim đen.
Quá vô sỉ rồi.
Hình tượng cao lớn của Tiêu Dương đã có dấu hiệu sụp đổ trong lòng Quân Thiết Anh.
………..
………..
Trên bàn cơm, Tiêu Dương xấu hổ, còn Quân Thiết Anh thì vùi đầu ăn cơm, khiến Bạch Tố Tâm không nhịn được hung hăng trừng mắt với Tiêu Dương.
-Tiêu Dương, tôi cảnh cáo anh, về sau trong nhà của tôi, tuyệt đối không được phép xem mấy thứ thất loạn bát tao đó nữa.
Nhớ lại hình ảnh vừa nãy, Bạch Tố Tâm có chút tức giận. Khi cô tan làm, không nghĩ đến lại gặp phải chuyện như vậy. Đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng. Càng làm cho Bạch Tố Tâm câm nín chính là, tên kia xem phim con heo, vậy mà còn không biết tắt, khiến cô phải thao tác mất vài phút mới tắt đi được.
Tiêu Dương đúng là ủy khuất mà. Tự nó mở ra chứ không phải hắn mở.
Nói sau, ta làm sao biết có người bại hoại như vậy. Chuyện sinh hoạt vợ chồng lại đưa lên trên mạng.
Xoảng.
Bạch Tố Tâm rốt cuộc không nhịn được nữa. Nhìn bộ dạng không biết hối cải của Tiêu Dương, lập tức dằn chén cơm trong tay xuống, hung hăng nói:
-Tiêu Dương, anh bị ghi tội một lần.
-Nếu như còn có lần sau, tôi…tôi…
Bạch Tố Tâm lắp bắp. Vốn tưởng rằng Tiêu Dương sẽ khẩn trương thanh minh, vỗ ngực thề son thề sắt không còn lần sau, không nghĩ đến tên này còn trật tự dùng chiếc đũa gắp một miếng cải thìa đưa vào trong miệng.
Một ngọn lửa giận xuất hiện trong lòng. Bạch Tố Tâm đứng dậy, mắt đỏ bừng, nghiến răng nói.
-Tôi sẽ cắt tiểu JJ của anh.