Các đệ tử nghỉ một tháng đã quay trở lại thư viện. Chuyện đầu tiên quay lại thư viện là đến lễ đường xem lễ nhận đồ đệ của Huyết Tằm sư phó của Y Đường. Nghi thức do Chưởng Viện chủ trì, sắc mặt tất cả mọi người đều nghiêm túc. Rất nhiều đệ tử trở về đều cực kỳ hâm mộ vị đệ tử nhập thất của Huyết Tằm sư phó. Sau này, các nàng phát hiện người may mắn này vốn chưa từng gặp qua.
Tần Tê thay trang phục chính thức của thư viện, có điều trang phục của thư viện rất khác biệt. Trang phục nàng đang mặc chỉ có đệ tử nhập thất mới có thể mặc. Lúc đầu Tần Tê không cảm thấy gì, nhưng khi nhìn thấy Cố Ly cũng thay trang phục của thư viện thì nàng mới cảm thấy có thể mặc trang phục giống Cố Ly là một chuyện rất vui vẻ.
Nghi lễ nghiêm trang cũng rất đơn giản, kết thúc rất nhanh chóng. Tần Tê theo Huyết Tằm đến Y Đường. Cố Ly cũng muốn cùng đi xem nhưng bị Giang Phong Mẫn bắt về Võ Đường. Giang Phong Mẫn nghiêm túc nói:
“Nha đầu này, có con thỏ liền quên sư phụ. Bao lâu rồi con mới quay trở về? Tới đây, so vài chiêu với sư phụ, xem xem võ công của con có lùi không.”
Mặt Cố Ly lạnh như băng: Nội công của mình đã đạt tới cảnh giới nào thì sư phụ rõ ràng nhất, rõ ràng không cho nàng đi tìm Tê Tê. Các nàng đã thành thân rồi, sư phụ làm sao vậy?
Cố Ly buồn bực trong lòng, ra tay không lưu tình. Dù sao nàng cũng không phải đối thủ của Giang Phong Mẫn, cứ dùng sức mà đánh. Xuống núi lâu như vậy, ngoại trừ lần ở Lăng Quốc cứu Vệ Hàm Kỳ dùng toàn lực thì đa phần ngay cả hai phần công lực nàng cũng không dùng tới. Tình huống đó không thể nói là không tốt vì dù sao điều đó thể hiện nàng có đủ năng lực ứng phó tình huống, nhưng không gặp được đối thủ cũng rất cô đơn. May là nàng còn có sư phụ.
Hai sư trò luận võ so chiêu, hoa cỏ xung quanh đều hư hại. Không có hoa cỏ nào chống đỡ nổi hàn băng chân khí của hai sư trò này tung ra. Tất cả đều chết cóng.
Y Đường.
Huyết Tằm hí hửng dẫn tiểu đồ đệ mới nhận đến kho thảo dược:
“Tê Tê, hôm nay con sẽ nhận biết những dược liệu này. Trước tiên làm quen những thảo dược này, chờ con nhận biết chuẩn xác tất cả, vi sư sẽ dẫn con đi nhận biết những động vật có thể dùng làm thuốc.”
Huyết Tằm nói xong cũng rời khỏi kho thảo dược, để tự Tần Tê mày mò thuốc.
Tần Tê há hốc miệng: Dù sao... dù sao cũng phải dạy nàng chứ? Nhưng lại không có. Huyết Tằm thật sự không xuất hiện nữa. Tần Tê nhìn sách dược trên bàn, không còn cách nào khác hơn là lật từng trang xem. Kết quả nhớ được mặt trước thì đã quên mặt sau. Gương mặt nhỏ nhắn của nàng đau khổ vì cố nhớ.
Ở cửa có bóng người xuất hiện. Tần Tê còn tưởng là Cố Ly đến thăm nàng. Ngẩng đầu lên, ngạc nhiên phát hiện là đại sư tỷ Dịch Già Thần Nhứ.
“Đại sư tỷ.”
Vào thư viện, trở thành đệ tử chính thức rồi nên tất nhiên phải tôn kính đại sư tỷ.
“Ta tới thăm muội, xem thử tình huống bên này. Muội mới đến thư viện, Tiểu Ly lại bị Giang sư phó quấn lấy, không thoát thân được. Muội cần gì có thể tìm ta.” Dịch Già Thần Nhứ nhìn thấy Huyết Tằm cũng không ở đây, nàng lắc đầu: “Huyết Tằm sư phó đã hơn mười năm chưa nhận đồ đệ, đại khái không biết dạy thế nào. Muội không cần vội, từ từ học, dù sao cũng cần thích nghi.”
Tần Tê gật đầu:
“Đa tạ sư tỷ.”
“Ngoan.” Dịch Già Thần Như vừa định xoay người, tiếng của Huyết Tằm đã vang lên: “Thần Nhứ à, con nói ta không biết dạy đệ tử?” Giọng rõ ràng lộ ra vẻ đè nén tức giận.
Dịch Già Thần Như và Tần Tê cùng nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy Huyết Tằm đứng ở cửa, khó chịu nhìn các nàng.
“Huyết Tằm sư phó, như thế này mà ngài gọi là dạy đệ tử à. Cho dù năm ấy sư phụ nghiêm khắc với con, chung quy vẫn ra tay dạy con kiến thức cơ bản. Ngài bỏ lại Tê Tê ở chỗ này thì sao?” Dịch Già Thần Nhứ chỉ vào sách thảo dược trong lòng Tần Tê, tiếp tục nói: “Nếu một quyển sách có thể trở thành thần y, vậy ai còn đến theo ngài học nữa?”
Huyết Tằm nhíu mày:
“Ta chưa chính thức dạy, con tới quấy rầy rồi. Mau đi mau đi, đừng ảnh hưởng ta dạy đồ đệ.”
Vẻ mặt Huyết Tằm mất kiên nhẫn, xua tay đuổi Dịch Già Thần Nhứ như đuổi ruồi.
Dịch Già Thần Như nhướng mày với Tần Tê, ra dấu phép khích tướng đã có tác dụng, sau đó liền rời đi.
Huyết Tằm nhìn tiểu đồ đệ mới tinh như tờ giấy trắng của mình, cười hì hì nói:
“Tê Tê à, hôm nay vi sư sẽ dạy con khóa thứ nhất.”
Cố Ly và Giang Phong Mẫn hả hê vui vẻ đánh một trận. Kết quả Cố Ly bị Giang Phong Mẫn làm cho tóc tai bờm xờm đầy băng, dáng vẻ chật vật. Nàng ngồi dưới đất thở phì phò, nhìn sư phụ ở trước mặt đắc ý.
“Con thật sự cho rằng nội công thành rồi thì vi sư không chế ngự được con? Mà con cũng đừng nhục chí. Trở về khổ luyện hai mươi năm nữa, chung quy sẽ đuổi được vi sư.”
Giang Phong Mẫn cực kỳ đắc ý, người ta nhìn cũng ngứa tay.
Cố Ly lau mồ hôi trên mặt, cắn răng nói:
“Lời này sư phụ cũng nói được, hai mươi năm sau, đệ tử sẽ lại đánh tiếp.”
Nàng đứng lên, dứt khoát rời đi.
“Nè nè!”
Giang Phong Mẫn cảm thấy lời này kỳ lạ! Lẽ nào trong hai mươi năm đó Cố Ly sẽ không tới khiêu chiến với nàng? Như vậy sao được? Hằng ngày đánh nhau với đệ tử là niềm vui lớn nhất của nàng.
Cố Ly chạy tới Y Đường liền thấy Huyết Tằm đang tay cầm tay dạy Tần Tê nhận biết thảo dược. Tần Tê học rất vui vẻ, gặp phải vấn đề không hiểu thì một tiếng sư phụ hai tiếng sư phụ, hỏi đến Huyết Tằm vui vẻ.
Không ngờ, Huyết Tằm sư phó rất biết dạy đồ đệ. Cố Ly không có lộ diện, xoay người đi đến Nghệ Đường ở bên cạnh nghỉ ngơi một lát.
Văn Huyền Ca vừa dạy xong trở về thì thấy Cố Ly đang táy máy tỳ bà, nàng cười nói:
“Hiếm khi con đến chỗ ta nhanh như vậy, chờ con thỏ nhỏ sao?”
Cố Ly hơi đỏ mặt:
“Văn sư phó, ngài đừng chọc con.”
Văn Huyền Ca đưa tay lấy tờ giấy trên giá ở bên cạnh đặt lên án thư trước mặt Cố Ly:
“Từ khúc ta mới viết, con thử xem đi.”
Cố Ly cúi đầu, thấy khúc phổ viết trên đó, phía trên đề tên là---Phong Nguyệt Minh Tịch (Gió trăng Minh Tịch).
“Có liên quan đến Minh Tịch.”
Cố Ly vừa nói tay đã bắt đầu khảy tỳ bà.
Văn Huyền Ca cũng không nhàn rỗi, cầm cổ cầm hòa tấu cùng. Phong Nguyệt Minh Tịch thể hiện hình ảnh hoa mỹ về Minh Tịch giàu có, đông đúc, phồn hoa và thái bình. Thiên phú về cầm nghệ của Cố Ly quả làm người ta kinh ngạc, rất dễ đắm chìm trong nhạc khúc đầy xúc cảm này, nhất thời nàng cảm thấy những mệt mỏi khi vừa so chiêu với Giang Phong Mẫn biến tan.
Tần Tê nghe thấy tiếng nhạc từ sát vách truyền đến, vừa nghe thấy tiếng tỳ bà liền khó chuyên tâm. Mấy ngày nay nàng và Cố Ly luyện tập hợp tấu nên rất hiểu rõ thói quen khảy đàn của Cố Ly, một đoạn nhạc trôi qua nàng liền xác định Cố Ly ở sát vách.
“Sư phụ, Ly tỷ tỷ ở kế bên.”
Đôi mắt to tròn của nàng chớp chớp, bàn tay nhỏ bé đung đưa, Huyết Tằm bị bắt giữ rồi.
“Được được, nể tình con mới tân hôn, đi tìm Tiểu Ly đi. Ngày mai lại học.”
Lại thể hiện ân ái, đúng là người trẻ tuổi!
“Đa tạ sư phụ!”
Tần Tê cười xán lạn sau đó lưu loát chạy qua sát vách.
Trong Nghệ Đường đã có vài đệ tử đến nghe. Dù sao Văn Huyền Ca và Cố Ly hợp tấu là điều hiếm có. Đặc biệt Cố Ly đã xuống núi hơn nửa năm, gương mặt đó luôn "giết" chết cả nam nhân lẫn nữ nhân. Trong thư viện số người thích Cố Ly như Trình Yên thật không ít.
Tần Tê thấy rất nhiều người ngồi trong viện nghe, nàng cũng không tiện quấy rầy, cho nên tìm một chỗ ngồi xuống nghe.
Lúc này đang là đoạn cao trào của Phong Nguyệt Minh Tịch, tiếng đàn cổ của Văn Huyền Ca lưng tưng, tiếng niết dây đàn tỳ bà khẽ khàn của Cố Ly, tốc độ chậm rãi, cảnh ý hiện ra.
Hiện tại Cố Ly vẫn phải dựa vào khúc phổ mới đàn được, quả thật tài nghệ đã giảm xuống. Mặc dù phía dưới yên tĩnh, người cũng không ít. Mãi đến khi đàn xong, nàng mới có thể ngẩng đầu lên, liếc mắt liền thấy Tần Tê ngồi trong viện vui vẻ lắng nghe. Nhìn thấy nàng ngẩng đầu, Tần Tê liền vẫy tay ra dấu, trong nụ cười tràn đầy kiêu hãnh và tự hào.
Tần Tê đương nhiên tự hào: Người xinh đẹp ưu tú như vậy chính là Ly tỷ tỷ của nàng.
Mặc dù chỉ có nửa ngày nhưng các đệ tử trong thư viện đã tìm hiểu rõ lai lịch của Tần Tê. Thân phận quận chúa ở trong thư viện không thiếu nhưng nàng là thê tử tân hôn của Cố Ly thì thân phận này quả thật làm cho tất cả mọi người nghe được tin tức đều há hốc miệng.
Trái tim của một đám tiểu sư muội tan nát! Họ nhìn thấy Cố Ly đặt tỳ bà xuống, đi tới nắm tay Tần Tê rời đi, nước mắt cũng muốn rơi xuống. Nhưng danh tiếng hờ hững mọi thứ của Cố Ly đã tồn tại đã lâu, trước đó có chuyện Trình Yên nên cũng chẳng có ai dám tiến tới dây dưa.
“Hôm nay muội có mệt không?” Cố Ly dẫn Tần Tê về viện của mình, vừa đi vừa hỏi.
Tần Tê hưng phấn nói:
“Không mệt, sư phụ chơi vui lắm!”
Tuy lúc đầu phớt lờ nàng nhưng sau đó lại chỉ dạy nàng rất cẩn thận.
“Nghe nói sư tỷ đến thăm muội.”
Trong thư viện không có chuyện gì gạt được người khác.
Tần Tê gật đầu:
“Đại sư tỷ là người tốt, rất chăm sóc muội.”
“Đúng vậy.”
Cố Ly xoa đầu Tần Tê, chỉ cần con thỏ nhỏ nhà mình vui vẻ là được.
Trở về viện, Tần Tê chủ động giúp Cố Ly nấu nước nóng tắm rửa thay y phục. Cố Ly luận võ với Giang Phong Mẫn một trận cả người đều là mồ hôi, dính dính rất khó chịu. Nếu không phải đi đón Tần Tê, nàng đã sớm trở về tắm.
Đổi xong nước nóng, Cố Ly đóng cửa lại, xoay người liền thấy Tần Tê nhìn mình đầy say mê.
“Muội làm gì đó?”
“Cơ thể Ly tỷ tỷ rất đẹp.”
Tần Tê trắng trợn nhìn, không chút nề hà.
Cố Ly đưa tay cởi dây lưng, cởi y phục. Da thịt trắng nõn xuất hiện trước mắt Tần Tê, Tần Tê chảy nước miếng, đưa bàn tay nhỏ bé đi sờ, Cố Ly liền thuận theo kéo nàng vào trong thùng gỗ.
“Ui, y phục của muội ướt hết rồi!” Tần Tê đạp nước một hồi, nhìn thấy phía sau không có động tĩnh liền nghi ngờ xoay người lại. Kết quả bị Cố Ly đè lên thùng gỗ, nhẹ nhàng áp tới.
“Ly tỷ tỷ... nóng quá...”
Tần Tê bị hôn đến không còn biết trời trăng mây gió gì, hai chân đã sớm không còn sức. Nàng giơ tay câu cổ Cố Ly, lúc này mới có thể chống đỡ được cơ thể.
Mi mắt Cố Ly đều là nước, gương mặt điên đảo chúng sinh ở trong làn hơi nước mập mờ càng trở nên xinh đẹp hơn. Tất cả màu sắc đều rực rỡ hơn, xuyên qua làm cho cảnh tượng trước mắt sống động cuốn hút. Cùng lúc đó, cơ thể Tần Tê bị Cố Ly kích thích, ở phương diện khác cảnh sắc tươi đẹp trước mặt cũng khiến nàng trầm mê, khó tự kiềm chế được. Nàng là một tín đồ trung thành chỉ hèn mọn với vị thần trước mắt.
“Tê Tê.” Cố Ly nắm lấy bàn tay đang làm loạn trước ngực mình của Tần Tê: “Nếu như cả đời này chỉ ở trong thư viện, muội sẽ cảm thấy tiếc nuối không?”
Tần Tê lắc đầu:
“Chỉ cần có thể ở bên Ly tỷ tỷ, ở đâu cũng được.”
Cố Ly đưa tay nâng cằm Tần Tê, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì hơi nước, ngón tay vuốt ve đôi môi mềm mại của Tần Tê. Động tác này làm cho cơ thể đang cực nhạy cảm của Tần Tê lập tức có cảm giác. Nàng mở miệng ngậm lấy ngón tay của Cố Ly, vươn đầu lưỡi khẽ liếm.
Người chịu không nổi trước là Cố Ly. Từ khi nào con thỏ nhỏ học được bản lĩnh... câu người này? Nàng chặn Tần Tê lại, cúi đầu nói bên tai nàng:
“Bản lĩnh này... muội học từ đâu?”
Tần Tê cười khanh khách. Cơ thể hai người dính sát vào nhau, nàng cảm giác được Cố Ly hưng phấn: “Mỗi lần làm như vậy, Ly tỷ tỷ đều rất hưng phấn.” Nàng rất thông minh, biết làm thế nào để cho đối phương cùng thoải mái.
Bóng đêm đã kéo đến, trong phòng hai thân ảnh quấn quýt lấy nhau chưa có dấu hiệu kết thúc. Ngoài cửa sổ, vầng trăng thẹn thùng tiếp tục chiếu sáng, lôi kéo các đám mây che chắn trước mặt mình.
Cố Ly là nữ nhi tư sinh của gia tộc Cố gia danh vọng, xuất thân từ thư viện Phi Diệp Tân, dung mạo nghiêng thành nghiêng nước nhưng lại lãnh đạm mọi mặt, một lòng thầm muốn lấn át người khác ở phương diện võ học.
Tần Tê, ngoại sinh nữ* của hoàng thượng Minh Tịch, là tâm can bảo bối của phủ An Quốc Công. Khỏi bàn về quyền thế phú quý nhưng trong người lại mang Viêm độc, không có cách nào sống một cuộc đời như người bình thường.
*Ngoại sinh nữ: cháu ngoại gái (con của chị em gái)
Hai người như vậy, đều có ưu điểm và khuyết điểm của chính mình, thế nhưng khi các nàng kết hợp lại với nhau liền tạo thành một mối lương duyên trời ban.
“Khuyết điểm của ta chỉ vì để gặp nàng.”
“Ưu điểm của ta chỉ vì để sủng ái nàng.”
Đớn nghe tiếng hạc biệt ly,
Sầu miền an ổn can tỳ tái tê.
Hẹn ngày cánh nhạn bay về,
Thắm lòng son trọn mối thề đậm sâu.
- Chính văn hoàn-