• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô vắt hết óc suy nghĩ, rốt cuộc Vũ Văn Dụ có điểm yếu nào?


Là Chử Minh Thúy, nhưng đây là vảy ngược của hắn, nếu nắm điểm yếu thì cũng chạm vào vảy ngược của hắn, như vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.


“Bỏ đi, ta sẽ nghĩ cách khác, nếu thật sự không được, ta sẽ đích thân đi gặp Huệ Đỉnh Hầu.” Nguyên Chiêu Lâm tức giận rời đi.


Vũ Văn Dụ khịt mũi khinh thường, cô đích thân đi gặp Huệ Đỉnh Hầu? Nếu cô có lá gan đó, hắn sẽ xách giày cho cô.


Không phải hắn xem thường cô, mà là không ai trong phủ Tĩnh Hầu dám chọc người nhà họ Chử.


Nguyên Chiêu Lâm là người nói đi đôi với làm, hôm sau, cô bảo Lục Nguyệt đi chào hỏi Huệ Đỉnh Hầu, nhưng rõ ràng hắn ta không xem Vương phi trong phủ Tĩnh Hầu ra gì, mà từ chối thẳng thừng, nói hai ngày nay hắn ta không ở trong phủ.


Sau khi về phủ, Lục Nguyệt cực kỳ tức giận, nói với Nguyên Chiêu Lâm: “Huệ Đỉnh Hầu này không hề tôn trọng người, rõ ràng hắn ta đang ở trong phủ, lúc tên gác cổng đi bẩm báo, nô tỳ đã nhìn thấy hắn ta trên hành lang.”


“Lục Nguyệt, không được nhiều lời!” Kỳ ma ma quát.


Nguyên Chiêu Lâm lạnh nhạt nói: “Hắn ta đang là Hầu Tước nổi danh, nên tự cao tự đại xem thường ta cũng là chuyện thường tình.”


“Ngay cả Vương gia hắn ta cũng xem thường.”


“Tất nhiên rồi, ngày trước Vương gia ở dưới trướng hắn ta.” Ai sẽ không xem thường thuộc hạ ngày trước của mình? Hơn nữa còn là thuộc hạ từng đắc tội với hắn ta.


Nguyên Chiêu Lâm hết đường xoay sở.


Nếu theo hôn sự bình thường, lẽ ra Huệ Đỉnh Hầu phải để tâm đến phủ Tĩnh Hầu, dù gì cũng phải gặp mặt đại di tử tương lai là cô, nhưng hắn ta lại từ chối cô ngay ngoài cửa, điều này chứng tỏ hắn ta không hề tôn trọng phủ Tĩnh Hầu.


Nói cách khác, hôn sự này không hề ngang hàng.


“Vương phi, không bằng chúng ta đi cầu xin Tĩnh Hầu đi.” Lục Nguyệt nói.


“Cầu xin ông ta không bằng đi cầu xin Ngọc hoàng đại đế.” Nguyên Chiêu Lâm lạnh lùng nói.


“Vậy chúng ta đi cầu xin Ngọc Hoàng đại đế đi.” Lục Nguyệt tưởng Nguyên Chiêu Lâm nói thật, thật ra lúc con người hết cách, chỉ có thể cầu trời khấn Phật.


Nguyên Chiêu Lâm ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi đi chuẩn bị giúp ta đi, ta sẽ về phủ một chuyến.”


“Chẳng phải người nói cầu xin Tĩnh Hầu cũng vô ích ư?” Kỳ ma ma hỏi.


“Hôn nhân đại sự do phụ mẫu quyết định, phụ thân đã quá hồ đồ rồi, hy vọng mẫu thân có thể nghĩ cho nữ nhi của mình, bà ấy đứng ra khuyên nhủ sẽ tốt hơn ta.” Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy mình nói như vậy có hơi lạc quan mù quáng.


Sự thật cũng đã chứng minh suy nghĩ của cô.


Tĩnh Hầu Hoàng thị hoàn toàn bị Tĩnh Hầu Nguyên Bát Long tẩy não sạch sẽ.


Nghe Nguyên Chiêu Lâm phản đối hôn sự này, thậm chí bà ta còn nổi giận, chỉ mặt cô quát: “Rốt cuộc ngươi bị bệnh gì? Không dễ gì muội muội ngươi mới với cao vào phủ đệ Hầu Tước, tại sao ngươi không vui cho nàng ấy mà còn phản đối hôn sự này?”


Nguyên Chiêu Lâm nhìn người phụ nữ mặt mày dữ tợn trước mặt, thật sự không hề giống người làm mẫu thân.


“Mẫu thân, người không biết chuyện ba vị phu nhân của Huệ Đỉnh Hầu đã chết rồi ư?” Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy chuyện này vẫn có thể cứu vãn được, dù gì người làm mẫu thân cũng không thể trơ mắt nhìn nữ nhi của mình chết được, có lẽ phụ nữ khuê phòng như bà ta không biết Huệ Đỉnh Hầu là hạng người gì.


Hoàng thị lườm cô: “Vậy thì sao? Đó là do bọn họ mạng yểu, chết rồi thì có thể trách ai được? Muốn trách thì trách bọn họ không có phúc, không chịu nổi phú quý, làm phu nhân Hầu Tước, thì nửa đời sau không cần phải lo nghĩ.”


“Mẫu thân cũng là phu nhân Hầu Tước.” Nguyên Chiêu Lâm lạnh nhạt nói.


Hoàng thị mấp máy môi, rồi tức giận bắn ra một tràng: “Phủ Tĩnh Hầu có thể so bì với phủ Huệ Đỉnh Hầu à? Huệ Đỉnh Hầu mang họ Chử, còn à chiến tướng quyền thế hùng mạnh trong triều, đến Hoàng thượng cũng cực kỳ tôn trọng hắn ta, ta cảnh cáo ngươi, đừng hòng phá hỏng hôn sự của muội muội ngươi, bằng không, ta sẽ không tha cho ngươi, ta còn chưa trách ngươi đấy, phụ thân ngươi lo lắng hết lòng, gả ngươi vào Vương phủ, nhưng ngươi đã làm gì cho gia đình? Đúng là quỷ đòi nợ, chỉ biết về nhà mẹ đẻ đòi tiền, chẳng được tích sự gì, thảo nào phụ thân ngươi lại tức giận.”


Những lời này giống hệt Nguyên Bát Long, không hổ là người một nhà.


Nguyên Chiêu Lâm không muốn phí lời với bà ta nữa: “Ta đi đây.”


“Ngươi đứng lại đó!” Hoàng thị quát: “Đừng tưởng ta không biết ngươi muốn đi tìm tổ mẫu ngươi để giúp đỡ, ta cảnh cáo ngươi, nhị lão phu nhân không thích người khác quấy rầy tổ mẫu ngươi, nên ngươi tốt nhất đừng đi tới đó, chỉ phí công thôi.”


Nguyên Chiêu Lâm khẽ cười: “Đa tạ, nếu không nhờ mẫu thân nhắc nhở, ta cũng quên mất mình có thể đi tìm tổ mẫu.”


Nhưng nhị lão phu nhân không thích người khác quấy rầy tổ mẫu là sao? Cô là tôn nữ, đi thăm tổ mẫu bị bệnh nặng, có gì sai?


Hoàng thị tức nổ phổi: “Tức quá đi mất, đứa nào cũng không tiến bộ, không hiểu chuyện.”


Nguyên Chiêu Lâm phớt lờ bà ta, đi thẳng ra ngoài.


Vừa bước ra cửa, cô suýt đụng phải một người.


Cô vội lùi lại một bước, mới đứng vững, thấy chàng trai trẻ tuổi tuấn tú mặc y phục màu xanh hào hoa phong nhã đứng trước mặt, thì lên tiếng: “Đại ca!”


Người này là Nguyên Luân Văn – đại ca của nguyên chủ Nguyên Chiêu Lâm, là thứ cát sĩ.


Hắn từng là niềm kiêu ngạo của gia đình, nhưng vì ngôn từ quá khích đã đắc tội với nhà họ Chử, nên giờ trở thành người nhàn rỗi không phận sự trong Hàn Lâm Viện.


“Muội làm gì mà hấp ta hấp tấp như vậy?” Nguyên Luân Văn nghiêm túc hỏi.


“Ta có việc, xin lỗi không thể tiếp chuyện được.” Nguyên Chiêu Lâm không có thiện cảm với người nhà họ Nguyên, cũng chẳng muốn để tâm đến con người Nguyên Luân Văn này.


Trong phòng vang lên tiếng mắng chửi của Hoàng thị, Nguyên Luân Văn giữ tay Nguyên Chiêu Lâm hỏi: “Sao muội lại chọc mẫu thân tức giận như vậy?”


“Là do bà ta thích tức giận.”


“Muội không được vô lễ.” Nguyên Luân Văn nghiêm mặt, tức giận quát.


Nguyên Chiêu Lâm vốn đang tức giận, nhưng không phát tiết được với Hoàng thị, giờ thấy Nguyên Luân Văn nghiêm mặt thì nhất thời bùng lửa giận: “Ta vô lễ còn hơn vô tình.”


“Vô tình cái gì?” Nguyên Luân Văn tức giận hỏi.


“Chẳng lẽ gả nữ nhi của mình cho kẻ ác như Huệ Đỉnh Hầu, không phải là vô tình?” Nguyên Chiêu Lâm lạnh lùng hỏi.


“Ai muốn gả cho Huệ Đỉnh Hầu?” Nguyên Luân Văn biến sắc hỏi.


Nguyên Chiêu Lâm nhìn hắn đáp: “Đại ca không biết à? Phụ thân muốn gả nhị muội cho Huệ Đỉnh Hầu, để kết thân với nhà họ Chử.”


“Hoang đường!” Nguyên Luân Văn tức giận, khuôn mặt tuấn tú nhất thời trắng bệch.


Nguyên Chiêu Lâm không ngờ nhà họ Nguyên vẫn còn người sáng suốt, nên nói: “Đại ca cũng phản đối à? Vậy mong đại ca hãy khuyên nhủ phụ thân, nếu muội muội gả qua đó, e rằng chỉ có một con đường chết.”


Nguyên Luân Văn không nhiều lời nữa: “Muội đi tìm tổ mẫu đi, để ta tới tìm phụ thân, nhất định phải ngăn cản chuyện này.”


Nói xong, hắn rời đi ngay.


Nguyên Chiêu Lâm nhìn bóng lưng hấp tấp của hắn, trong lòng hơi an ủi, chí ít, vẫn còn người hiểu chuyện.


Cô dẫn Lục Nguyệt tới viện lão phu nhân đang ở, ai ngờ lại bị Loan thị – con dâu của nhị lão phu nhân dẫn theo đầy tớ ngăn cản.


Loan thị khẽ cười nhìn Nguyên Chiêu Lâm: “Ồ, Vương phi về rồi à?”


“Bá nương!” Nguyên Chiêu Lâm phớt lờ vẻ mặt khác thường của bà ta: “Ta muốn đi thăm tổ mẫu, xin lỗi không thể tiếp chuyện được.”


“Ngươi gấp cái gì?” Loan thị giơ tay ngăn cản, vẻ mặt trở nên kỳ lạ: “Tổ mẫu ngươi bị bệnh nặng, không thích hợp để gặp người khác, mời Vương phi về cho.”


“Tổ mẫu bị bệnh nặng, ta là tôn nữ tới thăm bà ấy, thì bà lấy lý do gì để ngăn cản?” Nguyên Chiêu Lâm lạnh lùng hỏi.


“Tới thăm?” Loan thị cười lạnh: “Ta còn không biết ngươi muốn làm gì à? Ngươi đừng hòng, ngươi có cầu xin lão phu nhân cũng vô ích thôi, bà ta là một bệnh quân, ngay cả đầy tớ trong phủ cũng không nghe lời bà ta, huống chi là Hầu gia, Vương phi hãy chết tâm đi.”


Nguyên Chiêu Lâm chợt nhận ra, lúc toàn bộ phủ đệ này cùng âm mưu vì một mục đích, thì đó là một sức mạnh cực kỳ to lớn và vặn vẹo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK