• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vi Oanh liếc nhìn Hoàng đế đang ngồi cạnh.

Mỹ nhân cúi thấp đầu, mũ che kín khuôn mặt nên không nhìn rõ biểu cảm.

Chỉ có cái tay nắm lấy Vi Oanh là càng dùng sức siết chặt thêm, như thể tỏ ra vài phần không vui.

Vi Oanh:...

Mấy vị tổ tông này có thể đừng nói nữa có được không. Không thể nói được đâu tổ tông à! Mất đầu đấy!

Nhưng mấy nữ nhân kia hoàn toàn không biết sự tình, mở đầu từ khám xét tịch thu chém đầu cả nhà rồi chạy thẳng đến liên lụy chín tộc, cái miệng thì bô lô ba la, thổ ra một đống bí mật hậu cung, với mấy tin đồn linh tinh về bệ hạ.

Tiêu Thiên Tuyết: "Cũng không thể nói bệ hạ như thế được, bệ hạ siêng năng chuyện chính sự lắm, mỗi lần triệu kiến bọn ta đều đang xem tấu sớ đấy."

Hiền phi gật đầu: "Quả đúng là bệ hạ siêng năng chuyện nước nhà, ngày nào cũng đều xem sổ con tới tận khuya, lao tâm lao lực, bệ hạ còn chăm chỉ hơn nhiều so với Tiên đế."

Bùi Khuyết khinh thường, hai tay khoanh vào nhau: "Tối nào người cũng đều xem tấu chương, vậy thì gọi mọi người tới làm gì?"

Tiêu Thiên Tuyết ngờ nghệch bán phắt Hoàng đế đi: "Bọn ta mài mực cho bệ hạ đó! Oanh Oanh bảo cái này cũng tính là vì nước phục vụ, Hoàng hậu nương nương với Hiền phi tỷ tỷ còn giúp bệ hạ xem sổ con kìa! Có lúc Oanh Oanh cũng xem, ta cũng sẽ xem, cơ mà ta chỉ biết quyết đoán chút chuyện cỏn con thôi, chuyện lớn ta không hiểu được."

Bùi Khuyết cười lạnh: "Chỉ để cho mấy người xem sổ con?"

Tiêu Thiên Tuyết gật đầu: "Còn có cả thu dọn sổ con, quét dọn, lau bàn, làm đồ khuya cho bệ hạ..."

Bùi Khuyết cắt ngang nàng ta: "Ngươi là phi tử hay là nha đầu dọn dẹp, buổi tối bệ hạ thường triệu mời các người, ta còn tưởng các người được sủng hạnh cơ, bây giờ xem ra, hừ..." Nàng ta tung ra một vấn đề đánh thẳng vào linh hồn: "Không phải bệ hạ không được đấy chứ?"

Tiêu Thiên Tuyết tròn mắt, không chậm trễ mà đáp lại: "Gì, gì cơ?"

Bùi Khuyết: "Ta đã nghĩ như thế từ lâu rồi, cái mạch tổ truyền của bọn họ đều là người lưỡng tính, mấy người xem cái gã Lư Lăng Vương ấy đi, màn múa kiếm đó, còn coi như nam nhân không? Bệ hạ nữa, rõ ràng là nam tử hán, mà còn đẹp hơn cả nữ nhân, mỹ nhân trong hậu cung nhiều như vậy, nhưng không hề có con cái nối dõi. Có thể thấy được là..." Nàng ta thoáng dừng lại rồi mới tổng kết rằng: "Có thể thấy được là, bệ hạ chắc chắn là không được."

Tiêu Thiên Tuyết ngơ ngác gật đầu: "Qúy phi tỷ tỷ, lợi hại ghê! Nhìn cái là đoán ra ngay, hóa ra là bệ hạ không được."

Hiền phi lộ vẻ khó xử, đưa mắt nhìn thiếu nữ đang đội mũ che, không hiểu sao nàng ta cứ cảm thấy hơi quen quen.

Bùi Khuyết với Tiêu Thiên Tuyết có được nhận thức chung: "Nhưng không phải là không được, nam nhân của hoàng đế gia, ta thấy có mỗi người được. Tiên đế có mỗi đứa con nối dõi, tại sao chứ?"

