Tịnh Kỳ đưa tay bốp miệng Trạch Hải càng bốp càng mạnh, Trạch Hải lại ấm áp nắm lấy tay Tịnh Kỳ:
- Clever chạy về nhà
Xe liền khởi động chạy đi, Tịnh Kỳ hết sức ngạc nhiên, không ngờ có hệ thống lái xe tự động.
Tịnh Kỳ cố gắng rút tay lại nhưng không đủ sức:
- Anh ngồi nghiêm túc lại đi
- Tịnh Kỳ à! Em phải thương anh chứ, do cô ta giở trò chứ anh đâu muốn
Tịnh Kỳ nghe những lời nũng nịu của vị chủ tịch bình thường khó khăn, mặt lạnh như tiền thì lại cảm thấy anh ấy có gì đó không bình thường.
Một Ngụy Trạch Hải thông minh có thể đứng vững trên thương trường và nhận được sự khiếp sợ của anh em trong thế giới ngầm, sao có thể dễ bị bỏ thuốc như thế?
- Ngụy Trạch Hải! Anh hay lắm, anh dám lừa em
Trạch Hải cảm thấy chột dạ ngồi bật dậy nắm chặt lấy tay Tịnh Kỳ:
- Em sao vậy? Anh đâu có lừa gì em
- Anh là một người tài giỏi, nhạy bén lẽ nào chỉ có một Lý Ngải nhỏ nhoi mà có thể bỏ thuốc được anh còn đưa anh lên giường được.
Nhật Quân sao không giúp anh mà phải nhắn tin báo cho em đến đây, anh đang muốn xem biểu hiện của em đúng chứ?
Trạch Hải nở ra nụ cười rất thánh thiện đưa tay lên sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịnh Kỳ:
- Em còn thông minh hơn anh nghĩ rất nhiều nhưng em có bằng chứng không?
Tịnh Kỳ hết sức bình tĩnh chỉ tay mạnh vào ngực Trạch Hải:
- Bằng chứng chính là sự chột dạ vừa rồi của anh
Trạch Hải rút ngắn khoảng cách lại, tựa đầu vào vai Tịnh Kỳ, tay ôm lấy cánh tay cô:
- Tịnh Kỳ, em tha lỗi cho anh đi.
Anh không phải cố tình đâu
- Là tương kế tựu kế
Tịnh Kỳ muốn kéo anh ra nhưng người này lại bám chặt không chịu buông:
- Anh mau bỏ ra
Trạch Hải chợt nhận ra lần này Tịnh Kỳ giận thật rồi nên đành bỏ ra ngồi sang một bên.
Xe vừa vào cổng Tịnh Kỳ đã ra lệnh cho xe:
- Clever dừng lại
Xe dừng lại thì Tịnh Kỳ liền mở cửa đi ra, Trạch Hải muốn xuống theo thì xe đã chạy tiếp.
Tịnh Kỳ đi vào lại gặp Vũ Hứa đang ăn trong nhà bếp:
- Chị Tịnh Kỳ, muốn ăn không?
- Cậu ăn đi rồi pha một ly nước chanh cho Trạch Hải
- Ồ em biết rồi.
Hình như trên cổ chị có vết đỏ?
Vũ Hứa đứng lên muốn tiến lại gần xem, Tình Kỳ đã lập tức quay mặt qua một bên đầu thì toàn hình ảnh Trạch Hải hôn lấy cô, mặt Tịnh Kỳ lúc này lại có phần ửng hồng lên:
- Không có gì bị chó cào thôi!
Tịnh Kỳ đặt chìa khoá xe lên bàn, nhanh chóng rời khỏi đó trở về phòng của mình.
Tịnh Kỳ lên giường nhìn thẳng vào mặt gấu bự:
- Ngụy Trạch Hải, anh đúng là quá đáng
Tịnh Kỳ vừa đi thì Trạch Hải đi vào tới thấy Vũ Hứa thì tiến lại chỗ cậu:
- Tịnh Kỳ có nói gì với em không?
Vũ Hứa đang ăn thì ngước lên nhìn mặt người anh trai đang lo lắng:
- Chị ấy kêu em pha cho anh ly nước chanh.
Em có thấy vết đỏ trên cổ chị ấy hỏi thì chị ấy nói bị chó cào có thế thôi!
Vũ Hứa đưa ly nước chanh mới pha cho Trạch Hải, người anh trai này liền uống một ngụm, cầm chìa khóa lên bàn đi thẳng đến trước cửa phòng Tịnh Kỳ gõ cửa:
- Em mở cửa ra đi Tịnh Kỳ.
Không một hồi âm nào hết, Trạch Hải cũng đành quay bước trở về phòng của mình lúc này lại nhận được điện thoại của Tề Ảnh:
- Nói đi
- Cô gái này giải quyết sao lão đại?
- Bỏ đói cô ta một tuần sau đó dùng thủy hình năm giờ rồi thả cô ta về nhà.
Trạch Hải nói xong liền cúp máy, bên kia Tề Ảnh nhìn vào Lý Ngải trước mắt, lần này thả ra lại điên điên, dại dại rồi.
___________
Mới sáng sớm đã nghe tiếng chó sủa inh ỏi khiến Trạch Hải phải bật dậy, khi nghe tiếng đập cửa ở phòng Tịnh Kỳ thì anh lo lắng chạy qua.
Trạch Hải cố gắng mở cửa không được, bắt đầu lo lắng gõ cửa:
- Tịnh Kỳ em có sao không? Em lên tiếng đi, đừng lên anh sợ
Khi chẳng nghe phản hồi gì hết, Trạch Hải đã dùng hết sức lực phá mạnh cửa đi vào phát hiện Tịnh Kỳ đang nằm co người trên giường còn một tay ôm bụng.
Trạch Hải bước lại gần sờ trán Tịnh Kỳ:
- Không nóng nhưng sao lại ướt đẫm mồ hôi vậy?
Trạch Hải càng hoảng sợ hơn khi thấy máu dính ở ga giường:
- Em sao vậy? Anh đưa em đến bệnh viện
Tịnh Kỳ lúc này dần mở mắt ra, giọng nói không có lực lắm:
- Em đến ngày có kinh nguyệt thôi! Không sao hết, anh đi ra ngoài đi cho em thay đồ
- Em có thật là...
- Anh mau ra ngoài đi
- Anh ở ngoài có gì thì gọi anh
Trạch Hải chỉ có thể nghe theo mà đi ra ngoài, Tịnh Kỳ đứng lên nhưng cảm thấy đầy xấu hổ khi để anh nhìn thấy cảnh tượng này.
Tịnh Kỳ đi vào nhà tắm thay đồ thì phát hiện hết băng vệ sinh, khiến cô sửng sốt giờ không biết nên phải làm sao đây chỉ có thể kêu Trạch Hải:
- Trạch Hải! Trạch Hải! Anh vào đây đi
Trạch Hải nghe thấy Tịnh Kỳ gọi thì liền nhanh chóng đi vào đứng bên ngoài nhà tắm:
- Anh đây
- Anh nhờ dì Loan lên đây giúp em được không?
- Hôm nay là nghỉ của mọi người
Tịnh Kỳ đứng trong nhà tắm mà trách sao lại có thể trùng hợp như thế được chứ:
- Anh...!có thể đi mua...!băng...!vệ...!sinh giúp em được không?
- Anh sẽ về ngay thôi!
Trạch Hải rất sốt sắng chạy đi, Tịnh Kỳ lúc này lại cảm thấy ấm áp đến lạ thường, nhớ lại vẻ mặt hoảng hốt của anh lòng lại có chút xót xa.
Sau khi Tịnh Kỳ ra khỏi nhà tắm thì Trạch Hải đã đứng bên ngoài đợi đưa tay tới dìu cô gái nhỏ nhắn này.
Tịnh Kỳ đã khẽ đẩy tay Trạch Hải ra:
- Em không phải người bệnh nặng đâu
Tịnh Kỳ thấy ga giường đã được thay, ánh mắt hơi nhìn Trạch Hải.
Cô ngồi xuống giường Trạch Hải tiến tới kê gối sau lưng tiếp đó cầm một cái túi sưởi ấm đặt lên bụng Tịnh Kỳ:
- Em nghỉ ngơi đi, anh xuống lầu nấu cháo cho em
Tịnh Kỳ đặt tay lên túi sưởi ấm, sờ tấm ga giường đã được thay:
- Thật ấm áp.
Lát sau Trạch Hải đã bưng lên một tô cháo nóng hổi, ngồi xuống cạnh bên.
Mút cháo lên thổi rồi đưa qua cho Tịnh Kỳ, cô không còn phụ lòng tốt của anh mà đã ăn.
Trạch Hải bỗng cảm thấy khó chịu, tay có phần hơi rung, Tịnh Kỳ bắt đầu cầm lấy tô cháo đó:
- Anh bị đau dạ dày nữa rồi
Đến lượt Tịnh Kỳ đút cháo cho Trạch Hải thì anh bỗng khựng lại:
- À em quên muỗng này em mới sử dụng
Trạch Hải liền ăn muỗng cháo đó, gương mặt rất vui vẻ, lòng đầy hạnh phúc:
- Không phải như vậy! Chỉ là anh thấy em quan tâm thì...
Tịnh Kỳ liền đút cháo vào miệng Trạch Hải, anh dựa gần lại người con gái anh yêu:
- Bữa nào em không nhắc là anh ăn uống không có giờ giấc gì hết nên giờ bị đau dạ dày rồi đúng không?
Tịnh Kỳ đút cháo liên tục cho chàng trai đang tràn ngập hạnh phúc, chốc lát thì đã không còn gì.
Trạch Hải đứng lên cầm lấy tô thì phát hiện cổ Tịnh Kỳ có vết đỏ, tay đưa lên sờ:
- Hôm qua anh hơi mạnh chút, em nghỉ ngơi đi.
Trạch Hải đem tô đi dọn dẹp, Tịnh Kỳ liền lấy cuốn sách để ôn thi nhưng đầu lại hiện ra cảnh hôm qua, nếu không nhanh trí chừng mình đã không thể xuống giường rồi:
- Nghĩ cái gì không biết tâm trung học thôi!
Tịnh Kỳ mới nhìn vào sách thì Đại Ca chậm rãi đi vào lúc này lòng lại rất vui:
- Cảm ơn nha Đại Ca!
- Gâu
- Sẽ cho nhà ngươi một bữa ăn ngon
- Gâu gâu
Tịnh Kỳ khẽ cười với chú chó tinh quái này.
Tay sờ vào túi sưởi ấm, vốn dĩ là muốn giận anh ấy nhưng chưa kịp nữa.
Trạch Hải lại đi vào cầm theo một ly nước gì đó đưa tới cho Tịnh Kỳ:
- Em uống đi, có thể giảm đau đó.
Danh Sách Chương: