“Nô tì gặp qua phu nhân, nô tì thật sự là có đại sự bẩm báo!”
Mễ thị thấy Vưu thị lòng nóng như lửa đốt vội vàng cấp bách như vậy liền bảo trong phòng nha hoàn bà tử đều đi xuống, chỉ để lại Lý ma ma: “Nói đi!”
“Đại tiểu thư không biết có phải hay không điên rồi? Ngủ trưa tỉnh lại nàng thay đổi xiêm y màu trắng, thăng Thúy Oanh làm đại nha hoàn, còn muốn Thúy Oanh kiểm kê lại khố phòng của nàng, muốn đối chiếu kiểm kê lại đồ đạc; lại còn nói qua mấy ngày trưởng công chúa liền muốn mang đồ tới, hỏi tờ danh sách trưởng công chúa sở tặng đồ ở nơi nào?”
Mễ thị ngay từ đầu còn chẳng hề để ý, chính là sau khi nghe được sợ tới mức tâm nàng nhảy dựng, bát canh trong tay liền rớt bang đương một tiếng vỡ thành vài miếng. Không tốn hơi thừa lời hỏi lại Vưu thị: “Ngươi trả lời thế nào?”
“Nô tì nói, nô tì nói...” Vưu thị nói xong, trong lòng không yên, cũng e ngại không thôi.
Mễ thị nhìn lại giận dữ, một cái tát chụp ở trên bàn, “Nói!”
“Nô tì nói ở chỗ phu nhân!”
“Vô liêm sỉ...”
Mễ thị tức giận, trực tiếp mắng ra tiếng, nhìn về phía Lý mẹ: “Nhũ nương, vả miệng cho ta!”
Lý ma makhẽ lắc đầu, đi đến Vưu thị trước mặt, kéo Vưu thị, mới đi đến Mễ thị bên người, ôn nhu khuyên nhủ, “Phu nhân, việc này cũng trách không được Vưu ma ma. Nô tì chỉ tò mò đại tiểu thư cho tới bây giờ mặc kệ chuyện tiền tài thế nào nay bỗng nhiên hỏi tới, hay là...”
Lý ma ma tâm nhảy dựng: “Hay là Đại Ân tự sự tình, đại tiểu thư biết được?”
Mễ thị kinh hãi thất sắc “Làm sao có thể?”
“Nếu không phải đại tiểu thư biết được cái gì, làm sao có thể bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, bất quá đại tiểu thư đã nhắc tới việc này, phu nhân liền đem những gì lấy bớt trả lại đại tiểu thư, liền nói...” Lý ma mahơi hơi suy nghĩ, tiếp tục nói: “Ngài sợ đại tiểu thư tuổi còn nhỏ, bị người dụ dỗ lừa gạt đi, tạm thời vì nàng bảo quản, nguyên bản đợi đến nàng cập kê sau hoặc là xuất giá thời điểm cho nàng làm của hồi môn. Vô luận như thế nào cũng không có thể để đại tiểu thư nháo lên, dù sao người kinh thành rất nhanh sẽ đến!”
Mễ thị nghe vậy bỗng đau thấu tâm can.
Vài thứ kia nào phải là vật bình thường cho cam. Tùy tiện lấy một món thôi cũng đủ cho cả gia đình người bình thường ăn xài mấy năm, nàng vốn muốn giữ lại cấp Tuyết nhi, Nhu nhi, Vận nhi làm đồ cưới, cũng không ngờ Doãn Nhược Hi bỗng nhiên nhắc đến như vậy.
Hơi hơi xua tay, ý bảo Vưu thị đi xuống, Vưu thị nào dám do dự, vội vàng ra phòng ở, một trận gió lạnh thổi tới, Vưu thị đột nhiên lạnh run, co giật lên vài cái. Trong lòng có chút do dự, lại nghĩ Mễ thị cho nàng hai ngàn lượng bạc, do dự nhất thời tán đi, tâm lại cứng rắn đứng lên.
Trong phòng, Mễ thị cùng Lý ma mathương lượng một phen, rốt cục có quyết định.
Tư Noãn các
Doãn Nhược Hi nhìn Thúy Oanh, Đinh Hương. Kiếp trước Thúy Oanh đối nàng là trung thành và tận tâm, không cần có điều hoài nghi, về phần Đinh Hương, khi còn ở bên người nàng cũng là tận tâm tận lực, chưa bao giờ ra qua chủ ý gì không tốt cũng không làm qua chuyện hại nàng. Sau này mới biết được, Đinh Hương là muốn cùng nàng đi kinh thành nhưng Đinh Lan sợ Đinh Hương kể ra chuyện xấu của mình nên ở trước mặt Nhược Hi nói xấu nàng không ít. Doãn Nhược Hi nàng sau đó liền gả Đinh Hương lập gia đình, nay, Doãn Nhược Hi muốn thử xem Đinh Hương có phải hay không còn như kiếp trước bình thường, đối tiểu thư nàng có trung thành không: “Đinh Hương, trong nhà ngươi còn có những người nào?”
Đinh Hương chớp chớp ánh mắt, không dám giấu diếm, “Hồi tiểu thư, nô tì trong nhà còn có ba ca ca, một muội! Cha mẹ, gia gia, bà bà (ông bà) khoẻ mạnh. Ba anh trai đã lấy vợ. Đại ca, nhị ca ở nhà thước* đi làm việc cực nhọc, tam ca ở nhà bố trang* làm chưởng quầy. Đại ca, nhị ca có ba đứa nhỏ, tam ca chỉ có một nữ nhi!”
(*nhà thước, bố trang ta không biết là gì nữa có ai biết chỉ ta để ta sửa nà)
Doãn Nhược Hi nghe vậy sửng sốt, thầm than, thật sự là một cái thành thực cô nương.
“Sức khỏe ông bà cha mẹ ngươi ra sao?”
“Đều tốt ạ. Ông bà thân thể vẫn khỏe mạnh, cha mẹ cũng thế ạ!”
Nhà nghèo sợ nhất là bị bệnh. Một khi bị bệnh, một cái làm không tốt, đó là táng gia bại sản.
“Ừ, người nhà thân thể đều tốt thì Đinh Hương ngươi vẫn nên thường về thăm. Lúc trở về, nói với ta một tiếng, đến lúc đó thay ta mang chút lễ vật trở về cho cha mẹ ngươi!”
Đinh Hương khiếp sợ, có chút không rõ Doãn Nhược Hi vì sao phải như thế, lại vẫn là cung kính tạ ơn, “Nô tì đa tạ tiểu thư!”
Doãn Nhược Hi cười cười, lại nhìn về phía Thúy Oanh: “Thúy Oanh, ngươi thì sao?”
“Nô tì?” Thúy Oanh mâu trung tránh qua đau thương, lập tức lắc đầu “Nô tì không có người nhà!”
Doãn Nhược Hi môi run lẩy bẩy, thiếu chút nữa hô lên thànhtiếng mà nói cho Thúy Oanh, nàng là có người nhà.
Nhưng nàng không thể.
Vì tiền đồ tươi sáng về sau, vì chờ đem những kẻ xấu xa độc ác lòng dạ đê tiện bỉ ổi xuống địa ngục, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
“Vậy người nhà của ngươi đâu?” Doãn Nhược Hi hỏi.
“Nô tì lúc còn rất nhỏ cùng người nhà thất lạc!” Thúy Oanh nói xong, cười nhẹ, mâu trung lại tràn đầy cô đơn.
“Thúy Oanh, để ta giúp ngươi tìm người nhà của ngươi “ Doãn Nhược Hi bật thốt ra lời.
Doãn Nhược Hi ngớ ra hình như nàng tựa hồ cũng cùng Thúy Oanh nói như vậy qua, tựa hồ Thúy Oanh nhớ kỹ, mà nàng xoay người liền quên.
Thúy Oanh hơi hơi sững sờ, tựa hồ cũng có người từng nói với nàng, tuy rằng sau này cũng không tìm được người nhà nhưng nàng lại nhớ ơn cả đời.
Người này là ai vậy? Là tiểu thư sao?
Thúy Oanh nhìn về phía Doãn Nhược Hi, Doãn Nhược Hi cũng nhìn về phía Thúy Oanh.
Đinh Hương tổng cảm thấy Doãn Nhược Hi theo Đại Ân tự sau khi trở về liền có chút không giống với, theo thái độ đối với Hồng Ti tựa hồ trong lúc đó trưởng thành rất nhiều.
Doãn Thiên Tuyết đến làm gián đoạn cuộc đối thoại của ba chủ tử. Doãn Thiên Tuyết mặc quần áo hồng nhạt xinh đẹp đáng yêu vừa vào Tư Noãn các liền tiến lại gần ôm Doãn Nhược Hi nhõng nhõe: “Đại tỷ, tỷ đưa muội vài cái trâm cài đi. Những thứ muội đang sử dụng muội đeo ngán đến tận cổ rồi!”
Nếu là trước kia Doãn Nhược Hi khẳng định đáp ứng còn hào phóng cho Doãn Thiên Tuyết chọn, chỉ cần là Doãn Thiên Tuyết nói nàng thích đều cho nàng chọn lấy.
Nay nhớ tới, Doãn Nhược Hi đều thầm mắng chính mình thật sự là ngu xuẩn.
Cười cự tuyệt nói “Không thể được!”
Nụ cười của Doãn Thiên Tuyết cương cứng trên mặt, trừng đôi mắt không thể tin được xem Doãn Nhược Hi, bộ dáng giống như bị Dõan Nhược Hi khi dễ rất thảm.
“Tỷ tỷ, vì sao a?”
Trong lòng nổi lên oán giận.
Không phải chỉ là có ngoại tổ mẫu quyền cao chức trọng, vài người cậu yêu thương nàng thôi sao có gì đặc biệt hơn người.
“Bởi vì ta sai Thúy Oanh đem tất cả tư trang trong Tư Noãn các tổng kết kiểm kê ghi lại sổ sách xem xem ta có những gì!” Doãn Nhược Hi nói xong, hơi hơi thở dài một tiếng, “Ai, trước kia việc này nhi đều là Đinh Lan phụ trách, đáng tiếc Đinh Lan vì tình yêu, nghĩa vô phản cố ( làm việc chính đáng mà bất chấp tất cả) bỏ ta mà đi, ngẫm lại ta thật sự là khó chịu cực kỳ!”
Doãn Thiên Tuyết cắn môi, tâm tư hơi đổi. Đinh Lan một chuyện Doãn Thiên Tuyết là biết một ít, tuy rằng không có tham dự, nhưng Doãn Thiên Tuyết lại vui khi việc thành, nàng ước gì Doãn Nhược Hi không có trong sạch, hủy danh dự.
Trong lòng nghĩ một đằng trên mặt thể hiện một nẻo, nàng ỷ ôi đi đến ôm Doãn Nhược Hi vào lòng: “Tỷ tỷ, muội vĩnh viễn đều sẽ không ruồng bỏ tỷ”
Doãn Nhược Hi thân mình cứng đờ.
Nhìn Doãn Thiên Tuyết một cái.Nói dối hết lần này đến lần khác, nói dối đến nỗi giống y như là nói thật vậy.
Không dấu vết hừ một tiếng, Doãn Nhược Hi nhéo nhẹ mũi Doãn Thiên Tuyết: “Xem muội muội của ta nói ngọt chưa kìa!”
“Người ta nói đều là thật lòng mà. Tỷ tỷ phải tin tưởng ta!”
“Ta tự nhiên là tin ngươi!”
Doãn Thiên Tuyết nhếch miệng cười, vừa định mở miệng nói chuyện, Doãn Nhược Hi thản nhiên nói: “Đi thôi, cùng nhau đến chỗ mẫu thân đi!”
Bị Nhược Hi lôi kéo Doãn Thiên Tuyết nhất thời quên chính mình muốn nói cái gì, chỉ có thể đáp ứng, “Ừ đi thôi!”
Vì chính mình một chuyến tay không không cam lòng, lại nghĩ chờ vài ngày hỏi lại Doãn Nhược Hi muốn, đến lúc đó xem Doãn Nhược Hi lấy cái gì lý do cự tuyệt.
Cười hì hì lôi kéo Doãn Nhược Hi, thấy Doãn Nhược Hi mặc quần áo màu trắng, cắn cắn môi: “Tỷ tỷ, tỷ không đổi xiêm y sao?”
“Hôm nay không đổi!”
“Vâng!”
Doãn Nhược Hi mười ba tuổi, so với mười một tuổi Doãn Thiên Tuyết cao hơn một cái đầu. Doãn Thiên Tuyết cũng coi như một cái mỹ nhân nhưng ở bên người Doãn Nhược Hi, nháy mắt ảm đạm không ánh sáng.
Doãn Nhược Hi mặc y phục màu sắc thì giống như hoa đào tiên tử; lúc mặc y phục màu trắng cũng có một loại khí chất nhẹ nhàng thướt tha không nhiễm bụi trần.
Trên đường nha hoàn, bà tử nhìn thấy đều hành lễ ân cần thăm hỏi: “Nô tì gặp qua đại tiểu thư, tam tiểu thư!”
Doãn Nhược Hi khẽ gật đầu còn Doãn Thiên Tuyết vênh váo tự đắc cao cao tại thượng, đối với nha hoàn, bà tử rất là khinh thường. Doãn Nhược Hi xem ở trong mắt, cũng không lên tiếng nhắc nhở.
Cùng nhau đến viện Mễ thị, chợt nghe đến bên trong truyền đến tiếng khóc thê thảm.
Bà tử canh cửa bước lên phía trước: “Nô tì gặp qua đại tiểu thư, tam tiểu thư!”
Doãn Nhược Hi hơi nhíu mày, Doãn Thiên Tuyết đã không nhịn nổi lớn tiếng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Là Sở di nương đến phu nhân trước mặt khóc kể nói chi phí sinh hoạt không đủ. Nàng xin phu nhân tăng tiền sinh hoạt hàng tháng cho nàng, phu nhân không đáp ứng, nàng liền khóc lớn kêu gào to lên!”