• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh sáng chiếu lên bệnh viện làng Lá...

Âm thanh cười nói phát ra trong một phòng bệnh đặc biệt, mà bệnh nhân thì là hai nam nhân đẹp trai có mái tóc màu đen nằm ở trên giường bệnh. Mỗi người đều được băng bó một tấm vải trên mắt.

Lần này tụ họp trong phòng có vô cùng nhiều các thiếu niên. Những người thiếu niên, thiếu nữ này đều vô cùng quen biết nhau. Một thiếu niên có mái tóc màu vàng mặc bộ y phục da cam và có vẻ cười vô cùng khoái trá. Hai tay của cậu rang rộng ra hai bên sau đó nắm chặt lại, vẻ mặt vô cùng thích thú nói: “Sasuke, sau khi cậu đi tôi đã học được rất nhiều nhẫn thuật mạnh mẽ. Tôi còn đánh bại được tên người đầy lông của Akatsuki.” Nói đến đây thì bàn tay hắn đưa lên gãi gãi đầu sau đó lên tiếng hỏi: “Mà hắn tên gì ấy nhỉ?”

“Naruto, tên của hắn là Kakuzu” Một thiếu nữ tóc vàng, mắt xanh mặc y phục màu tím có vài phần xinh đẹp mở miệng đáp lại. Trên khuôn mặt nàng xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng.

“Đúng rồi, tên hắn là Kakuzu!” Naruto rất tự hào nắm chặt tay của mình. Ngay sau đó bàn tay của cậu liên tục vỗ vỗ ngực của mình sau đó lên tiếng nói: “Chính tôi đã đánh bại được hắn bằng một phát RasenShuriken. Một loại nhẫn thuật mới mà tôi phát triển được từ Rasengan của Hokage đệ tứ để lại mà tôi đã chiến thắng được tên đầy lông lá ấy.”

Thiếu niên có mái tóc đen đang đeo khắn trắng ở đôi mắt quay sang một bên sau đó lẳng lặng lên tiếng nói: “Nhàm chán!”

“Cái gì!?” Nghe được thiếu niên tóc đen đeo khăn trắng ở mắt đáp với mình như vậy thì Naruto bắt đầu nổi khùng. Hai hàm răng Naruto nghiến răng kèn kẹt, nắm đấm nắm chặt lại với nhau. Vẻ mặt cậu vô cùng tức giận mà quát lớn một tiếng: “Sasuke, cậu nói cái gì vậy hả? Cậu nói dám câu chuyện của tôi nhàm chán hả?” Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó thì Naruto mở miệng cười lớn, hai tay chống eo của mình sau đó nói với vẻ mặt vô cùng tự hào: “Hahaha... Sasuke, có phải cậu đang ghen tị với tôi hay không?”

Một âm thanh phát ra từ miệng của Sasuke: “Ngớ ngẩn!” Dáng vẻ Sasuke giống như không quan tâm gì tới biểu hiện của Naruto. Mặt cậu quay ra phía khác không thèm để ý đến Naruto.

Ngồi bên cạnh đầu giường là một thiếu nữ tóc đỏ đeo kính và có con ngươi màu đỏ. Vẻ mặt hồng hào, bàn tay nắm chặt lại đặt ở trước ngực. Nàng thầm nghĩ trong lòng: “Ôi, Sasuke đẹp trai quá cớ. Yêu quá cơ...”

“Cái gì? Cậu nói cái gì? Cậu nói ai ngu ngốc?” Ngón tay chỉ thẳng về phía Sasuke, vẻ mặt Naruto đã biến thành vô cùng giận giữ, khuôn mặt đỏ lên, hai răng nghiến kèn kẹt: “Đừng tưởng cậu là bệnh nhân mà tôi để yên nhé!”

Hai bàn tay Naruto sắn lên tay áo muốn tiến về phía trước thì bị một thiếu niên có mái tóc màu đen cột đuôi ngựa ra phía sau ôm lấy thân mình. Thiếu niên vội vã nhắc nhở: “Này, đủ rồi Naruto.”

Bốp!

Một cú đấm trời giáng nện thẳng vào đầu của Naruto. Ngay lập tức cậu cảm giác được đầu óc choáng váng. Một cơn đau như búa tả đạnh thẳng vào đầu của mình. Vẻ mặt Naruto trở nên thống khổ, bàn tay của hắn trực tiếp ôm lấy đầu của mình. Khuôn mặt đã chảy ra cả nước mắt, dáng vẻ u oán nhìn về phía thiếu nữ tóc hồng hỏi: “Sakura, tại sao cậu lại đánh mình?”

“Naruto...” Một thiếu nữ có mái tóc màu đen với con ngươi có đồng tử màu trắng nắm lại bàn tay đặt trước mặt, vẻ mặt nàng trở nên quan tâm lo lắng khi thấy được Naruto bị đánh. Ánh mắt của nàng chăm chú quan sát về phía Naruto.

