• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Tú Hiên chạy bước nhỏ lại gần, Thẩm Lăng đã gọi điện cho Cảnh Vân tới, cũng chạy nhanh qua bên Ninh Thanh.

Cậu lo lắng không thôi: "Anh Thanh, các anh có sao không? Có bị thương ở đâu không?" Nếu là vì cậu mà liên lụy bọn họ, cậu chắc chắn sẽ thiến thằng hung thủ.

Ninh Thanh lắc đầu, giấu bàn tay ra sau lưng, trấn an: "Không sao, anh có học võ mà."

Kỷ Tú Hiên nghĩ tới là tức, giẫm vào họ hàng của gã ta hai chân, hung hung: "Mẹ mày! Còn dám chạy! Để tao triệt sản trừ hại cho dân-"

Gã kia ôm cánh tay run bần bật, a a kêu gào, cảm thấy mình đã rơi vào tay bọn ác ôn, không cứu.

Thẩm Lăng cản lại, ôm cánh tay cậu: "Bình tĩnh, bình tĩnh, có gì từ từ nói."

Kỷ Tú Hiên lúc này mới để ý Thẩm Lăng cả người chật vật lấm lem, hung thủ cũng không rảnh lo, lật người hắn qua, muốn lột đồ: "Cậu cởi đồ cho tôi xem! Lúc nãy ngã có đau ở đâu không?"

Thẩm Lăng quyết giữ lại hình tượng mỹ nam trong sáng: "..." Đôi lúc Hiên còn công hơn hắn nghĩ nữa, cứ như ác bá khi dễ thiếu nữ ngây ngô...

Lộn vai rồi!

Lạc Minh Tuyền mông cũng không đau, phủi vài cái đứng lên, kéo tay áo Ninh Thanh, sốt ruột tới nói lắp: "Đi, đi, đi bệnh viện đi! Nhiều máu lắm, chết, chết bây giờ! Cởi, cởi áo ra coi!" Ninh Thanh không so đo hiềm khích trước đây bảo vệ anh, anh cũng đâu phải máu lạnh đâu. Lạc Minh Tuyền này sẽ chịu trách nhiệm!

Ninh Thanh: "..." Anh em chung dòng máu còn khác, ngớ ngẩn như nhau.

______

Đồn công an.

Văn phòng riêng của Cảnh Vân.

Riết rồi văn phòng của anh ta sắp thành phòng y tế luôn rồi: "..."

Đồng nghiệp nhìn tình hình, thấp giọng nói với Cảnh Vân: "Gã kia không chịu khai gì hết, cậu qua đó tiếp đón đi."

Cảnh Vân gật đầu, liếc nhìn đám Kỷ Tú Hiên: "Ừ, bọn Tú Hiên cứ để từ từ, bọn họ là nạn nhân, băng bó xong rồi tính." Đi ra ngoài cùng đồng nghiệp.

Ninh Thanh và Lạc Minh Tuyền là người của công chúng, nếu bọn họ đi bệnh viện thì thế nào đám phóng viên cũng như hổ rình mồi mà canh chừng 4 góc bệnh viện, thề phải săn lùng tin tức. Nên bọn họ dứt khoát vào đồn công an rồi gọi bác sĩ gia đình qua khám gấp.

Ninh Thanh bị rạch một đường, rất có khả năng sẽ để lại sẹo. May mà anh là ca sĩ, không cần để ý chi tiết như diễn viên. Lạc Minh Tuyền mếu máo ủ rũ, nếu anh chăm chỉ luyện thể thao, không dùng diễn viên đóng thế sẽ không ra cớ sự này.

Ninh Thanh hiếm thấy mà an ủi đối thủ: "Chảy có tí máu, không nghiêm trọng, cũng không phải bị què thật."

"..." An ủi dữ chưa?

Lạc Minh Tuyền hít sâu, vỗ ngực tuyên bố: "Cậu yên tâm đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Ninh Thanh: "Hả?" Chịu trách nhiệm? Lấy thân báo đáp? Gả cho anh ta? Cưới trước yêu sau?

Kỷ Tú Hiên, Thẩm Lăng cũng bớt thì giờ ngó qua hóng hớt. Tình hình này là có người thành đôi? Anh trai ruột thành anh dâu hay anh hàng xóm thành anh rể?

Lạc Minh Tuyền nghiêm túc, vỗ vai Ninh Thanh: "Khoa học bây giờ phát triển lắm, tôi sẽ sắp xếp cho cậu làm phẫu thuật cắt sẹo nhanh nhất có thể. Trước đó, tôi sẽ thuê bảo mẫu chăm cậu kĩ lưỡng."

Ninh Thanh ách giọng: "..." Anh ta chỉ bị thương, không bị què tay, cũng không phải là thiểu năng trí tuệ không thể gánh vác cuộc sống!

Đang ăn dưa 3 người, trong đó có bác sĩ gia đình: "..." Phim truyền hình đều lừa người!

Một lúc sau.

Lạc Minh Huyền hớt hải chạy tới, nghe nói lần này Kỷ Tú Hiên bị xe tông, Lạc Minh Tuyền thì bị đâm, tình hình rất nguy kịch. Như vậy là quá mức rồi, hắn thề sẽ không bỏ qua người làm hại em trai hắn.

Lạc Minh Huyền sỗ sàng xông vào phòng thẩm vấn, không màng ngăn cản của cảnh sát bên trong, đấm cho thằng hung thủ trẹo mỏ, còn muốn hành hung.

Mấy cảnh sát gần đó lao vào can lại, bọn họ đã đủ bận rộn rồi, đừng có thêm phiền mà!

Cảnh Vân phải cho Lạc Minh Huyền một bạt tay, hắn mới tỉnh táo lại, ngồi thụp xuống, nghĩ mà sợ.

Trưởng huynh như cha, hắn nối nghiệp ba kiếm tiền cũng là vì muốn cho đám em nhỏ trong nhà ăn xài. Nếu người đã chết, hắn kiếm tiền còn ý nghĩa gì nữa?

Chuyện nhỏ nhặt như bôi nhọ danh dự hắn có thể bỏ qua, nhưng giết người, hành hung thì hơi quá mức rồi. Tốt nhất là Lạc Minh Vũ đừng làm hắn thất vọng nữa.

Cảnh Vân xách Lạc Minh Huyền ra ngoài, thèm cho thêm cái tát nữa: "Tỉnh chưa? Đừng có cản trở cảnh sát điều tra, muốn tạm giam hả?" Thấy hắn như mất hồn mất vía, Cảnh Vân vừa lôi vừa kéo hắn vào văn phòng.

Người nhà họ Lạc đúng là phiền phức!

Văn phòng bên trong, Lạc Minh Tuyền không bị sứt sẹo chỗ nào hết, Kỷ Tú Hiên cũng không có cả người be bết máu. Lạc Minh Huyền cuối cùng cũng an tâm. Làm hắn sợ nhảy dựng, ai tung tin đồn nhảm, hắn phải cắt lương!

Lạc Minh Tuyền vẫy tay: "Anh cả, tụi em không sao."

Kỷ Tú Hiên nhìn Lạc Minh Huyền một lượt từ trên xuống dưới, đánh giá: "Tôi thấy anh ta mới có sao đó, sẵn có bác sĩ đây, khám luôn đi." Quần áo luộm thuộm nhăn nheo, đầu tóc rối bời như ổ gà, trên mặt còn có vết máu, mặt nhăn như mông khỉ.

"..." Lúc nào rồi còn tấu hài?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK