• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, Liêu Thanh Minh đột nhiên bật cười thành tiếng: "Đúng là thầy Lộ đã nghe được gì nên mới xa lánh tôi sao?"
"Anh nghĩ nhiều rồi." Lộ Thiên Tinh lãnh đạm nói: "Tôi chỉ đang mặn nồng với người yêu thôi."
Liêu Thanh Minh lười vòng vo: "Lộ Thiên Tinh, có một số việc không nên nói thẳng ra, tôi gọi đến chỉ là để nói với cậu, dù có làm gì đi nữa tôi cũng sẽ không làm tổn thương cậu."
Lộ Thiên Tinh: "Anh làm tổn thương người yêu tôi là làm tổn thương tôi rồi."
Liêu Thanh Minh: "Đau dài không bằng đau ngắn, phải có trắc trở mới có viên mãn về sau."
Lộ Thiên Tinh: "Anh tưởng mình là sứ giả của chính nghĩa đấy à? Bớt bớt đi, chúng tôi yêu nhau không đến lượt anh chỉ trỏ."
Cậu nói: "Và những thứ như số mệnh, tôi không tin."
Cuộc trò chuyện chấm dứt, tiếng chuông báo cúp máy lạnh lẽo vô tình như ai đó.

Liêu Thanh Minh ném điện thoại lên bàn, ôn hòa biến mất, chỉ còn mỗi sự thâm thúy trong mắt.

Thường Nhã đứng bên cạnh thấy vậy thì nheo mắt, khi đối phương nhìn qua liền run rẩy, làm bộ sợ hãi cúi đầu.

Sau khi thất bại giành giải Quán quân Tân Tinh Tú, mọi sự việc đã liệu trong kế hoạch bị mất kiểm soát.

Phàn Vân Cảnh, Lộ Thiên Tinh và Ân Lương Thần Từ vượt khỏi phạm vi tiếp xúc, chỉ còn mỗi Liêu Thanh Minh là cục đá bất động.

Chết hơn là không hề có tiến triển nào, hệ thống đột nhiên bị trục trặc tiến vào trạng thái ngủ đông.

Đã không giúp được gì cho cô rồi, còn uy hiếp nếu cô không đẩy mạnh tiến độ hay từ bỏ trò chơi thì sẽ không được rời khỏi nơi này.

Thường Nhã luống cuống, không ngờ hệ thống luôn miệng bảo sẽ giúp đỡ mình lại là loại hai mặt, nhưng cô đã lên thuyền giặc rồi thì chỉ có thể làm theo mọi điều nó bảo.


Sau đó thì sốt ruột bò giường Liêu Thanh Minh....!Đây chính là việc khiến Thường Nhã hối hận nhất.

Nếu không phải đầu óc bị mụ mị, chắc chắn cô sẽ không làm ra loại chuyện nửa vời như thế.

Bị Liêu Thanh Minh phát hiện, bị tống ra ngoài sa mạc để chèn ép lấy cớ rèn giũa, thậm chí phong sát cô....!Cũng nhờ vì Phàn Vân Cảnh anh ta mới nhớ ra cô, Thường Nhã còn tưởng mính sẽ bị chết khô ngoài sa mạc.

Hai người này gây sự với nhau vì Lộ Thiên Tinh, Thường Nhã vừa bất ngờ lại vừa không bất ngờ.

Cô biết tầm quan trọng của Lộ Thiên Tinh, nếu không ngày hôm sau sau khi xuyên vào đây đã vội vàng đến công lược cậu.

Người đàn ông này luôn là điểm mấu chốt.

Thường Nhã cúi đầu, không ngừng suy nghĩ.

Cục diện trước mắt hoàn toàn bất lợi đối với cô, nhờ Liêu Thanh Minh chống lưng, muốn lợi dụng cô quyến rũ Phàn Vân Cảnh, cô vừa lúc thuận nước đẩy thuyền công lược nam chính, sau đó thì đến những người khác.

Nhớ đến Lộ Thiên Tinh đang hạnh phúc, trong mắt Thường Nhã lóe lên tia ác độc, nếu cô giành được Phàn Vân Cảnh, đối phương nhất định sẽ rất đau khổ.

A, anh ta là ngọn nguồn của mọi chuyện, anh ta phải đau khổ mới đúng, thế mình mới hạnh phúc được, mình mới có thể hoàn thành nhiệm vụ và trở về!
"Suy nghĩ cái gì đấy?" Trên đầu đột nhiên vang lên tiếng cười.

Là một âm thanh ôn hòa, nhưng vào tai Thường Nhã không khác gì sấm sét, sợ hãi làm cô run lên, lắp bắp: "Không, không có gì......!Tôi đang nghĩ cách tiếp cận Phàn Vân Cảnh."
"Không phải cô rất có năng lực sao?" Liêu Thanh Minh đánh giá: "Phàn Vân Cảnh đến bây giờ vẫn chưa động tâm với cô?"
"Không có, bây giờ rất khó để gặp được anh ta." Thường Nhã nói mà ứa nước mắt: "Tôi thật sự không làm được, thầy Liêu anh làm ơn đổi người đi."
Liêu Thanh Minh cười: "Cô như thế này mà không đi đóng phim thì tiếc thật."
Hàm nghĩa lời này làm Thường Nhã cứng đờ, lòng bồn chồn, ngoài mặt thì giả vờ ngạc nhiên: "Thầy Liêu có thể để tôi đi đóng phim sao?"
Liêu Thanh Minh nhìn cô không nói gì, đôi mắt sâu hoắm làm Thường Nhã chỉ biết cứng đờ, lại lần nữa cúi đầu.

Thật lâu sau mới có âm thanh vang lên: "Cút đi."
Thường Nhã không chút do dự đứng dậy rời đi, hoàn toàn không dám chọc giận y......!Đây chính là cơ hội duy nhất để cô tiếp xúc với Phàn Vân Cảnh, chắc chắn cô sẽ không từ bỏ.

Trong văn phòng chỉ còn lại một người, Liêu Thanh Minh thở dài, xoay người cầm điện thoại lên.

Ngày kế, trên mạng đột nhiên có tin nóng Ảnh đế Liêu tuyên bố sẽ không hợp tác với Công ty truyền thông Phàn thị dưới mọi trường hợp.

Tin này vừa ra đã gây chú ý đến công chúng, khắp nơi sôi nổi đi hít drama.

Có người đoán là vì Lộ Thiên Tinh, có người bảo là tranh chấp lợi ích, cũng có người cho rằng hai người mập mờ.

Tóm lại là gì cũng có, nhưng không hề thấy hai bên ra xác nhận lại, ngầm đồng ý.

Drama không chừa một ai, tất cả đều sôi nổi đi đánh cược xem ai sẽ là người thắng lợi.

"Ai có tiền thì hơn! Đấu tay đôi với người có tiền thì chắc là chán sống rồi.

Ngày nay thiếu gì ảnh đế đâu."
"Thằng lầu trên đừng thả bait.


Liêu Thanh Minh ra mắt hơn hai mươi năm rồi, địa vị giờ đang nằm trên đỉnh kim tự tháp, ngay cả nhà đầu tư cũng không dám đắc tội.

Ông biết Liêu Thanh Minh tại sao lại đóng phim không? Làm ơn đi check lại giả phả nhà ổng đi."
"Tôi cũng nghĩ là Liêu Thanh Minh, người đời có câu "Cường long không áp địa đầu xà", Phàn Vân Cảnh là một doanh nhân trẻ, muốn vào giới giải trí nên tạo dựng scandal với Lộ Thiên Tinh cũng không tệ, nhưng không thể tranh chấp với Liêu Thanh Minh được đâu, tuyệt đối sẽ thua."
"Anh ơi, trong giới giải trí tiền là nhất đó.

Có tiền mua tiên cũng được chứ nói gì cái danh Ảnh hậu Ảnh đế.

Ảnh đế của anh không hợp tác thì người ta vẫn còn Ảnh hậu, dạo này truyền thông Phàn thị đầu tư vào một đoàn phim cực đỉnh đấy, ham hố gì Ảnh đế mấy người."
"Liêu Thanh Minh hơn không phải ở cái kỹ thuật diễn, mà là quan hệ.

Ngoại trừ quan hệ với các trưởng bối được thừa hưởng từ người nhà, thì ảnh còn tự gây dựng quan hệ trong 20 năm nghề nữa, kiểu đấy thì tiền cũng vô dụng."
"Nghĩ đẹp quá hen, hồi xưa tranh ngôi vua anh em còn chém nhau nhem nhẻm đấy thôi.

Huống gì là lợi ích ngày nay trong cái giới giải trí tràn ngập hỗn loạn này.

Không ai chê tiền, mà chê cũng vì thiếu tiền nên cần moi thêm."
"Kẻ có tiền muốn làm gì thì làm, Ảnh đế Liêu tuyên chiến trước qua loa rồi."
"Cho nên......!Vì sao Ảnh đế lại ra tay trước nhỉ?"
Nháy mắt quay trở lại đề tài ban đầu, tiếp theo là một hồi suy đoán lung tung vòng vèo.

Dân mạng rảnh rỗi hít drama sắp bể phổi.

Chuyện ngày càng lớn, độ nổi tiếng của Phàn Vân Cảnh khi bắt đầu kỳ cuối của chương trình du lịch bùng nổ, trong phòng livestream ai cũng chen nhau hỏi này nọ.

Phàn Vân Cảnh nhìn đống cmt, nhướng mày nói: "Vì cái gì nữa? Vì cậu ta ghen tỵ với tôi."
Người xem: "Ghen tỵ? Ảnh đế Liêu ghen tỵ cái gì?"
Phàn Vân Cảnh: "Cái gì thì cậu ta tự biết."
Khán giả còn muốn buôn chuyện tiếp, lại thấy Phàn Vân Cảnh đột nhiên bơ đẹp bọn họ, đứng dậy nhường chỗ ngồi.

Lộ Thiên Tinh đến, ngồi vào chỗ gần cửa sổ xe, vẻ mặt có chút lạnh nhạt.

Phàn Vân Cảnh phát hiện tâm trạng cậu không đúng, hôn một cái: "Hôm nay phải đến nơi cuối cùng, đoán được chỗ nào chưa?"
Trước đó, Lộ Thiên Tinh đã đoán qua vô số nơi, ngay cả lần đầu tiên gặp nhau là ở trường quay Tân Tinh Tú cũng đoán rồi, nhưng đều không đúng.

Lộ Thiên Tinh bực bội liếc hắn, "Đợi lát nữa rồi biết."
Phàn Vân Cảnh: "Không đoán nữa?"
"Không đoán."
Phàn Vân Cảnh bật cười, xoa xoa vành tai cậu: "Có chuyện gì đấy? Sáng tác không thuận lợi sao?"
"Ừm." Càng nói Lộ Thiên Tinh càng tức, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng viết cho xong bài hát rồi.

Ai ngờ bị một cuộc gọi của Liêu Thanh Minh chọc điên lên, không tài nào tập trung được.

Phàn Vân Cảnh xoa đầu cậu: "Đừng nghĩ quá nhiều, mệt thì không cần viết, không nên nóng nảy."
Lộ Thiên Tinh yên lặng gật đầu, lại hỏi: "Vậy anh thì sao?"

Phàn Vân Cảnh thì thầm vào tai cậu: "Chỉ cần em không bỏ anh thì gì cũng giải quyết được."
Bên tai Lộ Thiên Tinh đỏ lên, nhìn sang ngoài cửa sổ, lúc lâu sau mới ừ một tiếng.

Đồng ý rồi.

Phàn Vân Cảnh cười cười, nếu không biết cậu hay ngại trước máy quay thì đã sớm ôm hôn cậu rồi.

Liêu Thanh Minh không hề có ảnh hưởng đến hai người, vẫn hòa hợp như cũ.

Người xem nhìn, sôi nổi suy đoán: "Có phải vì Lộ Thiên Tinh không nhỉ? Nếu không thì Ảnh đế Liêu có gì để ghen tỵ nữa?"
"Tháng trước Phồn Tinh đã ở bên nhau rồi, sao giờ Ảnh đế Liêu mới tuyên chiến?"
"Nói không chừng là đóng phim xong mới biết.."
"Chưa rõ ý tứ tổng giám đốc Phàn, nếu thật sự có vấn đề thì người ta sẽ không nói thật."
"Tôi thì cảm thấy khá có lý đấy chứ.

Ai cũng biết Tinh Tinh quen Ảnh đế Liêu trước mà, Minh Tinh cũng có fan đầu tiên."
"Đúng vậy, hai người này nhìn hợp nhau trong mọi mặt.

Nào ngờ Lộ Thiên Tinh lại cặp với Phàn Vân Cảnh, chị em nhà tui khóc thét luôn."
Mắt thấy đề tài chuyển sang về Minh Tinh, Phồn Tinh chịu không nổi: "Ê thôi đi, đây là chỗ của Phồn Tinh mà nói cái gì đấy! Người ta đã ở bên nhau rồi đừng có phá CP nữa! Tà giáo xin mờ cút xéo!!!"
"Chúng tôi thảo luận thôi chứ có ăn hết cơm nhà bà đâu, tự dưng nhảy dựng lên jztr."
"Này thảo luận ở đâu không thảo luận, dè phòng livestream người ta làm gì? Anti trá hình phải không, không muốn yên ổn xem livestream nữa thì lên solo."
"Gì nóng thế, chuyện này không liên quan đến Lộ Thiên Tinh, hai ông già giận nhau mà thôi."
"Ai thèm nóng với mấy người......"
Chưa đến vài phút sau đã chửi nhau gà bay chó sủa.

Đột nhiên màn hình phòng trực tiếp tắt ngúm.

Khán giả: "???"
Chuyện gì vậy? Nhiều người xem quá nên lag sao?
Khán giả vội vàng thoát ra xem phòng livestream của Lộ Thiên Tinh, phát hiện đối phương cũng kết thúc phát sóng rồi, chỉ còn bốn vị khách khác là còn tiếp tục.

Chuyện gì thế?
Ai cũng hoang mang, hối hận mình chỉ để tâm đến múa phím, không chú ý livestream.

Thật ra lúc khán giả đang chọi nhau thì xe đã tới nơi, Phàn Vân Cảnh kết thúc phát sóng, bế ngang Lộ Thiên Tinh vào biệt thự.

Mặt khác, bốn vị khách còn lại ăn ý cùng quay màn hình: "Mọi người xem nè, xanh ngát luôn!".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK