Mục lục
Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đần ra một hồi, phượng hoàng mới giận tím mặt, lông trên cổ dựng hết cả lên, giọng chim hoàng the thé nói: "Các ngươi bị bệnh à! Nhìn kỹ đi! Chúng ta là phượng hoàng đó!"

Hứa Thanh Mộc nói: "Ừ, biết mà, vừa rồi biểu diễn rất xuất sắc, vỗ tay!"

Nói xong, mọi người liền rất ăn ý cùng vỗ tay bốp bốp.

Chim phượng dậm chân, cả giận nói: "Chúng ta chính là điềm lành! Là điềm lành đó! Ngươi có biết nếu chúng ta ở đây sống sẽ mang điềm lành đến cho các ngươi không!"

Hứa Thanh Mộc đẩy Hạ Tử Minh lên phía trước, nói: "Vậy các ngươi nhìn đám mây tía trên đầu người này đi. Vận khí của chúng ta tốt đến nỗi muốn xì trét luôn á."

Chim hoàng cắn răng nói: "Chúng ta còn có thể mang tài lộc đến! Khiến gia tài của ngươi trở thành bạc triệu!"

Hứa Thanh Mộc chỉ chỉ Tống Quyết: "Ngươi thấy vị này giống như thiếu tiền à?"

Phượng hoàng tức cái mình, chim phượng nghĩ nghĩ, nghẹn đến mức cái mao phượng của nó càng thêm đỏ, rồi sau đó lại nói: "Chúng ta có thể trừ tà tránh quỷ! Rất là dữ!"

Hứa Thanh Mộc thở dài một hơi, ưu sầu nói: "Thanh danh của ta bây giờ đã dữ lắm rồi, không thể dữ thêm nữa."

Phượng hoàng: ...

Hai con phượng hoàng suy nghĩ nửa ngày vẫn không tìm được lý do để thuyết phục Hứa Thanh Mộc, sau một lúc lâu, chim phượng quyết định ăn vạ, ngồi phịch xuống đất, quào quào móng chim la lối khóc lóc: "Dù sao bổn vương cũng phải ở đây! Bổn vương mặc kệ mặc kệ mặc kệ!"

Chim hoàng cũng ngồi xuống mặt đất, lớn tiếng nói: "Dù sao chúng ta cũng đã quyết định nhận cung phụng của các ngươi!"

Văn Bác Hàm nói: "Ủa, các ngươi là thần điểu mà, sao mặt dày dữ vậy?"

Tống Quyết liếc hắn, nói: "Đừng có quên là anh chết với cái da mặt nào, anh không có tư cách nói người khác."

Văn Bác Hàm cười "hắc hắc", không nói gì thêm.

Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết nhìn nhau, đều bó tay, sau đó Tống Quyết cười nói: "Được rồi, nuôi một con thú cưng cũng là nuôi, nuôi ba con cũng là nuôi, một tháng cho ăn một lần quả trúc với nước sông băng cũng tốn không bao nhiêu tiền." (coi người có tiền nói chuyện nè :D)

Trên mặt phượng hoàng lộ ra vẻ vui sướng.

Hứa Thanh Mộc lại nhíu mày: "Nhưng mà tôi cảm thấy, không thể nuôi kẻ lười biếng, chim lười cũng không được."

Phượng hoàng cắn răng muốn chứng minh nó hữu dụng, lẩm nhẩm lầm nhầm một trận, chim phượng ném ra một quyển nhạc phổ: "Đây chính là 《 Qua Mâu 》đã thất truyền! Cầm đọc đi! So với cái loại âm nhạc tầm xàm bây giờ của các ngươi xa hoa không biết bao nhiêu lần!"

Hứa Thanh Mộc hơi hơi hứng thú nói: "Ồ, cái này chắc Tiểu Hạ cần nè."

Không thể khiến Hứa Thanh Mộc bất ngờ, chim phượng đặc biệt tức giận, lại nói: "Chúng ta có rất nhiều thứ tốt, hừ, chờ ta rảnh ta sẽ đi Tàng Bảo Các mang tới đây, hù chết cái đám Nhân tộc ngu dốt các ngươi!"

Hứa Thanh Mộc giống như đang dỗ con nít, nói: "Sau này hẵng nói, chúng ta đồng ý cho các ngươi ở lại."

Phượng hoàng cảm thấy chính mình bị nói cho có lệ, còn muốn quậy thì Tống Quyết đã lạnh lùng mở miệng, nói: "Hai vị đừng có quậy, bằng không chúng tôi đổi ý bây giờ."

Phượng hoàng lập tức im mồm, nghĩ đến cái rừng ngô đồng này tốt như vậy, quả trúc ngon như thế với nước suối trong veo như này, thần điểu cũng phải vứt hết liêm sỉ đi thôi.

Hạ giọng thương lượng một chút, hai con chim này bắt đầu nhắc tới điều kiện: "Dù sao, một tháng một lần quả trúc với nước suối cũng không thể thiếu."

Tống Quyết lên tiếng: "Có thể."

Hứa Thanh Mộc nói tiếp: "Rừng ngô đồng này có thể tùy tiện ở lại, nhưng không thể không cho người khác tiến vào, đây là công viên gia đình, các ngươi có thể không cho Nhân tộc nhìn thấy các ngươi, nhưng phải học được cách cùng Nhân tộc đáng yêu hòa bình chung sống."

Phượng hoàng cắn răng, phải ráng chịu thôi.

Chim phượng khi nãy vẫn còn tức mình, lấy ngón chân chỉ chỉ cái vật chứa giả làm cái thác chảy kia, rồi lại bắt đầu nói điều kiện: "Cái này phải đổi cho bổn vương."

Hứa Thanh Mộc nói: "Sao phải đổi? Đây là do ông chủ Tống đặc biệt mua đó, có thể tuần hoàn nước, còn ức chế vi khuẩn nữa."

Chim hoàng khuất nhục nói: "Nhưng đây là cái cho mèo uống mà."

Hứa Thanh Mộc nói dối không chớp mắt: "Không phải, đây là máy lọc nước chuyên dụng của thần điểu."

Chim hoàng giận dữ hét lớn: "Ngươi nghĩ ta bị ngu à? Trên cái bình còn ghi chữ 'máy bơm nước tự động dành cho mèo' nè! Ê ta biết đọc luôn á!"

Hứa Thanh Mộc bó tay, kéo vạt áo Tống Quyết, nói: "Hầy, người ta cũng đâu có bán máy bơm nước cho phượng hoàng đâu, cũng không thể để thần điểu bị thiệt được. Nếu không thì..."

Chim phượng vội vàng nhảy dựng lên, dùng cánh kéo cái máy bơm nước đến trước mặt mình, rồi nói: "Thôi được rồi, mấy tên nhân tộc này năng lực có hạn, bổn vương tha cho cái tội nhỏ này."

Rồi sau đó cùng hoàng điểu bay xung quang kiểm tra các kiểu, ra vẻ chủ nhân nơi này.

Hứa Thanh Mộc rất vừa lòng, nghĩ nghĩ, lại nói: "À, đúng rồi, cũng không thể ở không chỗ này, nếu có thể trừ tà tránh quỷ, vậy thì làm bảo vệ cho tốt."

Phượng hoàng dừng kiểm tra, quay đầu kinh ngạc nhìn chằm chằm Hứa Thanh Mộc.

Hứa Thanh Mộc vốn không thèm dòm chúng nó, mà chỉ nhìn Tống Quyết, lại nói: "Tiểu khu lớn như vậy, phí bảo vệ mắc lắm đúng không? Hiện tại có hai vị thần điểu đóng giữ, ít ra có thể giảm bớt hơn phân nửa bảo về, chà, một tháng có thể để dành không ít tiền đâu, tiền này vừa lúc bù vô khoản tiền cơm của hai vị thần điểu này."

Tống Quyết nhìn đôi mắt lấp lánh của Hứa Thanh Mộc, cảm thấy thật sự là quá đáng yêu.

Phượng hoàng nhìn bộ dáng sảng khoái tính kế của Hứa Thanh Mộc, cảm thấy thật sự là quá gian trá!

Dù sao, trải qua một trận ầm ĩ, phượng hoàng vẫn ở lại khu rừng ngô đồng này.

Bạch Mỹ Mỹ Husky Văn Bác Hàm tận mắt nhìn thấy Hứa Thanh Mộc chơi đám phượng hoàng một vố, liền chẳng còn thấy bọn phượng hoàng này có gì đáng tôn trọng nữa. Chỉ có Hạ Tử Minh ngốc bạch ngọt vẫn trưng ánh mắt lấp lánh nhìn bọn phượng hoàng này, vô cùng kích động muốn học nhạc từ chúng nó.

Hứa Thanh Mộc ngáp một cái muốn về ngủ, phượng hoàng nhìn bóng dáng Hứa Thanh Mộc đã đi xa, bèn ở sau lưng nói này nói nọ: "Sớm muộn gì cũng sẽ cho tên Nhân tộc này biết chúng ta hữu dụng như thế nào."

.

Vài ngày sau, đoàn người Hứa Thanh Mộc về lại Lăng Vân Quan. Hai ngày này phóng viên vẫn không giảm đi, còn đang đứng chờ ở cửa. Hứa Thanh Mộc đại khái cũng biết được tình huống, biết Chung Tế vẫn còn lên tiếng chửi mắng Hạ Tử Minh hăng say, cho nên chuyện không thể nào mà lắng xuống được.

Hứa Thanh Mộc cảm thấy nếu làm lơ Chung Tế thì mọi chuyện sẽ từ từ bình ổn lại, kết quả không quá hai ngày Hạ Tử Minh tự mình chạy tới, ưu sầu nói: "Tiểu đạo trưởng, chuyện này có thể không lắng được rồi."

Hứa Thanh Mộc nói: "Sao vậy, chúng ta cứ bơ gã ta thôi, qua một thời gian chính gã cũng sẽ cảm thấy nhàm."

"Nhưng bây giờ không thể làm lơ gã được nữa!" Hạ Tử Minh mặt mày đưa đám, nói, "Trước đó tôi có đăng ký chương trình thi đấu, gọi là 《Ca sĩ Rock and Roll》. Chung Tế là huấn luyện viên, trước đây khi chưa gây sự với Chung Tế, tôi còn nghĩ là mình sẽ có thể học được một chút kiến thức từ tiền bối... Ai dè đâu sau này gã lúc nào cũng dõi theo chúng ta, cà khịa miết vậy á."

Thế mà Hứa Thanh Mộc lại thấy hứng thú, nói: "Cậu chịu bị chèn ép à? Mấy người chơi hệ rock and roll hẳn là phải trẻ trâu lắm chứ hả? Đánh nhau đê!"

Hạ Tử Minh: ...

Hứa Thanh Mộc xoa xoa tay nói: "Ngại quá, trước kia toàn là người ta hóng drama của tôi, lần này là đến lượt tôi hóng drama của người ta, nhịn không nổi luôn á."

Hạ Tử Minh nói: "Vậy... Tiểu đạo trưởng theo tôi tới chương trình đi, giờ tôi không có đồng đội, có một mình tôi hà, tội nghiệp lắm á, thầy có thể ngồi dưới khán đài cổ vũ hóng drama đó nha."

Hứa Thanh Mộc nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có thể. Dù sao độ hot của cậu hiện tại cũng không bớt được, nợ nhiều không lo rận nhiều không ngứa, dứt khoát không né, xuất hiện khắp nơi, nói không chừng những người đó thấy cậu nhiều rồi thì cũng sẽ chán nhanh thôi.

Hạ Tử Minh đặc biệt cao hứng, vội vàng gọi điện cho tổ chương trình, nhờ bọn họ cho mình vài tấm vé vào cửa.

Qua mấy ngày, Hạ Tử Minh xuống núi để vào tổ chương trình trước. Trước phát sóng trực tiếp một tuần, các thí sinh sẽ tự mình làm quen giao lưu với các huấn luyện viên, chọn bài biểu diễn và luyện tập, quá trình này sẽ được ghi hình và phát sóng trước khi truyền hình trực tuyến.

Tổ tiết mục chơi chiêu, cố ý sắp xếp Hạ Tử Minh dưới đội của Chung Tế.

Còn chưa kịp gặp Chung Tế, Hạ Tử Minh đã hồi hộp muốn xỉu, hắn bèn tìm đạo diễn để nói chuyện, tính đổi huấn luyện viên cho mình.

Đạo diễn lắc đầu, nói: "Chời, cậu lần đầu tham gia TV show hả? Kịch bản có vậy mà cũng không hiểu à? Trước đây thầy Chung nói mấy lời phê bình cậu còn chưa hết hot đâu, sao chúng ta có thể bỏ lỡ cái fame chà bá này được. Có phải cậu sợ thầy Chung không thích cậu, lúc chỉ đạo hai người phát sinh mâu thuẫn không?"

Hạ Tử Minh nhanh chóng gật đầu.

Đạo diễn liền cười, nói: "Thế thì đúng rồi! Hai người không hợp rơ nhau, hợp tác khó khăn, nhưng sau này lúc lên sân khấu, cậu biểu diễn một bài thật xuất sắc vào, bùng nổ toàn trường, sau đó cậu sẽ hiểu được tại sao thầy Chung lại đối xử nghiêm khắc với mình, thầy Chung cũng sẽ chấp nhận tài năng của cậu, hiềm khích trước đây của hai người tiêu tan, trao nhau cái ôm nồng thắm, nghe rất kịch tính phải không nè? Chẳng phải chuyện này sẽ trở thành tiêu điểm sáng nhất suốt chương trình sao?"

Hạ Tử Minh hơi ngây ra, đần một hồi rồi mới hiểu được tổ tiết mục đã sắp xếp sẵn nhân thiết và cốt truyện cho hắn luôn rồi.

"Nhưng mà..." Hạ Tử Minh không thích như vậy, cự tuyệt nói, "Thầy Chung cũng không nhất định sẽ chấp nhận tôi, phong cách của chúng tôi rất khác nhau."

Đạo diễn cười cười, nói: "Uầy, đúng là tấm chiếu mới. Cậu nghe lời tôi, sự nhiệt tình thiện tâm của cậu sẽ khiến thầy Chung chấp nhận thôi."

Nói xong đạo diễn liền đi mất, để trợ lý tiếp tục diễn giải quy trình show cho hắn.

Lúc này Hạ Tử Minh mới biết rằng, Chung Tế cũng muốn hot, đã thương lượng xong với tổ chương trình, cắm cọc ở đây chờ hắn luôn rồi.

Sự tôn kính của Hạ Tử Minh đối với Chung Tế lập tức suy giảm, hắn ta cảm thấy khó chịu đối với những lời chỉ trích của bản thân, thậm chí còn hối hận khi tham gia cái show này.

Nhưng có cơ hội cùng giao lưu và học hỏi các nghệ sĩ khác cũng rất vui vẻ.

Tới phòng tập luyện lúc chiều, cuối cùng Hạ Tử Minh cũng gặp được huấn luyện viên Chung Tế của mình.

Mái tóc dài của Chung Tế vẫn tán loạn không được chải chuốt gọn gàng, nhưng mái tóc này đã từng là tình nhân trong mộng của rất nhiều cô gái những năm về trước. Bây giờ già rồi, có hơi hói, biến thành một lão trung niên ục ịch.

Nhưng điều này cũng không tổn hại địa vị của gã ở trong giới rock and roll, gã vừa tiến vào mọi người đều khom lưng gọi "Chào thầy Chung ạ", gã liếc một vòng, dùng lỗ mũi nhìn Hạ Tử Minh.

Hai người nhanh chóng làm quen lẫn nhau, rồi bắt đầu thảo luận về ca khúc biểu diễn, sau đó nói không được hai câu lập tức liền có mâu thuãn.

Ca khúc mới của Hạ Tử Minh được được thêm một số giai điệu cổ trang của 《 Qua Mâu 》 mà phượng hoàng cho hắn, đồng thời pha trộn cổ phong và rock and roll một cách phù hợp.

Nhưng Chung Tế không thích như vậy, nói với Hạ Tử Minh rằng loại pha trộn này nửa tây nửa ta, kêu hắn sửa lại.

Hạ Tử Minh rất cố chấp nói: "Em rất thích ca khúc này, quá trình sáng tác cũng rất vui vẻ, không muốn sửa đâu ạ."

Chung Tế "Ha ha" cười to, nói: "Cậu quá tự tin rồi, cậu cho rằng ca khúc này sẽ khiến cậu thành quán quân à? Hay là cậu thấy tôi là huấn luyện viên của cậu, nhất định sẽ cho cậu điểm cao?"

Hạ Tử Minh là thí sinh chen ngang, chỉ tham gia hai kỳ cuối cùng, mà bốn thí sinh trải qua mười kỳ so đấu trước đây vô cùng ưu tú, nên hắn cũng chẳng có ham mê lấy thứ hạng cao làm gì.

Cho nên hắn kiên trì nói: "Thầy Chung chấm điểm thế nào cũng không liên quan tới em, đứng chót cũng không sao cả, em tới đây chỉ để học tập thôi."

Chung Tế khoanh tay trước ngực, ngửa lưng ra sau khiến cái ghế hơi đung đưa, lời nói mang theo khinh miệt: "Nhóc con, hot ở concert rồi thì cậu tự thấy mình rất gì và này nọ à? Lần remix đó cũng tạm được thôi, rất nhiều khán giả bây giờ đang tìm kiếm cái gì đó mới lạ, chứ không phải họ thích sáng tác hay màn biểu diễn của cậu đâu. Một lần thì có thể khiến người ta thấy hứng thú, chứ nhiều lần sử dụng cái chiêu này hoài thì không được đâu, đây không phải là việc mà người sáng tác giỏi nên làm. Ồ... Hay là cậu thấy tiểu đạo trưởng thích làm màu kia chuyên nghiệp hơn so với tôi, định tìm cậu ta tới đây giúp cậu nữa hả? Vậy cậu nhờ cậu ta làm huấn viên đi, tìm tôi làm gì?"

Bởi vì là nhân vật có số má, gã lớn lối ở đây cũng chẳng ai dám mở miệng nói gì.

Cameraman nhanh chóng quay lại toàn bộ, tranh thủ quay chính diện hai người một cách vô cùng chi tiết.

Hạ Tử Minh nhíu mày không nói, Chung Tế lại nói tiếp: "Vậy đi, nếu cậu cứ đòi biểu diễn cái bài remix này, tôi từ chối chỉ đạo cậu."

Hạ Tử Minh trầm mặc thật lâu, nói: "Tôi không thay đổi."

Người thanh niên này trông thì có vẻ luôn lạc quan thích cười, nhưng thật ra lại rất cứng đầu, làm trò như vậy trước mặt nhiều người cũng không chừa mặt mũi cho Chung Tế. Mặt Chung Tế sượng trân, sau đó đứng dậy toan tính đi, cameraman vội vàng đuổi theo.

Đây chính là tài liệu thực tế đó! Phải quay cho khán giả xem, sau này còn chiếu lại để câu view nữa.

Tiếp đó, Chung Tế xoay người, dự định đóng vai người thầy đầy trách nhiệm không khuyên được nên giận dữ tông cửa bỏ đi, kết quả gã mới vừa đi được hai bước, còn chưa kịp xô cửa thì "Ui da" một tiếng, gã nằm đơ nguyên con.

Chung Tế vóc người không nhỏ, một cú ngã này rung động cả trời đất, thân hình múp béo đặc biệt vụng về, hình thượng người thầy cao lãnh nghiêm khắc lập tức sụp đổ, camera vẫn còn đang quay, gã tức muốn hộc máu mà chỉ vào camera nói: "Không được quay! Cắt bỏ đi!"

Người quay phim vội nói: "Không quay nữa không quay nữa."

Nhưng là một người quay phim yêu nghề, mồm hắn ta tuy nói như thế nhưng máy móc lại vốn chẳng hề ngừng.

Người trong phòng tập luyện đều cảm thấy sàn nhà hơi run một chút, hồi thần lại đều vội vàng đi đỡ Chung Tế, Hạ Tử Minh cũng tốt bụng đi đỡ, Chung Tế lại thấy gương mặt này liền nổi giận, duỗi tay đẩy vai của hắn ra, cả giận nói: "Cậu tránh ra!"

Kết quả đẩy không trúng Hạ Tử Minh, lại trượt tay "Ầm" một cái vào cái ván cửa phía sau lưng Hạ Tử Minh.

Thốn tận tâm can, Chung Tế hít hà một hơi, không nhịn nổi chửi tục một câu.

Hạ Tử Minh chân tay luống cuống, dứt khoát đứng lên cách đó khá xa, miễn cho Chung Tế lại bị xúi quẩy.

Chung Tế được mọi người đỡ dậy, gồng dữ lắm mới chậm rãi đứng lên được.

Gã ổn định cảm xúc của mình một chút, sau đó lại liếc mắt nhìn Hạ Tử Minh một cái, rồi tông cửa đi lần nữa.

Lúc này đây, gã mới thành công tông cửa mà đi.

Người quay phim vội vàng đuổi theo, sợ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK