• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mặt của Trương Kiêu mơ hồ có dấu hiệu nức ra, anh chạy nhanh về phía cậu. Ôm Trương Gia Bảo đã triệt để hoá đá vào lòng.

Mà lúc này, trong phòng từ chủ nhà cho tới khách trừ Dương Vũ - kẻ bất ngờ hôn môi thì điều hoá đá, không tin được mà nhìn hắn.

Mẹ Dương hoàn hồn, đi đến nắm vai hắn hỏi: " Con nói cho mẹ, ai dạy con cái này?".

Dương Vũ ngây thơ cười tươi nói: " Là dì Út đó ạ. Lúc nào về dì ấy cũng hôn mọi người mà, sao mẹ lại là con".

Mẹ Dương bóp trán mình nói: " Dì con chỉ hôn má thôi. Sao con lại hôn môi hả?".

Dương Vũ hai ngón tay chạm nhau, chu mỏ giảo biện: " Dì Út nói con thích ai thì chỉ cần hôn người đó. Thì người đó sẽ thành của con".

Mẹ Dương nhẵn nhịn cơn giận đang lên tới trên não, nhẹ nhàng giảng dạy nói: " Đúng là như vậy. Nhưng bé Bảo còn nhỏ, còn cũng vậy nên không được làm như vậy nghe chưa. Như vậy sẽ khiến bạn giận con đó".

Dương Vũ nghe vậy thì chỉ hơi buồn trả lời: " Dạ. Còn không làm như vậy đâu". Rồi sau đó quay qua cậu nói: " Bé Bảo cũng đừng giận mình nha".

Trương Gia Bảo lúc này mới hoàn hồn lại, cũng chỉ nghĩ hắn không hiểu gì mà cho quay, nói: " Không sao. Mình không giận đâu".

Mà mẹ Dương lúc này, trong lòng đã muốn lôi em Út nhà mình đánh cho lên bờ xuống ruộng. Nội tâm hét lên ' Bách Quyên, em không xong với chị đâu '.

Ở một đất nước xa xôi nào đó, Bách Quyên đang mở tiệc nướng BBQ thì hắt xì hơi liên tục 3 cái, sống lưng thì lạnh, khiến cô không khỏi rùng mình.

Trở lại với Dương Vũ, hắn đang rất không vui vì Trương Kiêu đang ôm cậu. Dù biết đấy là anh trai của đối phương nhưng hắn cũng không muốn nhường cậu cho người khác.

Mặt Dương Vũ nghiêm túc, đi đến kéo tay Trương Kiêu nói: " Anh hai, trả bé Bảo lại cho em".

Trương Kiêu 18 tuổi đầu nhất thời như trẻ con nói: " Sao tôi phải trả em mình cho cậu. Mà khoan, nhóc con ai là anh hai của cậu".

Dương Vũ nói đầy lí lẽ: " Thì anh hai của bé Bảo cũng là anh hai của em rồi".

Ba mẹ hai bên thấy hai người nói nhau qua lại, lại nhìn Trương Gia Bảo gương hoang mang ở trong lòng Trương Kiêu nhìn họ cầu cứu, mà nhất thời bật cười.

8 năm trôi qua

Một đám thiếu niên đang cùng nhau đá bóng, mồ hôi nhễ nhại khắp mình giữa trời nắng chói chang.

Thiếu niên giữ bóng bất ngờ xông lên, lừa bóng trách xa hết đối thủ trên sân. Đến cầu môn, hắn sút mạnh một đường bóng xa bay, trái bóng bay theo đường cong né đi cú chụp của thủ môn bay thẳng vào lưới.

Mọi người ở trên khán đài theo tiến hô kết thúc trận đấu của trọng tài mà hoan hô chiến thắng.

Các cầu thủ đều chạy đến câu cổ ăn mừng thiếu niên vừa dứt điểm của cuối cùng kia.

Thiếu niên vui chạy nhanh về hướng khán đài ôm chặt một thiếu niên khác cũng đang xem trận đấu. Không sai, thiếu niên ghi bàn vừa rồi chính là Dương Vũ, còn người còn lại không ai khác chính là Trương Gia Bảo.

Cả hai năm nay đã 14 tuổi, chuẩn bị tiến vào giữa kì của lớp 7. Hiện tại Dương Vũ đang đại diện cho lớp họ tham gia trận bóng đá toàn trường và cả đội đã dành giải nhất.

Hắn cười khì khì hỏi Trương Gia Bảo: " Thế nào rất ngầu phải không?".

Trương Gia Bảo vỗ tay khen ngợi hắn: " Ừm. Cậu ngầu lắm".

Dương Vũ vui vẻ cười khì khì, khoát vai cậu đi về kí túc xá: " Về kí túc xá thôi nào. Tớ đói bụng quá trời luôn rồi".

Rồi hai người về kí túc xá tắm rửa và ra ngoài ăn cơm chiều. Cả hai đang thưởng thức món phở thơm lừng thì Bạch Vi từ đâu bước đến chào hỏi: " Bảo. Xin chào, cậu đang ăn phở à".

Trương Gia Bảo gật đầu, chỉ tay về chiếc ghế đối diện ý bảo Bạch Vi ngồi xuống. Thấy y đã ngồi xuống cậu hỏi: " Không phải cậu nói sẽ nghỉ đến ngày mai sao? Sao mới hôm nay đã về trường rồi?".

Bạch Vi chán trườn nằm dài trên bàn nói: " Còn không anh của tớ sao. Cả nhà đang đi nghỉ mát thì anh hai trời đánh của tớ lại thú nhận là có bạn trai. Còn nói là cuối tuần này sẽ dắt về ra mắt gia đình, mà từ giờ đến cuối tuần còn hai ngày.

Làm hại cho cả nhà đang vui chơi, phải tức tốc trở về chuẩn bị gặp anh dâu. Nên là một đứa như tớ cũng phải trở lại trường đi học. Ôi kì nghỉ của tôi huhuhu".

Trương Gia Bảo an ủi y, rất tri kỷ mà gọi thêm một bát phở cho Bạch Vi ăn cho đỡ buồn. Bạch Vi nhìn cậu thể hiện sự cảm ơn cúi đầu tiêu diệt bát phở.

Dương Vũ nãy giờ ngồi xem hai người ăn ý nhìn mắt hiểu ý nhau mà có chút bất mãn, thừa dịp Trương Gia Bảo không để ý đút cậu một muỗng phở có đồ ăn đầy đủ. Thấy cậu ngoan ngoãn ăn vào thì mới gật đầu hài lòng, lấy đũa gắp phở xếp gọn vào muỗng ý đồ muốn đút cậu thêm lần nữa.

Mãi đến khi bát phở của hắn đã thấy đáy, Trương Gia Bảo mới ợ một cái đẩy bát phở còn nguyên chưa xơi cọng nào của mình cho hắn ăn. Vì cậu bị cái tên Dương Vũ này đút đến ăn không nổi nữa rồi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK