Y biết nàng không lừa mình, nhưng một Sở Tịch Viên như vậy căn bản không thể giúp y. Nàng căn bản không thể giúp y không chế thứ ghê tởm đang hằng ngày gặm nhắm tinh thần.
Nếu không có Sở Tịch Viên mỗi đêm đều như có như không trong giấc mộng xuất hiện, y chỉ sợ mình sẽ phát điên mất.
Sở Tịch Viên sau khi rời khỏi mộng cảnh cũng đã quá nửa đêm, nhưng nàng không ngủ được. Trằn trọc trên giường cũng không ích lợi bèn khoác áo ra sau núi.
Sau Tiên Huệ sơn, ngoại trừ Bất quy Quỷ vực, ngoại trừ nhà bếp nhỏ bằng hạt đậu, còn có một hoãn đình. Trong đình có một cái bàn đá, trên bàn đặt một cây cổ cầm. Dĩ nhiên, là đồ của sư muội Lạc Nguyệt. Dĩ nhiên, không phải ai cũng có thể tùy tiện động vào.
Sở Tịch Viên nhấc vạt áo ngồi xuống. Kỳ thực, nàng không thành thục cầm nghệ cho lắm, trước kia chỉ học qua một lần, hiện tại đột nhiên muốn thử lại.
Sở Tịch Viên ngón tay thon dài không khác gì ngón tay gảy đàn, lướt nhẹ trên bảy dây căng mỏng, sau một hồi đắng đo quyết tâm gảy một khúc.
Tằng tằng. Tắng.
"..."
Haha, quả nhiên....
Sở Tịch Viên cười khổ: "Vẫn khó nghe. Đúng là không có thiên phú không thể chơi đàn."
"Ai nói không có thiên phú không thể chơi đàn? Ta trước kia bộ có thể gọi là 'có thiên phú' hả?"
Vừa nghe giọng nói này, Sở Tịch Viên liền đứng dậy, bước ra ngoài.
Trên mái đình, thân ảnh kia huyền ảo tuyệt sắc, ánh trăng sáng chiếu qua y phục nàng lóe lên hào quang rực rỡ.
Nữ nhân nhìn xuống Sở Tịch Viên, nhướng mày cười một cái.
Sở Tịch Viên không muốn chịu thua, nhún chân đáp trên đỉnh mái, cao hơn thiếu nữ kia, hất cằm nói: "Ngươi cũng có nhiều thiên phú hơn ta, bằng không chủ nhân Thiên Cầm môn cũng không đến lượt ngươi nắm. Lạc tiên nhân."
Lạc Nguyệt cười lớn: "Tiên nhân? Không dám nhận. Có điều, ngươi đúng là không có tố chất làm chủ nhân Thiên Cầm môn thật. Sở tông sư vẫn nên làm tông sư thôi."
Sở Tịch Viên cười khẩy một tiếng, đổ người về phía trước.
Lạc Nguyệt từ trong nạp giới như có như không lấy ra một thất cổ cầm màu trắng, tinh xảo như ngọc, mộc mạc như phong. Ngón tay nhẹ lướt trên đàn, hướng Sở Tịch Viên phất một nốt.
Nguyên khí màu lục rõ ràng nhìn thấy bằng mắt thường, Sở Tịch Viên ở trên không lộn một vòng né tránh. Dãy nguyên khí lướt qua tóc nàng, đánh thẳng đến gốc cổ thụ đằng xa, nổ tung một tiếng.
Sở Tịch Viên đáp xuống, cười nói: "Hẳn ta cũng nên bế quan."
Lạc Nguyệt nói: "Ngươi không nên bế quan."
"Hả, vì sao?"
Lạc Nguyệt đanh mặt: "Làm ơn đi, ngươi thật sự muốn trở thành thần sớm như vậy hả?"
Sở Tịch Viên cười rộ lên. Hai người đồng thời tiếp đất.
"Ân Phàm không ra cùng ngươi sao?"
Lạc Nguyệt nói: "Y muốn đột phá cấp bậc mới, thời gian hiển nhiên lâu hơn ta."
Sở Tịch Viên gật đầu: "Cũng đúng."
Đột phá cấp bậc, cũng giống như ngươi từ thực tâp sinh trở thành lão sư, quả thật khác biệt.
Kiểu như Lạc Nguyệt, chẳng qua chỉ là tiểu sinh thi lên lớp mà thôi.
Sở Tịch Viên lại hỏi: "Nhưng ngươi cũng không nên ra sớm như vậy?"
Lạc Nguyệt nhìn nàng âm hiểm: "Ta cảm nhận được có kẻ xấu chạm vào đồ của ta."
Sở Tịch Viên bậc cười lên. Nàng kỳ thực rất thích sư muội Lạc Nguyệt này, đấu khẩu rất vui a.
Đột nhiên Lạc Nguyệt nói: "Kỳ thực ta cũng muốn đợi A Phàm. Nhưng hắn nói với ta ra ngoài trước, sợ sư huynh không quản nổi ngươi."
Sở Tịch Viên ủy khuất đang muốn mở miệng liền bị người ta chặn họng.
"Ngươi tính khi nào thì đi, ta đi với ngươi."
Sở Tịch Viên mới đầu ngạc nhiên, sau liền nghĩ, Lạc Nguyệt xuất quan, làm đồ đệ tâm đắc như Tiết Kỳ cũng không thể nào không biết đi, bèn nói một đằng: "Ta định nói ngươi đi Tiên Đàm."
Lạc Nguyệt đáp một nẻo: "Ta và ngươi, thời gian nói không chừng có thể rút ngắn."
Xem ra không chỉ có mình Tiết Kỳ.
Vân Lang, ngươi hay lắm.
Nhưng nghĩ lại, lời nàng ta nói không sai. Sở Tịch Viên nói: "Cũng được. Có ngươi đi cùng ta sẽ không chán chết."
Lạc Nguyệt lại hỏi: "Ngươi tính khi nào thì đi."
"Ngày mai."
Ngày mai.
Hai chữ kia nói ra nhẹ nhàng vậy, nhưng lại như một đại sơn tức khắc đè lên đầu y. Lòng Khốn Nạn lập tức chùng xuống.
Y thường chỉ ngủ được đến quá nửa đêm, sau đó sẽ đi gánh nước, đến nhà bếp chuẩn bị một ít đồ, để khi sư tôn y ngủ dậy liền có điểm tâm bóng hổi. Lúc đi ra sân sau y ngẩng đầu lên nhìn thấy hoa ngọc lan nở đẹp, hương thơm thoang thoảng thường làm y nhớ đến mùi hương trong giấc mơ mà hồi tưởng.
Sắp đến mùa đông, y bèn nghĩ sẽ pha cho Sở Tịch Viên một loại trà mới. Y với tay bẻ một cành ngọc lan. Tiên Huệ sơn có đến chục gốc ngọc lan, y có thể phơi khô hoa, đến Tàng kinh phòng đọc một số sách chế hương liền có thể giúp sư tôn y thơm thơm suốt ngày. Y không nhịn được liên tưởng Sở Tịch Viên lúc đó chắc sẽ vui lắm, hoặc là chạy khắp nơi khoe khoang, hoặc là....
Lúc y nghe tiếng đàn liền chạy ra sau núi. Lúc thấy Sở Tịch Viên liền muốn đến cạnh nàng. Lúc thấy nàng cùng vị kia so chiêu, đẹp đến kinh tâm động phách.
Và lúc Sở Tịch Viên nói "ngày mai".
Ngày mai của y?
Sở Tịch Viên đi rồi, y còn có ngày mai sao?
Sở Tịch Viên nói phải đi, y cũng không nghĩ sẽ nhanh như vậy. Y thậm chí còn định chờ nàng mấy hôm sau sẽ đổi ý mà dẫn mình theo. Không phải chính miệng nàng đã nói sẽ không rời bỏ y sao.
Khốn Nạn sợ hãi nhận ra một chuyện. Người hứa với y không phải Sở tông sư. Người hứa với y, luôn luôn ở trong mộng cảnh. Sở Tịch Viên thực tế chưa từng nói với y những lời như vậy.
Khốn Nạn run một cái. Tâm ma trong người lại rục rịch trồi lên.
Đột nhiên lúc này, ở phía sau, một cánh tay vỗ lấy vai y: "Sư đệ?"
Tiết Kỳ quả thật biết Lạc Nguyệt - sư tôn nàng xuất quan, nghe thấy động tĩnh của thiên cầm nên mới chạy ra, tình cờ thấy Khốn Nạn.
Khốn Nạn hít một hơi sâu, thấp giọng hỏi: "Sư tỷ, sư tôn ta người vốn vĩ không phải chỉ nhận ủy thác bình thường đúng không? Nếu không cũng không cần Lạc sư thúc đi theo hỗ trợ. Nơi người đến rốt cuộc là ở đâu vậy?"
Y cúi gầm mặt, Tiết Kỳ căn bản không nhìn thấy bộ mặt của y, nàng nói: "Việc của trưởng bối bọn họ ta làm sao biết. Cho dù ta biết cũng không thể nói với ngươi."
Khốn Nạn mờ mịt hỏi: "Vì sao?"
Tiết Kỳ đáp: "Nếu sư thúc đã không tự nói, tức là không muốn để người khác bận tâm, ngươi …"
Khốn Nạn "rắc" một tiếng bẻ gãy cành hoa trong tay, ngắt từng chữ nói: "Không phải nàng sợ ta bận tâm, mà là sợ ta dù chết dù sống cũng nhất định đòi đi theo."
Tiết Kỳ im miệng.
Nàng thật sự không nghĩ Khốn Nạn có thể kích động như vậy. Trong lòng đang nghĩ nếu hắn ở đây gào khóc thật thì phải làm sao, lúc nãy bả vai run lên đến vậy mà.
Nhưng Khốn Nạn không khóc, y đột nhiên giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hướng Tiết Kỳ chắp tay thi lễ nói: "Sư tỷ thất lễ rồi. Chuyện tối nay hi vọng tỷ giúp ta giữ bí mật, được không? Ta không muốn bị mất mặt, sư tôn mà biết chắc sẽ cười chết mất."
Tiết Kỳ không phải người thích nhiều lời, vừa rồi lại còn mới tự trách có thể làm sư đệ khóc, liền cảm thấy tội lỗi, gật đầu: "Yên tâm."
Khốn Nạn thấp giọng nói: "Làm phiền."
Nói xong y liền quay người đi ra ngoài.
Tiết Kỳ chỉ thấy y thần sắc điềm tĩnh đến trấn định, không hề biết y đã cắn nát môi mới có thể trấn định như thế đi về phòng mình.
Vừa khóa trái cửa lại, y liền khụy xuống.
Khốn Nạn bắt đầu không thở nổi, ngực bị cự thạch đè lên, toàn thân căng hơn dây đàn, tay chân không tự chủ được run rẩy.
Tai y vang ong ong tiếng gào thét.
Y hoảng sợ phát hiện từng đợt cảm xúc bạo ngược xa lạ từ ngực cuồn cuộn lao ra khắp nơi. Y cảm nhận được, trong lòng mình như có một bàn tay vô hình, đang cứng nhắc xóa hết tất cả tình cảm ấm áp.
Mới đầu, y kinh hồn táng đảm nghĩ: "Lại nhập mộng sao?"
Rất nhanh, ngay cả hoảng sợ cũng biến mất, ý thức trở nên mơ hồ, y bắt đầu không rõ mình đang ở nơi nào, trong đầu ngàn vạn tầng ký ức như thủy triều lên xuống thất thường.
Sát ý mông lung vô cớ sinh ra.
Lúc thì nghĩ Sở Tịch Viên không cần y nữa, lúc lại phảng phất nhìn thấy Sở Tịch Viên đứng ở trước mặt, nụ cười vặn vẹo trào phúng sự vô dụng của y.
Giờ khắc này, Sở Tịch Viên giống như không còn là sư tôn y cẩn thận nâng niu trong lòng, mà là một thù nhân y vô cùng oán hận, gấp rút muốn bắt lấy, hung tợn làm nhục, hung tợn xé nát.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc kinh hoàng ấy câu nói: "Ngươi là Khốn Nạn, là đồ đệ của Sở Tịch Viên ta.", mùi ngọc lan bên mũi vẫn chưa tan, yên bình vô hạn thức tỉnh Khốn Nạn, y theo bản năng tìm được một đường ra.
Thương do Đoạn Niệm tạo ra quả thật khó lành, y vừa chạm đến mau liền tuôn ra, mười ngón tay y cắm chặt vào thịt, trên vai trái máu thịt bấy nhầy.
Chờ đến khi mọi thứ lặng lẽ trôi qua thì mặt trời đã lên cao.
Cả người y ướt sũng mồ hôi lạnh, tay đầm đìa máu tươi.
Khốn Nạn kiệt sức dựa vào cạnh cửa, thầm nghĩ: "Cũng tốt, không để nàng ấy nhìn thấy ta như vầy. Thảm hại."
"Thảm hại thật."
Khốn Nạn giật phắng người, quay đầu lại: "Ai?"
Căn phòng này Sở Tịch Viên hai năm trước đưa y về, làm gì có ai.
Lại nhớ đến Sở Tịch Viên, lòng y đau nhói.
Nhưng y không nghĩ mình lúc nãy nghe lầm. Có thể thần không biết quỷ không hay vượt qua kết giới Hoàng Hạc đỉnh, không lộ diện, lại nhắm vào y, khẳng định không dễ đối phó. Với năng lực của y hiện tại, y chẳng thà tự diễn mình nghe lầm, lồm cồm ngồi dậy, lấy dược trị ngoại thương Vân Lang trưởng lão để lại xử lý qua loa bản thân, thay y phục mới, dọn dẹp một chút liền có thể ra ngoài.
Như chưa từng xảy ra chuyện gì.