Lạc Tuyết tan học đi về thấy một cặp đôi trên đường đang lôi kéo, hình như đang cãi nhau chuyện gì đó.
Người phụ nữ khá tức giận, hốc mắt đỏ lên hơi thở dồn dập dường như đã chịu đả kích gì vậy.
Còn người đàn ông thì muốn bỏ đi nhưng bị người phụ nữ giữ không cho đi, sắc mặt khó coi cũng không nể cô gái kia là nữ mà hất mạng tay.
Đây còn không phải chị quản lý và gả người yêu lăng nhăng của chị ta sao?
Có lẽ chị ta đã tự mình tìm hiểu ra được nguyên nhân rồi.
"Anh nói đi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy hả!"
"Cô còn trách tôi, quen nhau hơn 2 năm bản chất cô là gì tôi đều biết rõ, thích đồ đắt tiền tham lam, còn không phải muốn tiền của tôi à! Nếu như cô đã phát hiện rồi thì cũng chấm dứt luôn đi, chia tay đừng có đứng ở đây để người khác vây xem mất mặt lắm!"
"Anh đứng lại, anh đứng lại đó cho tôi! Khi không anh cắm sừng tôi rồi muốn chia tay tôi sao, mơ đi, nếu có chia tay tôi cũng phải là người nói câu đó, đồ đàn ông lăng nhăng!"
"Tùy cô, bây giờ chúng ta chấm dứt rồi!"
Nói xong người đàn ông quay người bỏ đi, không thèm do dự một chút nào, để lại người phụ nữa đứng trên lề đường che mặt khóc huhu, người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta.
Nghỉ hè, học sinh được nghỉ có người ôn tập để chuẩn bị sau khi học lại, có người đi du lịch.
Không biết ai là người đề ra chủ ý trước, mọi người hẹn nhau đi biển, trong nhóm người tham gia gồm có Lạc Tuyết, Thất Thất, Trịnh Thần, Diệp Linh và cô bạn Tiểu Thất.
Rõ ràng chốt lúc đi là 5 người, nhưng khi xuất phát lại có 7 người, một là bạn trai của Diệp Linh, là một học trưởng lớp 12 cùng trường, hai là thầy giáo kiêm cậu của Trịnh Thần, Trịnh Lục Vũ.
"H...!ha...hai người là quan hệ cậu cháu thật à?!!" Thất Thất lắp bắp lên tiếng hỏi.
Lạc Tuyết:"Chứ em không thấy họ của họ giống nhau à?"
"Em mới vào học trường này không lâu mà~~"
Lúc này Diệp Linh cũng lên tiếng.
"Xin lỗi mỗi người nha, lúc sắp đi một ngày anh ấy bảo chỉ ở nhà một mình nên mình sót mới cho anh ấy theo, đã không báo trước"
"Không sao, dù gì cũng chỉ là đi chơi, thêm hay bớt thì cũng vậy thôi"
Quả thật bạn trai của Diệp Linh cũng giống như tên vậy.
Trạch Vũ, nghe giống một thẳng nam hay còn gọi là goodboy, con người đơn giản hoạt bát thân thiện, đối xử với bạn gái là chân thành tuyệt đối.
Tuy vụng về trong chuyện tình cảm nhưng lại có chút đáng yêu, hai người quen được nhau cũng nhờ vào sự mặt dày theo đuổi của Trạch Vũ mới có được như bây giờ.
Còn về phần Trịnh Lục Vũ, thật sự là đang vui chơi nhưng lại có một giáo viên bên cạnh, giống như vẫn luôn bị giám sát.
Nhưng mà cũng thật là giám sát, người ta đi theo với lý dô "tôi được sự nhờ vã của bố mẹ Trịnh Thần đến giám sát cậu ta".
Mọi người đặt phòng ở một khách sạn gần biển, tiếng gió biển và sự nóng bức từ mặt trời tỏa ra, lại có chút hương mặn đặc trưng của biển quanh mũi.
Đây mới thật là không khí của tự do.
Sau khi ăn chơi đủ rồi, đêm đến tất cả đều ngủ say, Lạc Tuyết lại ra ngoài ngắm biển đêm.
Ban đêm gió biển thổi rất mạnh tóc liên tục bay không thể giữ gọn lại được, lúc này có tiếng chân bước trên cát đi tới.
"Tôi ngồi được không?"
"Thầy cứ ngồi tự nhiên chỗ này em cũng không mua bản quyền sở hữu"
Trịnh Lục Vũ:"..."
Đã trôi qua lâu như vậy, nhưng cô gái này vẫn luôn nói chuyện mang theo một chút ngứa đòn với hắn như vậy.
Rốt cuộc hắn đã làm gì khiến người ta ghét mình chứ, hai lần cứu cô cũng chỉ đổi lại sự thờ ơ chả có một tiếng cảm ơn nào từ cô.
"Sao thầy biết em ở đây"
"Đoán"
"Xem ra thầy cũng rất giỏi ăn may, vậy thầy thử đoán xem, khi nào em sẽ chết đi?"
Lạc Tuyết quay lại nhìn hắn gương mặt không biểu tình.
"Sống chết của em sao tôi biết được?"
"Em tưởng thầy rõ hơn ai hết chứ, không phải những lúc em gặp nguy thầy đều đến cứu nguy kịp thời hay sao, kể cả khi ở trên sân thượng em không có ý định tự sát nhưng thầy vẫn xuất hiện và ngăn cản em"
"Chỉ là trùng hợp, với lại chức trách của tôi là bảo vệ học sinh của mình"
"Phải không?" Lạc Tuyết dường như vẫn không tin những lời này, người đàn ông không hề có trong ký ức đột nhiên xuất hiện, luôn có mặt khi cô có khả năng gặp nguy hiểm đều đến cứu kịp thời, chắc chắn không phải người bình thường..
Danh Sách Chương: