Edit&Bet: Junie
Trăn trở cả đêm, Hạ Ngưng Âm đưa mắt nhìn ra cửa sổ trời dần chuyển sắc sáng, căn phòng lạnh buốt trong sự tĩnh mịch, ngoài hơi thở đều đều của cô cũng không có thêm bất cứ tiếng động nào.
Bởi vì cánh cửa cách âm rất tốt nên cô cũng không biết tối qua Tư Khảm Hàn rời đi có trở về lần nữa hay không, nhưng tận đáy lòng cô không hi vọng anh quay lại, nếu anh quay lại chắc chắn cô sẽ thêm mệt mỏi trước lời châm chọc của anh, dù cô luôn trong tư thế chuẩn bị sẵn mọi hình phạt nhưng cũng không khấm khá được bao nhiêu.
Bất luận là thế nào, cuộc sống sau này sẽ là ngày dài bất hạnh của cô.
Trời vừa chập sáng, Hạ Ngưng Âm liền rời giường rửa mặt, sau đó viết thư từ chức, chuẩn bị tới công ty trước giờ làm nửa tiếng, đem phong thư đặt lên bàn Lan Khả, viết mảnh giấy nhỏ để lại lời nhắn giúp cô gửi nó cho trưởng phòng, sau đó nhanh chân rời khỏi công ty, cô sợ gặp phải đồng nghiệp, những lời chướng tai đó cô nghe không vô.
Một ngày quanh quẩn trong căn hộ của Tư Khảm Hàn, trời vừa nhá nhem tối, Hạ Ngưng Âm lười nhác rời giường, không mở đèn, lững thững xuống phòng khách rót cốc nước.
Nước vừa vào khoang miệng, liền có tiếng mở cửa, trái tim Hạ Ngưng Âm bất thình lình đập liên hồi, đôi mày thanh tú nhíu lại, cảm giác có chỗ không đúng, sao Tư Khảm Hàn về sớm thế?
Chưa kịp suy nghĩ, Hạ Ngưng Âm hấp tấp chạy vào phòng bếp, vểnh tai nghe hành động của Tư Khảm Hàn.
Tiếng bước chân của Tư Khảm Hàn ngày càng gần, Hạ Ngưng Âm thận trọng nuốt ngụm nước, nhịp tim đập với tần số ngày một nhanh, cố gắng áp chế hơi thở, dẫu biết là sẽ khó tránh đụng phải anh, nhưng vì sợ nên cô không dám lên tiếng, nhất thời làm con rùa rụt đầu trốn tránh anh.
Tư Khảm Hàn tiện tay thảy chiếc cặp lên bàn, quắc mắt về phía phòng Hạ Ngưng Âm, mi tâm hơi chau, cửa phòng khép hờ vậy là cô đang ở nhà.
Từ ghế salon đứng lên, thẳng thừng đẩy cửa phòng cô, đôi ưng mâu đảo quanh không gian tối om phát hiện bên trong không có ai, nhướng mày tuấn, ánh mắt liếc nhanh vào phòng tắm, trái tim có chút thất vọng, vẫn là không có ai.
Ra khỏi phòng, tay cầm khóa cửa ngưng lại, tầm mắt sáng quắc hướng vào phòng bếp, ngay tức khắc khóe miệng nhếch lên nụ cười ma mị, bật công tắt đèn chân hướng tới chỗ có bóng người.
Tiếng bước chân ngày một rõ rệt, Hạ Ngưng Âm nhắm chặt mắt, nuốt nước miếng, lồng ngực cô đập thình thịch, biết mình hết đường lui rồi.
Tư Khảm Hàn đi tới cửa bếp liền dừng lại, không có đi vào, thân hình cao lớn tựa vào vách tường, chỉ cách Hạ Ngưng Âm một gang tay, bắt đầu giở giọng châm chọc: "Con mèo nhỏ chơi vui lắm sao?"
Hiện tại, trái tim Hạ Ngưng Âm như sắp rớt ra ngoài, nghe được âm thanh của anh, tâm trạng của cô trở nên căng thẳng hơn, trầm mặc trong giây lát, Hạ Ngưng Âm lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi tới chỗ anh.
Trong lúc chờ đợi, Tư Khảm Hàn đùa nghịch điện thoại, vừa nhìn thấy Hạ Ngưng Âm liền cười , "Chịu ra rồi à? Tôi còn tưởng cô núp luôn trong đó."
Hạ Ngưng Âm cúi đầu, lồng bàn tay ướt đẫm mồ hôi đan vào nhau, vẫn tư thế im lặng không nói tiếng nào.
Hai mắt Tư Khảm Hàn dán vào màn hình điện thoại nhưng thật ra cái nhìn luôn tập trung vào cô gái bên cạnh, quan sát từng sắc mặt động tĩnh của cô.
Cất điện thoại vào túi, Tư Khảm Hàn đi ra phòng khách, quay lại thấy bỏ cô một khúc xa liền ra lệnh: "Tới đây."
Hạ Ngưng Âm nghe lời làm theo, ngồi đồi diện Tư Khảm Hàn.
"Lên phòng thay trang phục theo tôi dự yến tiệc, tiện thể đeo bộ trang sức này lên." Tư Khảm Hàn ngồi vắt chéo chân, ngữ điệu trước sau lạnh lùng, nhướng mày chờ phản ứng của cô.
Quả nhiên không như mong đợi có chút thất vọng.
Hạ Ngưng Âm chỉ lặng thinh không dám phực ý anh.
Sắc mặt Tư Khảm Hàn xám ngoe, lên tiếng thúc giục: "Động tác nhanh lên một chút, bữa tiệc sắp bắt đầu, tôi không muốn vì cô mà trễ hẹn."
Hạ Ngưng Âm chán ghét đi tới những chỗ đó, vốn muốn cự tuyệt, tuy nhiên, cô không có quyền từ chối, chỉ đành theo yêu cầu của anh, đi lên lầu thay quần áo.
Tư Khảm Hàn lơ đãng dõi theo Hạ Ngưng Âm, thấy dấu hôn trên người cô đã nhạt dần, làn da hơi ửng hồng chắc do bị chà xác mạnh.
Anh phải thừa nhận thẩm mỹ của Lam Nguy không chê vào đâu được, chiếc đầm màu xanh dương kiểu như thiết kế chỉ dành cho cô làm bật lên từng tất da tất thịt trắng nõn, từng đường cong mỹ miều.
Hoa tai màu bạc làm sáng sủa khuôn mặt tinh sảo, mái tóc dài xỏa ngang lưng trông rất khả ái.
Cô mang đến đối phương cảm giác thuần túy có phần bí ẩn.
Có điều bản thân anh tự hỏi rằng, bản thân cô có thật sự mang lại cảm giác đó không? Hay chỉ toàn là giả dối?
Tư Khảm Hàn nheo tròng mắt, đánh giá cô từ trên xuống, thật lâu mới đứng lên "Đi thôi."
Bị người khác nhìn chằm chằm khiến cô hơi mất tự nhiên, cho đến khi Tư Khảm Hàn lên tiếng Hạ Ngưng Âm mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân đuổi theo anh.
Hạ Ngưng Âm lăm lia mình qua kính chiếu hậu, những món trang sức sáng lóng lánh làm cô thêm phiền não, ước chừng vài phút sau, Hạ Ngưng Âm nhẹ nhàng nói: "Tư Khảm Hàn, mấy món này đắt tiền lắm, tôi không thể nhận."
Biểu cảm của Tư Khảm Hàn như nghe được câu chuyện cười, quay đầu ngó cô, môi mỏng hơi cong, thanh âm khàn khàn: "Tôi đâu nói là cho cô, chỉ cho cô mượn đeo, chớ tự nhận là của mình, cô không xứng để với giá trị của nó đâu."
Hạ Ngưng Âm há hốc miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vô thức cúi đầu, cô không thể trách Tư Khảm Hàn độc mồm độc miệng, do cô tự mình đa tình ráng chịu vậy.
Đến nơi, Hạ Ngưng Âm đáp ứng yêu cầu của Tư Khảm Hàn, khoác tay anh một cách máy móc.
Phát giác thân thể bên cạnh cứng ngắc, tay chân luống cuống không biết đặt đâu cho phải, gương mặt cương nghị lập tức tối đen, đáy lòng bùng lên ngọn lửa vô cớ: "Cô là cọc gỗ sao? Làm người phụ nữ của tôi thiệt thòi lắm hả?"
"Tôi . . . . ." Hạ Ngưng Âm lắp bắp trả lời, hiện tại cô và Tư Khảm hàn khó một lần giải đáp hết, nên cô không biết làm sao cho phải, đến lúc đó nếu có người hỏi quan hệ của bọn họ, cô nên nói như thế nào?
"Hả?" Hạ Ngưng Âm giương mắt vô tội nhìn Tư Khảm Hàn, làm anh hơi mềm lòng.
"Tôi hơi hồi hộp tí, hiếm khi mới đi tới mấy chỗ này nên. . . . ." Nói nửa bỏ nửa, Hạ Ngưng Âm thận trọng quan sát sắc mặt Tư Khảm Hàn, thấy anh vẫn ôn hòa mới nói tiếp: "Tôi, không may người ta hỏi tôi là gì, thì nên trả lời thế nào?"
Nha đầu này có cái đầu cực kì nhạy bén hỏi rất đúng câu, Tư Khảm Hàn âm thầm suy nghĩ, đôi ưng mâu hơi chớp không đáp còn hỏi ngược lại: "Cô nói thử xem?"
"Tôi không biết." Hạ Ngưng Âm thẳng thắng lắc đầu.
Hai người trò chuyện đến gần cửa vào, Tư Khảm Hàn cũng không muốn trêu chọ cô, nhàn nhạt nói: "Cứ nói là trợ lý."
Tư Khảm Hàn dễ dàng bỏ qua cho cô vậy sao, Hạ Ngưng Âm mở to hai mắt hơi bất ngờ, trịnh trọng gật đầu "Ừ, biết."
Bọn họ tới không trễ cũng không sớm, vừa đúng giờ cử hành, người ở bên trong dần đông đúc, có thể nói đã đến đông đủ.
Bọn họ vừa đi vào liền trở thành trung tâm của bao ánh mắt, Hạ Ngưng Âm vốn là có chút lo lắng, nay bị nhiều người nhìn càng lúng túng hơn, Tư Khảm Hàn nhạy cảm trước thái độ của Hạ Ngưng Âm, môi mỏng vẽ lên đường cong tuyệt mỹ dành cho cô.
Hạ Ngưng Âm ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp đôi mắt biết cười từ anh, tâm tình không khỏi dấy sự thấp thỏm lạ thường, xem ra Tư Khảm Hàn cũng không hận thấu xương như cô tưởng tượng, ý thức được điều này, cái miệng nhỏ đáp trả anh bằng nụ cười ngọt ngào.
Tư Khảm Hàn muốn tăng thêm hiệu ứng đám đông, gương mặt cương nghị áp vào tai cô, phà hơi thở nóng rực ngay chiếc cổ trắng nõn, mái tóc dài của Hạ Ngưng Âm che tầm nhìn của mọi người, khi tựa vào cô đôi mắt nhu tình trở nên nồng đậm sát khí.
Tư Khảm Hàn bày ra bộ dạng nguy hiểm thâm sâu : "ha ha, phối hợp rất tốt, diễn không tệ a, bằng không, với điệu bộ cứng ngắc khi nãy chỉ làm Tư Khảm Hàn tôi thêm mất mặt! Cứ như tôi ép buộc cô đến đây, đã không thích thì đừng đi! Không ai lôi kéo cô cả, chớ có bày bộ mặt khó coi như thế?"
Hạ Ngưng Âm đứng lặng người, thân thể hơi run run, không kìm lòng quay đầu nhìn Tư Khảm Hàn đã thấy mặt anh cách xa cô, tuy nhiên vẫn thần sắc dịu dàng mang ý cười dụ dỗ, phát ra âm thanh đủ để hai người nghe: "Có giỏi thì diễn lại lần nữa tôi xem, không phải vừa rồi cô diễn rất tốt sao? Tôi thích cảm giác đó, tôi không mong người khác lầm tưởng tôi đang ép buộc phụ nữ."
Hạ Ngưng Âm cười chua chát, nuốt mọi đau thương vào lòng, đôi mắt nhìn xuống thềm đá không nói thêm tiếng nào, bỏ qua mọi lời xoi mói của người ta.
Lời nói sắc bén như đập vào thần trí Hạ Ngưng Âm, khiến cô lập tức tỉnh táo. Đúng vậy a, anh không có ép buộc cô nha, là cô tự nguyện mặc lễ phục, tự nguyện cùng lên xe theo anh tới chỗ này, nhưng cô có quyền lựa chọn sao? Coi như khi nãy cô chần chừ, anh cũng kím lời nhục nhã cô thôi, phải khiến cô mất mặt đây mới là mục đích của anh.
Ha ha, tất cả chỉ là trò đùa? Thái độ của Tư Khảm Hàn chuyển biến nhanh đến mức cô cảm giác được sủng ái nhưng lại rất lo sợ, ngay từ đầu cô không hiểu gì về anh cả, còn muốn mượn cơ hội lần này cũng anh giải thích rõ ràng, hóa ra là cô dụng tâm không đúng chỗ.
Sao cô có thể dễ dàng bị lừa như vậy bằng vẻ bề ngoài đã mang hết tâm tư giao cho người ta? Tư Khảm Hàn nói không sai, đúng là cô tự mình đa tình.