“Không phải chứ,” Giang Khoát nhìn đằng trước, “Đằng trước còn trống mà, tiến lên trước chút đi, tôi chẳng nhìn rõ màn hình gì cả.”
“Cậu còn muốn xem thật sao?” Đoàn Phi Phàm sửng sốt.
“Tôi không xem thì tới đây làm gì?” Giang Khoát hỏi.
“Không biết,” Đoàn Phi Phàm cười, “Tôi tưởng cậu chỉ định lãng mạn một chút.”
“Lên hàng đầu xem phim chẳng phải là lãng mạn sao.” Giang Khoát nói.
“Được, vậy chạy lên trước một chút.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Lúc xe chạy lên phía trước, Giang Khoát mới biết vì sao Đoàn Phi Phàm không định cho xe chạy lên đây. Để chạy tới chỗ có mấy cái xe đậu phía trước với tầm nhìn màn hình thoải mái nhất, cần phải đi qua trước ánh mắt của rất nhiều người.
Do vốn dĩ cũng chẳng phải đến để xem phim nên cứ có âm thanh nào là tất cả sẽ quay lại nhìn.
Đặc biệt là tiếng xe của hai người lại còn to nữa.
Giang Khoát dựa vào lưng ghế, bật cười: “Ầy.”
“Ở đây được chưa?” Đoàn Phi Phàm lại dừng xe lần nữa.
“Được rồi,” Giang Khoát nói, “Cậu muốn uống gì? Tôi đi mua.”
Đoàn Phi Phàm tắt máy, quay sang nhìn Giang Khoát: “Cậu đi đâu mua?”
“Đằng kia,” Giang Khoát chỉ quầy trái cây cách đó mấy mét, “Tôi thấy có nước ép trái cây, ép tại chỗ luôn.”
“Chưa chắc đã vệ sinh nha,” Đoàn Phi Phàm nhắc cậu, “Đây không phải là nước ép trái cây ép tại chỗ mà bình thường cậu đặt ở mấy chỗ đắt cắt cổ đâu.”
“Khả năng thích nghi của tôi mạnh lắm,” Giang Khoát cởi đai an toàn, “Cậu thấy tôi ăn bừa khắp nơi với mấy cậu không, mà cũng đã đau bụng bao giờ đâu.”
“Được,” Đoàn Phi Phàm mở cửa xe, “Tôi đi.”
“Tôi tôi tôi tôi,” Giang Khoát kéo Đoàn Phi Phàm lại, “Tôi đi mua, tôi thật sự có thể thấy rõ cậu hơi bị đuối mà, mấy bước thế này cứ để tôi đi là được, hôm nay cậu mỏng manh dễ vỡ đến thế này rồi, cứ để chú Khoát cưng cậu chút.”
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Được.”
Trái cây ở quầy nước ép có khá nhiều loại, có vẻ như tiệm hoa quả phía ngoài kia đã đặt quầy này ở đây.
Giang Khoát gọi nước ép hỗn hợp xoài, cam với chanh dây. Máy ép của chủ quầy nói thật cũng chẳng sạch sẽ cho lắm, bên trên dính khá nhiều vệt nước ép với xác quả, nhưng thế này thì Giang Khoát vẫn cố chịu được, dù sao thì đồ uống cũng từ bên trong máy rót ra, chứ không phải đưa miệng mà liếm bên ngoài máy.
Nhưng chủ quầy lại rất có tinh thần vệ sinh, lấy một chiếc khăn mà vừa nhìn đã thấy là dùng cả buổi tối nay mà lau bên ngoài và xung quanh chiếc máy ép. Giang Khoát đột nhiên thấy hơi buồn nôn, cậu vội quay đi nhìn về phía màn hình.
“Xong rồi đây.” Chủ quầy đặt nước ép trước mặt cậu.
Giang Khoát cầm chỗ nước ép mà đi vội.
Lúc cậu mở cửa xe, Đoàn Phi Phàm có vẻ như bị giật mình, cậu ấy nảy người lên một cái rồi mới quay đầu lại.
“Ngủ hả?” Giang Khoát đưa nước ép cho Đoàn Phi Phàm.
“Không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ lơ mơ chút thôi, đột nhiên cửa mở nên tôi hơi giật mình.”
“Vậy lần sau tôi sẽ gõ cửa trước.” Giang Khoát vào trong xe.
Đoàn Phi Phàm cười, đưa tay sờ sờ eo cậu.
“Nước ép này tình trạng vệ sinh đúng là hơi…” Giang Khoát nhìn nước ép trong ly, “Đúng là mấy thứ này không nên nhìn quá trình chế biến làm gì.”
“Uống không được thì đưa tôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không đến mức ấy, uống mấy ngụm là quên ngay,” Giang Khoát cho ghế ngả ra sau, hạ mở cửa sổ một nửa, nhìn màn hình, “Phim gì vậy?”
“… Tôi chưa xem,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không biết.”
“Hình như là phim kinh dị,” Giang Khoát tặc lưỡi, “Mấy cặp chim cu đêm hôm ra đây ngồi nóc xe đội gió xem phim kinh dị, quá sức lãng mạn luôn.”
“Lỡ sợ quá còn có thể ôm nhau.” Đoàn Phi Phàm dựa sang phía cậu, tay gác qua lưng ghế.
“Nếu sợ, cậu có thể nhảy vào lòng tôi.” Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Được.” Đoàn Phi Phàm cười gật dầu.
Trên màn hình đúng là đang chiếu phim kinh dị, nhưng là loại phim khá xưa, chất lượng hình ảnh còn thấp hơn cả lớp trưởng của họ, Giang Khoát vừa xem vừa ca cẩm.
Đoàn Phi Phàm ở bên cạnh thỉnh thoảng lại đáp một tiếng phụ họa.
“Nếu đóng cửa sổ lại, không nghe thấy hiệu ứng âm thanh giật cục kia,” Giang Khoát uống một ngụm nước ép, “Thì chẳng còn sợ một tí nào luôn.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm nói.
Sau đó thì cửa sổ xe được đóng lại. Giang Khoát đưa mắt nhìn, thấy Đoàn Phi Phàm dựa lưng ghế, mắt khép hờ nhìn phía trước, nhìn vẻ mặt Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát có thể đoán ánh mắt cậu ấy đang thất thần.
“Buồn ngủ rồi phải không?” Giang Khoát hỏi.
“Không có.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Về nhé,” Giang Khoát đặt nước ép xuống, “Đổi lái đi, cậu qua đây, tôi lái cho.”
“Hử?” Đoàn Phi Phàm đột nhiên giật mình tỉnh lại, quay sang nhìn cậu, “Sao vậy? Không xem nữa hả?”
“Không phải,” Giang Khoát đưa tay sờ mặt Đoàn Phi Phàm, “Cậu buồn ngủ tới lú luôn rồi, về nhà ngủ thôi.”
“… Không,” Đoàn Phi Phàm cười xoa xoa mặt, “Vẫn ổn, vừa rồi lơ mơ một chút, giờ tỉnh rồi, ở thêm chút nữa đi, khó khăn lắm mới tìm được chỗ này.”
“Cái chỗ chán đời chẳng ra làm sao,” Giang Khoát phì cười, “Chỗ này thật giống tụ điểm vui chơi ở thị trấn, chẳng có cảm giác xem phim đường trường gì cả.”
“Cái đó dễ thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nghỉ hè bọn mình tự lái xe đi chơi, cho cậu trải nghiệm phim đường trường thực sự.”
“Được,” Giang Khoát vỗ đùi, nghĩ một chút rồi hỏi, “Khi đó, bố cậu ra rồi nhỉ, liệu còn có thời gian mà đi chơi không?”
Đoàn Phi Phàm định nói gì đó rồi lại im lặng.
“Ầy, tới lúc đó rồi tính đi,” Giang Khoát kéo tay Đoàn Phi Phàm qua, “Cũng có phải đi vài tháng đâu, đi vài ngày thì thế nào chẳng có dịp.”
Đoàn Phi Phàm nắm lấy tay Giang Khoát, ngả đầu ra sau, khe khẽ thở dài: “Không biết bố tôi lúc ra tình trạng sẽ thế nào, lúc đó lại vào đúng giai đoạn cuối cùng của đợt phá dỡ chợ, chắc ở tiệm mọi việc cũng loạn xạ chưa đâu vào đâu.”
“Đoàn Phi Phàm,” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, do dự một lúc rồi mới nói, “Thật ra cậu… cũng không cần phải lo lắng như vậy, có rất nhiều việc, nhà chú cậu có thể tự làm được.”
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát: “Cũng không phải, việc làm ăn ở tiệm không thể đình lại được, phải luôn luôn có người làm, nếu cần phải xử lý việc khác thì phải là tôi đứng ra.”
“Đoàn Lăng thì sao?” Giang Khoát hỏi.
“Chị ấy bận đi làm mà.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vậy cậu cũng bận đi học chứ.” Giang Khoát nói.
“Tôi cũng đâu có làm vào giờ học,” Đoàn Phi Phàm cười, “Toàn làm sau giờ học, với lại cuối tuần thôi.”
Giang Khoát không biết phải nói gì, đành im lặng.
Đoàn Phi Phàm uống mấy ngụm nước ép, rồi đưa tay qua xoa xoa đầu Giang Khoát, sau đó đưa ngón cái ấn lên giữa hai lông mày của Giang Khoát, khẽ day day: “Sắp thành nếp nhăn rồi này.”
Giang Khoát cười, không nói gì.
“Tôi hiểu ý cậu, cậu cảm thấy có lẽ tôi đang quá lo cho việc ở tiệm,” Đoàn Phi Phàm nói tiếp, “Nói sao nhỉ… Ở tiệm đúng là rất nhiều việc, hai chú thím tuổi chưa phải là cao, nhưng làm bao năm như vậy cũng mệt mỏi rồi, sức khỏe cũng không phải là tốt lắm, nên việc gì tôi làm được thì cứ làm thôi, dù sao thì nhà chú cũng đã chăm sóc tôi suốt bao năm qua, giống như…”
“Giống như con đẻ phải không,” Giang Khoát cau mày quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Con đẻ thật sự không thế này đâu, cậu nhìn Đoàn Lăng xem, đấy mới là con đẻ.”
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.
“Không phải là tôi nói gì nhà chú cậu, họ đúng là đối xử với cậu rất tốt, nhưng từng việc họ làm cho cậu, từng đồng họ trả cho cậu, cậu luôn gắng sức gấp mấy lần để đáp lại,” Giang Khoát nói, “Cậu sợ mình đền đáp không ngang bằng với những gì họ trả cho cậu, cậu sợ những gì mình báo đáp không xứng với những gì họ cho cậu…”
“Giang Khoát…” Đoàn Phi Phàm thở dài.
“Không phải sao?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Trước tiên không nói chuyện phải hay không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng vậy thì tôi phải làm sao đây?”
Giang Khoát sững người.
Đúng thế.
Vậy phải làm sao đây?
“Tôi cũng không thích mệt mỏi thế này,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng có những việc chỉ có thể như vậy mà thôi. Cậu nói cũng có phần đúng, tôi quả thật… sợ mình báo đáp không đủ những gì họ cho tôi. Những năm qua, nhà chú tôi khá là vất vả, thêm một miệng ăn như tôi là thêm một khoản chi tiêu. Đặc biệt là hồi tôi còn nhỏ, việc làm ăn chưa được tốt như bây giờ, chú thím loay hoay chắt bóp, chỉ sợ tôi bị thiệt thòi.”
Giang Khoát im lặng uống nước.
“Trước đây bạn tôi cũng bảo, vậy nếu như không có mày ở đây thì những việc mày đang làm bây giờ, họ sẽ không làm nữa hả?” Đoàn Phi Phàm bóp trán, “Nhưng mấu chốt là ở chỗ có tôi ở đây, lúc trước, tôi ở nhà bà, bà nuôi không nổi tôi nên chú tôi mới nhận tôi về. Đây là một gánh nặng rất lớn, ngoài việc tìm cách làm giảm bớt đôi chút gánh nặng đó cho nhà chú tôi, thì tôi còn có thể làm gì được nữa?”
Giang Khoát cúi đầu lau mắt.
“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm đưa tay định sờ mặt Giang Khoát.
Giang Khoát quay đầu tránh đi.
“Bộ phim này mà cũng làm cậu sợ phát khóc được sao?” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Tôi tưởng cậu gan lắm cơ mà, bé Khoát.”
“Cút đi.” Giang Khoát nói, giọng mũi nghèn nghẹt.
“Đợi bố tôi ra rồi,” Đoàn Phi Phàm đưa ngón tay vuốt nhè nhẹ trên vành tai Giang Khoát, “Cửa tiệm mới bên kia mở xong xuôi, tôi sẽ không làm mấy việc trong tiệm nữa, cứ để nhà chú thím tự làm là được. Nếu cửa hàng trên mạng làm ăn suôn sẻ, hàng bán ra nhiều một chút thì sẽ thương lượng chuyện tách ra làm ăn riêng. Nếu tạm thời vẫn chưa được tới mức đó thì tôi sẽ thuê người thay tôi tới giúp chú thím.”
“Ừ.” Giang Khoát đáp, “Thật ra cậu cũng có thể mở một chi nhánh mới, mở ở chỗ xa xa một chút, như vậy cửa tiệm online sẽ có nguồn cung từ hai cửa tiệm một lúc, thế sẽ thư thả hơn. Bố cậu cũng không cần lo học cách điều hành hoạt động của cửa hàng online nữa.”
“A…” Đoàn Phi Phàm cười vươn vai, “Thế là tốt nhất, có điều cũng phải xem tới lúc đó cửa hàng online làm ăn được không đã. Mở tiệm thì dễ rồi, nhưng duy trì nó rồi lại còn làm ăn có lãi nữa, chuyện đó thật sự không dễ.”
“Không vấn đề gì đâu,” Giang Khoát nói, “Điểm này cậu phải học tôi, lạc quan lên chút.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cậu không giận chứ?” Giang Khoát hỏi.
“Giận gì?” Đoàn Phi Phàm cũng hỏi.
“Những lời tôi nói vừa rồi ấy,” Giang Khoát nói, “Thật ra, cậu giải thích cho tôi xong, tôi vẫn cảm thấy cậu… quá vất vả, quá ám ảnh về chuyện trả ơn, chỉ là tôi có thể hiểu được lý do mà thôi. Cậu có giận không? Vì tôi đã nghĩ như vậy ấy.”
“Không giận,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chuyện đó có gì đáng giận đâu, cậu nói cũng đúng mà. Nếu là người khác thì ai cũng sẽ nghĩ thế thôi, chỉ là tạm thời, tôi chưa có cách nào khác cả.”
Giang Khoát không nói nữa, Đoàn Phi Phàm cũng im lặng.
Hai người cùng dựa vào lưng ghế, nhìn màn hình phía trước.
Không biết có phải đột nhiên nói tới chuyện đó, lại thêm hai ngày nay Giang Khoát tuy không mệt nhưng thực sự vì buồn chán mà muốn trầm cảm cả người, nên lúc này, cậu bắt đầu thấy buồn ngủ.
Giang Khoát đưa tay lần sang phía tay Đoàn Phi Phàm, Đoàn Phi Phàm rất nhanh nắm chặt lấy tay cậu.
Tay Đoàn Phi Phàm rất ấm, hơi ấm từ tay nhanh chóng lan khắp toàn thân Giang Khoát, cảm giác thật dễ chịu.
Không biết bộ phim kết thúc lúc nào, cũng không biết rạp chiếu phim ngoài trời này đóng cửa lúc nào. Tóm lại là vào lúc có người gõ cửa sổ xe, hai người vẫn còn đang trong xe cùng nhau ngủ không biết trời đất gì.
“Hử?” Giang Khoát ngơ ngác nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Lý Hiểu.” Đoàn Phi Phàm hạ cửa sổ xe xuống.
Lý Hiểu là ai?
Nghe tên quen quen, chắc là bạn cùng lớp.
Nhưng khi Giang Khoát nhìn thấy khuôn mặt của người ngoài cửa sổ xe thì thấy chẳng khớp với cái tên này chút nào.
“Hai cậu không về trường hả?” Lý Hiểu hỏi.
“Về chứ,” Đoàn Phi Phàm dụi mắt rồi lại nhìn ra bên ngoài một cái, “Tan hết rồi à?”
“Quầy thịt nướng cũng về rồi,” Lý Hiểu nói, “Không biết lại còn tưởng hai cậu là bảo vệ cơ.”
Đoàn Phi Phàm cười: “Tôi ngủ quên.”
“Lái xe sang ra rạp chiếu phim ngoài trời mà ngủ,” Lý Hiểu gật gù, “Đúng là cuộc sống mà chúng tôi không thể hiểu được.”
“Đồ đểu,” Đoàn Phi Phàm cười, thò đầu ra ngoài nhìn, “Có một mình cậu thôi à?”
“Hai mình,” Lý Hiểu nói, “Cô ấy đi trước rồi, tôi qua gọi hai cậu.”
“Có cần quá giang về không?” Giang Khoát ở bên cạnh hạ giọng khẽ hỏi.
Đoàn Phi Phàm cảm thấy sếp Giang mà nghe thấy câu này chắc sẽ phải trầm trồ trước thay đổi lớn lao của con trai ông ấy, ngay cả Đoàn Phi Phàm nghe mà cũng hơi bất ngờ.
“Hai người về kiểu gì?” Đoàn Phi Phàm hỏi Lý Hiểu, “Cần quá giang một đoạn không?”
“Bọn tôi tản bộ về, cảnh đêm thật đẹp,” Lý Hiểu nhìn thử băng ghế sau của chiếc xe, “Ghế sau thế này, ngồi khác gì đang bái phật, thôi khỏi đi.”
“Vậy hai người đi bộ về nha!” Đoàn Phi Phàm cười, đóng cửa sổ xe lại.
Chiếc xe quay đầu rồi chạy ngược ra con đường cũ.
Giang Khoát nhìn ra bên ngoài, đúng là đã không còn ai, mấy quầy hàng nhỏ đều đã dọn về hết, ngay cả màn hình chiếu phim cũng không thấy đâu nữa, lúc xe chạy ra ngoài đường chính mới thấy lác đác mấy người đi ra cuối cùng.
“Lý Hiểu là ai vậy?” Giang Khoát hỏi.
“Bên 114, hồi trước Lư Hạo Ba kiếm chuyện, bảo là Lý Hiểu đòi đổi phòng,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhớ không?”
“Nhớ ra rồi,” Giang Khoát nói, “Cậu ta học lớp mình phải không?”
“Không phải, lớp bên cạnh,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Khả năng nhận diện người của cậu có phải là hơi quá tệ không đó…”
Giang Khoát cười, nghĩ một thoáng rồi đột nhiên quay sang: “Bọn mình vừa rồi nắm tay nhau hả?”
“Ừ, nắm tay nhau rất chặt, tình thương mến thương lắm…” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đệt.” Giang Khoát cau mày thở dài, tuy cậu không để tâm chuyện bị người khác thấy, nhưng cũng không mong bị người trong trường nhìn thấy rồi lại truyền tai nhau.
“Chọc cậu đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu đã rút tay ra từ lâu rồi.”
“Tôi á?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Ừ, chắc là do nóng,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi kéo lại cũng không nổi, rút ra cực kỳ cương quyết luôn.”
Giang Khoát quay mặt đi cười mãi không thôi.
*
Tuy việc tay trong tay nằm ngủ không bị người ta nhìn thấy, nhưng Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát lái con 911 của Giang Khoát tới rạp chiếu phim ngoài trời bên phố quán bar mà nằm ngủ, chuyện này đã có khá nhiều người biết rồi.
Đường Lực cũng biết, chứng tỏ vụ truyền tai nhau vẫn có một sức mạnh nhất định, ít nhất thì trong mấy lớp bọn họ đều biết cả.
Có điều là vẫn ổn. Ít nhất thì phản ứng của mấy người bên cạnh cũng coi như ổn. Ví dụ như phản ứng của Lý Tử Nhuệ, rất được.
“Hai cậu thật sự lái xe ra đó xem phim sau đó ngủ gật luôn hả?” Lý Tử Nhuệ quay sang hỏi.
Giang Khoát đưa mắt nhìn giáo viên tiếng Anh phía trước, rồi gật đầu.
“Hai cậu nghĩ cái gì vậy trời.” Lý Tử Nhuệ bắt đầu cười.
Đoàn Phi Phàm thở dài.
Đường Lực kéo áo Lý Tử Nhuệ: “Không được mất tập trung, nghe giảng đi.”
*
Còn hai ngày nữa là tới sinh nhật Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát vẫn chưa nghĩ ra nên tặng cậu ấy quà gì.
Lúc Lý Tử Nhuệ nói chuyện với cậu, cậu đang nằm bò ra bàn mà lo lắng.
Việc cân nhắc mua quà này mà đơn giản như vụ ngủ lúc xem phim thì tốt rồi.
Quà thực dụng thì cậu đã tặng cách đây một tháng rồi, nếu lại tặng cái gì đó quá thực dụng thì cảm giác chẳng có ý nghĩa gì cả, lại còn mang một ấn tượng sai là Đoàn Phi Phàm cái gì cũng thiếu thốn.
Nhưng nếu phải tặng thứ gì đó lãng mạn, không thực dụng, thì cậu thực sự nghĩ không ra.
Cậu không phải là kiểu người có thể làm mấy trò lãng mạn. Đoàn Phi Phàm trông thì có vẻ là người ngày nào cũng tất bật đủ thứ việc trong tiệm ngoài tiệm, củi dầu mắm muối, nhưng lại lãng mạn hơn cậu mấy chục lần.
Người ta biết đàn biết hát, tự mình mở một show diễn cá nhân luôn.
Mặc dù…
Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh Đoàn Phi Phàm miệng ngậm cành hồng.
Nhịn không nổi, Giang Khoát bò ra bàn, khoanh tay gục đầu xuống mà cười như điên tới mấy phút.
“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm ở cạnh khẽ hỏi.
“Không sao.” Giang Khoát vừa định nói nhưng lúc quay sang nhìn thấy Đoàn Phi Phàm, hình ảnh trong đầu đột nhiên nổi bật lên như 3D, cậu lập tức lại nằm bò ra như cũ mà cười tiếp.
Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi: “Bạn cấp ba của tôi mới trả lời tin nhắn, nhà hàng đặt hôm sinh nhật món gì cũng làm được, làm ở nhà hàng gia đình cậu ta, có thể đặt hội trường luôn.”
“… Hội trường?” Giang Khoát ngừng cười, “Có bao nhiêu người?”
“Hơn ba chục người,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hội trường vừa khéo đặt được ba bàn lớn.”
Hơn ba chục người, đủ một lớp rồi, Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm đang thoăn thoắt bấm điện thoại dưới gầm bàn. Số bạn học mà con người này mời tới trong một buổi sinh nhật xem ra còn nhiều hơn số người mà cậu từng nói chuyện trong suốt 9 năm giáo dục phổ cập bắt buộc cộng thêm 3 năm cấp ba.
“Đông người như vậy sao?” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn cậu rồi cúi xuống cười: “Bạn cấp hai cấp ba của tôi nhiều người là dân ở đây, lại thêm mấy người bạn ở chợ, cộng với đám Đổng Côn, Đinh Triết, ba bàn vẫn là ít. Nếu là hồi Tết, tụ tập năm sáu bàn cũng không phải vấn đề.”
“Cậu thân với bọn họ hết hả?” Giang Khoát hỏi.
“Khá thân,” Đoàn Phi Phàm nói, “Toàn là quen biết lâu năm, mời sót ai là họ còn nổi giận với tôi ấy.”
Giang Khoát lại nằm bò ra bàn, nhìn Đoàn Phi Phàm, trong lòng đầy cảm khái.
“Hôm đó đông người,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thế nào tôi cũng sẽ bị lôi đi, lúc đó cậu…”
“Không cần để ý đến tôi quá đâu,” Giang Khoát đưa tay qua, ngón út khẽ cọ cọ lên mu bàn tay Đoàn Phi Phàm, “Tuyệt đối đừng có nghĩ tôi sẽ thế nào, có phải là tôi lại thế này thế kia không.”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm khẽ mân mê đầu ngón út của Giang Khoát, “Biết rồi.”
*
Cuối cùng thì vào ngày hôm sau, Giang Khoát đã chuẩn bị cho Đoàn Phi Phàm một món quà không thực tế mà cũng chẳng thực dụng cho lắm, nhưng vẫn coi là có chút lãng mạn.
Hôm nay, Đoàn Phi Phàm về Ngưu Tam Đao làm việc, chiều mai bên tiệm sẽ đóng cửa, có mấy việc phải làm xong trong hôm nay.
Một mình Giang Khoát ở căn hộ số 2 tầng 10 bên chung cư, gói quà cho Đoàn Phi Phàm.
Kiểu gói cuộn tròn lần trước đã dùng rồi, lúc này, Giang Khoát đang cầm điện thoại, lướt xem từng clip, nào là “Cách gói quà đơn giản”, nào là “Cách gói quà sáng tạo”, nào là “Cách gói quà khiến món quà đột nhiên trở nên sang chảnh”…
Chẳng có cách nào dễ làm, kể cả clip “Dạy bạn từng bước 6 cách gói quà mà học sinh tiểu học cũng có thể học được”, Giang Khoát mở ra xem mất tám kiếp mà ngay bước 1 cũng vẫn không hiểu mô tê gì.
Giang Khoát, mày đúng là không bằng học sinh tiểu học.
Lúc điện thoại kêu, Giang Khoát đã bỏ cuộc, đang chuẩn bị gói lại theo kiểu Ngưu Tam Đao dùng giấy xi măng gói thịt bò cho khách.
Tin nhắn do Giang Liễu Liễu gửi tới, là mấy bức hình.
Có mấy mẫu thiết kế logo, mấy mẫu thiết kế bao bì, lại còn có hai clip quay minh họa hàng mẫu đã làm sẵn.
Giang Khoát vô cùng khâm phục sức làm việc của Giang Liễu Liễu, nói một ngày chỉ làm việc nửa tiếng, nhưng mới mấy hôm mà đã cho ra cả hàng mẫu thế này. Đã thế ngay cả người tuy là ngoài ngành nhưng cực kỳ khó tính như Giang Khoát cũng phải thấy là khá đẹp.
Mấy mẫu logo đều được cách điệu dựa trên hình ảnh đầu con bò, có hai logo được biến tấu đến mức nếu không nói đây là đầu bò, người ta sẽ nghĩ ngay tới hình cái nĩa, nhưng đều rất ngầu, lại bắt mắt.
Mẫu bao bì có hai loại màu đỏ và xanh lá khá thông dụng, có hai thiết kế trên in hình bò nấu tương, nhưng dựa theo hiểu biết của Giang Khoát về bò nấu tương thì vừa nhìn một cái đã thấy đây không phải bò nấu tương.
“Cái hình kia không phải bò nấu tương đâu, anh nói trước cho em biết đó.” Giang Khoát gọi điện cho Giang Liễu Liễu.
“Anh bị bệnh hả,” Giang Liễu Liễu nói, “Em kiếm bừa cái hình để đó minh họa thôi, anh gửi hình bò nấu tương cho em rồi hay sao? Định lấy chuyện này ra ép giá thì không được đâu, Giang Khoát à.”
“Không phải,” Giang Khoát bật cười, “Anh chỉ nói cho em biết kia không phải là bò nấu tương thôi.”
“Biết rồi,” Giang Liễu Liễu nói, “Anh xem có được không, chọn cái nào nhìn vừa mắt đi, nếu không vừa mắt thì cố mà quen đi, em không ngồi sửa lại hết đâu, chỉ chấp nhận sửa cách phối màu với font chữ thôi.”
Giang Khoát im lặng, nhìn mẫu túi trong clip.
“Cúp máy nha.” Giang Liễu Liễu nói.
“Đợi đã,” Giang Khoát nói, “Mấy cái túi làm mẫu này, em gửi qua cho anh đi, ngay bây giờ luôn, gửi loại sáng mai tới ấy.”
“Làm gì vậy?” Giang Liễu Liễu nói.
“Đừng hỏi,” Giang Khoát nói, “Gửi ngay cho anh đi, trước bữa tối ngày mai là anh phải có trong tay.”
“Không rảnh.” Giang Liễu Liễu nói.
“Ngày mai là sinh nhật Đoàn Phi Phàm,” Giang Khoát nói, “Anh cần dùng mấy thứ này, em gửi giúp anh đi.”
“A….” Giang Liễu Liễu dài giọng, “Giang Khoát, anh đúng là lắm chuyện…”
“Cảm ơn em.” Giang Khoát nói.
[HẾT CHƯƠNG 90]
- -----oOo------