“Không có.” Bà Ngạn lập tức lắc đầu phủ định.
“Hừ... Đừng tưởng mấy năm nay bà ra ngoài làm gì tôi không hay biết. Lập quỹ riêng hử? Định ôm tiền bỏ trốn?”
Bà Ngạn sững người, mạnh dạn thanh minh: “Ông ra ngoài mèo mỡ... tôi không được thủ thân hay sao? Chính ông chê tôi sinh con gái, muốn ra ngoài tìm người sinh cho ông đứa con trai nối nghiệp. Sau này tôi còn chỗ đứng ở Ngạn gia hay sao?”
“Hay! Có lòng dạ này, thật hay!... Ngạn Tuấn tôi ra ngoài làm gì đều không cần viện cớ, nhất là phải viện cớ với bà đấy.”
Cảnh cửa phòng chợt mở, Ngạn Linh chạy ập vào. Cô khựng lại quan sát vài giây thì kích động đỡ lấy bà Ngạn: “Cha! Sao cha lại đánh mẹ chứ?”
“Cút ra ngoài!”
Ngạn Tuấn hét lớn.
Bà Ngạn cũng đẩy Ngạn Linh ra, tỏ vẻ thản nhiên như không có chuyện gì.
Lúc này Trợ lí Vương cũng vào tới thông báo: “Ngạn tổng! Hàn Tần đã sang phòng chờ số 2 rồi ạ.”
“Phu nhân không được khỏe, bảo tài xế đưa bà ấy về nhà trước.”
Trợ lí Vương nhìn bà Ngạn sau đó gật đầu, tay hướng ra ngoài cánh cửa làm động tác mời.
Ngạn Linh xúc động muốn nói gì đó thì bị Ngạn Tuấn ngăn lại giáo huấn: “Tốt nhất đừng có không giữ phận hùa theo mẹ con. Sân vườn bên dưới nhiều thanh niên ưu tú, đều xuất thân con cháu quan chức, con xuống dưới xã giao với họ đi. Không nên lằng nhằng phiền toái.”
Dứt lời, Ngạn Tuấn đẩy cửa ra khỏi phòng, hướng về chỗ phòng chờ số 2 đi tới.
Hàn Tần đứng cạnh cửa sổ sát đất nhìn ngắm cảnh đêm, đang mải suy tư thì nghe tiếng động sau lưng liền quay người lại.
Ngạn Tuấn bước vào sảng khoái tươi cười.
Hai người đồng thời ngồi xuống chỗ ghế salon.
Vừa rồi đến đây, dọc đường đi anh Phó đã phân tích cho anh biết tính hệ trọng của phần mềm nhiệt năng LA. Đại khái đã nắm bắt dụng ý của Ngạn Tuấn khi muốn tìm anh nói chuyện riêng.
Chỉ là trao đổi cụ thể... thật khiến anh có chút tò mò.
Uống xong hai ngụm trà, Ngạn Tuấn đặt chiếc tách xuống, thẳng thắn cất lời: “Tôi biết cậu thiết tha chiếc ghế Chủ tịch kia, nhưng mà tôi cũng cần ăn nói với người của mình... Thật ra thì... giữa chúng ta hiềm khích sẽ làm lợi cho kẻ khác.”
“Ông có ý gì?”
“Tôi biết cậu bảo Cận Minh âm thầm nâng giá Hàn thị, chắc... tốn không ít tiền. Hà tất làm khó chính mình, chỉ cần có được phần mềm LA, các dự án trước kia bị Hàn thị hoãn lại có thể trưng dụng hoàn hảo. Huống hồ, chuyện này công bố ra bên ngoài, thị trường nhất định sôi nổi.”
“Nói đi, MJ muốn ra giá bao nhiêu?”
Ngạn Tuấn tươi cười. Vẻ mặt đắc ý đó khiến Hàn Tần hận đến mức muốn đâm thủng ngay lập tức.
“Chỗ cậu còn vốn để bàn chuyện mua lại phần mềm LA sao? Thật tức cười.”
“Ông bảo tôi đến đây cũng chỉ để tức cười như vậy thôi ư?”
“Đương nhiên là không... Tôi muốn bàn đến chuyện chung thân cả đời của cậu và Ngạn Linh.”
Hàn Tần lạnh người, không ngờ tới Ngạn Tuấn lại có nước đi này.
Chính vì đêm nay trông thấy anh đi cùng Ngạn Hi, cho nên mới sinh lòng triệt tiêu lòng báo thù của cô ấy?
“Quả nhiên là ‘gừng càng già càng cay’...”
“Cậu hiểu ra hơi muộn đấy! Vốn dĩ... quan hệ đôi bên hòa khí vẫn hơn là đối nghịch... Dứt khoát, vào ngày kí kết chuyển giao phần mềm LA, cậu và Ngạn Linh tổ chức lễ đính hôn. Song hỷ lâm môn, hiệu ứng truyền thông sẽ tốt gấp 10 lần so với cậu cố buông gậy khập khiễng làm công tác tuyên truyền quảng bá công trình resort 5 sao.”
Hàn Tần siết chặt nắm đấm, hận chính mình sau khi sống lại vẫn để tên cáo già độc ác này dắt mũi sai khiến.
Rõ ràng, vào ngày Họp cổ đông lần đó Ngạn Tuấn đã kích động anh nâng giá cổ phiếu. Vì thời hạn hai tuần gấp gáp, trước khi tìm người đứng sau chống lưng cho ông ta làm sổ sách giả, phía anh và Cận Minh vẫn không thể không nâng giá cổ phiếu để ứng phó với các cổ đông. Anh đã thế chấp căn biệt thự đang sống cùng những bất động sản cá nhân... Vốn liếng hầu như đã cạn, nhưng điều này đã nằm trong dự tính của Ngạn Tuấn.
Mắc bẫy gã, bất quá thì không cần giữ vị trí Chủ tịch, nhưng... Anh không cam lòng.
“Tôi và Ngạn Hi đã đính ước từ trước, ông vừa lên Chủ tịch đã ra sức ép hôn... không sợ thiên hạ dị nghị à? Ông không cần danh dự thì nhà họ Hàn tôi vẫn cần. Hàn Tần tôi không thể mang tiếng cả đời bội ước, bị gièm pha lâm cảnh sa sút liền thất tín tìm chỗ dựa hơi nơi Ngạn Tuấn ông.”
“Tôi đương nhiên có cách làm êm dư luận. Nhưng mà Thứ Hai này, cậu liệu mà giải trình với Hội đồng quản trị, hai tuần... không lên được 30%.”
Hàn Tần nghiến răng, hất văng tách trà trước mặt. Nước và mảnh vỡ bay tung tóe.
“Cậu nổi nóng với tôi cũng vô ích. Đợi khi các cổ đông biết được tôi có hảo ý giao tặng phần mềm LA mà Hàn thị đang khao khát có được... thì một chút ủng hộ còn sót lại cho cậu cũng không có đâu.”
Hàn Tần kéo chiếc gậy, lập tức rời khỏi căn phòng.
Lúc vừa ra đến cửa thì bắt gặp Ngạn Hi đang đứng đợi bên ngoài với anh Phó, nước mắt lăn dài, tóc dính chặt trên trán và hai bên gò má, thê lương bao trùm... Ánh mắt đó lườm anh còn chứa đầy phẫn uất.
“Em mệt rồi, chúng ta về thôi. Anh nghe điện thoại sẽ ra xe với mọi người.” Hàn Tần trầm giọng nói.
Lúc này cánh cửa phòng lại mở ra, Ngạn Tuấn bỏ tay vào túi quần tiêu sái huýt sáo.
Tay vỗ vỗ vào vai của Hàn Tần, “Không phải do dự, sự sắp xếp của tôi nhất định khiến cậu vừa ý.”
Ánh mắt lại chuyển sang Ngạn Hi: “Con ở lại nhà Hàn Tần à? Cũng tốt... Trưa mai nhớ về nhà ăn chén canh, tẩm bổ lại. Trông gầy như vậy, thật đáng thương mà.”
Anh Phó kéo Ngạn Hi ra ngoài hành lang, phía Ngạn Tuấn thì đi lối ngược lại, lúc này chỉ còn mỗi Hàn Tần đứng lại chỗ này.
Anh rút điện thoại, gọi ngay cho Cận Minh: “Tôi có chuyện quan trọng muốn bàn với cậu.”
“Khoan đã, tôi không tiện nghe điện thoại... Tôi đang theo đuôi một chiếc BMW có bản số xe cực oách.”
Hàn Tần nhíu mày, cố ý nhấn mạnh: “Bên phía Ngạn Tuấn lấy phần mềm LA ra uy hiếp, không thể cứ đi nước cờ này nữa.”
“Tối nay anh ngủ trễ một chút, tôi sẽ đến biệt thự tìm anh nói chuyện sau.”
Cận Minh cứ vậy tắt máy.
Hàn Tần suýt thì ném vỡ chiếc điện thoại trong tay... Lúc vòng ra sân vườn thì bắt gặp Ngạn Linh đang trò chuyện với một thanh thiếu niên. Bất giác, trái tim Hàn Tần co thắt lại... Anh đột nhiên nghĩ tới Dương Vĩnh.
Anh không khỏi cười giễu chính mình, giờ này cho dù là Hàn Tần hay Dương Ân của trước kia, thì số phận của anh vẫn không thoát khỏi sự khống chế của Ngạn Tuấn.
Anh hận ông ta, càng hận ông trời bất công trên người Dương Vĩnh.
Lúc trở về nhà, cũng không thấy Ngạn Hi nói chuyện. Anh biết tâm tình cô không tốt... Cho nên về lại thư phòng lật xem báo cáo tài chính, càng xem càng đau đầu mỏi mệt.
Thật ra, Ngạn Tuấn còn nắm rõ tình hình của Hàn thị hơn là anh. Rất nhiều tư liệu lúc còn là Dương Ân anh chưa hề có cơ hội xem qua...
Đổi ngược là Hàn Tần, hắn sẽ đi con đường này như thế nào?
Hắn không giống anh, không hận Ngạn Tuấn, cũng không hổ thẹn với Ngạn Hi. Không có vì chuyện ghép tủy trăn trở nặng nhẹ.
Hắn sẽ dùng mọi cách cứu vớt Hàn thị, và ngồi vào vị trí Chủ tịch. Cho nên Ngạn Tuấn mới nắm bắt điểm này khiêu khích anh nâng giá cổ phiếu. Vốn dĩ ban đầu anh đã không muốn làm thế, giúp cổ phần trong tay ông ta sinh lời, chẳng do Cận Minh cứ bên tai thúc giục làm nhiễu loạn...
Nói như vậy...
Hàn Tần chợt hiểu ra.
Anh đứng bật dậy, muốn gọi điện thoại thúc giục Cận Minh lần nữa thì cửa phòng chợt mở.
Bên trong thư phòng anh sớm đã tắt bớt các ánh đèn. Khi cánh cửa bật mở, một tia sáng sắc bén lóe lên bao trùm tầm mắt khiến anh bàng hoàng kinh hãi.
Đôi mắt hạnh trong veo thường ngày chẳng hề thấy nữa, hiện tại Ngạn Hi nhìn anh hầu lấp đầy sát khí.
“Hàn Tần! Tôi phải giết chết anh...”
***
- ---------------------------