Võ Kiệt Luân người này không phải không có gì nổi bật, bất quá là một vị nhị công tử nhà Võ Gia, cũng coi như là có gia thế, trứơc giờ chưa ai thấy hắn luyện qua võ công gì, hẳn không phải là người trong giang hồ, nhưng luận về tướng mạo kinh diễm của hắn, đám nữ nhân không phải thầm ganh tỵ thì cũng là ái mộ không ngớt, luận về tài nghệ thì hắn sớm đã nổi danh, cầm kì thi hoạ không món nào hắn không thạo, nói hắn đứng hai không ai dám tranh đứng nhất. Vị nhị công tử này tài hoa hơn người, tư chất cao quý, đối nhân xử thế trước nay đều có lễ độ, bất quá hắn không có tham vọng tranh giành quyền chức, chuyện này cũng làm yên lòng kha khá bậc quan lại, nên biết rằng hắn rất được hoàng gia yêu mến, nếu như một ngày hắn muốn làm mưa làm gió, chẳng phải sẽ thành cục diện nguy hiểm sao.
Võ Kiệt Luân hắn sớm đã biết rõ điều này, trong lòng thầm tính toán kĩ lưỡng, nhưng ngoài mặt luôn làm vẻ không màng thế sự, chỉ chuyên tâm vào làm một cái nhị công tử nho nhã, lãnh đạm. Hắn hiểu rõ những người kia ngoài mặt là ái mộ tự hào, song trong lòng hoàn toàn là muốn kìm hãm hắn, sợ hắn tham gia vào cuộc chiến đoạt chức vị cao nhất của Võ Gia, lại càng sợ hắn muốn tham gia tranh đoạt chức vị vốn dĩ là của hắn, ngôi vị Cữu ngũ chí tôn kia!
Hắn mang danh phận là một nhị công tử, nhưng từ nhỏ đã bị ngược đãi, đối xử không bằng cầm thú, hắn lúc nhỏ luôn cảm thấy đau khổ, chẳng phải hắn cũng là con của phụ thân hắn sao? Tại sao đại ca hắn được cả nhà yêu quý, còn hắn thì không? Tại sao sau khi nương hắn qua đời thì những người trong nhà lại xa lánh hắn? Còn không phải vì một lần hắn phát hiện ra thân phận thật sự của hắn, quyết tâm sống tiếp, thì có lẽ giờ đã sớm không còn cái danh Như Hoa Công Tử kia rồi!
Võ Kiệt Luân nắm chặt miếng ngọc bội xanh thẫm, ánh mắt sâu không thấy đáy khẽ chớp, được, hắn có thể nhẫn, có thể đợi, ván cờ này, hắn sinh ra đã phải chơi, nhưng hắn không muốn trở thành một con tốt thí bị sai khiến theo ý người khác, ván cờ này, hắn nhất định phải chơi thật hay, sau đó hắn mới có thể đường đường chính chính đứng ở chức vị vốn thuộc về hắn!
" Mẫu thân! Người đợi, Kiệt Luân con sẽ lấy lại họ Thiên, đường đường chính chính trả lại cho người chức vị Hoàng hậu kia, không để người phải chết oan uổng. Võ Gia, các ngươi đợi, ta chính là muốn các người phải trả cái giá đắt hơn những gì mà ta phải chịu! Nhị Vương Gia... Haha! Ngươi vốn chẳng qua cũng chỉ là một người ép ta trở thành con tốt thí trong tay ngươi, vậy được, ta không ngại chơi với các ngươi. " Võ Kiệt Luân trong lòng thầm cười, hắn đã chuẩn bị cho mình một vỏ bọc Như Hoa Công Tử cũng chính là vì thời khắc này, hắn không ngại khổ, không ngại ác, hắn chỉ muốn giành lại thứ thuộc về hắn. Võ Kiệt Luân nhắm lại đôi mắt màu xám tro lạnh lùng kia, chớp mắt một cái liền không nhìn ra được một tia cảm xúc nào nữa...
Tiếng xe ngựa chậm dần rồi dừng hẳn, có tiếng ngựa phu cất lên: " Nhị công tử, đã tới phủ. "
Trên chiếc xe ngựa, Võ Kiệt Luân nét mặt trầm ổn, đưa tay cất đi miếng Ngọc bội, cũng lẳng lặng mà cất đi tâm tư của hắn. Sau tấm rèm kia, hắn sẽ phải trở thành một " hắn " khác.
Một cánh quạt vén nhẹ tấm rèm thưa qua để lộ một bóng hình thanh lam lãnh đạm, Võ Kiệt Luân phẩy quạt bước xuống, ánh mắt xám tro nhẹ rũ xuống, hoàn toàn không đoán được tâm tư hắn.
" Nhị đệ! Ngươi đã về rồi sao? Ha ha ha! Người đâu, mau chuẩn bị đón nhị công tử! " Giọng nam nhân đầy khẳng khái cất lên, người này chính là đại ca của hắn, Võ Ngân Lâm.
Võ Ngân Lâm vừa nhìn thấy nhị đệ của hắn, nét mặt lập tức sa sầm lại, ha, gì mà " nhị đệ " của hắn chứ, chẳng qua là một đứa con nuôi phụ thân hắn nhặt về, có chút tài mọn được hoàng gia yêu mến đã lập tức nghênh ngang như vậy, hắn cảm thấy cực kì chán ghét. Bất quá hiện tại nhị đệ này của hắn đang được Nhị bá hắn ngó tới, mặc dù hắn khao khát có được vị tiểu thư kia, song không dám tranh giành, đành phải ngậm miệng mà thôi. Đợi sau này vị tiểu thư kia về nhà hắn làm dâu rồi, há chả phải hắn sẽ có cơ hội kia kia sao, ha ha ha, hắn quả thực rất mong chờ. Còn về tiểu tử này, hắn chỉ cần sắp xếp một cái tai nạn nhỏ, chẳng phải là sẽ xong sao?
Võ Ngân Lâm nghĩ nghĩ, khoé môi hắn không khỏi xếch lên. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, để kế hoạch của hắn hoàn thành, hắn buộc phải giả vờ yêu quý nhị đệ của hắn mà thôi.
Võ Kiệt Luân đứng từ xa đã nhìn thấy nét mặt của đại ca hắn, trong lòng không khỏi nảy sinh chán ghét, cái người hắn gọi là đại ca này từ nhỏ đã ngược đãi hắn, nếu không phải vì chút tài mọn kia của hắn không sớm thì muộn đã chết dưới tay của đại ca hắn rồi. Võ Kiệt Luân trong lòng thầm khinh bỉ Võ Ngân Lâm, song trên mặt không có một chút biểu cảm gì, chỉ là lặng lẽ mà thanh tao đứng đó.
Võ Ngân Lâm người này vốn là con trưởng nhà Võ Gia, phụ thân hắn đường đường là Võ tướng quân, thế nhưng hắn một chút võ công mèo cào, chỉ tham gia ăn chơi đàn đúm, bất quá trước mặt gia đình hắn thì hắn luôn là đại công tử uy phong lẫm lẫm. Song thực ra chỉ là một kẻ háo sắc, tỳ thiếp của hắn không phải xinh xắn, đẹp đẽ thì tuyệt đối hắn không rước về. Thói xấu này của hắn, phụ thân hắn đương nhiên biết, bất quá cũng chỉ có thể bao che mà làm ngơ.
Võ Kiệt Luân vừa nghe thấy giọng nói của Võ Ngân Lâm, lập tức trưng ra vẻ mặt cười thân thiết, người ngoài nhìn qua đương nhiên sẽ nghĩ tình cảm huynh đệ của bọn họ quả thật rất tốt nga.
" Lâu lắm mới gặp, Đại ca! Người vẫn rất khỏe nha?" Võ Kiệt Luân cười cười, từng bước mà đi đến chỗ Võ Ngân Lâm.