- Có gì phải lấy làm kỳ quái ? Ta đã nhường cho lão trước thì cứ ra tay đi, xin mời !
Chàng ôm quyền chào ra vẻ một anh hùng khí khái.
Ban đầu có vẻ không tin, thoáng sau lại hoài nghi, Lạc Thiên trợn to cặp ma nhãn hỏi:
- Tiểu quỷ kia, cần ta đề tỉnh ngươi một câu không - Câu gì ?
- Chúng ta chỉ giao đấu một chiêu thôi ư ?
- Đúng vậy !
- Chỉ có một chiêu, lại để ta ra tay trước, như vậy chẳng khác gì ngươi tìm cái chết ?
- Phế ngôn ! Phế ngôn ! Tiểu gia không nhẫn nại đợi lâu, nếu ngươi không muốn đọ chiêu thì ta đi ...
Vừa nói, chàng vừa quay người định bước đi ...
- Khoan đã !
Lạc Thiên ngăn cản lại, cười hắc hắc:
- Lão phu mấy mươi năm đãng tích trên giang hồ, chưa bao giờ có được tiện lợi như thế này. Tiểu tử kia, ngươi tự tìm con đường chết, chớ trách lão phu ác độc, tiếp chiêu !
Vừa dứt lời lão ta giở song chưởng lên trước ngực, khoa một vòng, hai luồng kình phong tống ra hung mãnh như sóng thần ...
Đây là lần ra tay quyết định thành bại, lão đã vận đủ mười hai thành công lực, thi triển tuyệt chiêu mà lão đã tu luyện mấy mươi năm nay, đồng thời cũng là chiêu thành danh của "Quan Ngoại Tam Quái".
Huynh muội họ Bạch đứng ở ngoài nghe đến tiếng chưởng phong ào ào cũng đã khiếp đảm kinh tâm.
Lạc Thiên xuất chưởng nhanh phàm, tốc, La Như Long cũng không thua gì, chàng đã đưa tay phải lên trước ngực, năm ngón tay giương ra nhắm thẳng đến năm vùng trọng huyệt trên người đối phương, những luồng chỉ phong xuyên đi như những luồng điện ngầm ...
Chỉ phong của chàng xuất ra đã không thấy hình thù, cũng không thấy có gì khác lạ. Biện Khởi Phụng thấy kình phong của Lạc Thiên đã ập sát đến người chàng, hốt hoảng kêu lên:
- Sao tiểu ca không né tránh ? Muốn lãnh trọn chưởng của lão ta hả ?
Tuyệt chiêu này tuy La Như Long chưa từng thi triển, nhưng chàng tin rằng sẽ thắng, bởi vậy liền mỉm cười nói:
- Cô nương cứ tin vào tại hạ ...
Lạc Thiên đang tống xuất chưởng lực, bỗng phát giác có điều không ổn, lão cảm thấy vùng huyệt "Cự khuyết", "Cưu vĩ", "Trung đình" và hai vùng huyệt "U môn" như bị tên đâm vào.
Nhưng "Quan Ngoại Tam Quái" không thẹn là hàng cao thủ trong hắc đạo, là danh tiếng uy chấn giang hồ, khi vừa phát giác có sự khác thường, Lạc Thiên lập tức đề tụ chân khí để vận hành toàn thân, kinh mạch lưu thông bình thường trở lại.
Lão ta nghĩ rằng mình vận dụng toàn lực để xuất chưởng thế này, đối phương ắt sẽ chết ...
Nhưng dòng suy nghĩ chưa dứt, lão bỗng kinh hãi ngầm kêu lên:
"Ôi ! Sao thế này ? Sao thế này ?".
Điều này quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng của Lạc Thiên, lão thấy La Như Long vẫn đứng an nhiên trước mặt, miệng vẫn nở nụ cười hồn nhiên.
Huynh muội họ Biện nhìn bộ mặt thiểu não của Lạc Thiên họ phải bật cười. Trong lúc nguy cấp, lão kêu lên một tiếng "bất hảo", trợn mắt há miệng, mồ hôi vả đầy trán.
Lão đứng yên không dám nhích động, vì biết rằng chỉ cần động dậy một tí, hồn lão sẽ quy thiên mất.
La Như Long hôm nay là lần đầu tiên thi triển chiêu "Lão Ngưu phá xa", chàng không ngờ nó lại có uy lực thần kỳ như vậy. Thấy lão ác ma đứng trơ trơ như khúc gỗ, chàng phá lên cười ha hả.
Phía bên kia, cuộc chiến đang xảy ra khốc liệt cũng ngừng tay, bọn họ cùng chạy đến với nét mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Nhìn thấy lão quái Lạc Thiên lâm vào cảnh tượng như vậy ai ai cũng biến sắc.
Nhưng tám cao thủ này dường như vẫn không từ bỏ mưu đoạt bảo vật, họ vây quanh lấy La Như Long và huynh muội họ Biện.
Lão quái Lạc Địa và Lạc Huyền luống cuống nhìn Lạc Thiên hỏi lớn:
- Chuyện gì vậy ?
La Như Long ngang nhiên tiếp lời:
- Chuyện gì vậy à ? Ha ha ! Đó gọi là "Thị phi chỉ vì láu mép, phiền não cũng tại cứng đầu", nếu các vị còn chưa phục thì cứ giương nanh múa vuốt thử ta xem ?
Bọn hắc đạo đều im phăng phắc, La Như Long quay sang gọi huynh muội họ Biện:
- Chúng ta đi !
Rồi chàng hiên ngang bước đi, huynh muội họ Biện vội dắt ngựa theo sau ...
Tên "Bạch Diện Kim Cương" Chương Năng đang cầm kiếm đứng chắn trước mắt, thấy toàn trường không có ai lên tiếng, gã ta phải tránh sang một bên để nhường đường.
La Như Long hừ một tiếng quay lại nói:
- Hôm nay tiểu gia chỉ hiển lộ một chút thần công, không dự định giết sạch các ngươi. Các ngươi nếu không chịu cải biến tà niệm, ha ha, thì chớ trách ta hạ thủ lang độc ?
Chàng thị ý cho huynh muội họ Biện lên ngựa, rồi nhún người bay lên ngồi sau lưng Biện Khởi Giao, chỉ tay vào bọn hắc đạo nói lớn:
- Khỏi lo cho lão Lạc, tiểu gia bảo đảm độ nửa thời khắc nữa lão ta sẽ trở lại bình thường.
Hai con tuấn mã tung vó lao đi, để lại sau lưng một đám bụi mờ.
Vầng trăng tỏa chiếu trên nẻo đường vắng lặng, tiếng vó ngựa vang lên đều đều, khu trấn Công Bình khuất dần, khuất dần trong màn đêm.
La Như Long ngồi sau lưng Biện Khởi Giao, chàng im lặng không nói năng gì.
Ngược lại trong đầu chàng đã trỗi dậy biết bao dòng suy nghĩ.
Trước hết, La Như Long nghĩ đến cuộc đối diện hôm nay, nếu không có Giả Như Chân truyền thụ chiêu thần kỳ võ học, chàng dù có tài nghệ phi phàm cũng không dễ gì thoát khỏi vòng vây của bọn hắc đạo ?
Chàng nghĩ đến huynh đệ họ Biện, không biết họ có ý gì ? Sao lại dám ra tay giải vây cho chàng? Lẽ nào ý đồ của họ cũng nhằm vào vật kỳ bảo này ?
Bây giờ chàng đồng hành với họ, có phải là đưa dê vào miệng hổ không? Rơi vào cạm bẫy của người khác không?
Còn Liệt Hỏa Thần Quân, lão ta vì sao lại phát lệnh bài, có phải hành động của chàng đã lọt vào mắt của lão không?
Nếu lão ta bám sát theo chàng, sao khi nãy bọn hắc đạo muốn ra tay cướp đoạt vật kỳ bảo lão lại không lộ diện ? Lão ta đâu dễ gì để âm diện "Thái cực đồ" này lọt vào tay người khác ?
Những vấn đề trên đã làm cho La Như Long chìm ngập trong nỗi trầm tư.
- Long tiểu ca, chúng ta cùng nói chuyện đi, sao ngồi im vậy ?
La Như Long bỡ ngỡ ngẩng đầu mỉm cười:
- A ... cô nương nói gì ?
Biện Khởi Phụng hé đôi môi son cười:
- Long tiểu ca dùng một chiêu đã khống chế được lão quái Lạc Thiên, uy hiếp được bọn cao thủ còn lại, như vậy cũng giảm đi được phần nguy nan cho Long tiểu ca trên đường đi đến phương Nam. Tôi hỏi thật, chiêu đó luyện như thế nào ? Sao lại có uy lực ghê như vậy ?
- Điều đó ...
Mới mở lời, La Như Long chợt im bặt vì chàng chưa rõ ý đồ của họ nên phải thận trọng mới được.
Qua biểu hiện bên ngoài của chàng, huynh muội họ Biện đã hiểu, Biện Khởi Giao quay đầu cười nói:
- Có lẽ La đệ đệ cũng có phần dè dặt đắn đo đối với huynh muội ta phải không?
La Như Long ngập ngừng không nói.
Biện Khởi Giao cười lớn:
- Thực ra không thể không có ý đề phòng, ta cũng chẳng trách cớ ngươi được.
Ngươi nghĩ xem, ai lại không có lòng tham đối với vật kỳ bảo ? Ai cũng chẳng muốn chiếm lấy làm của riêng mình ?
La Như Long thầm nghĩ:
"Đúng vậy ! Điều suy nghĩ của ta cũng có lý, huynh muội ngươi còn ngần ngại gì nữa cơ ?".
Biện Khởi Giao mỉm cười, nói tiếp:
- Đúng như lời bọn khi nãy nói, Biện gia bảo cũng thật sự nổi danh trong giang hồ, nhưng có một điểm xin ngươi chớ hiểu lầm, ở Trầm Gia Loan và Vũ Đương, huynh muội ta đã tận mắt chứng kiến sự cố xảy ra đối với ngươi, giờ thử hỏi huynh muội ta có nỡ ra tay tranh đoạt với một người mang mối huyết cừu ngút trời như vậy không?
Nghe những lời Biện Khởi Giao nói ra, La Như Long mới hiểu được về họ.
Đồng thời cũng khơi dậy trong đầu chàng cảnh tượng tang tóc trước đây, phụ thân mất, mẫu thân chết, Vân ca ca bị bắt thảm thương ...
La Như Long nghiến răng cố nén hai dòng lệ tuôn trào.
Biện Khởi Phụng sợ La Như Long không tin hẳn, bèn phụ họa:
- Tôi tuy không rõ mục đích của tiểu ca đi về phương Nam là gì, nhưng tiểu ca muốn đến đâu, huynh muội tôi sẽ hộ tống tiểu ca đến đó. Trên đường đi, nếu có người nào rắp tâm tranh đoạt bảo vật, cho dù người đó là phụ thân tôi vẫn kiên quyết chống đối, Long tiểu ca có tin không?
La Như Long không ngờ huynh muội họ Biện lại có lòng tốt như vậy.
Hơn mười ngày nay chàng độc lữ cô hành như cánh nhạn lẻ loi, giờ được nghe những lời chan chứa tình cảm đó, trái tim chàng như từ trong băng giá được sưởi ấm trở lại.
Niềm vui tự đáy lòng được toát lên trên khuôn mặt của chàng.
Biện Khởi Giao ngồi phía trước nên không thấy được biểu hiện của chàng, bèn quay lại nói:
- Muội muội quá đa tình rồi đấy. La đệ đệ xuất một chiêu đã bức thối "Quan Ngoại Tam Quái", cần gì muội phải đi theo hộ tống? Có huynh muội ta bên cạnh càng làm cho người ta khổ lụy thêm mà thôi.
Một câu nói vô tình đó đã làm cho Biện Khởi Phụng e thẹn, đôi má ửng hồng lên, nhất giọng:
- Xấu miệng! Có gì đâu lại gọi là đa tình ?
Rồi cô ta mở lời trong như tiếng suối reo:
- Long tiểu ca, bây giờ có thể nói cho tôi nghe chiêu vừa rồi tiểu ca sử dụng gọi là gì ?
La Như Long mỉm cười:
- Chiêu đó gọi là "Lão Ngưu phá xa", thực ra nó cũng là một chiêu thuật cách không điểm huyệt.
- Cách không điểm huyệt hả ?
Cô ta nói giọng ngạc nhiên:
- Long tiểu ca, huynh tuổi còn nhỏ sao lại luyện được chiêu thuật huyền diệu đó ?
Huynh học bao lâu ? Có thể truyền thụ cho tôi được không? Nhưng không phải bây giờ, mà sau này ...
La Như Long thật lòng trả lời:
- Thực ra tại hạ chỉ học có ba ngày, cô nương muốn học cũng phải mất một năm !
- Tôi ngu vậy sao ?
- Tại hạ học chiêu này là có vị Giả lão tiền bối trực tiếp truyền nội lực vào người, nếu không thì tại hạ làm sao lãnh hội được loại huyền môn thượng thừa đó ?
- Tiểu ca cũng trực tiếp làm như vậy ... sẽ ...
Chợt cô ta phát giác lời nói của mình ngây ngô nên ngừng lại.
La Như Long dường như không phát hiện ra được điều gì, chàng vẫn vô tư tiếp lời:
- Tại hạ ... sao làm được?
Thấy cô ta quay đầu sang bên khác, tưởng rằng đã sinh giận, chàng bèn nói:
- Cô nương đã muốn học, tại hạ sẽ trực tiếp truyền cho cô nương! Được không?
Biện Khởi Phụng hình như cũng thích thú, liền đáp lại một nụ cười dịu dàng.
Biện Khởi Phụng là một thiếu nữ có dung nhan kiều diễm, nụ cười như đóa hoa nở rộ, khiến người ta phải ngây ngất.
La Như Long thấy rằng Hách Linh Châu đã là một thiếu nữ mỹ lệ tuyệt thế vô song, không ngờ Biện Khởi Phụng cũng chẳng kém gì, cô ta như cánh hoa thích hợp vườn thượng uyển tỏa rộ hương sắc, làm cho mai liễu cũng phải ghen hờn.
La Như Long ngắm nhìn cô ta, hồn chàng như dần dần đi vào cõi mộng.
Bất chợt Biện Khởi Phụng quay sang hỏi:
- La tiểu ca, giờ huynh đi về đâu ?
La Như Long đáp lại:
- Đảo Liệt Hỏa ở Nam Hải.
- Đảo Liệt Hỏa hả ? Có phải là nơi Liệt Hỏa Thần Quân ẩn cư không?
Biện Khởi Giao ngạc nhiên thốt lên.
Biện Khởi Phụng hỏi thêm:
- Long tiểu ca, khi nãy hình như khẳng định là không quen biết gì với Liệt Hỏa Thần Quân, vậy lần này đến đảo Liệt Hỏa để làm gì ?
La Như Long không tiện nói rõ, chàng vội chuyển vấn đề:
- Biện huynh, trên đường đi đến đây huynh có thấy lệnh bài của Liệt Hỏa Thần Quân không?
- Có.
- Có thấy hả ?
Biện Khởi Phụng xen vào:
- Lão ma đầu đó đã nhiều năm không trở lại Trung Nguyên, lệnh bài khủng bố của lão ta trước đây ai lại không biết?
- Cô nương thấy cả thảy mấy lần ?
- Chín đêm liền đều thấy, trước đây huynh muội tôi chưa quen biết tiểu ca nên không nói ra.
- Như vậy lão ta hình như ngầm bám sát theo tại hạ?
La Như Long lại lắc đầu nói tiếp:
- Điều này thật khó hiểu, khi nãy bọn kia chặn đường, cố đoạt kỳ bảo, sao lão ta không lộ diện?
Trầm ngâm một hồi, La Như Long tiếp hỏi:
- Trên đường đến đây tại hạ không nắm rõ, nhị vị thấy người ngầm bám sát theo tại hạ có nhiều không?
Biện Khởi Phụng cười thánh thót:
- Rất nhiều ! Mới chỉ lộ diện ba toán cao thủ hắc đạo mà thôi !
La Như Long nhíu đôi mày kiếm nói:
- Như vậy sinh mệnh tại hạ vẫn như ngàn cân treo sợi tóc !
Biện Khởi Giao điềm nhiên tiếp lời:
- La đệ đệ chớ quá lo lắng, số cao thủ ngầm bám theo ngươi không ít, nhưng họ đều sợ uy lực của Liệt Hỏa Thần Quân, bởi vậy không dám xuất đầu lộ diện. Hơn nữa có một số nhân vật nghe ngươi chỉ xuất một chiêu đã khống chế nỗi "Quan Ngoại Tam Quái", họ không tự lượng sức mình hay sao ?
Biện Khởi Phụng long lanh đôi nhãn châu nhìn La Như Long, mỉm cười nói:
- Long tiểu ca, tôi có thể để xuất một điều được không?
- Điều gì ?
- Từ nay trở đi nếu có người hỏi tiểu ca về Liệt Hỏa Thần Quân, tiểu ca cứ thừa nhận là sư phụ đi ?
La Như Long liền lắc đầu trả lời:
- Không được! Không được! Công nhận, nói như vậy tại hạ có phần an toàn trên đường đi, nhưng tin đó rồi đây lan truyền ra thì tại hạ còn mặt mũi nào nữa ?
Biện Khởi Phụng ngượng ngùng cúi đầu không nói gì thêm.
Biện Khởi Giao biết tiểu muội mình đang lúng túng, bèn cố ý cười lớn.
- Ha ... ha ... ha ...! Nãy giờ vượt chặn đường cả mấy mươi dặm, chúng ta đêm nay nghỉ lại ở huyện Lỗ Mân, nhân tiện nhường cho La đệ đệ một con ngựa để ngày mai tiếp lên đường.
Không có ai nói lên lời nào nữa, bầu không khí trở nên trầm lặng.
Hai con tuấn mã lướt bụi trần phóng đi như bay.
Từng làn gió thoảng qua, vầng trăng nghiêng bóng tỏa ánh sáng huyền diệu, ba người như đi vào trong cảnh tiên.
Đột nhiên ...
Có giọng nói sang sảng vọng đến bên tai :
- Xin dừng ngựa lại !
Tiếp theo là nghe tiếng lướt gió nhẹ, hai bóng người từ trên không đáp xuống phía trước.
Hai con tuấn mã khiếp hãi chổng vó trước lên cao, "bịch bịch bịch" lùi lại, hí một tiếng vang rền.
Cả ba người đều kinh ngạc phóng ánh mắt nhìn, thì ra đó là hai lão hòa thượng.
Họ có tướng mạo nghiêm trang, nét mặt từ hòa, mình khoát cà sa, dưới cằm lại có chòm râu trắng mượt, hai tay chấp lấy trước ngực, rõ ràng đây là hai vị cao tăng đức độ.
Biện Khởi Phụng định mở lời, đã nghe hai vị tăng mỉm cười hỏi:
- Xin hỏi vị nào là La tiểu thí chủ La Như Long?
- Ta là La Như Long.
Vừa nói, La Như Long đã đáp người xuống đất.
Chàng lướt nhìn hai lão hòa thượng, lạnh nhạt hỏi:
- Nhị vị đại sư xuất hiện đứng chắn đường, ắt là cũng có ý "đoạt bảo" chứ gì ?
- A di đà phật ! Không dám ! Không dám !
Một lão hòa thượng tiếp cất giọng:
- Bần tăng kính xin La tiểu thí chủ dừng bước để có lời muốn nói, nhưng không biết nhị vị đồng hành kia là ...
Biện Khởi Phụng nhướng đôi mày liễu, lớn tiếng:
- Có gì nói nhanh ra đi ? Huynh muội ta đâu liên can gì ?
Hai vị hòa thượng định mở lời, bỗng nghe giọng nói như chuông vang lên từ sau lưng:
- Phổ An, Phổ Nguyên, hai sư đệ bất tất nhiều lời. La tiểu thí chủ đã dừng chân, mời chàng ta quá bộ đến đây.
Hai vị cao tăng cung kính ứng thanh một tiếng "dạ", rồi chìa tay mời La Như Long :
- Xin mời !
La Như Long trong lòng hồi hộp, cố bạo dạn bước theo hai lão hòa thượng.
Bỗng nghe một tiếng "xoẹt".
Lập tức ánh sáng tỏa chiếu rực lên cả một vùng mấy mươi trượng trông rõ như ban ngày.
La Như Long chú mục nhìn đến phía trước ...
Thì ra trong bóng tối ở dãy rừng cây cách trước mặt khoảng mười trượng, có hơn năm mươi người đứng theo hình cánh nhạn, có cả cao tăng, trưởng lão, cũng có cả nam nữ tục khách giang hồ. Đứng ở chính giữa là một vị lão hòa thượng râu và chân mày bạc trắng.
La Như Long phân vân không biết chuyện gì sẽ xảy ra, chàng từ từ bước đến.