“Im miệng!” Vẻ mặt Sakura trở nên vô cùng tức giận, bàn tay của thiếu nữ liên tục đấm vào trong không khí như muốn dọa nạt Naruto. Thân mình của Naruto ngay lập tức theo phản ứng rụt lại. Nàng mở miệng quát Naruto: “Đây là bệnh viện, có im đi không? Sasuke vốn là bệnh nhận!”

“Vâng!” Naruto lập tức chắp tay, chắp chân đứng nghiêm lệnh như quân nhân.

Cạch!

Bất chợt cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt mở ra. Đám người lập tức bị điều này làm cho kinh ngạc. Tất cả quay ra thì thấy được một đám lão già đi về phía bên trong. Tất cả bọn họ đều mặc áo bào trắng cùng với đội một cái mũ kì quái.

Thiếu nữ Sakura tò mò nhìn về phía họ lên tiếng nói: “Họ là...” Hiển nhiên bất cứ ai ở nơi này đều không biết thân phận những người này rồi.

Lão già lớn tuổi nhất, râu tóc của lão đã bạc phơ so sánh với tuổi của Hokage đệ tam đã mất thì lão già này cũng không nhỏ hơn là bao nhiêu có khi là lớn tuổi hơn. Lão là người cầm đầu của đoàn người. Lão mặc một chiếc áo trắng đen che kín toàn thân từ cổ đến chân. Có lẽ do tuổi tác mà hắn cần đeo kính. Hắn tiến về phía Uchiha Itachi đang ở giường bên cạnh.

Uchiha Itachi mặc dù đã bị bịt mắt nhưng có vẻ như tính cảnh giác vẫn có, hắn cảm nhận được ngay sau đó có người đã tiếp cận hắn. Đôi vai của Uchiha Itachi vơi vểnh lên. Hắn lập tức lên tiếng hỏi: “Các người là...”

Lão già nhìn về phía Uchiha Itachi, ngay sau đó khuôn mặt của lão già xuất hiện một nụ cười. Lão nhẹ nhàng lên tiếng nói: “Lão già này tự giới thiệu về mình một chút...” Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực, khuôn mặt lão già xuất hiện nụ cười giống như mặt trời: “Tên ta là Senju Kawa, đại trưởng lão của gia tộc Senju hiện này và hiện giờ đang giữ chức cố vấn bên cạnh lãnh chúa Hỏa Quốc.”

Nghe được âm thanh của lão già nói như vậy thì tất cả đều kinh ngạc. Bàn tay của Uchiha Sasuke nắm chặt lại. Có lẽ hắn cho rằng đám lão già này có liên quan tới sự kiện diệt tộc của gia tộc Uchiha. Uchiha Itachi bình thản nhẹ nhàng hơi cúi đầu coi như hành lễ: “Xin chào ngài Senju Kawa!”

Mấy lão già đánh giá chút hai anh em của gia tộc Uchiha. Hiển nhiên về mặt thông tin thì mấy lão già này đánh hơi nhanh hơn cả chó. Hiện giờ mới nhận được tin là ngay lập tức đám người này tới nơi này. Hai người này đã hoàn toàn khác xưa. Cả hai đều được cấy ghép đôi mắt nghe nói có thể đạt được Mangekyou Sharingan vĩnh cửu. Điều này chẳng khác nào tại trong tương lại thì làng Lá sẽ xuất hiện hai Uchiha Madara. Tất nhiên mấy lão già phải nắm bắt tốt cơ hội này.

Đám người Naruto hiện giờ mới để ý được theo sau đoàn người còn có hai cô gái một tóc đen, một tóc vàng khá là xinh đẹp. Hai người đều thuộc dạng cực phẩm mỹ nữ so sánh vẻ đẹp ở đây thì hiếm khi có thiếu nữ nào sánh bằng. Cả hai đều ăn mặc một bộ kimono xinh đẹp, mái tóc buộc thành đuôi ngựa, đôi môi đỏ mọng và kiều diệm. Thiếu nữ có mái tóc màu đen thành thục phát ra vẻ đẹp cực kỳ hấp dẫn giống như một quả táo chín mọng. Một người khác thì phát ra hơi thở thanh xuân, tươi mát, nàng có mái tóc màu vàng và có vài phần giống với Tsunade.

Hai cô gái này liên tục quan sát về phía hai người gia tộc Uchiha. Người thiếu nữ tóc đen thì chăm chú quan sát Uchiha Itachi còn người thiếu nữ tóc vàng thì chăm chú quan sát Uchiha Sasuke. Sau khi quan sát hai người này xong thì hai thiếu nữ tỏ vẻ kỳ quái, dường như gương mặt của họ hơi đỏ lên.

Đôi môi nhăn nheo và tái nhợt của lão già xuất hiện nụ cười rạng rỡ, lão già lên tiếng nói: “Quả thật không tệ....” Lão già âm thầm đánh giá Uchiha Itachi sau đó quay sang nhìn về phía Uchiha Sasuke hỏi: “Cậu bé, cậu phải là Uchiha Sasuke đi. Quả không hổ trẻ tuổi tài cao!” Những lời nói cực kỳ đẹp đẽ giống như khen ngợi từ trong miệng lão già phát ra. Hắn đối với hai anh em Uchiha Itachi và Uchiha Sasuke khen ngợi không dứt.

Uchiha Itachi bình tĩnh lên tiếng nói: “Các vị đại nhân, mọi người còn có việc?”

“...” Lão già Senju Kawa lập tức ngẩn ra. Ngay sau đó nụ cười lại một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt của hắn. Nụ cười này giống như ánh mắt trời nhưng lại làm cho người khác có chút giả tạo. Lão già lên tiếng nói: “Uchiha Itachi, cậu là một người thông minh. Chúng ta muốn nói chuyện riêng với cậu.”

Hai hàng lông mày Uchiha Itachi hơi nhăn lại. Hắn nghe được Uchiha Sasuke mở miệng hỏi: “Các ngươi muốn nói chuyện gì với anh tôi?” Thái độ của Uchiha Sasuke khá là gay gắt đối với đám người Senju mới tới này. Phải biết được rằng chính đám người này đã diệt gia tộc Uchiha của hắn.

“Ồ!” Lão già cầm đầu Senju Kawa nhìn về phía Uchiha Sasuke sau đó lão già mỉm cười nói: “Xem ra, cậu đối với đám người chúng ta có thành kiến không nhỏ?” 

“Hừ...” Uchiha Sasuke cắn nhẹ răng sau đó hừ lạnh một tiếng, hắn quay đầu đi không để ý đến đám người Senju Kawa. Senju Kawa chỉ xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt của hắn.

“Được rồi, Sasuke!” Một âm thanh nhắc nhở nhỏ nhẹ từ miệng của Uchiha Itachi phát ra. Nói xong câu này thì Uchiha Itachi quay mặt về phía đám lão già Senju Kawa. Hắn bình tĩnh đáp lại đám lão già này: “Xin các vị thứ lỗi vì tính cách của đứa em nhỏ của tôi!”

“Hahaha...” Lão già Kawa mỉm cười bàn tay nhẹ nhàng phất ra sau đó lên tiếng nói: “Không sao? Tuổi trẻ rất dễ dàng nông nổi. Đây là việc rất bình thường!”

Uchiha Itachi gật nhẹ đầu sau đó lên tiếng tiếp tục nói: “Các vị đại nhân, chúng ta nói chuyện ở nơi này xem ra không hợp. Chúng ta nên rời đi chỗ khác nói chuyện!”

Đầu lão già Senju Kawa lập tức lắc lắc đầu của mình. Ánh mắt của lão già đảo qua đám người Naruto một chút, lão già lẳng lặng lên tiếng nói: “Chúng ta muốn nói chuyện riêng với cậu và Uchiha Sasuke. Vì vậy phiền mấy người bọn họ rời khỏi nơi này!”

“Cái gì!” Nghe được lời này thì lập tức Naruto vô cùng tức giận. Hắn chỉ thẳng về phía lão già mà mở miệng quát tháo: “Lão già mới tới kia, lão là ai mà muốn chúng ta rời đi nơi này hả?”

Đôi mắt của lão già lập tức trở nên lãnh lẽo nhìn về phía Naruto. Ngay sau đó lập tức xuất hiện hai ninja. Cả hai ninja này đều ăn mặc giống như ANBU, họ đeo trên mặt mặt nạ. Ánh mắt họ đều quét về phía đám người Naruto. Một người trong đó lên tiếng nói: “Các vị mời...” Bàn tay hắn trực tiếp đưa ra có ý định trục xuất đám người Naruto.
...

Một người thanh niên cực kỳ đẹp trai bước ra khỏi phòng tắm với cái khăn bông quấn ở hạ thể. Dưới hạ thể của hắn nhô ra một vật làm chiếc khăn phồng lên. Hắn than thở vài tiếng: “Tắm xong thật là thoải mái đây!” Bàn tay đưa lên vươn vài cái. Khóe miệng hắn trong lúc này hơi cong nên, nụ cười của hắn có chút khổ sở nhìn về phía cây d*ơng vật đang cương cứng làm cho chiếc vải bọc lấy hạ thể căng lên. Hắn lắc lắc đầu lên tiếng nói: “Muốn ăn thịt cũng phải đợi đến tối a!”

“Lại có khách!?” Khóe miệng Senju Uchiha hơi cong lên. Hắn đem một bộ kimono màu xanh tối nhanh chóng mặc lên người của mình. Bàn tay hắn nhẹ nhàng đút vào ống tay áo. Khi mà chiếc thắt lưng được cốt một cái thì một bóng người xuất hiện. Người này mặc y phục ninja của ANBU và đeo một chiếc mặt nạ.

Người ninja mới tới lập tức quỳ xuống lên tiếng nói: “Ngài Senju Uchiha, ngài Hokage đệ ngũ mời ngài tới phòng làm việc, có việc gấp!?”

“Việc gấp sao?” Senju Uchiha kéo khóe miệng sau đó gật đầu một cái. Hắn liếc mắt nhìn về phía người ANBU đeo mặt nạ kia lên tiếng nói: “Được rồi, ta đã biết. Ngươi trở về báo với Tsunade, ta lập tức sẽ đến ngay!”

“Vâng!” Người đeo mặt nạ lập tức cúi đầu hành lễ. Ngay sau đó hắn sử dụng thuật thuấn thân nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Lại có chuyện gì sao?” Senju Uchiha tự hỏi mình sau đó lắc lắc đầu thở dài ra một hơi.
...

Bệnh viện làng Lá...

Đám người Naruto bị hai người ninja đeo mặt nạ đuổi ra khỏi phỏng. Hai người đeo mặt nạ lẳng lặng đứng khoanh tay trước căn phòng chắn lại đám người Naruto. Thấy được hai người ninja như vậy thì Naruto vô cùng tức giận mắng: “Cái quái gì vậy? Các người...”

“Được rồi, Naruto!” Người thiếu niên tóc đen cột đuôi ngựa Shikamaru lập tức lên tiếng nhắc nhở đồng thời khuyên giải.

“Naruto, Sai, Sakura, các em ở nơi này à!” Một âm thanh trực tiếp rơi vào tai của đám người ở đây.

Cả đám người Naruto quay ra thì thấy được một người ninja lười biếng tóc trắng ve che một con mắt trái đi trên hành lang bệnh viện. Hiển nhiên hướng đi của hắn đang tiến về phía đám người Naruto. Đám người Naruto lập tức lên tiếng hỏi: “Thầy Kakashi!”

Vẻ mặt của Kakashi lập tức có vẻ hơi u buồn, mí mắt hắn sụp xuống. Hắn lẳng lặng lên tiếng nói: “Naruto, ngài Hokage đệ ngũ muốn gặp em...” Nói xong thì Kakashi nhìn về phía hai người một thiếu niên tóc đen với làn da trắng giống như bạch tạng và một thiếu nữ tóc hồng nói: “Sakura, Sai, hai em có thể đi cùng.”
...

Phòng làm việc Hokage...

Bất chợt một cái động màu đen xuất hiện và xoay tròn trong không khí. Đám người lập tức cảnh giác nhìn về phía cái động màu đen. Một nam nhân mặc một bộ kimono màu xanh đậm bước ra khỏi cái động màu đen. Bàn tay hắn đưa lên gãi gãi đầu của mình. Sau khi rời khỏi cái động màu đen thì cái động màu đen lập tức nhỏ lại và biến mất.

Người thanh niên lập tức lên tiếng nói: “Tsunade, anh nghe nói em có việc quan trọng?”

“Cậu ta là...!?” Một âm thanh vang lên. Senju Uchiha lập tức quay về phía âm thanh phát ra. Đôi mắt Uchiha tò mò nhìn về phía người phát ra âm thanh, hắn không nghĩ tới người phát ra âm thanh lại là một con cóc màu xanh. Nó mặc một bộ quần áo màu cũ, lông mày rậm màu trắng hất chéo sang hai bên. Mái tóc cũng có màu trắng và chỏm như du côn kèm theo một chỏm râu màu trắng nhỏ trên miệng. Con cóc này khả nhỏ nhưng xem ra lớn tuổi nhất. Nó ngồi trên một con vật cũng giống cùng họ nhưng có cái đuôi đang nằm bẹp xuống. Trên lưng nó đeo một cái ghế và con cóc màu xanh già cỗi ngồi chỗm trệ trên đó.

Ngồi phía bên trái của con cóc màu xanh này là một con cóc khá. Con cóc này khá lớn và đang ôm tay ngồi giống như người. Phía dưới bụng của nó giống như quấn băng trắng. Ngoài ra có một con cóc nhỏ màu xanh nằm ở dưới đất bên phải của con cóc già cỗi.

“Một con cóc biết nói!?” Senju Uchiha nhíu mày nhìn về phía hắn. Uchiha lẩm bẩm nói: “Thông linh thú sao?”

Hai tay Senju Tsunade đặt ở trên bàn, nàng liếc mắt nhìn về phía con cóc màu xanh sau đó lẳng lặng đáp lại Senju Uchiha: “Senju Uchiha, cậu đừng vô lễ. Ông ấy là một nhà ẩn sĩ vĩ đại của núi Myouboku, ngài Fukasaku. Lần này ông ấy tới đây vì ông ấy muốn đưa tin tức của Jiraiya cho chúng ta.”

Khóe miệng Senju Uchiha hơi nhếch lên, hắn mở miệng hỏi: “Núi Myouboku, không phải nơi đó là nơi Jiraiya đã từng luyện tập hay sao?”

Đầu Fukasaku nhẹ nhàng gật xuống, hắn phát ra âm thanh khàn khàn giống như người già cả: “Đúng vậy, ta đã từng dạy tên nhóc Jiraiya ở nơi đó.”
...

Đoán người Naruto tiến về phòng làm việc. Hai tay đặt sau ót, lúc này thì tinh thần Naruto có vẻ vô cùng thoải mái. Bất chợt con mắt mở lớn nhìn về phía trước. Vẻ mặt Naruto có vẻ kinh ngạc khi thấy được hai con cóc. Một con cóc màu áo xanh cực lớn có làn da đỏ nâu đang hút một cái tẩu. Một con cóc nhỏ màu cam ngồi ở trên đầu con cóc lớn.

Vẻ mặt Naruto ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “Hả.... Gamakichi và ngài cóc Gamabunta!?”

Con cóc nhỏ màu cam khẽ liếc xuống về phía Naruto, nó lẳng lặng lên tiếng hỏi: “Ngạc nhiên gì hả, Naruto?”

Đôi mắt Naruto chớp chớp vài cái, thiếu niên tò mò hỏi: “Hai người làm gì mà đến sớm như vậy? Có chuyện gì nghiêm trọng à?”

Một chân trước hơi nhấc lên, một châm chạm vào đầu con cóc lớn, con cóc nhỏ màu cam lẳng lặng nói: “Đúng vậy!”

Nó vừa dứt lời thì bị con cóc khổng lồ ở phía dưới lên tiếng cảnh cáo: “Gamakichi, nói ít thôi! Tsunade sẽ nói cho họ biết có chuyện gì?”

Vẻ mặt Sakura có chút tò mò, nàng lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì thể nhỉ?” Bàn tay nắm lại đặt trên ngực của mình.

“Tớ cũng không biết!” Naruto lắc lắc đầu, hai tay đút túi, ánh mắt nhìn về phía Hatake Kakashi, vẻ mặt có chút kỳ quái hỏi: “Chuyện gì vậy, thầy Kakashi!?”

“Đi thôi!” Kakashi chỉ khẽ liếc về phía đám người Naruto sau đó tiếp tục lẳng lẳng tiến tới.
...

Phòng làm việc Hokage...

Hai tay Tsunade nhẹ nhàng chạm vào nhau, hai khủy tay chỗng lên bàn. Ánh mắt quay sang nhìn về phía Senju Uchiha sau đó lên tiếng nói: “Chúng ta sẽ nói chuyện này khi mà Naruto đã đến!”

Cạch!

Tsunade vừa dứt lợi thì cánh cửa gỗ mở ra. Đám người Naruto gồm Hatake Kakashi, Sai, Sakura và Naruto tiến về phía bên trong. Họ vẫn theo lẽ thường chào hỏi đối với Tsunade. Dù sao đây là câu quá quen thuộc khi mà họ tiến vào phòng làm việc của Hokage.

Cóc Fukasaku tò mò đánh giá về phía thiếu niên tóc vàng Naruto, sau khi nhìn một chút thì Fukasaku mới quay về phía Tsunade với vẻ mặt tò mò: “Vậy ra đây là cậu học trò của Jiraiya hả?” Nói xong con cóc tiếp tục nhìn về phía Naruto.

Tay phại nhẹ nhàng nắm lấy mu tay trái, hai khủy tay chống lên bàn, con ngươi xinh đẹp màu nâu khẽ liếc nhìn về phía cóc Fukasaku. Tsunade bình thản lên tiếng nói: “Đúng vậy! Đây là Uzumaki Naruto. Đứa trẻ của định mệnh, tôi cho rằng là như vậy!”

Ánh mắt Naruto trở nên kỳ quái khi nhìn về phía con cóc màu xanh. Hắn lẳng lặng hỏi: “Giờ lại thêm một con cóc cụ hả? Có chuyện quái gì ở đây vậy, bà Tsunade?”

Khẽ vuốt tay, Tsunade nhìn về phía Naruto với ánh mắt cảnh cáo. Nàng lập tức lên tiếng nói: “Naruto, em hãy ăn nói cẩn thận! Đây là một trong những ẩn sĩ vĩ đại của núi Myouboku, ngài Fukasaku. Ông ấy đã lặn lội tới đây chỉ để nói chuyện với em.”

Cóc Fukasaku hơi nghiêng đầu nhìn về phía Naruto, hắn lẳng lặng đáp lại Naruto: “Cậu có thể gọi ta là Ẩn sĩ cóc, nếu cậu muốn... ” Con cóc hơi trầm ngâm một chút sau đó nói với Naruto: “Nếu cậu muốn biết đầy đủ thông tin... Cậu là học trò của thằng nhóc Jiraiya hả?”

Nghe được con cóc già gọi thầy mình là một thằng nhóc thì Naruto có vài phần tức giận. Sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt của hắn. Ngón tay Naruto trực tiếp chỉ về phía con cóc màu xanh rồi nói với giọng điều đầy chất vấn: “Nhóc? Nhóc... Ngươi đang nghĩ cái gì vậy hả lão ẩn sĩ cóc lão toét kia? Có chuyện quái gì với lão cóc già này vậy?”

Hơi nghiêng đầu nhìn về phía Naruto, ánh mắt Tsunade biến thành cảnh cáo: “Ta đã bảo em ăn nói cho cẩn thận cơ mà!”

Thiếu nữ Shizune đang ôm chú lợn hồng Tonton lúc bấy giờ vội vã mở miệng nhắc nhở Naruto: “Ngài Fukasaku là thầy của ngài Jiraiya, chính ông ấy đã dạy nhẫn thuật cho ngài Jiraiya.”

“Haha... Lão cóc láo toét hả?” Trên miệng của con cóc màu xanh lập tức mở lớn. Một tiếng cười sang sảng từ miệng của lão già cóc. Sau khi cười xong thì có vẻ tâm trạng của lão cóc khá hơn nhiều, lão già cóc mở tiếp tục mở miệng đáp lại: “Cậu cũng giống hệt như thầy của mình vậy, nhóc ạ!”

Không chỉ vẻ mặt của Naruto còn có vẻ mặt của Sakura và Sai cũng đều xuất hiện vẻ kinh ngạc. Naruto lập tức mở miệng hỏi: “Được rồi! Ông cóc... vậy ông định nói gì cho tôi biết! Chẳng lẽ ông có tin tức gì của thầy Jiraiya?”

“Ta nên bắt đầu từ đâu nhỉ?” Lão già cóc khe khẽ thở dài. Đôi mắt của lão hơi nhắm lại, khuôn mặt thể hiện sự u buồn. Một lúc sau thì lão mới mở mắt nhìn về phía Naruto mà nói: “Ta nghĩ ta nên nói thẳng ra thì hơn... Jiraiya đã bị giết trong một trận đánh!”

Ánh mắt Naruto mở lớn, vẻ mặt trở nên bàng hoàng: “Hả!?” Ngay cả Sakura cũng xuất hiện vẻ mặt khiếp sợ. Duy chỉ có Sai giữ được bình tĩnh. Sai lập tức ngó quanh giống như đang dò xét xung quanh xem mọi người có biểu hiện như thế nào.

Ngay lập tức thì khuôn măt Naruto biến thành tái nhợt. Miệng của hắn trong lúc này đã biến thành lắp bắp. Từng lời tuân ra khỏi miệng Naruto giống như đang cố gắng dùng hết sức mình khi nói ra: “Ông... ông vừa nói gì vậy hả?”

“Làm... làm sao có thể!?” Senju Uchiha trong lúc này khoanh tay lại. Ánh mắt của hắn mang theo vài phần kinh hãi. Senju Uchiha lẳng lặng lên tiếng nói: “Thực lực Jiraiya vốn là không thấp. Người muốn giết chết hắn e rằng đếm được trên đầu ngón tay đi.” Bàn tay Senju Uchiha đưa lên, hắn lẳng lặng lên tiếng nói: “Thực lực hắn rất mạnh, trừ khi cường giả cấp bậc Kage ra tay nếu không ai cũng không làm khó được hắn. Chuyện... chuyện này rốt cuộc là chuyện gì?”

“Ta rất tiếc!” Lão cóc già Fukasaku thở ra một hơi sau đó liếc nhìn về phía mọi người. Vẻ mặt của hắn đã biểu hiện ra hắn không nói dối. Hắn tiếp tục mở miệng nói: “Nhưng sự thật là như vậy!”

Sau khi thở ra một hơi hì cóc già Fukasaku tiếp tục kể chuyện của mình: “Chúng ta đã đến Vũ Quốc. Jiraiya đã đột nhập vào căn cứ của Akatsuki. Cậu ta đã đụng độ với thủ lĩnh của Akatsuki, Pain. Mục đích của Jiraiya chỉ là thu thập thông tin... Cậu ấy không hệ có ý định muốn chiến đấu với Pain. Chúng ta đã đụng độ với sáu người. Cả sáu người này đều mang theo Rinnegan. Khi nhìn thầy Rinnegan, ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm.”

“Sau khi nói chuyện với Jiraiya, ta mới biết được rằng một trong những kẻ nắm giữ Jiraiya chính là học trò trước đây của Jiraiya. Tên của hắn là Nagato.”

Hít một hơi thật sâu, Senju Uchiha lên tiếng nói: “Lại có người nắm giữ Rinnegan thật sao?” 
Lão già cóc Fukasaku nhẹ nhàng gật đầu xác nhận. Lão già lên tiếng nói: “Đúng vậy, khi được Jiraiya triệu hồi ra. Ta thấy được cả sáu người đều có Rinnegan và chúng ta đã chiến đấu với Pain một trận chiến. Sáu người Pain rất mạnh, mỗi người đều sở hữu một năng lực riêng. Khi mà chúng ta giết chết được ba người Pain thì lập tức có ba người khác xuất hiện. Sau đó cả ba người đã bị chúng ta giết chết sống lại mà không có tổn thương nào cả.”

Đôi mắt Senju Uchiha nheo lại, hắn khe khẽ lẩm bẩm nói: “Sáu người, cả sáu người đều mang theo Rinnegan. Mỗi người có một năng lực đặc biệt riêng.”

Vị cóc Fukasaku tiếp tục kể lể: “Nhưng nhẫn thuật của Pain vượt xa những đối thủ của mà chúng tôi đã từng đối đầu... Khi chúng tôi chiến đấu với chúng, năng lực chúng vượt xa tôi nghĩ. Chúng có thể sử dụng chung tầm mắt với nhau. Tôi không biết được rằng liệu ai đó có thể đánh bại được hắn ta hay không? Cậu ấy đã đoán ra được điều gì đó!”

“Jiraiya đã làm mọi việc có thể làm... Cậu ấy đã định nói cho ta biết ai mới thực sự là Pain... Có lẽ cậu ấy là người duy nhất có thể làm được điều đó...Và khi ta định chạy đi... Cậu ấy...“ Giọng nói Fukasaku đã trở nên ngập ngừng: ”Cậu ấy vốn đã chết lập tức sống lại và để lại dòng mật mã này trên lưng của ta để mang đến cho mọi người”

Bàn tay lão cóc Fukasaku siết lại, hắn lẳng lặng nói: “Trong khi chiến đấu, Pain đã phá hỏng cổ họng của Jiraiya... Trước khi ngã xuống, cậu ta đã để lại một thông điệp.” Hắn trực tiếp kéo áo của mình ra. Trên lưng của hắn viết chằng chịt các ký tự cho mọi người thấy được: “Và nó nằm ở đây!”

Mọi người đều nhìn về phía lưng cón cóc già Fukasaku với ánh mắt tò mò và hiếu kỳ, Shizune ôm chú lợn Tonton, nàng nãy giờ không nhịn được tò mò lên tiếng hỏi: “Một mật mã ư?”

Đem áo mặc vào, Fukasaku nhìn về phía đám người, khóe miệng lão già kéo lên đồng thời nói với giọng cảnh cáo: “Cậu ấy làm vậy để Pain không thể đoán ra được đó là gì! Đây là thứ Jiraiya để lại cho chúng ta.”

Tsunade ủ rũ cúi đầu xuống. Khuôn mặt Tsunade đã biến thành vẻ u buồn. Nàng lập tức nghe được Naruto lên tiếng chất vấn: “Hokage, bà đã phái ông ấy tới đó sao?”

Đầu Tsunade lập tức gật xuống đáp lại: “Đúng vậy!”

“Bà đã nghĩ cái quái gì vậy hả?” Vẻ mặt Naruto lập tức biến thành tức giận. Bàn tay nắm chặt lại, âm thanh phát ra thành lớn giống như xa xả vào mặt Tsunade: “Bà biết rõ tình trạng của ông ấy cơ mà! Tại sao bà lại phái ông ấy đi làm một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy hả?”

Kakashi quay sang nhắc nhở: “Đủ rồi Naruto!” Con mắt nhìn thẳng về phía Naruto mà nói: “Em nên hiểu rõ những gì mà Hokage đệ ngũ đang phải cảm nhận bây giờ!”

Naruto quay ra nhìn về phía Tsunade, tại sâu trong mặt của Tsunade xuất hiện vẻ u buồn, đau khổ và đang tự trách. Hai hàm răng Naruto cắn nhẹ vào nhau, cậu quay lưng lại với Tsunade mà lẩm bẩm: “Khốn kiếp!”

Sakura đối với Naruto có chút lo lắng, bàn tay nắm chặt lại vội vã hướng về phía Naruto hô lên: “Naruto, cậu đi đâu vậy?”

Naruto giống như không nghe thấy được lời gọi của Sakura, hắn vẫn đi thẳng về phía cửa. Khi mà bàn tay nắm lên cánh cửa thì Naruto ngừng lại bước chân, hắn ta lặng lặng nói với giọng giống như trách cứ: “Nếu ông ấy là Hokage đệ ngũ... Ông ấy sẽ không bao giờ để cho bà làm nhiệm vụ ấy... bà Tsunade!”

Hai tay bắt vào nhau, đầu Tsunade hơi cúi xuống. Senju Uchiha lập tức mở miệng nói: “Anh nghĩ được thằng nhóc cần một chút thời gian để ổn định lại tâm tình. Thời gian luôn là một liều thuốc tốt chữa lành mọi vết thương lòng!”

Hatake Kakashi quay về phía Fukasaku mà nói: “Cho tôi xin lỗi ngài Fukasaku... Naruto chỉ cần chút thời gian!”

Đầu Fukasaku gật nhẹ xuống, hắn đáp: “Ta hiểu mà... Về câu chuyện đứa trẻ định mệnh. Ta hoàn toàn chắc chắn rằng thằng nhóc 100% là học trò của Jiraiya. Ta cầu cho nó sẽ đúng là đứa trẻ của định mệnh. Ta không nghĩ là ta có thể chịu đựng được nếu đó không phải là nó.“

Hai ngón tay đưa lên xoa xoa trán của mình, Senju Uchiha lên tiếng nói: “Nếu mà hắn thực sự nắm giữ Rinnegan. Anh nghĩ rằng sáu kẻ kia không phải là người thật.”

“Cái gì!?” Mọi người nghe được những lời này thì lập tức ngạc nhiên nhìn về phía Senju Uchiha.

Bàn tay chìa ra, Senju Uchiha cười khổ lên tiếng nói: “Ý anh nói, sáu người kia chưa hẳn đã là Pain thật sự!”

Tsunade lập tức chống tay, vẻ mặt chăm chú quan sát về phía Senju Uchiha mà hỏi: “Vậy anh biết những gì? Mau nói cho tôi biết?” Khi nói tới lúc này thì Tsunade sực nhớ rằng Senju Uchiha cũng có Rinnegan.

Hai vai Senju Uchiha nhún nhún, hắn lên tiếng nói: “Sáu người, theo anh nghĩ có lẽ họ nắm giữ một phần sức mạnh của Rinnegan...” Thấy được vẻ mặt mờ mịt của mọi người thì Senju Uchiha cười khổ nói: “Ách... cụ thể giải thích là sáu người này có lẽ giống như một loại rối gỗ đặc biệt mà dùng một phương pháp nào đó sử dụng và chúng mang theo một phần sức mạnh của Pain. Anh nghĩ là như vậy?”

“Sáu người! Con số sau?” Senju Uchiha khẽ lẩm bẩm sau đó lên tiếng nói: “Anh nghĩ rắng kẻ đứng đằng sau thao túng sáu người này chính là người nắm giữ Rinnegan. Sáu người kia chẳng qua chỉ giống như rối gỗ bị hắn điều khiển mà thôi!”

Hatake Kakashi tò mò lên tiếng hỏi: “Ý cậu là Pain đã dùng phương thức điều khiển rối giống như phương pháp của các ninja làng Cát điều khiển sáu con rỗi chiến đấu với ngài Jiraiya.”

“Kakashi, đừng ngắt lời tồi!” Senju Uchiha bị ngắt lời thì có chút khó chịu. Hắn lên tiếng tiếp tục nói: “Anh đoán sáu người này có lẽ dùng xác của người chết để tạo nên sáu con rối với sáu loại sức mạnh riêng biệt. Sức mạnh thứ nhất Thiên Đạo nắm giữ lực đẩy và lực hút cực mạnh. Thời gian muốn tiếp tục thi triển sau khi dùng lực đẩy hoặc lực hút là năm giây. Tuy nhiên chiêu thức mạnh nhất của hắn là Địa Bạo Thiên Tinh. Anh không biết hắn có thể tạo ra chiêu này hay không nhưng nó sẽ tạo ra một quả cầu màu đen có lực hút cực mạnh. Nó phả hủy mọi thứ xung quanh.”

“Nhân gian đạo có năng lực đọc trí nhớ người khác. Người khác bị đọc trí nhớ sẽ rút đi mất linh hồn và chết” Senju Uchiha khoanh tay đầu hơi nghiêng một chút, hắn nhìn về phía Fukasaku thấy được vẻ mặt Fukasaku trở nên khiếp sợ thì Senju Uchiha lại tiếp tục nói: “Atula đạo có thể tạo ra sáu cánh tay với nhiều loạt tấn công tầm xa rất mạnh. Ngoài ra khả năng cận chiến của Atula đạo cũng rất mạnh”

“Ngã quỷ đạo có năng lực hấp thu mọi loại nhẫn thuật. Khi tiến hành áp sát đối phương một khi bị ngã quỷ đạo bắt lấy sẽ bị hút cạn chakra. Súc sinh đạo có thể triệu hồi các loại thú chiến đấu. Thú triệu hồi bao gồm bò khổng lồ, gấu trúc khổng lồ, cua khổng lồ, thằn lằn xanh, chim kền kền, rết hai đầu... Trong đó cần chú ý thằn lằn xanh có khả năng ngụy trang cực tốt. Ngoài ra phải cẩn thận với con thú chó ba đầu. Chó ba đầu là bất từ bất diệt khi bị chém thành nhiều mảnh nó sẽ nhân lên. Chỉ có thể phong ấn.”

“Ngoài ra năng lực cuối cùng là Địa Ngục Đạo. Chú ý khi bị địa ngục bắt lại cổ sẽ không thể cử động. Phía sau địa ngục đạo sẽ xuất hiện một mặt diêm vương mà chỉ người bị trúng thuật mới nhìn thấy được. Nên nhớ rằng khi địa ngục đạo hỏi, một khi nói dối sẽ bị giết chết.”

Hai tay rang rộng sang hai bên, Senju Uchiha cười nói: “Nói chung sáu đạo này đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng biệt. Muốn đánh bại chúng cần có chiến thuật hợp lý, Tất nhiên đây là những phỏng đoán của anh về Rinnegan mà thôi!”

Fukasaku kinh ngạc nhìn về phía Senju Uchiha mà hỏi: “Cậu làm sao biết được những điều này?”

Senju Uchiha cười nói: “Xem ra giả thuyết này hoàn toàn trùng khớp với trận đấu mà ông đã trải qua rồi, ngài Fukasaku. Còn những thứ này tôi biết ở đâu là do hồi nhỏ đã tìm được một số tư liệu ở các di tích khi nói về Rinnegan mà thôi.”

Đang ôm chú heo Tonton, Shizune lẳng lặng lên tiếng nói: “Ngài Tsunade, em đang thắc mắc, chúng ta không phải có Uchiha Itachi và Orochimaru hay sao? Cả hai người họ trước đây đã từng tham gia vào Akatsuki. Hẳn họ phải biết rất rõ về Pain mới đúng.” Tất cả đều nhìn về phía Shizune. Hiển nhiên lời nói này đã đánh động tất cả mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK