Ngoại trừ âm thanh phát ra từ cổ họng Quý Văn Bân: “À…”
Tuy rằng lúc đó vẫn còn nhỏ, nhưng Quý Văn Bân nhớ rất rõ cảnh tượng đó. Ban đầu cậu ta chỉ định đi xem trò vui thôi, nhưng cảnh tượng đó đã làm cậu ta sợ đến mức, từ đó về sau, hễ nhìn thấy Giang Dịch là lại sinh ra bóng ma tâm lý.
Cũng từ đó trở đi, cậu ta đã bắt đầu chú ý đến những tin đồn liên quan đến đại ca.
Cũng từ đó trở đi, cậu ta đã chia sẻ những tin đồn này cho Tiểu Lý Vệ biết.
Lên cấp ba, không ngờ cậu ta lại có duyên với đại ca đến mức này, ngồi bàn trước bàn sau thì chớ, mà cậu ta lại còn ở chung một phòng ký túc với đại ca nữa, Lý Vệ không tận mắt nhìn thấy thì còn đỡ, chứ bóng ma tâm lý trong lòng Quý Văn Bân đã lớn đến độ không thể khắc phục nổi nữa rồi, thế là, hai người đã run lên bần bật cùng nhau.
Đầu Quý Văn Bân quay mòng mòng, mắt cũng đảo qua đảo lại, cậu ta nuốt nước bọt, nhỏ giọng thăm dò: “Ừm… Đúng rồi, anh Dịch nói xong… xong là ba người đó về lớp là bắt đầu học tập… luôn.”
Thư Điềm: “…”
Đối mặt với những lời nói và hành vi đầy thiếu sót như thế này, cả dáng vẻ Quý Văn Bân muốn nói rồi lại thôi, cả người như sắp chết mà lại không biết phải làm gì.
Thư Điềm phát hiện ra rằng, từ khi gặp lại Giang Dịch cho đến nay, lúc nào cô cũng không quản lý được biểu cảm của mình cả.
Giang Dịch dựa vào bàn chỗ cô ngồi, Thư Điềm cũng phối hợp lắm, cô cười nhẹ hai tiếng rồi đứng dậy nhường chỗ cho anh.
Dù đang là giữa hè, nhưng khi đi từ bên ngoài vào, trên người anh không có mùi mồ hôi gì cả, mà chỉ thoang thoảng hương thơm của một loại bột giặt nào đó.
Lý Vệ và Quý Văn Bân nhân cơ hội quay đầu đi, im re không dám một tiếng động nào nữa.
Trước khi đi học, Thư Điềm đã nói với Lương Vận và bố Thư chuyện buổi trưa cô ở lại trường – nhất là sau hôm qua – đạp xe về giữa trời nắng chang chang rồi lại đến trường, thực sự là rất mệt.
Nhưng cô không ngờ là Giang Dịch cũng ở lại trường vào buổi trưa.
“Anh Giang Dịch, buổi trưa anh cũng ở lại à?”
“Ừ.” Giang Dịch ngừng lại, nghiêng đầu hỏi cô: “Sao vậy?”
“À, không có gì…” Thư Điềm hơi cúi đầu: “Thì là, em nghĩ là anh đã về nhà rồi.”
“…”
Ban đầu Giang Dịch cũng định về nhà, vì anh không quen ở chung phòng với người khác, cấp hai anh cũng về nhà buổi trưa.
Nhưng một ngày trước ngày khai giảng, lúc đi đổ rác, anh có gặp Lương Vận, hỏi thăm mấy câu mới biết là cô định ở lại buổi trưa.
Thế nên…
“Ừm…” Anh nói: “Ở trường tiện hơn.”
Giang Dịch thuận tay cầm cán bút, chọc vào lưng bạn học ngồi trước mặt mình.
Lưng người đằng trước bỗng dựng thẳng lên, bày ra trạng thái phòng bị cao nhất.
Giang Dịch: “…”
Quý Văn Bân quay đầu, lắp bắp: “Đại ca, đại ca chọc em ạ?”
“…”
Giang Dịch thực sự không hiểu sao cậu ta lại sợ mình đến mức này, anh cũng không nhớ là mình đã gặp cậu ta ở đâu nữa, yên lặng một lúc rồi anh mới hỏi: “Cấp hai cậu có quen tôi à?”
Quý Văn Bân gật đầu nhanh như chớp.
“Tôi…” Giang Dịch định hỏi luôn là “Tôi đánh cậu bao giờ chưa?”, nhưng không thể phớt lờ ánh mắt của người ngồi bên trái mình, nên đổi thành: “Chúng ta… từng học cùng nhau à?”
“Không có, không có ạ.” Quý Văn Bân lắc đầu nhanh như chớp.
“…”
Mấy ngày nay còn cảm thấy có lẽ là cô gái nhỏ đã quen với hình ảnh bây giờ của mình rồi, thì tên ngốc Văn Nhân Nhất lại…
Lại còn thêm hai cái người trước mặt này nữa chứ.
Không quen.
Không từng học cùng.
Thế mà sao thấy anh thì cứ như là thấy ôn thần thế hả? Thư Điềm đang ở ngay bên cạnh, có biết là làm như thế ảnh hưởng đến cảm quan của cô về anh lắm không hả?
Mặt Giang Dịch không đổi sắc, bỏ bút xuống và đánh “cạch” một tiếng.
Quý Văn Bân sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch: “Anh Dịch…sao thế?”
“…” Sao thế à?
Giang Dịch càng nghĩ thì lại càng thấy tức, nhưng lại không thể không nhịn lại, nói: “Sau này nghỉ trưa thì về kí túc nghỉ đi.”
Quý Văn Bân ngây ra một lúc: “… À, vâng ạ.”
Cậu ta vẫn chưa thể tỉnh táo lại, vị đại ca năm đó nâng mí mắt lên, so với vị đại ca trong ấn tượng của cậu ta thì đường nét gương mặt của đại ca hôm nay đã sắc sảo hơn hẳn.
Cậu ta thấy một sự khó hiểu trong đôi mắt đen thăm thẳm của Giang đại ca: “Cậu không quen tôi thì cậu sợ cái khỉ gì?”
Quý Văn Bân: “…”
Chỉ đơn giản là tôi thấy sợ đại ca trường, một vị đại ca vô cùng đáng sợ trong truyền thuyết thôi, thế cũng không được à?
…
Ngày hôm đó, trước khi tan học, cuối cùng thì trường cũng đưa ra được thông báo cuối cùng.
Thứ năm bắt đầu đi học chính thức, thời khoá biểu đã được dán lên thanh thông báo rồi.
Cho nên, vào ngày thứ Tư, dưới chính sách nuôi thả tự do đầy tính nhân đạo của Mã Đông Lập, lớp 10/7 bọn họ vẫn lén lút làm việc riêng dưới danh nghĩa tự học một cách vô cùng vui vẻ.
Hôm nay Giang Dịch có việc, bạn cùng ăn trưa với Thư Điềm là hai người bạn cùng phòng mới của cô, ăn xong thì họ lại về ký túc xá, ba người đều nằm trên giường chơi điện thoại, không ai ngủ trưa cả.
Chuyện nghỉ trưa này ấy à, phải học đến nỗi mệt nhừ luôn thì mới buồn ngủ. Vào mấy ngày đi học mà sáng chiều đều chơi như thế này, đầu óc chẳng áp lực gì cả, vậy nên chẳng có ai buồn ngủ cả.
Nằm mãi trên giường cũng chán, thế là Thư Điềm bèn lấy điện thoại ra nhìn một đống ứng dụng trên màn hình, sau cùng, cô mở một ứng dụng giải đáp thắc mắc của người khác lên.
… “Bạn hỏi tôi trả lời”.
Bây giờ, cứ mỗi lần mở ứng dụng này ra là cô lại nhớ đến cậu học sinh tiểu học đã treo thưởng tám trăm đồng vàng cho câu trả lời của mình.
Thư Điềm xoay người, cô phát hiện ra rằng, sau một thời gian dài không đăng nhập, có rất nhiều thông báo màu đỏ hiện lên, hầu hết là “thích” câu trả lời của cô, còn có thêm một ít fan nữa chứ.
Cô xoá hết những thông báo đó, thông báo cuối cùng là một tin nhắn riêng tư.
Ồ?
Cũng có người nhắn tin riêng cho cô nữa à?
Ngón tay ngừng lại, mở tin nhắn ra.
[gosk08]: Có đó không? Tôi có chuyện cần hỏi cô
Người bấm theo dõi cô chỉ có thể nhắn một tin, cô theo dõi lại thì mới có thể trò chuyện tiếp được.
Thư Điềm lập tức nhấn theo dõi lại cậu bạn học sinh tiểu học “có tiền mà không có chỗ tiêu” với cái nickname được đặt rất cẩu thả nhưng lại được cô nhớ đến này, sau đó thì cô bắt đầu gõ chữ.
[Snlwkst]: Chị theo dõi lại cậu rồi, sau khi theo dõi có thể gửi tin nhắn như bình thường, nếu sau này cậu có câu hỏi gì, không cần đi đặt câu hỏi đâu, cứ nhắn tin hỏi thẳng chị ở đây luôn là được rồi nhé ~ /tinh ranh/
Hệ thống hiển thị đã gửi tin nhắn.
Nói thật, mặc dù Thư Điềm chỉ nghịch ngợm trên ứng dụng này cho vui thôi, nhưng cô phát hiện ra là, bản thân cô cứ canh cánh mãi trong lòng về chuyện lấy được tám trăm đồng vàng lần trước, nghĩ thế nào cũng thấy tội lỗi cả.
Tuỳ tiện trả lời như thế có vẻ hơi có lỗi với sự tín nhiệm đầy chân thành của một đứa trẻ.
Cho nên, cô quyết định rồi, từ bây giờ trở đi, cô sẽ thật lòng thật dạ làm quân sư cho kẻ si tình kia.
Sau khi theo dõi lẫn nhau, giao diện hiện lên giống như một phần mềm trò chuyện vậy, có thể nhìn thấy trạng thái hoạt động [*] của đối phương.
[*] Trạng thái hoạt động ở đây giống như là trạng thái online / offline của đối phương trên Facebook hay các mạng xã hội khác vậy.
Oà, còn có thể thấy “đối phương đang nhập” nữa chứ.
Thư Điềm lật người, điện thoại yên lặng rung lên hai lần.
[gosk08]: Chị?
[gosk08]: Sao cô biết là cô lớn hơn tôi?
Thư Điềm: “…”
Cô không thể nói sự thật, không thể nói là vì cách kể lại câu chuyện của cậu quá ảo và quá ngốc nghếch, không thể nói là cậu đã bị vạch trần vì cái cách miêu tả đó được.
Như thế sẽ tổn hại đến lòng tự tôn của cậu bé nhà người ta lắm, không được đâu.
Cô quyết định là sẽ dùng thủ pháp “cường điệu” để đánh lừa cậu bé này.
[Snlwkst]: Lấy cả một bàn tay ra cũng chưa đếm hết được số bạn trai mà chị từng có. Nếu không thì sao mà chị đây biết được chứ? Tin chị đi.
[gosk08]: Ồ
…Ồ?
Trẻ con mà cũng lạnh lùng thế cơ à?
Thư Điềm thấy hơi buồn cười, càng là đứa trẻ không khéo ăn khéo nói thế này, thì cô càng phải tận dụng lợi thế về vai vế của mình triệt để hơn.
[Snlwkst]: Đừng “Ồ” nữa, hỏi chuyện chính đi.
Thư Điềm nghĩ ngợi một chút rồi viết thêm một câu.
[Snlwkst]: Đừng lo, chị sẽ không lừa cậu đâu.
…
Sau cuộc trò chuyện đầy miễn cưỡng kéo dài suốt cả một buổi trưa với cậu nhóc tiểu học điên tình kia, đến chiều, trên đường đi học, Thư Điềm cảm thấy cả người mình đều vô cùng sảng khoái.
Thư Điềm phát hiện ra là, bản thân cô rất thích cảm giác được giúp người khác giải quyết vấn đề.
Cô vừa ngâm nga vừa đi vào lớp, thấy Giang Dịch đã ngồi ở đó rồi.
Nhưng mà, với tư thế gối mặt lên cánh tay và nằm bò ra mặt bàn này, hình như là anh đang ngủ.
Thư Điềm hơi ngạc nhiên, cô đi đến chỗ ngồi rồi đặt cặp sách bên cạnh bàn, sau đó thì quan sát một lúc, Giang Dịch chẳng có phản ứng gì cả, anh cũng không thay đổi tư thế luôn, hô hấp cứ đều đều ổn định như thế.
Chắc là anh đang ngủ.
Nhưng tại sao anh lại ngủ ở đây?
Mặc dù thấy rất tò mò, nhưng Thư Điềm vẫn yên lặng, từ từ lấy sách và bút từ trong cặp ra.
Căn bản là Giang Dịch không hề ngủ.
Nhưng anh thấy rất kỳ lạ, từ lúc đi từ cổng trường vào cho đến giờ, anh cứ thấy mình hết sức bực bội, cũng chẳng buồn về ký túc làm gì.
Bọn Văn Nhân Nhất đã về ký túc xá rồi, anh thì chỉ muốn tìm một nơi không có người mà thôi, thế là anh đến phòng học luôn.
Không chỉ là vì chuyện ban nãy, mà còn là vì việc đột ngột cai thuốc.
Thử nằm ra bàn để ngủ một lúc nhưng anh vẫn không thể ngủ nổi, vậy là anh đã dứt khoát mở ứng dụng hỏi đáp lên, hỏi vài chuyện để mình bớt nghĩ ngợi đi một chút, không ngờ là lại có hiệu quả, nhưng chỉ trị được ngọn thôi chứ không trị được tận gốc.
Lúc anh còn đang nằm nhoài người ra bàn, thì người bên cạnh đã đến gần anh, ngồi xuống, cô còn nhẹ nhàng, chậm rãi lấy đồ đạc ra, anh cảm nhận được hết.
Lúc cô đến gần, ngửi thấy mùi hoa ngọt ngào tự nhiên trên người cô, cả người anh cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Haiz, sao hôm nay lớp vắng thế nhỉ? Giờ này hôm qua đã có không biết bao nhiêu người rồi…” Hôm qua vừa nói chuyện xong, anh biết đây là giọng của Quý Văn Bân: “Sao…”
Âm thanh đột ngột im bặt.
Tai trái nhạy bén nghe được lời cô gái nhỏ bên cạnh: “Suỵt, anh… ấy… đang… ngủ.”
Âm lượng rất nhỏ, là dùng âm gió để nói.
Hình ảnh cô gái nhỏ chu môi, ngón tay trắng nõn đặt lên môi hiện lên trong tâm trí anh ngay tức thì.
Cho đến khi Quý Văn Bân và Lý Vệ yên lặng ngồi xuống chỗ trước mặt mình, Giang Dịch mới vươn người ngồi dậy.
“Anh Giang Dịch, sao anh lại ngủ trong phòng học vậy?”
“…”
Giọng cô gái rất nhẹ nhàng, giống như mèo nhỏ khẽ cào khiến lòng anh ngứa ngáy.
Lúc nhìn sang bên trái, hình ảnh vừa xuất hiện trong đầu trùng khớp với hình ảnh trong hiện thực, Thư Điểm cười, vành mắt cong cong, lúm đồng tiền hiện rõ trên gương mặt.
Giang Dịch nhìn đến ngây người.
Không biết vì sao, vốn dĩ anh muốn nói “Không có gì”, thì khi ra khỏi miệng, lời nói ấy lại biến thành… “Khó chịu.”
Biểu cảm của Thư Điền có phần bất ngờ, sau đó cô nhanh chóng hỏi lại: “Khó chịu ở đâu? Có cần xuống phòng y tế không?”
“Không phải kiểu khó chịu đó…” Giang Dịch ngừng lại một chút, nói thật: “Em còn nhớ anh đã nói với em là anh cai thuốc rồi không?”
“Hả?” Chủ đề thay đổi quá nhanh, hai giây sau Thư Điềm mới phản ứng lại được: “Nhớ ạ.”
“… Anh thèm thuốc.” Anh nói.
Thiếu niên có dáng người cao gầy, trong ánh nắng ban chiều của lớp học, anh hơi cúi đầu, uể oải chống tay lên bàn.
Anh hơi mím môi, dáng vẻ này chẳng có tính công kích hay ghê gớm, đáng sợ gì cả, âm thanh trầm khàn như còn đang ngái ngủ.
Tiếng của anh rất nhỏ.
Thư Điềm bỗng có cảm giác…
Anh như thế này…
Giống như đang không khoẻ trong người rồi sau đó đến làm nũng, than vãn với cô vậy.
Không đúng… Ngay giây sau, cô thầm lắc đầu phủ định trong lòng như thế.
Nghĩ gì vậy chứ!
Làm nũng cái gì cơ chứ?!
Đây là Giang Dịch đấy!!!
Thư Điềm trầm mặc, cô không trả lời ngay mà dời tầm mắt sang nơi khác, rồi cô vươn tay lấy cặp sách của mình.
Giang Dịch nói xong thì lại thấy hơi hối hận.
Không nên nói với cô. Trước giờ cô chưa từng hút thuốc, chắc chắn là cô không hiểu được mấy chuyện này.
Hơn nữa… có thể là, nếu nói vậy thì cô sẽ cảm thấy là anh đã cai thuốc thất bại, ngựa quen đường cũ.
Vì sao anh phải cai thuốc cơ chứ?
Thế chẳng phải là đã phí công cai thuốc rồi à?
Mẹ nó.
Giang đại ca ôm tâm tình bực bội mà vò vò tóc, thở dài, đang chuẩn bị đổi chủ đề thì cánh tay anh bị một đầu ngón tay lành lạnh, mềm mại chọc chọc vào.
Anh ngây ra một lúc, rồi nhanh chóng quay lại.
Còn chưa kịp nói gì…
Trước mắt anh đã bị che lấp bởi một hình ảnh, bỗng nhiên trong miệng anh có thứ gì đó, cứng ngắc, mùi thơm của nho cùng vị ngọt của kẹo lấp đầy khoang miệng, chiếm hết vị giác của anh ngay.
Ngón tay trắng trẻo thon nhỏ của thiếu nữ đang cầm tờ giấy bọc kẹo mút vừa bị xé ra, cô đặt nó lên bàn, ngẩng đầu cười nói: “Đợt nghỉ hè bố em cũng cai thuốc, ông bảo lúc thèm thuốc mà ăn kẹo thì rất hữu dụng.”
——————
Giang đại ca: Đút kẹo cho mình á??!!??!!! (?ω??)(*/ω\*)Σ(っ°Д °;)っ
# Giang đại ca dễ thoả mãn đến vậy sao? #
# Đúng vậy đó hu hu hu hu QwQ #
Thư Tiểu Điềm: Yên tâm, chị đây sẽ không lừa cưng đâu.
Rồi sau đó, chị đã lừa mất nguyên cái quần của Giang đại ca.