Editor: Sữa Chuối Có Cồn
Ngọn đèn dầu không chiếu sáng được hoàn toàn quang cảnh xung quanh, ánh lửa phản chiếu trong mắt Cận Dư Sinh mang theo một tia bướng bỉnh kỳ lạ.
Thẩm Trĩ Tử sửng sốt nửa ngày, hai bên tai bất giác nóng lên.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định khen anh một tiếng: "Sao cậu lại thông minh như thế."
Anh không nói chuyện.
"Thế nhưng đoán được tớ gỡ không hết xương." Cô nhỏ giọng lầu bầu: "Không gạt cậu, tớ từ nhỏ đến lớn, chỉ cần ăn cá liền gỡ không hết xương được, lúc nhỏ còn bị vướng ở cổ, cho nên lâu rồi cũng không ăn cá."
Cận Dư Sinh không nói một lời, ánh mắt hơi nhìn xuống phía dưới, lâm vào trầm tư.
Đốt ngón tay trắng nõn khẽ cong, gõ ở trên mặt bàn.
"Tớ cảm thấy chắc chắn cậu có ma thuật."
Thanh âm của cô thực đặc biệt, trong trẻo hơn nhiều so với các nữ sinh khác, vừa mềm mại lại mang theo chút mị hoặc, như một tiếng than nhẹ: "Cậu xem, Thẩm Trạm mua cá vừa xấu vừa không ăn được, còn đĩa cá của cậu, chỉ là miếng xương nhỏ cũng đẹp hơn so với các con cá khác..."
Bóng đêm dày đặc bao phủ khắp nơi, Cận Dư Sinh trầm mặc, môi mím thành một đường.
Trong mắt mang theo một tia cảm xúc không rõ.
Giây tiếp theo, anh giống như không thể nhịn được nữa, đột nhiên đẩy ghế ra, đứng lên, xoay người bỏ đi đến đầu cũng không quay lại.
Vẻ mặt khó tin Thẩm Trĩ Tử: "..."
Đây là tình huống gì vậy?
Cậu ấy lại lên cơn gì thế?
Nào có người nào một giây trước còn ôn nhu giúp ngươi gỡ xương cá, giây tiếp theo liền đẩy bàn, lạnh lùng bỏ đi không?
Thẩm Trĩ Tử tức giận đập đũa lên bàn: "Cậu ấy mắc chứng nhân cách phân liệt à!"
" Cậu ấy có tư cách gì mà hỏi tớ suy nghĩ cái gì? Tớ còn muốn biết suy nghĩ của cậu ấy đây! Cậu gặp qua người nào quá đáng như vậy chưa! Gặp qua chưa?!"
Thịnh Nhiễm cũng không ngẩng đầu lên: "Vậy cậu có ăn hay không?"
"... Ăn."
Thẩm Trĩ Tử nén tức giận gắp hai đũa, càng nghĩ càng khó hiểu: "Nhưng cậu ấy bị sao vậy? Tớ lại không có trêu chọc gì cậu ấy, khen một câu thông minh thôi cũng sai sao? Cái này cũng vô lý quá đi! Cậu sẽ tức giận vì người khác khen mình thông minh à? Chắc là không có đâu. Cho nên cậu ấy thật sự rất giống người tâm thần phân liệt mà!"
Thịnh Nhiễm nghẹn một chút: "... Tớ cảm thấy nguyên nhân không phải là chuyện nhỏ này đâu."
Chắc chắn có nguyên nhân khác.
"Nhưng vừa nãy tớ còn chưa nói cái gì mà." Thẩm Trĩ Tử cắn chiếc đũa, nỗ lực nhớ lại: "Tớ chỉ nói tớ không cách nào gỡ sạch xương cá, khi còn nhỏ còn bị vướng..."
Tiếng nói đột nhiên dừng lại.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, cô kinh hoảng túm chặt Thịnh Nhiễm: "Tớ, tớ đột nhiên nhớ tới."
"Sao thế?"
"Có khi nào cậu ấy đuổi theo hứa Thời Huyên không?"
Thịnh Nhiễm: "..." Cô không tài nào hiểu nổi tư duy của bạn tốt mình nữa rồi.
Thẩm Trĩ Tử rối rắm: " Chẳng lẽ Cận Dư Sinh thích loại con gái chủ động như thế? Tớ thường xuyên thấy Hứa Thời Huyên đi tìm cậu ấy... Nhưng cậu ấy vẫn luôn không thích Hứa Thời Huyên mà, vì sao hôm nay đột nhiên lại..."
Cô dừng một chút, hơi suy tư: "Là vì hôm nay hứa Thời Huyên khóc à?"
Thịnh Nhiễm: "... Cậu nghĩ nhiều rồi."
"Đúng vậy, nhất định là bởi vì hứa Thời Huyên khóc." Thẩm Trĩ Tử càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý: "Thẩm Trạm từng nói với tớ, anh ấy thích nhất là xem mấy cô gái nhỏ rơi nước mắt, ủy khuất như vậy rất dễ làm người khác đau lòng."
Thẩm Trạm nhanh chóng phủ nhận ba lần: "Không có khả năng, anh chưa nói lần nào, em đừng nói bậy."
"Nhưng cậu ấy rõ ràng..."
Thẩm Trĩ Tử còn muốn tiếp tục lải nhải, Thịnh Nhiễm không thể nhịn được nữa liền la lên: "Thẩm Trĩ Tử, cậu câm miệng! Cậu bây giờ rất không giống với chị ba Thẩm mà tớ biết!"
Thẩm Trĩ Tử lập tức hiểu ra: "Đúng vậy, tớ đây liền đi bắt cóc cậu ấy."
Sau đó đem về nhốt lại!
Thịnh Nhiễm dở khóc dở cười, túm chặt cô: "Bình tĩnh một chút."
Thẩm Trĩ Tử vuốt cằm suy nghĩ, một lát sau mới nói: "Chúng ta... nghĩ lại biện pháp khác vậy."
***
Đầu óc Cận Dư Sinh có chút loạn, anh không biết bản thân vì sao lại muốn trốn.
Trong lòng cứ như có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy, khó chịu vô cùng.
Anh hít sâu, chậm rãi bình tĩnh lại.
Gió đêm thấm lạnh, rời khỏi đài thiên văn có ngọn đèn dầu mờ mờ, rời xa đám người ồn ào, sao trời lấp lánh trong màn đêm sâu thẳm, dường như chỉ cần giơ tay là có thể với tới, tâm trạng cuối cùng cũng bình ổn một chút.
Anh cũng không đường biên vách núi quá lâu, sau khi ném di động đi đã không còn ai liên hệ được hắn, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sẽ rất phiền phức.
Anh ở trong lòng âm thầm kêu một tiếng.
Sau khi rời khỏi Cận gia, hình như anh cũng điên luôn rồi.
Trở lại nơi cắm trại, đồ nướng BBQ cũng đã ăn xong, mọi người dần dần tản ra.
Dư lại một đám người ngồi vây quanh thành một vòng trên bãi cỏ, trong tay đều đang cầm một lá bài, lớp trưởng đứng ở giữa, nhìn quanh bốn phía, sau đó nói: "Hắc đào tam cùng Khối vuông tam, cùng cởi dây giày ra rồi cột lại với nhau đi." (1)
(1) Hắc đào tam, Khối vuông tam: đều là tên của lá bài trong bộ bài Quốc vương thôi, mình để nguyên Hán Việt cho hay, dịch thuần Việt thì hơi cục.
Xung quanh hơi ầm ĩ, Cận Dư Sinh tìm một chỗ trống, cũng ngồi xuống.
Có hai bóng người cãi cọ ồn ào mà đứng lên, cùng nhau đem dây giày cởi ra sau đó cột lại làm một.
Im lặng quan sát trong chốc lát, trong lòng anh hiểu rõ.
Trò chơi Quốc vương.
Trước kia cũng từng thấy bạn bè chơi, nhưng bản thân anh lại chưa bao giờ tham gia vào đám náo nhiệt này.
Thẩm Trạm mắt sắc, vừa thấy Cận Dư Sinh trở lại liền liếc mắt về phía Thịnh Nhiễm, rất nhanh liền hiểu ý nhau.
Lượt chơi mới là Quốc vương của lượt trước chia bài, lớp trưởng nhanh nhẹn phân phát bài trong tag, đến chỗ Cận Dư Sinh lại thấy anh lắc đầu: "Tớ không chơi."
Lớp trưởng bỗng cảm thấy khó xử, Thẩm Trạm vội vàng hoà giải: "Ngồi cũng đã ngồi rồi, đừng làm mất hứng nha."
Vừa nói vừa nhanh nhẹn lấy một lá bài, nhét vào trong tay Cận Dư Sinh: "Tự mình giữ lấy, đừng để người khác thấy mặt bài."
Cận Dư Sinh rũ mắt nhìn lá bài trong tay, không nói gì, môi nhấp thành một đường.
Mắt thấy lớp trưởng xoay người đi tới chỗ mình, Thịnh Nhiễm đột nhiên vỗ vỗ Thẩm Trĩ Tử: "Tớ hơi khát."
"Tự đi lấy nước đi."
Thịnh Nhiễm không chịu: "Nhưng cậu ngồi gần thùng đựng nước hơn tớ."
Thẩm Trĩ Tử quay đầu lại nhìn nhìn, quả thật là như vậy.
Lười nói lý với Thịnh Nhiễm, cô liền đứng dậy, bước về phía thùng nước.
Lớp trưởng chia bài đến vị trí Thẩm Trĩ Tử, phát hiện cô không có ở đây: "Người đâu?"
"Đi lấy nước rồi." Thịnh Nhiễm xoa xoa tay, nở nụ cười vô hại: "Tớ lấy giúp cậu ấy, cậu yên tâm, tớ sẽ không xem mặt bài của cậu ấy đâu."
Màn đêm dày đặc, ánh sao lấp lánh, sương mù giăng khắp không gian của núi rừng.
Quốc vương của ván này là Thẩm Trạm.:)
Mắt đào hoa và chân dài là đặc trưng của nhà họ Thẩm, chàng trai lớn lên sở hữu hai yếu tốt này thật sự rất hấp dẫn. Trong mắt hắn mang theo ý cười, sóng nước lóng lánh, đuôi mắt kéo dài, đậm chất phong lưu.
"Ván này tớ là Quốc vương nha." Hắn cười tủm tỉm: "Từ nãy giờ xoay đi xoay lại cũng không có gì đặc biệt, tớ thấy mọi người dường như cũng không hứng thú lắm, lần này chúng ta chơi kích thích một chút đi."
Tức khắc có nữ sinh mắt sáng lên.
"Ừm..." Thẩm Trạm giả vờ suy nghĩ: "Như vầy đi, không bằng chúng ta kêu hai người, cách lá bài hôn môi gian tiếp đi!":)
Các cô gái giật mình, các chàng trai thì thích náo nhiệt, tiếng huýt sáo dần vang lên.
Quốc vương là người ra yêu cầu cho nên không có khả năng kêu đến hắn. Chỉ là... ngoại trừ Thẩm Trạm vẫn còn một người...
Các cô gái trộm liếc mắt nhìn.
Mặc dù ngồi lẫn trong đám người, Cận Dư Sinh vẫn cứ nổi bật như vậy, liếc một cái liền thấy.
Ngón tay anh nhỏ dài, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy lá bài, thế nhưng lực chú ý lại giống như không đặt ở trong trò chơi, anh mắt trước sau vẫn như một, lạnh nhạt, trên mặt không thể hiện biểu tình gì. Thật giống quý công tử không dính khói lửa phàm tục.
Các cô gái ở đây đột nhiên cảm thấy mặt nóng vô cùng.
Xác suất... Xác suất vẫn rất cao...
"Vậy, Hắc đào sáu và... " Thẩm Trạm cao giọng hô lên, cố ý dừng lại thật lâu giữa một mảnh tiếng hít thở căng thẳng: "Hồng tâm bảy!"
Đám người im lặng ba giây.
Không ai đứng ra.
Thẩm Trạm kỳ quái: "Không có hai lá bài này sao? Mọi người kiểm tra lại một chút?"
Lớp trưởng đột nhiên nhớ tới cái gì, nhắc nhở hắn: "Vừa nãy lúc tớ chia bài, có người đang đi lấy đồ uống... Ai, tớ quên mất là ai rồi... "
Là Thẩm Trĩ Tử đi!
Con nhóc này sao chỉ đi lấy đồ uống mà cũng lâu như vậy!
Vào thời khắc mấu chốt lại rớt dây xích, Thẩm Trạm tức giận đến mức muốn bóp chết cô em họ của mình.
"Nhưng mà cho dù có một người đi lấy đồ uống thì người còn lại cũng còn ở đây." Thẩm Trạm không buông tha: "Mọi người nhìn lại xem?"
Mọi người châu đầu ghé tai nhìn một vòng, cuối cùng ăn ý giữ yên lặng, sôi nổi đem ánh mắt tập trung trên người Cận Dư Sinh.
Lực chú ý của Cận Dư Sinh bị dao động, hồi lâu sau, anh mới lấy lại tinh thần.
Cúi đầu, lật mặt bài.
Quả nhiên, Hắc đào sáu.
Như vậy...
Đầu lưỡi chống lên hàm trên, đồng tử Cận Dư Sinh hơi hơi co rút, biểu tình trở nên có chút khó coi.
Lá bài còn lại, là Thẩm Trĩ Tử.
Tác giả có lời muốn nói: Hôn hay không hôn.
Editor: Bản thân mình cảm thấy hôn môi trực tiếp thì bình thường thôi, hôn gián tiếp qua lá bài mới là đỉnh cao của lãng mạn aaaa!! Điên mất thôi!