• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

【Muốn chúng tôi chứng minh trong sạch bằng một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt trước mặt mọi người ở đây hay không?】

***

Kiểm tra so sánh DNA của thi thể cần một tuần lễ mới cho ra kết quả, dù cho tăng tốc cũng cần gần ba ngày. Mà khi pháp y nói thời gian tử vong phỏng đoán của khối thi hài hư thối nghiêm trọng này ước chừng là ba bốn năm trước, thì Bùi Ôn Du liền không dám yêu cầu kết quả nhanh nữa.

Anh sợ hãi, sợ hãi thi thể bị kẹt trong cống thoát nước trong ba năm này, thật sự là…… Huệ Vũ.

Không, sẽ không đâu…… Huệ Vũ sẽ trở lại.

Anh không ngừng, lặp đi lặp lại mà nhấn mạnh trong lòng.

Phát hiện thi thể hoài nghi là Tiết Huệ Vũ lại xôn xao huyên náo trên hotsearch, Hạ Lan Chi đương nhiên cũng nhìn thấy tin tức liên quan. Bà ta hỏi thăm cảnh sát mình quen biết, Bùi Ôn Du đích xác ủy thác bọn họ tiến hành kiểm tra cùng so sánh DNA của thi thể, nói cách khác, chuyện Tiết Huệ Vũ còn sống này quả nhiên là Bùi Ôn Du nói hưu nói vượn lừa gạt Tiết Khánh Vũ vì để tranh đoạt gia sản.

Hiện giờ chắc chắn Tiết Huệ Vũ đã chết, mà Tiết Khánh Vũ tuy đã tỉnh lại nhưng hoàn toàn mắc bệnh đãng trí.

Bệnh đãng trí người già không thể thay đổi, Tiết Khánh Vũ đã si ngốc ngơ ngác không còn tư cách đảm nhiệm chức vị Chủ tịch tập đoàn Tiết Thị nữa, sau khi thành công khiến cho Tiết Hoành Tuấn thành người nắm giữ cổ phần lớn nhất của tập đoàn Tiết Thị và đại diện Tiết Khánh Vũ chủ trì đại hội cổ đông lâm thời, Hạ Lan Chi liền để cho con trai tích cực chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp đại hội cổ đông, cùng với tập đoàn Tiết Thị có một bộ phận cán bộ kỳ cựu là người dưới trướng của mẹ ruột Tiết Huệ Vũ, bọn họ cần cách chức hội đồng thành viên của Tiết Huệ Vũ trên đại hội cổ đông, tiến hành thay đổi đăng ký, hoàn toàn cắt đứt khả năng Bùi Ôn Du cùng Bùi Dục Kỳ có thể thừa kế trong tương lai.

Thậm chí không chỉ là cách chức Tiết Huệ Vũ, còn phải cách chức Tổng Giám đốc công ty con của Bùi Ôn Du! Vì thế, bà ta đang không ngừng ở sau lưng lôi kéo và mua chuộc các cổ đông lớn nhỏ, tính toán giải quyết dứt khoát trên đại hội cổ đông lâm thời này!

“Tiền tổng, Bùi Ôn Du này dù sao cũng là người nhà họ Bùi, ai biết sau này hắn có khiến tập đoàn Tiết Thị mà mọi người cực khổ kinh doanh, bỏ ra nhiều năm cố gắng cùng tâm huyết trở thành viên đá lót đường cho tập đoàn Bùi Thị hay không…… Thừa cơ hội sáp nhập hợp nhất tập đoàn Tiết Thị rồi một ngụm nuốt trọn! Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất thôi……”

“Hạ tổng, Huệ Vũ đã chết ba năm rưỡi…… Cũng không thể để một người đã qua đời một mực chiếm vị trí hội đồng thành viên chứ. Vốn nhiệm kỳ đã đến hạn, hội đồng thành viên nên tự cách chức. Khánh Vũ bởi vì vẫn luôn nhớ nhung con gái nên chậm chạp không đành lòng, chẳng lẽ mọi người cũng muốn hồ đồ theo sao? Mà Bùi Ôn Du biết rõ Huệ Vũ đã chết, lại chậm chạp không đăng ký chứng tử, ngài nói xem…… Rốt cuộc hắn có ý đồ gì chứ…… ”

“Huệ Vũ có một đứa con trai, nhưng dẫu sao cũng khác họ…… Hoành Tuấn là người thừa kế thích hợp nhất……”

“Khoảng thời gian trước, quả thật Hoành Tuấn đã làm nhiều chuyện khiến mọi người thất vọng, cũng khiến hình tượng của công ty và quyền lợi của các vị cổ đông bị tổn hại, nó đã biết sai rồi. Hiện giờ, Khánh Vũ ngã bệnh, nếu không dìu dắt Hoành Tuấn, công ty sẽ bị chia năm xẻ bảy lần nữa, sẽ khiến công ty đối thủ dậu đổ bìm leo……”

“Nếu ông không ủng hộ Hoành Tuấn, sau này Hoành Tuấn thượng vị, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có khúc mắc……”

Đi thuyết phục phần lớn cổ đông, trong lòng Hạ Lan Chi ăn chắc phần thắng. Mà những cổ đông phe đối lập cũng không phải thật sự toàn tâm toàn ý ủng hộ Tiết Hoành Tuấn, chỉ là ai nấy đều suy xét đến tiền đồ trong tương lai của mình.

Tiết Khánh Vũ quả thật chỉ có một người con trai, tuy rằng biết Tiết Hoành Tuấn là phú nhị đại tầm thường không gì nổi trội, không có tiền đồ không có óc kinh doanh, nhưng tập đoàn Tiết Thị là xí nghiệp gia tộc, hiện giờ cổ phần của Tiết Hoành Tuấn lớn nhất, không phải hắn kế thừa tập đoàn Tiết Thị thì có thể là người nào nữa…… Nếu không ủng hộ hắn, không chừng sau này hắn trở thành chủ tịch hội động quản trị thì toàn bộ bọn họ sẽ phải cuốn gói đi hết!

Mà một bộ phận khác lại là người của Phó Chủ tịch Lưu. Vừa thấy Chủ tịch Tiết ngã xuống, mà Tiết Hoành Tuấn là một đồ ngu không não, Hạ Lan Chi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, lợi dụng Tiết Hoành Tuấn vứt hòn đá ngáng đường Bùi Ôn Du này ra khỏi tập đoàn Tiết Thị, tương lai cũng có thể nhẹ nhàng đạp Tiết Hoành Tuấn tật xấu đầy rẫy xuống —— Đây gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.

Cho nên giờ phút này, bọn họ cũng ủng hộ Tiết Hoành Tuấn lên chức.

“Chào buổi sáng các vị cổ đông. Sau khi chủ tịch Tiết biết được mình bị bệnh tăng nhãn áp và Alzheimer, từng tìm đến tôi và luật sư để tiến hành công chứng, nói nếu ông ấy ngã bệnh nặng, chúng tôi ắt phải làm tính toán xấu nhất, nhanh chóng chọn ra Chủ tịch hội đồng quản trị mới tận chức tận trách. Mà ông ấy cũng lo lắng có người sẽ thừa dịp này chiếm đoạt tập đoàn, cho nên kêu tôi thông báo cho các vị tổ chức đại hội cổ đông lâm thời, đồng thời chuyển hết toàn bộ cổ phần cho giám đốc Tiết Hoành Tuấn.”

Trong thời gian nhậm chức, chuyển nhượng cổ phần hàng năm không được vượt qua 25% tổng số cổ phần công ty mà ông nắm giữ. Mà sau khi có được phần cổ phần của Tiết Khánh Vũ, Tiết Hoành Tuấn cũng đã là cổ đông lớn nhất của tập đoàn. Mà nếu Tiết Khánh Vũ mất, Tiết Hoành Tuấn có thể đạt được toàn bộ cổ phần căn cứ theo di chúc, danh xứng với thực mà cầm quyền tập đoàn Tiết Thị.


“Hiện tại, tôi tuyên bố đại hội cổ đông lâm thời lần thứ ba năm 2021 của Công ty Hữu hạn Tập đoàn Tiết Thị chính thức bắt đầu, cho mời cổ đông lớn nhất Tiết Hoành Tuấn tiến hành chủ trì.”

Tiết Hoành Tuấn mặc vest thẳng thớm, chải một mái đầu thật cẩn thận tỉ mỉ, mang theo giấy phát ngôn mà thư ký biết cho hắn lên đài nói: “Căn cứ theo thông cáo trước đó, cuộc họp cổ đông lần này cần xem xét ba hạng mục, theo thứ tự đó là cách chức hội đồng thành viên của Tiết Huệ Vũ, bầu cử những hội đồng thành viên không độc lập cùng bộ phận nhân viên giám sát, đề nghị tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị lâm thời. Hiện tại, bởi vì truyền ra tin tức chủ tịch Tiết bệnh tình nguy kịch, giá cổ phiếu của tập đoàn Tiết Thị nhiều lần rớt xuống, tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị lâm thời tuyển chọn chủ tịch nhiệm kỳ mới là chuyện rất cấp bách.”

“Về nội dung cách chức hội đồng thành viên của Tiết Huệ Vũ.” Tiết Hoành Tuấn ho han một tiếng, đọc bản thảo mà rằng, “Căn cứ theo điều lệ của công ty, những tình huống đặc thù như hội đồng thành viên mất tích, tử vong, đánh mất năng lực hành vi vân vân, công ty có thể căn cứ theo điều lệ của công ty cách chức hội đồng thành viên. Ba năm rưỡi trước, chị và anh rể gặp phải tai nạn ô tô mà mất tích, vốn phải nên cách chức hội đồng thành viên. Hai năm trước, nhiệm kỳ ba năm của chị ấy đã hết, cũng nên tự động giải trừ chức vụ. Nhưng bố ôm một tia hy vọng có lẽ chị sẽ trở về, vẫn để cho chị giữ chức hội đồng thành viên của tập đoàn Tiết Thị như cũ. Điều này vi phạm điều lệ công ty, cũng làm cho người ngoài nhìn vào cười chê nhiều năm. Cho nên, tôi ở đây hy vọng sửa đúng sự sai lầm này.”

Sau khi bãi miễn chức vụ của Tiết Huệ Vũ, mục đích kế tiếp của Tiết Hoành Tuấn chính là phân chia di sản của Tiết Huệ Vũ, để cho tỷ lệ cổ phần Bùi Ôn Du cùng Bùi Dục Kỳ được chia giảm xuống thật ít. Như vậy, tỷ lệ cổ phần Bùi Ôn Du có thể có được cũng rất ít, hơn nữa anh cũng không có chức vụ hội đồng thành viên, liền không thể can thiệp vào tuyển cử của hội đồng quản trị.

“Nếu các vị cổ đông có bất kỳ dị nghị hoặc câu hỏi nào với nội dung trên, xin hãy nói thoải mái.”

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều cảm thấy vốn đã nên bãi nhiệm Tiết Huệ Vũ rồi…… Nào có ai để người chết giữ mãi chức hội đồng thành viên đâu……

Thấy không có ai lên tiếng, Tiết Hoành Tuấn lập tức nói: “Nếu đã không có người nào dị nghị hay đặt câu hỏi, vậy bây giờ tiến hành bỏ phiếu biểu quyết nội dung thứ nhất ——”

“Tôi có dị nghị!” Cửa lớn của phòng họp “Binh” một tiếng mở ra, liền nhìn thấy Bùi Ôn Du mặc vest thẳng thớm sải bước tiến vào.

Sự xuất hiện đột ngột này cứ như mang một luồng khí thế hoàn mỹ tự nhiên, Tiết Hoành Tuấn nháy mắt bị dọa đứng hình, ánh mắt vô thức ngó sang mẹ hắn Hạ Lan Chi cầu xin giúp đỡ.

Hạ Lan Chi nhìn thấy Bùi Ôn Du khí thế mạnh mẽ thế thì sắc mặt biến đổi, cao giọng khiển trách nói: “Bùi Ôn Du, đây là đại hội cổ đông của tập đoàn Tiết Thị, người có mặt tham gia đều là nhóm cổ đông của tập đoàn Tiết Thị, không phải tập đoàn Bùi Thị của cậu! Cậu đừng hòng càn quấy đảo lộn đại hội cổ đông của chúng tôi!”

Tất cả cổ phần đều ghi dưới tên Tiết Huệ Vũ, trước khi chưa chính thức kế thừa, Bùi Ôn Du đương nhiên không phải cổ đông của tập đoàn Tiết Thị.

“Bảo vệ! Còn không mau mời Bùi tổng không có liên quan này ra ngoài!”

Sắc mặt của mấy bảo vệ canh cửa khẽ thay đổi, run rẩy nói: “Chủ tịch…… Tiết…… Tiết……”

Bởi vì sự xuất hiện của Bùi Ôn Du mà trong phòng họp nghị luận ầm ĩ, đến nỗi mà tất cả mọi người đều không nghe rõ lời của các nhân viên bảo vệ, mãi đến khi nhìn thấy Chu Khải Hoa đẩy chủ tịch Tiết đang ngồi trên xe lăn xuất hiện, toàn bộ phòng họp đang nhốn nháo nháy mắt yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

“Chủ…… Chủ tịch……” Sắc mặt Trần Quốc Văn biến đổi, hoảng loạn tiến lên trước, “Ngài, ngài…… Sao lại đến đây……”

Tiết Khánh Vũ hất tay ông ta ra, ánh mắt trào phúng nói, “Nếu tôi không đến, tài sản và cổ phần của tôi không biết sắp rơi vào tay kẻ nào rồi!”

Tiết Khánh Vũ chỉ vào Trần Quốc Văn, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, thấy một đám người giả làm đà điểu sôi nổi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi đích thật là muốn chuyển cổ phần, nhưng tôi chưa từng muốn chuyển tài sản cùng cổ phần của mình cho Tiết Hoành Tuấn! Trần Quốc Văn thừa dịp khi mắt tôi mơ hồ nhìn không rõ ràng, ngụy tạo hồ sơ để tôi ký tên cùng ấn dấu tay xuống, đây là hành vi phạm tội! Hiện tại cảnh sát đã nhận điện thoại báo án đến điều tra, đại hội cổ đông lâm thời lần này kết thúc ở đây!”

Trông thấy sau lưng chủ tịch Tiết thật sự có hai cảnh sát đi theo, Trần Quốc Văn chỉ cảm thấy sau lưng như có kim đâm, hoang mang rối loạn muốn chỉ định Hạ Lan Chi mới là chủ mưu, liền thấy Hạ Lan Chi dẫn đầu lên tiếng nói: “Khánh Vũ, thật sự là ông tự mình chuyển cho Hoành Tuấn mà…… Ông bị bệnh Alzheimer, cho nên có thể những lời đã nói những chuyện đã làm đều quên hết…… Lúc ấy ông sợ mình sắp không xong rồi, nên mới làm ra quyết định này, sao có thể quên không còn một mảnh thế……”

Vẻ mặt Hạ Lan Chi chân thành tha thiết nói, cứ như chồng mình thật sự đã quên mất rồi vậy.

“Nếu không cho Hoành Tuấn, vậy còn có thể cho ai? Chẳng lẽ bởi vì tỉnh lại nghe những lời từ một phía của Bùi Ôn Du, liền cảm thấy mình nên đưa cổ phần cho hắn sao? Khánh Vũ, ông nghĩ kỹ lại một chút xem…… Hoành Tuấn là con ông…… Bùi Ôn Du là khác họ!”


Vừa nghe Hạ Lan Chi nói như vậy, Trần Quốc Văn nghĩ đến chủ tịch Tiết đã được bệnh viện chẩn đoán là Alzheimer nghiêm trọng, lúc này cũng sửa lời mà nói: “Chủ tịch Tiết, thật sự là ngài kêu tôi chuyển cho Hoành Tuấn.”

Tiết Khánh Vũ sắp tức đến bật cười: “Tôi chuyển cho Tiết Huệ Vũ con gái tôi! Đều là các người, hại Huệ Vũ……!”

Tiết Khánh Vũ tức đến mức bắt đầu ho khan.

“Huệ Vũ sớm đã chết rồi!” Vẻ mặt Hạ Lan Chi đầy đau khổ nói, “Khánh Vũ, ông còn không thừa nhận ông mắc bệnh Alzheimer sao…… Huệ Vũ đã mất nhiều năm như thế rồi, trong khoảng thời gian ông ở trong bệnh viện lại nhận lầm người khác là Huệ Vũ, còn cho rằng Huệ Vũ chỉ mới ở tuổi tiểu học, nói muốn dẫn nó đi học đến công viên giải trí…… Dù cho ông có nhớ nhung Huệ Vũ đến thế nào đi nữa, cũng không thể cho rằng Huệ Vũ còn sống được……”

“Các vị, mọi người nghe xem, Khánh Vũ muốn để lại cổ phần cho con gái đã qua đời, đây không phải là đặc trưng của Alzheimer sao? Chẳng lẽ công ty phải cho một người đã qua đời thừa kế ư?”

“Hơn nữa theo tôi biết, Bùi Ôn Du kết hôn với Tiết Huệ Vũ theo hợp đồng, từ lúc bắt đầu hắn đã không yêu Tiết Huệ Vũ, là nhắm vào tập đoàn chúng ta! Loại người này, chúng ta có thể yên tâm giao tập đoàn cho hắn sao!”

“Hoành Tuấn thân là con trai duy nhất của Khánh Vũ, vốn chính là người thừa kế của tập đoàn, chúng tôi có cần ngụy tạo hồ sơ không?”

Từng tiếng chất vấn vang vọng bên tai mọi người, nhóm cổ đông hai mặt nhìn nhau. Bởi vì đúng như lời Hạ Lan Chi nói, bản thân Tiết Hoành Tuấn chính là người thừa kế duy nhất, căn bản không cần phải phạm tội giả tạo hồ sơ…… Chỉ có có thể là chủ tịch Tiết mắc Alzheimer, mới cảm thấy con gái không chết……

“Cho nên các anh cảnh sát, các anh tuyệt đối không thể tin vào lời nói từ một phía của một vài người nào đó, nhất định phải điều tra ra chân tướng cho rõ ràng! Bệnh viện cũng có chứng minh, Khánh Vũ đích xác bị bệnh Alzheimer, thường xuyên quên mình đã làm chuyện gì, không thể để chúng tôi cõng tội danh không có chứng cứ này, khiến chuyện bịa đặt hủy hoại thanh danh của con tôi!”

Hạ Lan Chi vạn phần chắc chắn Tiết Khánh Vũ không có bất kỳ chứng cớ nào, càng biết ông hoàn toàn không thể chữa khỏi, cho nên một mực chắc chắn ông đã Alzheimer si ngốc dễ quên, lại khắc họa Bùi Ôn Du thành người đàn ông tâm cơ vì tập đoàn mới kết hôn cùng Tiết Huệ Vũ!

Thấy Hạ Lan Chi nhắc tới cái từ Alzheimer này lặp đi lặp lại nhiều lần, nói hai ba câu liền miêu tả mình thành một kẻ bệnh Alzheimer cả tin vu cáo, dễ quên, nghĩ đến lúc mình ngơ ngơ ngác ngác nằm trên giường bệnh nghe bà ta nói những lời này, Tiết Khánh Vũ biết rõ bộ mặt thật của bà thì bệnh cao huyết tăng lên, vứt toàn bộ hồ sơ trong tay vào trên mặt bà.

“Đây là báo cáo xuất viện của bệnh viện, bà xem thử tôi có phải bệnh Alzheimer không!”

“Báo cáo xuất viện……?” Hạ Lan Chi cho rằng Tiết Khánh Vũ xuất hiện tại đại hội cổ đông là hồi quang phản chiếu mới có thời khắc tỉnh táo ngắn ngủi, hiện tại ông ta nhất định là nỏ mạnh hết đà, thân thể suy yếu hết sức, cho nên tính toán chọc cho Tiết Khánh Vũ tức giận đến ngã bệnh cao huyết áp lần nữa, tốt nhất là tức giận đến đi đời nhà ma, ai ngờ, hồ sơ lạnh băng ném vào trên mặt bà ta, bà ta kích động nhặt lên, thế mà thấy phía trên đó thật sự là…… Báo cáo xuất viện của Tiết Khánh Vũ!

CT não bình thường, MRI vùng ngực bình thường…… CT vùng mắt bình thường……

“Không thể nào…… Không thể nào……” Hạ Lan Chi kích động cầm lấy báo cáo nói, “Đây là báo cáo giả! Đây chắc chắn là báo cáo giả! Báo cáo trong tay tôi mới là báo cáo bệnh viện viết! Bệnh Alzheimer căn bản không thể hồi phục, sao có thể hoàn toàn bình thường được!”

“Mấy anh cảnh sát, Bùi Ôn Du vì lợi dụng Tiết Khánh Vũ mà bịa ra lời nói dối vụng về như thế! Tiết Khánh Vũ được bệnh viện thông báo bệnh tình nguy kịch, vốn nến ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong bệnh viện, hiện giờ lại bị một vài người nào đó lợi dụng xuất hiện ở chỗ này! Quả thật là không màng đến sức khỏe của Khánh Vũ! Đây là giết người!”

Ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng cứ như như Hạ Lan Chi là tên hề đang nhảy nhót, Tiết Khánh Vũ đau lòng trầm giọng nói: “Tôi vốn không muốn tin, nhưng bây giờ phản ứng của bà đã xác nhận lời Ôn Du nói. Bà căn bản không hy vọng tôi khôi phục sức khỏe, phải nói là, bà khẳng định báo cáo là giả như vậy, có phải bởi vì cho tới nay, trong thuốc nhỏ mắt của tôi…… Là bà hạ độc…… Thuốc của tôi cũng là bà động tay động chân…… Thậm chí, khi tôi hôn mê, bà còn muốn gỡ máy thở của tôi ra……”

Toàn thân Hạ Lan Chi chấn kinh, cứ như chột dạ, đột nhiên cất cao giọng nói: “Tiết Khánh Vũ, tôi đã nói rồi đừng tin Bùi Ôn Du! Những lời hắn nói đều là giả! Không có chứng cứ, đây là vu cáo!”

“Bùi Ôn Du đã cho tôi xem video, cũng nghe thấy những lời bà mong tôi chết…… Muốn tôi mở ra cho bà nghe ngay tại chỗ bà mới chịu thừa nhận sao?”


Thấy Hạ Lan Chi lại vẫn tìm mọi cách chống chế, Tiết Khánh Vũ nản lòng thoái chí: “Tôi cứ luôn cảm thấy kỳ quái, rõ ràng dựa theo dặn dò của bác sĩ, vẫn luôn dùng thuốc theo quy định, nhưng cố tình chứng mau quên lại ngày càng nghiêm trọng, đôi mắt cũng kỳ quái ngày càng mơ hồ…… Còn nữa, vào ngày xảy ra chuyện, rõ ràng thuốc nhỏ mắt trước khi ngủ tôi đặt ở bên giường thế nhưng lại ở trên bàn, lúc tôi đi lấy thuốc nhỏ mắt cảm giác bị vướng một cái vấp té……”

“Cho nên ban nãy, nhân lúc bà họp đại hội cổ đông ở đây không có ở nhà, cảnh sát đến nhà tìm chứng cứ, hơn nữa tìm được một bình thuốc nhỏ mắt rỗng và một cuộn dây thép trong đất trong bồn hoa của bà…… Đây chính là nguyên nhân vì sao chúng tôi đến trễ.”

Sắc mặt Hạ Lan Chi thay đổi. Bà ta hoán đổi thuốc giảm huyết áp của Tiết Khánh Vũ, còn len lén đổi thuốc nhỏ mắt thành thuốc nhỏ mắt k1ch thích tố, tuy rằng tạm thời thuyên giảm cơn đau khô rát của mắt, nhưng lại có thể làm mắt tăng nhãn áp, khiến chứng tăng nhãn áp của Tiết Khánh Vũ càng ngày càng nghiêm trọng.

Vốn định sau khi Tiết Khánh Vũ được đưa đến bệnh viện sẽ lập tức xử lý sạch sẽ, không ngờ ngày xảy ra chuyện Bùi Ôn Du lại trùng hợp đi đến, còn kêu cảnh sát phong tỏa trong nhà tiến hành tìm chứng cứ. Trong lúc ba chân bốn cẳng, Hạ Lan Chi chỉ có thể len lén giấu thuốc nhỏ mắt và dây thép trong bồn hoa.

Sau này cảm thấy hiện giờ phân loại rác quá nghiêm ngặt, đến đâu cũng là camera giám sát, Hạ Lan Chi mới tiếp tục giấu trong bồn hoa không vứt đi. Nghĩ tới đợi sau khi toàn bộ chuyện này hoàn toàn kết thúc, lại xử lý thỏa đáng sau. Không ngờ thế mà lại bị người khác phát hiện!

“Hạ Lan Chi, bà có nghi ngờ dính líu đến vụ án giết người, mời đi theo chúng tôi một chuyến.”

Hóa ra, cảnh sát xuất hiện ở trong này, không phải vì bọn họ có nghi ngờ dính líu đến chuyện ngụy tạo hồ sơ, mà phát hiện chứng cứ mưu sát của bà ta.

Một vị cảnh sát đi lên trước dùng còng tay trói đôi tay của Hạ Lan Chi lại muốn áp giải bà ta đi, một vị cảnh sát khác thì đi về phía Tiết Hoành Tuấn.

“Tiết Hoành Tuấn, cũng mời anh đi với chúng tôi một chuyến.”

Hạ Lan Chi hoàn hồn lại từ trong kinh ngạc, lập tức ngã quỳ trên đất, hướng về phía Tiết Khánh Vũ cầu xin: “Khánh Vũ! Hoành Tuấn không biết chuyện chúng tôi làm, nó thật sự cho rằng là ông chủ động để lại tài sản và cổ phần cho nó…… Nó là con trai duy nhất của ông! Ông thật sự muốn giao tập đoàn cho một tên khác họ, cũng không cho con trai chúng ta sao!”

Tiết Khánh Vũ trầm mặc quay ngoắt đầu đi, Hạ Lan Chi phát điên giận giữ, cuồng loạn hét lớn: “Tiết Khánh Vũ, ông thật nhẫn tâm! Tiết Hoành Tuấn dẫu sao cũng là con trai ông! Thế mà ông muốn giao toàn bộ cổ phần cho Tiết Huệ Vũ! Nó đã chết rồi! Đã sớm chết rồi! Con trai của chúng ta thế mà lại không bằng một người chết sao!”

“Câm miệng” Tiết Khánh Vũ tức giận trách mắng, nhưng Hạ Lan Chi lộ bộ mặt thật đã sớm mất đi trái tim bình thường.

Bà ta nhìn bốn phía, bộ mặt vặn vẹo nói: “Các vị cổ đông, các vị hội đồng thành viên, nếu không phải đầu óc người này có vấn đề muốn để lại tập đoàn cho một người chết, tôi sẽ bí quá hoá liều làm ra loại chuyện này sao! Ông ta thật sự bị Alzheimer! Tập đoàn Tiết Thị sắp xong đời rồi! Sớm hay muộn gì cũng bị tập đoàn Bùi Thị thu mua sáp nhập! Các vị cam tâm không! Các vị cam tâm không?”

“Các vị, dứt bỏ lợi ích cá nhân mà nghĩ thử xem, Hoành Tuấn hoàn toàn không biết rõ chuyện tôi làm, chỉ cần các vị đại cổ đông ủng hộ anh, chọn chủ tịch mới lại lần nữa, nó hoàn toàn có thể đuổi Tiết Khánh Vũ xuống! Bùi Ôn Du bụng dạ khó lường kết hôn bằng hợp đồng với Tiết Huệ Vũ, tập đoàn Tiết Thị của chúng ta không thể rơi vào tay người ngoài!”

Lời này của Hạ Lan Chi nghe thì như điên khùng, nhưng đích thật khiến các vị cổ đông bắt đầu dao động, nghi ngờ Tiết Khánh Vũ có phải thật sự bị Alzheimer hay không, Bùi Ôn Du có phải thật sự kết hôn với Tiết Huệ Vũ bằng hợp đồng muốn nuốt lấy tập đoàn Tiết Thị hay không.

Bọn họ không nhất định phải ủng hộ Tiết Hoành Tuấn làm chủ tịch mới, nhưng, có cần tiếp tục để Tiết Khánh Vũ làm chủ tịch nữa hay không cần phải nghĩ lại.

Tập đoàn Tiết Thị không bình yên như ngoài mặt, sau khi Tiết Huệ Vũ chết, rất nhiều người có ý kiến đối với đứa con trai một Tiết Hoành Tuấn này. Nhiều thế lực cuộn trào sóng ngầm, chẳng qua là vì Tiết Khánh Vũ vẫn còn sống mà thôi. Trước đó Hạ Lan Chi tuy lôi kéo một vài cổ đông gió chiều nào theo chiều đó, nịnh hót a dua, nhưng sau khi trái pháp luật loạn kỷ cương, thì còn ai muốn dính dấp quan hệ với Tiết Hoành Tuấn nữa.

Như vậy, một phe của Phó Chủ tịch Lưu giả vờ ủng hộ Tiết Hoành Tuấn, dã tâm liền rục rịch muốn chui ra.

Cho nên lúc Tiết Khánh Vũ nói khoảng thời gian mình nghỉ dưỡng sẽ để cho Bùi Ôn Du thay thế cầm quyền tập đoàn Tiết Thị, không ít người không thể ngồi yên nữa, nháo nhào nhảy ra.

“Chủ tịch Tiết, lúc ngài không thể quản lý công ty vì lý do sức khỏe, hẳn nên để phó chủ tịch thay thế.”

“Bùi Ôn Du đến cả hội đồng thành viên cũng không phải, có tư cách gì mà thay thế chức vụ của ngài! Đây là vi phạm điều lệ của công ty!”

“Chủ tịch Tiết, bệnh tình của ngài khiến người ta hoài nghi mọi quyết định của ngài hoặc mọi chuyện ngài làm có chính xác hay không, thứ cho tôi không thể nào chấp nhận.”

Nếu số lượng nắm giữ cổ phần của nhóm cổ đông đưa ra ý kiến bất đồng lớn hơn cổ phần Tiết Khánh Vũ hiện tại đang nắm giữ, bọn họ liền có thể tiếp tục tổ chức đại hội cổ đông lâm thời, lần nữa bầu chọn ra chủ tịch mới…… Quả thực là thừa dịp Tiết Khánh Vũ nội đấu với vợ con ông ta, ngồi ngư ông đắc lợi mà!


“Các người đang làm cái gì thế?!” Không ngờ tới một đợt sóng chưa lặng đã đến đợt khác, ông đã sớm ý thức được phó chủ tịch tâm tư không trong, giờ phút này phẫn nộ nhìn bốn phía, tuy nhiên đại đa số người thì anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, quan sát sắc mặt lẫn nhau.

Hạ Lan Chi trước khi đi nhìn thấy một màn này thì cười ra tiếng, trong phòng họp vang vọng tiếng cười sởn tóc gáy của bà ta. Tuy nhiên một giây sau, bà ta cười không nổi nữa, nụ cười của bà ta im bặt tắt ngóm, cả khuôn mặt hoảng sợ mà vặn vẹo thành một nhúm.

“Vậy nếu là tôi thì sao?”

Chưa thấy người, đã nghe tiếng trước tiên, mọi người liền thấy Tiết Huệ Vũ đã chết ba năm trước đẩy cửa vào, cười rạng rỡ vẫy tay với bọn họ: “Chào các vị, lâu quá không gặp.”

“Tôi, Tiết Huệ Vũ đến muộn rồi.”

“Đã lâu không đến công ty, suýt chút tìm không thấy phòng họp đó. Cho nên mới thật ngại ghê, đến trễ rồi.”

Tất cả mọi người đều sợ bay màu nhìn qua Tiết Huệ Vũ bình thản ung dung, chỉ thấy cô đi thẳng đến đài chủ trì, cầm lấy micro nói: “Mọi người nghi ngờ bố tôi bị bệnh đãng trí, cho nên chất vấn quyết sách của ông ấy, nhưng rõ ràng tôi vẫn còn sống đây, cho nên bố bị bệnh đãng trí chỗ nào cơ?”

“Hiện tại, tôi có 20% cổ phần của tập đoàn Tiết Thị, cộng thêm 29% của bố, so với tất cả cổ phần của các vị tham gia ở đây cộng lại đều nhiều hơn. Là cổ đông lớn kiêm hội đồng thành viên của tập đoàn Tiết Thị, cũng là người thừa kế hợp pháp của bố, nếu so tư cách, có phải tôi càng có tư cách hơn so với tất cả mọi người ở đây hay không? Có phải không, Phó Chủ tịch?”

“Cô…… Sao cô lại còn sống…… Cô là giả…… Cô là giả…… Cô không phải Tiết Huệ Vũ.” Hạ Lan Chi phản ứng lại thì không dám tin kêu lên chói tai, “Cô là Thẩm Tuyết giả mạo, cô là người Bùi Ôn Du cho phẫu thuật thẩm mỹ để giả mạo!”

“Tôi không phải Tiết Huệ Vũ?” Tiết Huệ Vũ thấp giọng bật cười, “Là muốn nhổ tóc tôi kiểm tra DNA, hay là muốn nói một chút về chuyện ngày xưa…… Hơn nữa cổng gác cả một đường đều cần ấn dấu vân tay, tôi không phải Tiết Huệ Vũ thì sao có thể đi vào đây? Đây chính là phòng họp tầng cao nhất đó! Bà cho rằng hệ thống bảo vệ của tập đoàn Tiết Thị là giả sao?”

“Các vị cổ đông…… Hiện giờ, mọi người lẽ nào còn muốn tin lời nói của người đàn bà điên này ư?”

Tiết Huệ Vũ dùng ánh mắt sắc như dao nhìn xung quanh phòng họp đang im lặng như tờ, mãi đến khi đụng phải một đôi mắt hàm chứa nước mắt.

Những cảm xúc đè nén quá lâu, mũi Tiết Huệ Vũ bỗng chua xót, liều mạng nhịn xuống nước mắt đang đảo quanh trong hốc mắt, mà một giây tiếp theo, cô liền bị Bùi Ôn Du ôm chặt trong lòng.

Lúc Tiết Huệ Vũ xuất hiện trong phòng họp, đầu óc Bùi Ôn Du đã trống rỗng một mảnh. Đợi khi phản ứng lại, thân thể đã phản ứng trước một bước.

Anh ôm lấy vai của Tiết Huệ Vũ, không màng ánh mắt của tất cả mọi người có mặt mà ôm chặt cô vào lòng mình, đôi tay không thể khống chế mà phát run.

“Huệ Vũ……” Đôi môi run rẩy của anh chỉ nghẹn ngào thốt ra hai chữ, nhưng đã thắng hết ngàn chữ vạn chữ.

“Không phải mơ chứ……”

“Không phải mơ, em quay lại rồi.”

Tiết Huệ Vũ hôn một cái vào môi Bùi Ôn Du trước mặt mọi người, nhìn xung quanh nhướng mày cười: “Đúng rồi, ban nãy ai hoài nghi chúng tôi kết hôn hợp đồng? Muốn chúng tôi chứng minh trong sạch bằng một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt trước mặt mọi người ở đây hay không?”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Ôn Du: Anh muốn qwq

Tất cả những kẻ cặn bã đều đã bị trừng trị, được rồi, cuối cùng cũng có thể hướng tới cuộc sống hạnh phúc của gia đình ba người……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK