• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, Kiều Ninh lắc lắc đầu.

Nếu có phản hồi, thì đơn giản điều đó chứng minh anh có tình cảm với Lý Phàm.

But...

Cô, một người phụ nữ, lại có phản ứng khi cô nhìn cơ thể của Lý Phàm, nhưng anh lại không phản ứng, cảm giác thật thần kỳ.

Nói thế nào nhỉ, cô muốn Trần Hạo Hiên có phản ứng sinh lý như người bình thường, nhưng cô lại không muốn anh có phản ứng sinh lý với những người phụ nữ khác.

"Vì thế, vợ à...anh có phần thưởng gì không?" Trần Hạo Hiên nhìn Kiều Ninh với nụ cười xấu xa và nói.

Thì ra đào hố chờ cô ở đây!!

Kiều Ninh kiễng chân lên, vòng tay qua cổ anh, đôi nhẹ nhàng hôn môi anh như chuồn chuồn lướt.

Rõ ràng, Trần Hạo Hiên không hài lòng.

Khoảnh khắc cô rời khỏi môi trường anh, Trần Hạo Hiên một tay vòng qua eo thon thả của Kiều Ninh và ôm cô với nụ hôn sâu hơn.

Kiều Ninh thể cảm nhận rõ ràng ràng buộc về sức nóng như thiêu đốt trên tay Trần Hạo Hiên qua lớp quần áo.

Môi anh từ trước hướng về phía dái tai của cô, cuối cùng cũng rơi cổ, vuốt ve, nhẹ nhàng, nhưng lại rất không phù hợp với dáng vẻ của anh.

Sau một thời gian dài, Trần Hạo Hiên bằng lòng buông tay cô ra.



"Anh rất yêu em."

Nghe điều này, trong lòng cô tràn đầy niềm vui.

Tuy nhiên, với một giọng điệu chỉ trích", cô nói với anh: "Sến súa."

"Sến cũng chỉ dành cho em."

Nghe đến đây, Kiều Ninh nở một nụ cười thật tươi không thể từ chối trên mặt được.

"Và cũng chỉ có thể dành với em trong tương lai thôi. Nếu anh quan tâm đến phụ nữ khác, em sẽ đánh gãy chân anh trong giây tiếp theo đó!"

Sau khi nói xong, Kiều Ninh không quên lườm Trần Hạo Hiên như một lời cảnh báo.

"Được, tuân lệnh vợ."

"Anh đã làm rất tốt trong ngày hôm nay, và cũng phải vậy trong tương lai." Kiều Ninh khen ngợi.

Cô khen ngợi anh vì đối mặt với sự dụ dỗ của Lý Phàm, anh vẫn có thể thờ ơ, không phản ứng.

...

Trần Hạo Hiên và Kiều Mẫn vừa đi ra ngoài và sẽ ăn sáng. Kết quả là họ đã gặp Trần Ánh và Dạ Nhiên.

Chính xác mà nói, Dạ Nhiên đang chạy trước, và Trần Ánh đang đuổi theo sau.

Cô ấy đuổi và Dạ Nhiên chạy càng nhanh.

Tốc độ tuyệt vời, cả hai có thể tham gia chạy cự ly 800 mét nhé!

"Hai người đang chơi đuổi bắt?" Cô nói

Nghe vậy, Trần Ánh dừng lại.

Cô đã từ bỏ việc đuổi theo Dạ Nhiên.

Dạ Nhiên nhờ có Kiều Mẫn cuối cùng đã trốn thoát, ánh mắt biết ơn nhìn về phía Kiều Ninh.



"Anh lớn như vậy, mà vẫn còn ngây thơ như một đứa trẻ như vậy sao?"

"Trẻ trâu!" Trần Ánh vẻ mặt đồng tình, nhàn nhạt gật đầu.

Xô đã thức dậy sớm để chuận bị bữa sáng cho Dạ Nhiên. Cô muốn anh ấy nếm thử, nhưng anh ấy lại không muốn nếm thử.

Đó là lý do tại sao trò chơi đuổi bắt được bắt đầu giữa hai người.

Trần Ánh liếc nhìn Dạ Nhiên, người mà cô không thể đuổi kịp, sau đó lại nhìn Kiều Ninh bên cạnh, rồi dứt khoát bước tới và nắm lấy cánh tay của Kiều Ninh.

"Vì thế..."

"Chị dâu, chị có muốn nếm thử bữa sáng mà em đã làm không?" Trần Ánh nhìn Kiều Ninh với một nụ cười xấu xa và nói.

Dạ Nhiên thoải mái sau khi thấy rằng Trần Ánh đã tìm ra đối tượng mới để "đầu độc".

Kiều Ninh im lặng.

Cô không thể khen tài nấu ăn của Trần Ánh.

Một lần khi Trần Ánh nấu ăn cùng với cô, nhà bếp cũng bị cô ấy làm cho lộn xộn, cảnh đó xứng đáng với hai từ 'thảm họa', nhà bếp gần như bị nổ tung bởi cô ấy.

Tất nhiên...chỉ một chút thôi, nó không thực sự nổ tung.

Nguyên nhân chính là do cháy lửa được dập tắt kịp thời, không bị bùng lên.

Kể từ đó, Kiều Ninh hiểu rằng nếu muốn sống lâu, cô phải giữ cho Trần Ánh không vào bếp.

"Sao có thể thế được. Em đã dày công làm nữa sáng cho Dạ Nhiên mà. Sao chị có thể ăn."

Khi Kiều Ninh nói, cô đã cố gắng hết sức để thoát khỏi vòng tay của Trần Ánh.

Cô còn trẻ, còn tương lai phía trước, cô không muốn bị “đầu độc” để rồi chết trẻ đâu!

Ngay khi Kiều Ninh di chuyển, Trần Ánhbiết rằng Kiều Ninh muốn chạy trốn nên đã giữ chặt cô lại và không cho cô rời đi.

"Không sao, em làm thêm."

Nói xong, Trần Ánh lôi kéo Kiều Ninh chạy về hướng Dạ Nhiên.

Sau khi Dạ Nhiên nhìn thấy Trần Ánh tìm thấy một đối tượng mới để "đầu độc", anh đã được giải thoát.

Anh thả lỏng cảnh giác.

Nhưng khi nhìn thấy Trần Ánh và Kiều Ninh đang đi về phía mình, họ không tiếp tục chạy, thay vào đó, họ mỉm cười.

Dạ Nhiên đã nghĩ sai.

"Đi thôi."

Trần Ánh hai tay. một bên nắm lấy Kiều Ninh bà một bên nắm lấy Dạ Nhiên.

"Đi ăn bữa sáng mà em đã làm."

Nói xong, Trần Ánh kéo hai người họ đi về phía nhà ăn của khách sạn.

Hai người bị bắt đã điên cuồng đề nghị Trần Hạo Hiên đến cứu mình.

Thật tiếc khi anh cũng không thể thoát khỏi tay của Trần Ánhm

"Anh hai, anh cũng đến ăn đi."

"Có thể không ăn được không?" Trên mặt anh như được viết ngàn lời 'từ chối'.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK