Lưu Hữu Bân nhận xong tiền lương làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, vừa cầm tiền định đi thì đã bị ông chủ cửa hàng tiện lợi gọi lại.
Ông chủ cửa hàng tiện lợi tên Vương Hạ, là đàn anh cùng trường, nhưng hai người không quen biết.
Đến cửa hàng tiện lợi của Vương Hạ làm việc là do Lưu Hữu Bân nhìn thấy thông báo tuyển dụng trên diễn đàn của trường.
Thông tin tuyển dụng rất hà khắc. Tuy tiền lương cao, nhưng trong lúc đi làm, mặc kệ lúc bận rộn hay rảnh rỗi thì đều không được xem điện thoại, khiến nhiều người rút lui.
Đơn giản là con người Lưu Hữu Bân coi trọng tiền lương cao.
Hiện tại, tiền lương nằm trong tay, nhưng tiền vừa tới tay đã bị ông chủ cửa hàng tiện lợi gọi lại.
Lưu Hữu Bân xoay người nhìn đàn anh chưa nói chuyện với mình lần nào, hỏi: "Còn chuyện gì nữa sao, đàn anh?"
Chắc không có chuyện gì nữa đâu nhỉ? Vốn đã thỏa thuận thời gian làm việc sẽ kết thúc khi hết nghỉ hè, tiền lương thanh toán rồi, cho nên, rốt cuộc có chuyện gì mà gọi cô lại?
"Không có gì, chỉ là muốn mời em một bữa cơm." Vương Hạ cười nói với Lưu Hữu Bân.
Anh cũng đâu muốn hẹn Lưu Hữu Bân ăn cơm, nhưng mệnh lệnh của thanh mai làm anh rất khó chối từ.
Thấy Lưu Hữu Bân lắc đầu muốn từ chối, Vương Hạ vội vười nói: "Mình học chung một trường, em còn sợ anh mang em đi bán à?"
Đây không phải vấn đề bán hay không bán, mà đây là vấn đề hai ta không thân. Lưu Hữu Bân vẫn lắc đầu chối từ Vương Hạ.
Không thân, tôi đi ăn cơm với anh làm gì.
Không thân cũng không sao, "Chỉ là kết bạn thôi."
Lưu Hữu Bân vẫn lắc đầu, không, tôi không cần bạn. Đặc biệt là bạn khác giới.
Lần này Lưu Hữu Bân không đợi Vương Hạ nói thêm, lập tức xoay người ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Vương Hạ: "..."
Gãi gãi đầu, Lưu Hữu Bân này khó hẹn thật đấy.
Hết cách, Vương Hạ chỉ có thể lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Đức Nặc, báo là không hẹn được, bảo cô đừng canh ở tiệm cơm "vô tình" gặp anh nữa.
Nói đến Lưu Hữu Bân, Vương Hạ và Hoàng Đức Nặc từng nghe nói sự tích của cô đàn em này ở trường. Thật sự là nghèo toàn trường không ai không biết, không ai không hiểu.
Vì sao lại nói không ai không biết, không ai không hiểu? Bởi vì trong trường, Lưu Hữu Bân có tiếng là cuồng ma làm thêm.
Ở đâu có thông báo tuyển dụng làm thêm, ở đó có bóng dáng Lưu Hữu Bân.
Lưu Hữu Bân cứ như không biết mệt mỏi là gì, dường như vừa có thời gian rảnh là lại đi làm thêm.
Một cuồng ma làm thêm như vậy lại quen một người bạn trai mà Hoàng Đức Nặc vừa gặp đã thương.
Chỉ một cái liếc mắt, chỉ một cái liếc mắt thôi mà sau khi Hoàng Đức Nặc về nhà chẳng buồn ăn uống. Hoàng Đức Nặc không muốn cướp bạn trai của người ta, nhưng mà Văn Nham kia thật sự quá họa thủy. Hoàng Đức Nặc thật sự không kiềm chế được.
Còn chưa nói chuyện với Văn Nham mà đã không khống chế được bản thân.
Sau đó, Hoàng Đức Nặc làm trái lương tâm của mình, ý đồ tìm cửa đột phá từ mẹ Văn Nham. Đáng tiếc cuối cùng vẫn vô dụng, còn choáng váng đưa cho mẹ Văn Nham 100 vạn.
Nếu chuyện này mà để ông nội Hoàng Đức Nặc biết, kiểu gì ông cũng đánh gãy chân Hoàng Đức Nặc.
Chuyện thất bại, Hoàng Đức Nặc vẫn thích Văn Nham, nhưng đã tỉnh táo ít nhiều, muốn đòi lại 100 vạn kia. Đáng tiếc, mẹ Văn Nham không có tiền trả.
Hoàng Đức Nặc lại mụ mị đầu óc chỉ cho mẹ Văn Nham một chiêu chẳng đâu vào đâu. Lúc này, Hoàng Đức Nặc không cảm thấy đó là chiêu dở.
Tham gian [Cuộc thi độc miệng], cuộc thi này đúng là đang trong giai đoạn chuẩn bị, tất cả thông tin trên tờ quảng cáo đều chân thật đáng tin.
Nhưng Hoàng Đức Nặc có nghĩ tới không? Nếu Lưu Hữu Bân không tham gia thì sao? Dù người ta đi thi, ngộ nhỡ người ta không được giải Quán quân thì sao? Dù người ta là Quán quân, người ta không cho mẹ Văn Nham số tiền thưởng 100 vạn để mẹ Văn Nham trả cho Hoàng Đức Nặc thì Hoàng Đức Nặc làm gì được?
Cho nên nói, chiều này của Hoàng Đức Nặc có nhiều nhân tố bất ổn.
Chuyện phát triển kế tiếp Hoàng Đức Nặc không thể khống chế. Đã thế, Hoàng Đức Nặc còn nhờ Vương Hạ hẹn Lưu Hữu Bân, muốn biết mặt Lưu Hữu Bân, muốn xem rốt cuộc trên người Lưu Hữu Bân có mị lực gì mà có thể khiến Văn Nham không chịu chia tay.
Không thể không nói, Hoàng Đức Nặc đúng là không lo lắng gì.
Nhưng đối với Lưu Hữu Bân từ chối lời mời cơm của mình, Vương Hạ rất thưởng thức.
Dù sao Vương Hạ anh cũng coi như là một soái ca, không chỉ đẹp trai mà còn có tiền, Lưu Hữu Bân lại không hề bị mờ mắt, thẳng thừng từ chối.
Lưu Hữu Bân: "?" Vương Hạ là soái ca? Chỉ gọi là gương mặt dễ nhìn thôi, với cái mặt của Vương Hạ, thật sự không thể coi là đẹp.
Muốn nói đẹp trai thì phải là bạn trai Văn Nham trước mặt cô đây, đây mới thật sự đẹp trai.
Bạn trai soái ca lúc này đang lải nhải khuyên Hữu Bân đừng dọn đồ của cô về kí túc xá.
Văn Nham khuyên thế này: "Mình đã năm 4 rồi, không lâu nữa cũng phải ra thuê nhà. Cho nên, nhà này mình không trả, em cứ để đồ ở đây, đến lúc đó anh còn ở.." Ở đây?
Nói chưa hết câu, Văn Nham đã nhận ra không ổn, lời này nghe cứ như anh đang bảo Hữu Bân sống chung với mình, tuy anh rất muốn.
Lưu Hữu Bân chưa nghe hết câu đã từ chối Văn Nham ngay: "Trả phòng đi." Đừng lãng phí tiền, em còn hoảng hơn nửa năm nữa mới cần ra ngoài thực tập. truyện teen hay
Đến lúc đó, dựa vào công ty thực tập để thuê nhà gần đó.
Văn Nham nghe cũng thấy đúng, "Vậy được rồi." Hai ngày nữa anh cũng phải đóng gói đồ đạc mang về kí túc xá trường anh, hôm nay dọn giúp Hữu Bân trước, giúp Hữu Bân mang đồ về kí túc xá cô ấy.
Về chuyện ở chung, nói thật Văn Nham rất muốn, không biết người bạn đồng hành Hữu Bân có đồng ý không.
Lần này Hữu Bân không nghe rõ, vậy chờ đến lúc hai người ra ngoài thuê nhà để tiện thực tập thì anh lại hỏi ý Hữu Bân.