Mắt Tiêu Thiên Tuyết sáng lên: "Vì Tiên đế cũng không được!

Bùi Khuyết gật đầu một cách hài lòng: "Trẻ nhỏ dễ dạy."

Vi Oanh:...

Nàng đành phải ra sức giữ chặt tay Hoàng đế, tránh cho vị tổ tông này vén mũ lên để chứng minh uy nghiêm đế vương của mình.

Cũng may Hoàng đế vặn vẹo hai cái nhưng bị nàng tóm lấy tay xong thì lại ngoan ngoãn dựa vào nàng.

Vi Oanh ho khan hai tiếng, thử nói chuyện thay cho Hoàng đế: "Đừng nói như thế."

Bùi Khuyết: "Bọn ta nói sai à?"

Vi Oanh:... Hình như đúng là không hề nói sai.

Tiêu Thiên Tuyết chớp chớp mắt: "Oanh Oanh, tỷ với bệ hạ đã ngủ chung giường rồi, rốt cuộc bệ hạ, rốt cuộc là có được hay không?"

Vi Oanh nắm chặt tay Hoàng đế, mười ngón tay đan xen vào nhau.

Tay bệ hạ rất mềm, làn da trắng mịn như tuyết, sờ như miếng ngọc ấm áp.

Lúc Tiêu Thiên Tuyết hỏi câu hỏi này, nàng cảm nhận được bàn tay mà nàng đang nắm giãy ra hai lần rồi véo cánh tay nàng một cách chẳng mạnh cũng chẳng nhẹ.

Vi Oanh lại giữ chặt lấy Hoàng đế, tránh để nàng ấy di chuyển linh tinh, rồi thừa nhận rằng: "Người không được."

Vân Thiều nghiêng đầu, màn mũ rung rinh như dòng nước:???

Vi Oanh vỗ ngực: "Ta không thể làm trái lương tâm mình được."

Lần này Bùi Khuyết với Tiêu Thiên Tuyết tin sái cổ không chút nghi ngờ, đến cả Hiền phi cũng dao động, kéo tay hai vị muội muội dặn dò: "Lời này ngàn vạn lần không được nói ra khắp nơi, càng không thể để cho bệ hạ nghe thấy, bệ hạ cũng cần thể diện mà!"

Tiêu Thiên Tuyết gật đầu, vỗ ngực cam đoan: "Bọn ta hiểu mà! Tuyệt đối chỉ có trời biết đất biết ngươi biết ta biết Quý phi biết Oanh Oanh biết, với cả vị mỹ nhân bên cạnh Oanh Oanh này biết nữa!" Nàng ta đánh mắt sang nhìn: "Oanh Oanh, người cạnh tỷ là ai thế, nàng ấy sẽ không nói với bệ hạ chứ?"

Vi Oanh cười lắc đầu.

Vân Thiều thoát khỏi tay nàng, rồi lại khẽ véo nàng một cái, Vi Oanh vỗ vỗ vào mu bàn tay của nàng ấy, gãi hai cái như lấy lòng, hạ giọng bảo: "Ngoan, đừng làm loạn."

***

Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, đến phố Chu Tước phồn hoa náo nhiệt.

Trên đường phố treo đầy hoa đăng rực rỡ đủ màu, trong tay các du khách thì cầm pháo hoa, tươi cười đi lại trên phố phường.

Phong tục của Đại Thịnh khác với những nơi khác mà Vi Oanh đã từng đi qua. Vào ngày này, mọi người lũ lượt ra khỏi nhà, thưởng thức màn pháo hoa xán lạn trên bầu trời, người bán hàng rong trên đường bày đầy những chiếc mặt nạ tinh xảo, với những chiếc hoa đăng lộng lẫy.

Phủ tướng quân nằm ở phía Nam phố Huyền Vũ. Bùi Khuyết vội vã về nhà, nên xe dừng ở ngã rẽ nàng ta bèn nhấc màn xe lên rồi nhảy xuống.

Tiêu Thiên Tuyết: "Quý phi tỷ tỷ, đợi ta với!"

Bùi Khuyết quay đầu lại bảo: "Các người đi chơi đi, ta về nhà trước đã, chơi chán rồi thì đến nhà ta tìm ta, đến khi ấy chúng ta hội họp."

Tiêu Thiên Tuyết cũng nhanh chóng nhấc váy nhảy xuống xe, theo sau Bùi Khuyết.

Bùi Khuyết: "Ngươi theo ta làm gì?"

Tiêu Thiên Tuyết cười cong cả mắt: "Ta ở cạnh nương nương đó, có một mình nương nương, ta không yên tâm."

Bùi Khuyết hắng giọng: "Tùy ngươi."

Nhưng Tiêu Thiên Tuyết đi chưa bao xa, trông thấy hoa đăng rực rỡ muôn màu trên phố thì không khỏi cảm thán.

"Oa... cái này đẹp quá đi..."

"Oa... Bức này vẽ thất tiên nữ này, cũng đẹp ghê."

...

Bùi Khuyết bị làm phiền không thôi, nàng ta dừng bước lại, giận dữ kéo nàng ta đi đến một cửa hàng hoa đăng.

Ông chủ vừa ngước mắt lên thì trông thấy hai nữ tử trẻ đẹp như thiên tiên đến mua hoa đăng, lập tức mặt toàn ý cười, hỏi bọn họ muốn chọn cái nào.

Bùi Khuyết lạnh mặt nói: "Chọn một cái, đừng có nhìn ngó khắp nơi nữa."

Tiêu Thiên Tuyết cong mắt, cẩn thận coi xét hoa văn trên hoa đăng, hoa đăng ở Thịnh Kinh làm rất đỗi tinh xảo khác lạ, phần khung gỗ mỏng, những sợi thủy tinh uốn thành các kiểu hình. Ngọn nến được đặt trong một chiếc đèn lưu ly hình bát giác, mỗi mặt đều hiện lên một bức họa tinh xảo.

"Thịnh Kinh tốt ghê, chỗ nhà ta không có hoa đăng đẹp như thế này." Nàng ta khẽ giọng lẩm bẩm.

Bùi Khuyết lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, nghe nàng ta nói xong thì hơi nhíu mày chứ không nói gì, yên lặng đợi ở bên cạnh.

Tiêu Thiên Tuyết nhìn chăm chú hồi lâu, chọn tới chọn lui trên đống hoa đăng xinh xắn, bỗng nàng ta thoáng trông thấy một chiếc hoa đăng khác biệt, bèn bảo ông chủ cầm cây sào tre lấy xuống.

Chiếc hoa đăng này không giống những cái khác, bên trên nó không vẽ tranh hoa điểu điềm lành, hay tiên nga trên thiên cung, mà là một bức tranh liên hoàn về tướng quân chinh chiến trên lưng ngựa.

Tiêu Thiên Tuyết kinh ngạc: "Đây là..."

Ông chủ cười đáp: "Là Bùi tướng quân do nhà trời phái xuống năm ấy, trấn thủ Vân Châu, tranh này, là nước láng giềng làm ra một bức tranh liên hoàn, ta dùng bức tranh làm thành hoa đăng, có kha khá người mua đấy. Nhưng mà đa số người mua là các thiếu niên muốn kiến công lập nghiệp, cô nương cũng muốn mua à?"

Tiêu Thiên Tuyết gật đầu cái rụp, quyết định: "Ta lấy cái này!"

Nàng ta cầm lấy chiếc hoa đăng, hình vẽ trên hoa đăng từ từ chuyển động, vị tướng quân phía trên cầm thương thúc ngựa, như thể đang sống lại.

Tiêu Thiên Tuyết cảm thấy mới lạ, liên tục xoay hoa đăng, để cho Bùi Khuyết nhìn thấy: "Quý phi tỷ tỷ, mau nhìn này! Vị tướng quân này uy phong quá."

Bùi Khuyết liếc nhìn, bĩu môi bảo: "Tạm được, đẹp hơn xíu so với ca của ta."

Tiêu Thiên Tuyết cong cong đôi mắt, tìm đông tìm tây trong bức tranh liên hoàn, khó hiểu hỏi: "Ấy, sao trên này không có Quý phi thế?"

Trong trận chiến kia Bùi Khuyết vẫn còn nhỏ, cũng không người liên hệ nàng ta với trận chiến năm xưa lại với nhau.

Bùi Khuyết nhướng mày, giật lấy hoa đăng: "Chắc chắn là không có ta rồi, bấy giờ ta mới nhiêu tuổi đâu, đừng nhìn nữa, mau đi thôi, đi ăn sủi cảo!"

Tiêu Thiên Tuyết: "Được!"

Chạy chầm chậm sau Bùi Khuyết, nàng ta bỗng nói: "Nhưng rõ ràng Qúy phi tỷ tỷ theo mọi người bảo vệ Vân Châu mà, ta tận mắt trông thấy."

Bùi Khuyết quay đầu lại nhìn nàng ta: "Gì?"

Tiêu Thiên Tuyết ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên, mỉm cười bảo rằng: "Ta tận mắt trông thấy mà, tiểu tướng quân cầm chiếc gươm sắt nhỏ, cưỡi chú ngựa nhỏ, lao vào đoàn quân Bắc Quyết giết địch. Ta tận mắt trông thấy!"

Bấy giờ tất cả trai tráng đều lên chiến trường bảo vệ nước nhà. Nàng ta theo mẫu thân lên tường thành đưa cơm cho các tướng sĩ, quân đội Bắc Quyết phía dưới thì hung hãn như hổ như sói.

Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển, hàng thiết kỵ xuất hiện trên cánh đồng bát ngát vô tận.

Giống như binh tướng nhà trời phái xuống vậy.

Nàng ta nằm sấp trên thành, được phụ thân bảo vệ dưới thân, chứng kiến thiết kỵ mặc áo giáp đen tuyền lao tới lao luii giữa quân đội Bắc Quyết, rồi ngay lập tức đánh cho đám lính kia tan tác. Trong đám ngựa cao to uy phong ấy, lại có một tiểu cô nương, cưỡi một con ngựa nhỏ, cũng chạy tới chạy lui theo.

Ánh mắt Tiêu Thiên Tuyết tập trung vào bóng dáng nhỏ bé đó, nàng ta chớp mắt mấy cái, cố gắng nhìn người ấy cho rõ.

Thoạt trông tiểu cô nương chỉ lớn hơn nàng ta một chút, giữa tiểu tướng quân và thiếu nữ là lớp bụi cuồn cuộn đằng kia, nên không nhìn rõ mặt nàng ta.

Đến khi đánh bại Bắc Quyết, Bùi lão tướng quân dẫn theo quân của Bùi gia tiến vào Vân Chây, tiếp nhận sự đón chào nồng hậu thuộc về anh hùng.

Dân chúng xếp hàng hai bên đường chào đón, tặng cho ân ân cứu mạng quả khô và hoa tươi. Mỗi một tướng quân uy phong đều có hoa, chỉ có thiếu nữ cưỡi ngựa theo đằng sau là không nhận được đóa hoa nào.

... Cũng bình thường, nhìn tuổi tác của nàng ta, không ai nghĩ rằng nàng cũng đi theo lên chiến trường.

Chỉ có Tiêu Thiên Tuyết tận mắt trông thấy nàng oai phong lẫm liệt, thân thủ bất phàm.

Thế là, nàng ta chạy đến chỗ thiếu nữ ấy, đưa đóa hoa trên tay mình lên, ngửa đầu nhìn tiểu tướng quân của nàng.

Tiểu anh hùng của nàng.

...

Đèn đuốc của Thịnh Kinh sáng rực như ban ngày, du khách vãng lai như thoi đưa.

Tiêu Thiên Tuyết ngửa đầu nhìn Bùi Khuyết, pháo hoa hai bên đều mơ hồ ảm đạm, giờ phút này chỉ có người trước mặt là phát sáng. Nàng ta cười nói: "Phụ thân ta thường nói, trời có sập thì luôn luôn có người cao chống đỡ. Nhưng ta vẫn luôn nghĩ, đâu thể vì người ta cao thì người ta phải chống trời, còn mình thấp thì có thể yên tâm thoải mái đón nhận món quà này được. Nên muốn làm chút gì đó, cứ muốn..."

Trời sập sẽ luôn có người cao chống đỡ.

Giống như quân đội Bùi gia với lê dân bách tính, giống như Quý phi với nàng ta.

Nhưng không phải kẻ yếu không thể làm gì được, ít nhất có thể tặng bó hoa nói với nàng rằng: "Ngươi rất tốt, ta rất cảm kích."

Bùi Khuyết cau mày, không hiểu phong tình cắt ngang luôn: "Ngươi đang nói gì thế? Còn không mau lên, sủi cảo lạnh hết rồi."

Tiêu Thiên Tuyết vội vàng xách váy chạy theo: "Được được được, chúng ta mau đi ăn sủi cảo nào!"

Bùi Khuyết: "Cũng không cần chạy nhau thế đâu... ê, ngươi chạy qua đây!"

***

Sau khi Qúy phi với Tiêu Thiên Tuyết đi, trong xe ngựa chỉ còn Hiền phi, Vân Thiều với Vi Oanh.

Hiền phi lo lắng nắm chặt hai tay lại, chấp nhận đề nghị của Vi Oanh, lấy chiếc mặt nạ đã chuẩn bị ra.

Nàng ta với người nọ hẹn nhau dùng mặt nạ gặp gỡ, cái nàng ta đeo là một cái nạ lạ linh dương, còn người kia đeo một chiếc mặt nạ hồ ly.

Đến khi gặp mặt, nàng ta lại lẩn tránh về dung nhan xấu xí của mình, không tháo mặt nạ xuống là được.

Nàng ta ôm chặt mặt nạ, vén rèm xe lên nhìn cảnh tượng bên ngoài đường.

Vi Oanh mỉm cười: "Hiền phi tỷ tỷ không đợi nổi à?"

Thôi Ngô cười cười, nhỏ giọng đáp: "Ta hơi căng thẳng."

Vi Oanh: "Đừng căng thẳng đừng căng thẳng, có gì phải căng thẳng chứ, các người đều đã thân thuộc như thế rồi."

Thôi Ngô thở dài: "Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt."

Đến tòa Tiên Nhân Tửu Ỷ Lâu đã hẹn, từ xa đã trông thấy một bóng người cao gầy mảnh khảnh đang đứng dưới lầu.

Người ấy ăn vận mộc mạc, xiêm áo trắng xanh rộng rãi, làn váy vờn bay như tiên, ba nghìn sợi tóc xanh rủ xuống đến eo, trên mặt đeo chiếc mặt nạ hồ ly, khuôn mặt hồ ly kỳ dị che hết phân nửa gương mặt, để lộ ra chiếc mặt trắng bóng, vô cùng tương xứng với chiếc mặt nạ hồ ly.

Thôi Ngô chỉ vừa nhìn là cười bảo: "Là nàng ấy rồi."

Nói xong, nàng ta cầm chiếc mặt nạ đeo vào, sau khi nói lời tạm biệt với Vi Oanh và Vân Thiều thì bước về phía tòa Tiên Nhân Tửu Ỷ Lâu đèn đuốc tấp nập.

Sau cùng trong xe chỉ còn lại Vi Oanh với Vân Thiều.

Vi Oanh lúc này mới chú ý tới mình vẫn còn đang nắm tay Vân Thiều, nên bèn buông ra: "Bệ hạ, chúng ta có thể đi xem pháo hoa rồi."

Vân Thiều khe khẽ gật đầu, làn lụa mỏng khẽ đung đưa.

Vi Oanh cong mắt, đang định đi bảo xa phủ đổi phương hướng thì giọng nói đùa cợt của Vân Thiều từ sau lưng vang lên...

"Oanh Oanh, nói trước đã, rốt cuộc ai không được?"

Vi Oanh do dự hai giây, sờ lương tâm của mình rồi đáp tỉnh bơ: "Ta không được."

Hết chương 90

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK