Tiểu Đoàn Đoàn dẩu môi, con ngươi đảo vòng vòng, lay lay ống tay áo Mộ Dung Triệt: "Diệu nhi không có lười biếng, Diệu nhi không sai biệt lắm sắp thuộc Tam Tự kinh rồi."
Hai mắt Mộ Dung Triệt sáng lên, hơn một tuổi đã thuộc Tam Tự kinh, xem ra Diệu nhi thật đúng là thông minh, còn đã gặp qua là không quên được, vì vậy hắn liếc mắt một cái nhìn Đức tần một bên giả bộ đà điểu, khóe miệng nâng lên một nụ cười, khảo sát nói: “Vậy Diệu nhi đọc một lần cho phụ hoàng nghe được không?"
"Được!" Đoàn Đoàn rất vui mừng gật đầu, sau đó bắt đầu nãi thanh nãi khí đọc thuộc lòng.
Liễu Vi Dung bị cái nhìn kia của Mộ Dung Triệt làm sợ đến mồ hôi chảy ròng ròng, cái rắm thúi Đoàn Đoàn này, làm sao khi trước mặt phụ hoàng hắn không biết che giấu vậy?
Không phải nàng bảo hắn biểu hiện bình thường một chút sao?
Như thế rất tốt rồi, lời nói dối của nàng bị vạch trần rồi.
Chờ Đoàn Đoàn đọc thuộc lòng xong, Mộ Dung Triệt khen ngợi hắn một phen, còn cố ý hỏi Đoàn Đoàn có hiểu Tam Tự kinh nói gì hay không, Đoàn Đoàn liền đem giải thích đơn giản sáng tỏ Liễu Vi Dung đã dạy nói ra.
Dĩ nhiên trong đó còn có chuyện xưa, nói hết sức sinh động.
Mặc dù chỉ là giải thích một phần Tam Tự kinh, nhưng Mộ Dung Triệt nghe được tia sáng trong mắt kỳ dị liên tiếp.
Lần này đầu Liễu Vi Dung cúi xuống thấp hơn.
"Những thứ này là ai dạy con?" Mộ Dung Triệt liếc nhìn Liễu Vi Dung, sờ sờ tóc Đoàn Đoàn nhẹ giọng hỏi.
"Là mẫu thân dạy, phụ hoàng, mẫu thân dạy có đúng hay không?" Đoàn Đoàn uốn lên khóe mắt, cặp mắt sáng lóng lánh nhìn Mộ Dung Triệt, nãi thanh nãi khí hỏi.
"Rất tốt!" Mộ Dung Triệt khen một câu, bí ẩn nhìn nàng một cái.
Đoàn Đoàn vui mừng, vùi ở trong ngực Mộ Dung Triệt lộn xộn.
Tiểu phản đồ này.
Liễu Vi Dung âm thầm kêu rên một tiếng, đều đem ruột gan của mình bán đứng.
Mộ Dung Triệt lại nói chuyện cùng Đoàn Đoàn, sau đó cho Trần mama mang theo Đoàn Đoàn còn có chút hưng phấn đi xuống ngủ.
Vẫy lui Hạnh Nhi cùng Bạch Liên.
Mộ Dung Triệt kéo Liễu Vi Dung giả bộ đà điểu qua, trầm giọng nói: "Đức tần, nàng cũng không muốn nói gì cùng trẫm hay sao?"
Liễu Vi Dung xuyên tạc ý tứ của hắn, trên mặt lộ ra một tia thấp thỏm, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng nói là giải thích Tam Tự kinh sao? Đây đều là thần thiếp hiểu, không biết có đúng hay không, coi như kể chuyện xưa cho Đoàn Đoàn nghe."
"Chỉ là Hoàng thượng yên tâm, về sau thần thiếp tuyệt sẽ không làm như vậy, tránh cho dạy bậy Đoàn Đoàn......" Nói xong, nàng như đưa đám cúi thấp đầu, mệt mỏi nói.
Mộ Dung Triệt giật mình, đúng vậy, ban đầu Đức tần đến chữ cũng không biết, vẫn là hắn bảoTrần mama dạy.
Chỉ là giải thích của Đức tần đối với Tam Tự kinh đơn giản mà dễ hiểu, còn có chút hàm ẩn thâm ý.
Cùng đại nho giáo dạy hoàn toàn không phải một cấp độ.
Không có tối tăm khó hiểu như đại nho giáo dạy.
Rất thích hợp cho đứa bé nhỏ như Đoàn Đoàn học vỡ lòng.
"Không cần lo lắng, giải thích của nàng rất tốt, có lẽ từ góc độ khác tới giải thích sẽ tốt hơn." Mộ Dung Triệt đối với giải thích Tam Tự kinh của Đoàn Đoàn nhìn thấu một con đường khác.
Có lẽ có thể đem điều này mở rộng đi xuống.
"Nàng viết ra giải thích Tam Tự kinh cùng chuyện xưa, trẫm có chỗ dùng." Nghĩ đến liền làm, Mộ Dung Triệt rất dứt khoát mở miệng.
Liễu Vi Dung ngước mắt, có chút kinh ngạc nhìn Mộ Dung Triệt.
"Hoàng thượng...... Này, không tốt đâu, thần thiếp chỉ hiểu sơ sơ một chút mà thôi."
Khéo miệng Mộ Dung Triệt nâng lên, chẳng lẽ khen một câu: "Trẫm cảm thấy lý giải của nàng đối với Tam Tự kinh so với đại nho giáo dạy còn đơn giản dễ hiểu hơn!"
Liễu Vi Dung xấu hổ, đây chính là sự khác biệt giữa cổ văn cùng văn hiện đại rồi.
Một tối tăm khó hiểu, một đơn giản mà sáng tỏ.
"Nếu thần thiếp lý giải sai lầm thì sao?" Liễu Vi Dung thật tò mò hỏi một câu.
Mộ Dung Triệt nhíu mày: "Trẫm sẽ xem."
Liễu Vi Dung không thể làm gì khác hơn là buồn bực đồng ý, nhưng mà nghĩ đến Đoàn Đoàn cũng muốn bắt chước, liền vứt đi cái buồn bực này.
"Chuyện ngày hôm nay, nàng không cần cho người ta tra xét, trong lòng trẫm có tính toán!" Mộ Dung Triệt nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn hôm nay, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo, đồng thời cũng thêm một phần áy náy với Đức tần.
Liễu Vi Dung gật đầu, trong lòng hiểu rõ.
Xem ra đoán chừng chính là mấy vị phía trên kia, không biết người nào động thủ.
Đối với việc Đức tần thuận theo, Mộ Dung Triệt rất hài lòng.
Nghĩ đến Diệu nhi thông minh khéo léo cùng An nhi yếu đuối, cảm thấy vẫn là Đức tần sanh thật tốt, thân thể khỏe mạnh lại thông minh.
Càng muốn cho Đức tần sinh nhiều mấy đứa.
Sau lưng nàng không có người nào dựa vào, chính là phụ thân của nàng, cũng chỉ là quan viên ngũ phẩm, Liễu gia cũng không phải là thế gia đại tộc, cộng thêm Đức tần là hắn một tay làm cho người ta ra ngoài, bối cảnh như vậy đối với vị hoàng đế này mà nói là không còn gì tốt hơn.
Hắn là một đế vương có ham muốn khống chế rất mạnh, Hoàng hậu bất tri bất giác là có thể bỏ thuốc hắn, cùng chuyện tình dược lần đó ở Vị Ương cung của Huệ phi, càng làm lòng hắn sinh cảnh giác.
Cùng với lần đó tổ chức lại hậu cung, cũng không ít tai mắt của phi tần, tra ra nơi đó không ít nhân vật hại người, càng làm cho hắn, Đế Vương này cảm thấy an nguy sinh mệnh của mình bị uy hiếp.
Lúc này đây, hai lần đều là dược vật thúc tình, ngộ nhỡ lần sau chính là độc dược?
Hắn, vị Hoàng đế này còn có mệnh ở đây không?
Vì vậy, Mộ Dung Triệt càng thêm kiêng kỵ không muốn lâm hạnh những nữ nhân này.
Hôm nay lại xảy ra chuyện con mèo nổi điên tập kích Hoàng hậu, sau lưng thậm chí có bóng dáng Phương Chỉ Doanh, xem ra An nhi sinh ra, cho Phương gia không ít khuyến khích.
Chỉ còn nơi Đức tần là sạch sẽ, nàng một mực dưới mí mắt của hắn, làm cái gì hắn cũng biết rất rõ ràng, trong cung càng không những thứ đồ ngổn ngang kia hại người.
Liễu Vi Dung không biết trong lòng Mộ Dung Triệt cong cong thẳng thẳng, lúc này nàng lại bị Mộ Dung Triệt đè xuống giường tạo người.
Suy nghĩ một chút Đoàn Đoàn cũng đã hơn một tuổi, tác dụng của Linh tuyền biểu hiện ra ngoài, biết đi biết chạy, mồm miệng nói chuyện rõ ràng, trừ đối với Mộ Dung Triệt không có gì giấu giếm bên ngoài, thời điểm ở trước mặt Thái hậu thích giả trư ăn cọp giấu giếm tiến độ học tập của mình, giả bộ đáng yêu.
Thấy Mộ Dung Triệt nghĩ như vậy lại muốn một đứa bé, nàng cảm thấy lại sinh một đứa cũng không có gì, ngày mai bảo Trần mama đổi dược thiện, dược thiện bổ dưỡng chân chính.
Phượng Nghi cung
Nến thượng thiêu đốt nến đỏ, Hoàng hậu ngồi ở một bên vuốt ve bụng, một bên nhỏ giọng hỏi Tôn mama: "Tôn mama, ngươi nói Hoàng thượng có thể tra được hay không?"
Tôn mama khẽ mỉm cười, "Nương nương yên tâm, người của chúng ta kết thúc rất sạch sẽ, chỉ để lại một chút dấu vết chỉ hướng Phương quý phi. Nghe nói Hoàng thượng đi Quan Sư cung một chuyến, xem ra Hoàng thượng là hoài nghi Quý Phi rồi."
"Vậy thì tốt! Lúc này rốt cuộc Bổn cung có thể an tâm an thai rồi!" Hoàng hậu cũng cười.
Nàng từ thời điểm thái y chẩn mạch ra mang thai tối hôm qua liền bày cục, cho dù nàng đã hao tổn phần lớn tai mắt đi, dù sao nàng vẫn là hoàng hậu đúng không?
Cho nên rất dễ dàng an bài một tuồng kịch buổi sáng.
Lúc thỉnh an, nàng nhận thấy được kiêng kỵ cùng ý lạnh của Phương quý phi.
Con kia mèo là thật nổi cơn điên.
Chỉ là nàng sớm có chuẩn bị, căn bản không đả thương được nàng.
Hôm nay chuyện của Phương gia lại trên một khoản, nàng biết Thái hậu sống không đến hai năm nữa, đến lúc đó Thái hậu ngã xuống, Phương gia, hừ!
Đáy mắt Hoàng hậu xẹt qua ánh sáng lạnh,
Đáng tiếc duy nhất chính là Đức tần không có việc gì.
Đức tần này thật đúng là tảng đá, gõ thế nào đều vô dụng, nếu không phải là Hoàng thượng cho người coi chừng Nhu Phúc cung, nàng đã sớm trừng trị nàng, còn có thể làm cho nàng ngột ngạt.
Còn một tháng nữa chính là lễ trảo chu của Nhị hoàng tử......
Hoàng hậu rũ mắt, đáy mắt chợt lóe ánh sáng.