• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nô tỳ bái kiến hoàng thượng.”

Sở Từ quỳ cả hai chân còn đầu nàng hơi cúi. Hiện giờ đèn đuốc sáng trưng, cộng thêm hoàng thượng ngồi ngay đối diện khiến nàng phải thận trọng cao độ và chẳng dám thở mạnh.

Hai lần trước Triệu Liêm chỉ nghe đàn chứ chưa thấy mặt nàng. Lần này phòng ốc sáng sủa còn người lại quỳ trước mặt nên dĩ nhiên ông sẽ nhìn cho kỹ. Ông cố gắng giữ giọng nói hòa nhã nhưng vẫn mang theo vài phần uy nghiêm, “Chỉ nghe ngươi đàn hai lần mà tai trẫm đã kén chọn gấp bội, đêm tối càng nhắc trẫm nhớ về âm thanh ấy.”

“Nô tỳ học hành yếu kém nên đàn không tốt…”

“Không, ngươi đàn rất hay. Trẫm ở trong cung lâu vậy mà chưa từng được nghe tiếng đàn xuất sắc đến thế,” Triệu Liêm lập tức ngắt lời nàng.

Lời khen đến vào lúc này không phải điềm lành. Sở Từ sợ hãi quỳ trêи đất, ngón tay siết chặt cây đàn tỳ bà tới mức trắng bệch và tâm trạng cũng căng như dây đàn.

“Ngẩng đầu lên để trẫm nhìn một cái.”

Trường An vừa quan sát hai người vừa âm thầm tính thời gian; tai mắt của hoàng hậu hẳn đã truyền tin nên chắc bà sắp tới rồi.

Quả nhiên, trong lúc bọn họ nói chuyện thì tiểu thái giám đến thông báo, “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương tới.”

Sự bực bội lóe lên trong mắt Triệu Liêm, phá tan cơn hứng thú của ông, “Mời vào đi.”

“Thần thϊế͙p͙ thỉnh an hoàng thượng.”

“Bình thân, sao không ở bên mẫu hậu mà đến chỗ trẫm làm gì?”

Hoàng hậu giả vờ chẳng hay biết Triệu Liêm đang bực mình, bà cố ý ngó lơ người quỳ trêи đất để tới bên hoàng thượng rồi nở nụ cười tao nhã, “Không phải hoàng thượng bảo buổi tối mất ngủ sao, thần thϊế͙p͙ đưa canh an thần đến. Trường An, mau đi hâm nóng, trời rét nên nó nguội ngắt rồi. Ối, sao lại có người quỳ ở đây?”

“Nô tỳ bái kiến hoàng hậu nương nương.”

Sự khinh thường hiện lên nơi đôi mắt trong veo của hoàng hậu, là cung nhân này à? Mấy ngày nay bà luôn theo dõi hậu cung, không nhờ tai mắt bẩm báo thì bà còn chả biết có nhân vật thế này.

Bà biết rõ nhưng vẫn hỏi, “Ngươi cầm theo tỳ bà vì hoàng thượng muốn nghe nhạc hả?”

Với thân phận hiện tại, Sở Từ nào dám nhiều lời nên đành cứng ngắc đáp, “Bẩm nương nương, đúng vậy.”

“Tốt quá, nếu hoàng thượng không phiền thì để thần thϊế͙p͙ cùng nghe với.” Dứt lời, bà nhu mì nhìn Triệu Liêm.

Hai người đã làm phu thê vài chục năm, Triệu Liêm sao có thể không hiểu ý đồ của bà. Ông miễn cưỡng nói, “Tới đây, ban ghế đi.”

Sở Từ ngồi khá gần hai người, nếu chẳng thể chạy trốn thì phải đương đầu thôi. Nàng nỗ lực không để bản thân bị ngoại cảnh tác động rồi bắt đầu tập trung diễn tấu.

Nữ tử mặc trang phục màu đỏ trắng đan xen của cung nhạc, bộ váy trắng bao bọc thân hình mảnh mai với vòng eo thon gọn đến nỗi một tay đủ sức ôm trọn. Mái tóc dài đen nhánh bóng mượt dưới ánh nến, hàng lông mày thanh tú đậm màu như mực còn đôi mắt sâu thẳm kia lại tựa tinh tú lẫn hồ nước tháng mười. Khi mỉm cười, cặp mắt ấy sáng lấp lánh và cái miệng nhỏ kia thì xinh đẹp vô cùng.

Triệu Liêm cuối cùng cũng thấy rõ mặt Sở Từ. Người này không đẹp như tiên hay như tranh vẽ nhưng lại duyên dáng khó tả. Phong thái nàng sở hữu cực kỳ giống mỹ nhân trong một vở kịch; nhu nhược động lòng người và từng cái nhíu mày lẫn tiếng cười đều khiến ta thương yêu.

Tiếng đàn nhịp nhàng chạm đến những cảm xúc thầm kín nhất, quả thật xứng đôi với cô nương làm người nhìn say mê này. Ôn Nhã Hoàng hậu buộc phải thừa nhận Sở Từ đẹp tuyệt trần, bà mà là nam nam nhân thì cũng sẽ bị hút hồn.

Khúc nhạc kết thúc, Sở Từ tự giác đứng dậy hành lễ.

“Hôm nay ngươi đàn không hay bằng lần trước,” Triệu Liêm ngắm nàng hồi lâu mới mở miệng nhận xét.

“Hoàng thượng thứ tội, nô tỳ kém cỏi nên mắc lỗi giữa chừng.”

Triệu Liêm nhìn nàng bằng ánh mắt cưng chiều, ông khẽ cười, “Do ngươi căng thẳng thôi.”

Ôn Nhã dõi theo bọn họ đối thoại mà ngọn lửa vô danh bừng lên trong lòng, bà thản nhiên chen ngang, “Ngươi vào cung lúc nào? Mấy tuổi rồi?”

“Nô tỳ…”

“Bẩm hoàng hậu nương nương, nha đầu này vào cung hồi mùa thu, qua tết là mười tám. Nàng chưa trải đời nhiều, mong hoàng thượng và hoàng hậu bao dung.”

Người trả lời chính là kẻ nãy giờ vẫn giữ im lặng – Trường An. Y chậm rãi kể về Sở Từ một cách nhún nhường, kính cẩn nhưng không mất phong độ và còn kết lại bằng một câu đầy quan tâm.

“Nếu bản cung không nhầm thì Trường An công công trực thuộc Thận Hình Ti, sao ngươi biết rõ về một cung nhạc nho nhỏ thế?”

Trường An cúi đầu cười thẹn thùng, y kiềm chế đôi mắt sáng ngời rồi khom lưng để bản thân thấp hơn mọi người nửa cái đầu như bao thái giám khác, “Nô tài không dám lừa gạt hoàng hậu, nha đầu này là đối thực của nô tài. Chân tay vụng về lại không hiểu chuyện, chỉ biết đánh đàn tỳ bà nên mới làm việc tại nhạc phường.”

Y vừa nói xong, bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn hẳn, mặt mày Triệu Liêm còn sa sầm thấy rõ. Ông đường đường là bậc quân vương, vô năng tới đâu cũng chả đoạt nữ nhân của hoạn quan. Hơn nữa hoạn quan có bề dày lịch sử trong cung, đối thực từ lâu không chỉ đơn thuần là cùng ăn với nhau. Người bị hoạn quan chạm qua khéo chẳng sạch sẽ bằng nữ tử chốn thanh lâu.

Ôn Nhã thấy hoàng thượng phẫn nộ mà chẳng thể phát tiết thì rất kɧօáϊ trá; cứ tưởng mỹ nhân đã trong tầm tay nhưng người ta lại là đối thực của thái giám, sao ông có thể không buồn bực chứ.

“Ra thế, Trường An, ngươi thật có phúc.” Ôn Nhã cố tình lên giọng như sợ lời mình nói chưa đủ kϊƈɦ thích Triệu Liêm.

Chủ tử được thái giám hầu hạ cả ngày nhưng không đồng nghĩa với việc họ coi thái giám là người, Triệu Liêm giữ Trường An bên mình đơn giản vì y tương đối nhanh nhạy. Nếu không biết nắm bắt tình hình thì thật uổng cho bao nhiêu năm làm nô tài của Trường An, hoàng hậu đã đổ thêm dầu vào lửa nên y đương nhiên sẽ phối hợp.

“Nô tài chỉ muốn có người trò chuyện thôi.”

Sở Từ thẫn thờ nghe vận mệnh bản thân bị ba người đảo loạn. Nàng hiểu Trường An vừa cứu mình khỏi bể khổ nhưng nàng chẳng tài nào cao hứng nổi khi làm đối thực của y.

Triệu Liêm vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, ông cứ nhìn chòng chọc cô nương đang trầm mặc kia. Hồi lâu sau ông mới thu hồi ánh mắt. Ông đã hơn năm mươi tuổi, chấp niệm đối với ông cũng chỉ là chút rầu rĩ và khó chịu trong lòng. Một cô nương tốt đẹp bị người ta cướp mất, đối phương còn là tên thái giám không thể quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ.

“Canh an thần đã hâm xong.”

Trường An vội vàng nhận canh rồi múc cho hoàng thượng, ai ngờ hoàng hậu lại bất chợt duỗi tay cầm lấy khiến canh đổ hết lên tay bà. Ôn Nhã kêu “a” một tiếng mới lôi kéo được ánh mắt của hoàng đế.

“Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết,” Trường An kinh hoàng quỳ xuống, gấp gáp xin tha.

“Đồ nô tài vô dụng, mau gọi thái y!”

Món canh nấu cho hoàng thượng dùng luôn thì sao gây bỏng nổi, Ôn Nhã chẳng qua muốn làm bộ làm tịch để ông thương tiếc thôi. Đôi mắt bà ngập nước khi nhìn Triệu Liêm, “Hoàng thượng đừng lo, đều tại thần thϊế͙p͙ bất cẩn.”

Triệu Liêm hiếm khi bắt gặp hoàng hậu cư xử như vậy. Nữ nhân yếu đuối luôn dễ dàng khiến nam nhân cắn câu, cơn giận của ông tức khắc bùng nổ. Ông nhìn Trường An quỳ trêи mặt đất mà tàn nhẫn ra lệnh, “Người đâu, kéo Trường An xuống rồi đánh ba mươi gậy.”

Sở Từ nghe hoàng thượng muốn trách phạt liền quỳ rạp xuống đất. Thân thể cỡ Trường An mà chịu ba mươi gậy thì khác gì mất nửa cái mạng, nàng luống cuống van xin, “Hoàng thượng, Trường công công không cố ý, xin hoàng thượng nhẹ tay…”

“Ai xin tha cho y sẽ bị ban tội cùng.”

“Hoàng thượng khai ân, hoàng thượng khai ân…” Sở Từ đang dập đầu thì thấy thị vệ xông vào lôi Trường An ra ngoài, nàng sợ tới mức mắt đỏ hoe. “Đừng, đừng…”

Sự kiện đêm đó lan truyền nhanh như dịch bệnh, từ Trường An và Sở Từ là đối thực đến chọc giận hoàng thượng đều thành truyện tiếu lâm.

Đêm ấy Sở Từ kiệt sức trở về nhạc phường. Nàng rửa mặt qua loa rồi đi ngủ ngay nhưng tới tận nửa đêm mới lờ đờ chìm vào giấc ngủ, tuy nhiên cơn ác mộng lại ập đến.

Nàng gặp Xảo Trân trong mộng, nàng ta đã hóa điên và dùng đôi chân trần nứt nẻ đứng trêи lớp tuyết dày mà chẳng sợ lạnh. Nàng ta cười ngây ngô khi thấy Sở Từ, rõ ràng không còn phân biệt được ai với ai. Kế tiếp Sở Từ mơ thấy Trường An. Giấc mộng này thật kỳ quái; Trường An bước ra từ bức tranh tường, đôi mắt hoa đào nhìn về phía Sở Từ rồi y cười dịu dàng hệt bông hoa nở rộ vào mùa xuân. Song bất chấp nụ cười kia xán lạn thế nào thì đáy mắt y vẫn vương chút lạnh lẽo cùng cực như thời tiết giá rét ngày tam cửuTruyenHD, và thật sự giống một con hồ ly giảo hoạt.

Khi Sở Từ mở mắt ra, trời đã sáng. Tiếng ngáy vang lên từ màn của Bát Nguyệt, nàng cười hâm mộ rồi đứng dậy xuống giường.

Từ hồi tin tức được truyền tới nhạc phường, lúc nào cũng có người vừa ngó Sở Từ vừa bàn tán xôn xao nhưng nàng không nghe rõ họ nói gì.

“Sở Từ, ngày mai sang tháng ba rồi. Chúng ta đã hẹn nhau sẽ tụ tập một bữa, ngươi nghĩ phòng chúng ta nên làm gì?”

Bọn tỷ muội trong viện liếc nhau, có người lên tiếng bóng gió, “Bát Nguyệt, ngươi đi một mình là được chứ Sở Từ đâu thể đi. Người ta là hoa đã có chủ, thủ lĩnh đại nhân bị đánh thì nàng ấy phải đi thăm chứ.”

“Các ngươi nói bậy gì đó…”

Sở Từ túm tay Bát Nguyệt rồi lắc đầu, “Ta vốn định báo với ngươi một tiếng. Đầu tháng các ngươi cứ tụ tập đi, ta bận việc nên sẽ vắng mặt.”

“Bận gì chứ, đi thăm tướng công thì có.” Lời này vừa thốt ra, đám người liền cười vang.

Quế Hương không thể ngồi yên nữa, mấy lời châm chọc ngấm ngầm khiến nàng ấy khó chịu cực kỳ. Nàng ấy đứng dậy quát, “Có thời gian khua môi múa mép thì lo mà đi luyện đàn ấy.”

Một người mỉa mai hỏi, “Quế Hương, trúng tim đen rồi phải không?”

Sở Từ không có tâm tình nghe tiếp, nàng nhanh chóng đứng dậy rời đi và để mặc bọn họ nói thỏa thích.

Oo———oOo———oΟ

Đêm xuống, sau một hồi lưỡng lự thì Sở Từ vẫn tận dụng ngày nghỉ để đi thăm Trường An. Suy cho cùng nguyên nhân y bị thương liên quan đến nàng.

Trường An bị phạt xong thì không cần hầu hạ hoàng thượng, ông lấy danh nghĩa y phải dưỡng thương nên cho y nghỉ mấy ngày. Vì vậy hiện tại y khá rảnh rỗi.

“Đại nhân, Sở cô nương đến.”

Từ ngày biết quan hệ giữa hai người, thái giám dưới quyền y đều gọi Sở Từ là Sở cô nương. Trường An vô cùng hưởng thụ xưng hô này.

“Mời nàng vào.”

Lúc Sở Từ vào phòng, Trường An đang tựa lưng vô gối mềm và đắp chăn màu vàng nhạt. Y dùng ánh mắt hồ ly soi xét nàng rồi nhẹ nhàng oán trách, “Kẻ vô lương tâm như ngươi còn biết đến thăm bản công à, đúng là không uổng công bị đánh vì ngươi.”

Sở Từ cúi gằm đầu, nàng lẳng lặng bước từng bước nhỏ để lại gần y, “Đa tạ công công hôm qua nhanh trí, nô tỳ rất cảm kϊƈɦ.”

Trường An khoác lên vai áo lông chồn đen, ngọn lửa vui sướиɠ bị câu cảm ơn trêи dập tắt. Gương mặt y tối sầm, ánh mắt sắc bén, giọng nói the thé, “Ngươi khỏi cần vờ vịt với bản công, muốn chế giễu giống người ngoài thì cút ngay.”

“Không, nô tỳ thật lòng muốn cảm ơn ngài. Hôm qua mà không có chuyện đối thực thì nô tỳ chẳng dám tưởng tượng mình sẽ rơi vào tình thế nào.”

“Hừ, miệng lưỡi dẻo quẹo.” Tuy ngoài miệng còn chì chiết nhưng trong lòng Trường An đã vui vẻ hơn, y không khỏi đệm thêm một câu, “Chỉ biết lừa gạt bản công thôi.”

Sở Từ thấy y cười cũng thả lỏng người, “Nô tỳ chỉ có thể nói những lời này với công công, người khác chắc sẽ không tin nô tỳ.”

Trường An hiểu rõ đạo lý nếu chả nói được lời hay thì hãy thành thật, song y luôn muốn nghe Sở Từ nói mấy câu bùi tai. Không sao, tương lai còn dài.

“Bản công khát, muốn ăn quýt.”

Bộ dạng cao ngạo của y làm Sở Từ bật cười, nàng tới bên cái bàn rồi bưng mâm trái cây về mép giường và ngồi xuống.

“Về sau nhớ tránh xa hoàng hậu.”

Sở Từ vừa lột quýt vừa nghiêm túc gật đầu.

Ngoan ngoãn thế kia thật khiến Trường An muốn xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của nàng, “Hôm qua bản công cố tình làm đổ canh vào tay bà ấy, may là bà ấy còn hiểu chuyện.”

“Cố tình?”

Đôi mắt sinh động trợn tròn làm Trường An nhịn hết nổi bèn vươn tay sờ khuôn mặt Sở Từ. Làn da nàng quả nhiên non mịn như con nít, nó còn đang ửng hồng nữa chứ.

“Hoàng thượng buồn bực vì ngươi làm đối thực của bản công, lửa giận đã sớm tích tụ nhưng lại không thể bùng cháy. Phải có sự cố thì hoàng thượng mới mượn cớ để trút giận được.”

Giờ Sở Từ mới thấu hiểu sự lợi hại của bậc lão làng. Tại nơi cá lớn nuốt cá bé như cung điện thì chẳng ai mãi mãi đắc thế, phải biết chấp nhận và từ bỏ khi cần thiết để tránh mất lợi ích lâu dài vì mấy thứ lặt vặt.

Trường An lộ ra vẻ mặt cười như không cười, kết quả này đúng là một mũi tên trúng hai con chim. Chưa kể đến việc Sở Từ quang minh chính đại thành đối thực của y thì Ôn Nhã cũng nợ y; biết nắm chắc lòng thương tiếc của nam nhân thì mai sau phu thê chắc chắn sẽ ân ái hòa thuận. Nếu hoàng hậu không biết tận dụng cơ hội, chủ nhân hậu cung thay đổi là chuyện sớm muộn.

“A…” Trường An thấy nàng đưa quýt cho mình liền không hề do dự mà há miệng.

Sở Từ chịu thua nên đành tách múi quýt rồi tự tay đút cho Trường An, ánh mắt nàng né tránh chứ không dám đối mặt với y.

“Ngày mai dọn đến phòng bản công.”

Quả quýt trong tay Sở Từ rớt xuống đất, nàng hoảng sợ bật dậy.

Trường An sao có thể không tức giận trước phản ứng này. Nha đầu kia năm lần bảy lượt khiêu chiến sự kiên nhẫn của y, nàng đâu có để y vào mắt.

“Sao hả, ghét bỏ bản công là thái giám à?”

Sở Từ không biết trả lời thế nào, chỉ ngậm chặt miệng mà nhìn mũi chân, toàn thân toát lên vẻ cự tuyệt.

Cơn đau trêи cơ thể chẳng khó nhịn bằng sự chần chừ của đối phương, Trường An phẫn nộ cử động thân mình nhưng lại khiến vết thương sau lưng nứt toác. Y nhe răng trợn mắt, mồ hôi đổ đầm đìa. Sở Từ lo lắng lại gần thì bị y vung tay đẩy ra.

“Đừng để bản công nói lần thứ hai, ngày mai hãy dọn đến đây.”Lời tác giả

Suất diễn của nam phụ trong hai chương này hơi nhiều nhưng tác giả xin hứa rằng tất cả chỉ là gió thoảng mây trôi và là nền móng cho tương lai. Ráng nhịn hai chương thôi, kế tiếp là trời xanh mây trắng nắng vàng đó!!!Chú thích

TruyenHD

Tức là từ ngày thứ mười chín đến hai mươi sau tiết Đông Chí, là thời điểm lạnh nhất trong năm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK