Chiếc Cadillac bắt đầu lăn bánh.
Âu Dương Khải Duật nhìn qua Tiêu Tĩnh Lâm bên cạnh, trong lòng bỗng có chút suy tư, lại nghĩ đến viễn cảnh vừa lúc nãy khiến anh có chút không kiềm chế được câu hỏi của chính mình.
- Cô và Dịch Dương quen biết nhau từ trước sao?
Thật ra ngay từ bàn tiệc đêm hôm đó anh vẫn luôn cảm thấy thái độ của Hứa Dịch Dương rất khác thường, cậu ta bình thường luôn rất cẩn trọng, nhất là khi đối diện với phụ nữ lại càng tỏ ra xa cách, khó gần. Nói cậu ta lạnh lùng chi bằng nói cậu ta nhát gái. Vậy mà khi ở bữa tiệc lại có thể chủ động bắt chuyện với một người phụ nữ mà bản thân chỉ vừa mới quen biết? Cho dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy có điều không đúng. Hơn nữa, từ ánh mắt đến hành vi của Hứa Dịch Dương đối với Tiêu Tĩnh Lâm dường như luôn ẩn chứa một điều gì đó rất không rõ ràng. Âu Dương Khải Duật không thể lý giải được cảm giác này của mình nhưng càng như vậy trong lòng anh càng cảm thấy rất bất an.
Trở lại với câu hỏi không đầu không cuối của anh, Tiêu Tĩnh Lâm chỉ liếc anh một cái, dứt khoát đáp:
- Không có!
Có lẽ không ngờ cô lại đưa ra câu trả lời thẳng thắn đến như vậy khiến anh hơi ngạc nhiên, lại thấy dáng vẻ không mấy bận tâm của cô khiến anh càng không nhịn được mà thâm dò:
- Tôi thấy cậu ấy có vẻ rất quan tâm đến cô…
- Vậy sao? Ý anh là anh ta đang thích tôi? - Cô bày ra vẻ mặt buồn cười nhìn anh.
Không hiểu sao khi đối diện với câu hỏi này Âu Dương Khải Duật lại có chút chột dạ, anh chỉ đành hắng giọng:
- Cô nói câu này nghe có vẻ tự tin nhỉ?
- Đương nhiên, tự tin là một trong những yếu tố quan trọng để trở thành một diễn viên đấy! - Nói xong câu này, Tiêu Tĩnh Lâm lại cảm thấy có điều không đúng, bèn đảo mắt nhìn anh.
- Đừng nói với tôi là anh nghi ngờ tôi và anh ta có quan hệ mờ ám gì đấy nhé?
- Vớ vẩn! - Âu Dương Khải Duật dường như bị chọc trúng tim đen, liền lạnh giọng.
Không hiểu sao thấy thái độ của Âu Dương Khải Duật như vậy khiến Tiêu Tĩnh Lâm khá buồn cười, cô dí dỏm nói:
- Anh yên tâm, tôi không có hứng thú với bạn anh đâu, sẽ không đụng vào một sợi tóc của anh ta.
Câu nói ấy khiến La Đại Trị đang lái xe cũng chợt phì cười, buột miệng nói:
- Tiêu tiểu thư, cô thật hài hước!
Tiêu Tĩnh Lâm không nghĩ nhiều bèn đáp lại:
- Vậy sao? Anh đã quá khen!
Dường như nhớ ra được chuyện gì đó, cô liền quay đầu nhìn về phía Âu Dương Khải Duật.
- Đúng rồi, anh tìm tôi có việc gì?
Anh vốn đang chăm chú nhìn cô, cô lại đột nhiên quay đầu, ánh mắt chợt chạm nhau khiến anh nhất thời có chút bối rối, vội liếc nhìn đồng hồ đeo tay, khẽ hắng giọng:
- Cũng sắp đến giờ trưa rồi, chúng ta tìm một quán ăn rồi nói.
Tiêu Tĩnh Lâm cũng không có ý kiến, cô tựa người vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, sau cùng còn không quên dặn một câu:
- Được, khi nào đến nơi thì gọi tôi. - Nói xong liền nhắm mắt đi ngủ. Quả thật không có dáng vẻ gì là đang ở trên xe của người lạ.
Âu Dương Khải Duật vừa nhìn thấy bộ dạng bất cần đời của cô thì có chút buồn cười, không nhịn được mà chăm chú nhìn cô thêm một lát. La Đại Trị nhìn qua gương chiếu hậu, chợt thấy cảnh tượng này trong lòng dường như đã có câu trả lời, chỉ hy vọng ngài thống đốc sẽ biết tự mình suy xét nên làm gì, còn phận làm cấp dưới như anh ta cho dù thế nào cũng không thể xen vào.
Có lẽ ngay cả Âu Dương Khải Duật cũng không hề biết rằng ngay khi nghe được những lời khẳng định của cô trong lòng anh đã có bao nhiêu nhẹ nhõm, thoáng nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái bên cạnh, chính trái tim anh đã vô tình sinh ra một loại xúc cảm đặc biệt dành cho cô, một loại xúc cảm mà bao lâu nay anh chưa từng cảm nhận được.
Tiêu Tĩnh Lâm, đây có lẽ là cái tên sẽ làm thay đổi người đàn ông cố hữu này.
Cũng là trong lúc đó, đầu óc Tiêu Tĩnh Lâm vẫn đang phiêu lãng trên mây, việc duy nhất cô có thể làm hiện tại chính là nhắm mắt lại và giả vờ như đang ngủ.
Thật ra dáng vẻ thoải mái nói chuyện khi nãy không phải do cô cố tình diễn, chỉ là cô và Âu Dương Khải Duật tính đến thời điểm hiện tại cũng không gọi là thân thiết, gặp nhau cũng chẳng được bao nhiêu lần. Nhưng cứ mỗi lần gặp nhau thì đều có chuyện không hay xảy ra. Hơn nữa bản thân Âu Dương Khải Duật cũng đã có vị hôn thê, khi nãy chỉ lo tránh mặt Hứa Dịch Dương mà chạy lên xe anh. Chẳng nhỡ bị một phóng viên nào đó chụp được, cô có trăm cái miệng cũng không thanh minh nổi.
Càng nghĩ Tiêu Tĩnh Lâm càng cảm thấy bản thân đúng là không thấu đáo, thầm nghĩ sau ngày hôm nay nhất định phải tránh xa Âu Dương Khải Duật và Hứa Dịch Dương càng xa càng tốt, tốt nhất là không bao giờ gặp lại. Đương nhiên nghĩ và quyết tâm đó là một chuyện nhưng chính Tiêu Tĩnh Lâm lại không biết được rằng, chỉ vì lần gặp gỡ ngày hôm nay mà cuộc sống của cô sẽ bắt đầu đảo ngược vì người đàn ông tên Âu Dương Khải Duật này.
Chỉ là không ai biết được kết cục sau cùng của nó là gì, là chuỗi ân oán nối liền nhau hay sẽ là sự cứu rỗi cho chính cuộc đời của họ.
Không ai biết được, chỉ có thể đợi thời gian trả lời.
…
- Hừ hừ… Aaaa!!!
Tiếng hét thất thanh vang lên vọng lại giữa căn phòng giam tối tăm mù mịt, thứ ánh sáng duy nhất còn sót lại chỉ có chiếc bóng đèn với ánh sáng mờ đang nằm treo lơ lửng giữa trần nhà. Thân ảnh người đàn ông bị trói chặt trên chiếc ghế gỗ, bộ trường bào quyền quý nay đã bị nhàu đến nhăng nhúm lại, cả người đều chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, từng mảng máu tươi thi nhau nứt nẻ đến đau rát.
Khi tiếng hét từ từ ngưng đọng lại, cánh cửa phòng bất chợt mở ra, người phụ nữ bước vào với gương mặt bình thản, bước chân từ tốn như đang dạo chơi, cô ta chậm rãi tiến lại gần kẻ đang rên rỉ dưới kia. Thấy người đàn ông đang dần chìm vào mê man, người phụ nữ bèn đưa mắt nhìn về phía thuộc hạ, hắn ta hiểu ý ngay lập tức cho người cầm lấy thau nước muối tạt vào mặt tên đàn ông kia.
Nước mặn hắt vào mặt rồi chảy dọc xuống khiến từng mảng vết thương lớn nhỏ bắt đầu sôi lên, cơn đau quằn quại như xâm chiếm lấy người đàn ông khiến ông ta buộc phải bừng tỉnh, ánh mắt lờ đờ với vẻ hốt hoảng dáo dác nhìn xung quanh. Đến khi bắt gặp được một thân ảnh quen thuộc khiến người đàn ông tưởng chừng như sắp với được phao cứu sinh, cảm xúc vừa kích động vừa mừng rỡ như đang lẫn lộn mà vội kêu gào:
- Thi Hàm! Thi Hàm! Mau cứu anh…
Chưa kịp nói xong cổ họng đã truyền đến một cơn đau rát khiến Chung Dĩ Khôn bắt đầu ho lên sặc sụa, cảm giác đau đớn tê dại từ vết thương lan ra làm cho ông ta không ngừng rên rỉ. Từ trước đến nay ông ta chưa từng phải hứng chịu bất kỳ loại cực hình nào huống chi là cảm giác đau thấu tận trời mây như lúc này.
Chung Thi Hàm nhìn ông ta một lượt, rất lâu sau mới chợt lên tiếng:
- Anh trai… - Vẫn là giọng nói dịu dàng, nhu mì nhưng đặt vào trong hoàn cảnh này lại khiến con người ta sinh ra cảm giác xa lạ.
Nhưng Chung Dĩ Khôn vốn không nghĩ được nhiều như vậy, ông ta vội vàng kêu cứu:
- Thi, Thi Hàm, mau cứu anh ra khỏi đây. King, King muốn giết anh, hắn ta muốn qua cầu rút ván, em phải cứu anh… Anh…
Chát!!!
Một tiếng tát tay nghe thật giòn giã đã cắt ngang sự cầu xin đê hèn đó. Chung Dĩ Khôn bần thần nhìn về phía Chung Thi Hàm, bên má ông ta in hằn từng dấu tay đến đỏ ửng, chạm vào vết thương cũ khiến máu như ứa đọng.
- Em…
Chát!!!
Lại thêm một cái bạt tay nhắm thẳng vào mặt phải ông ta, cơn đau như truyền đi rồi bắt đầu tụ lại khiến Chung Dĩ Khôn không nhịn được mà ho ra một ngụm máu tươi.
Chung Thi Hàm nhìn dáng vẻ chật vật của ông ta, cô ta nhếch môi cười khẩy, từ tốn lấy từ trong túi ra một tờ khăn giấy mà lau sạch tay mình. Có trời mới biết cô ta kinh tởm Chung Dĩ Khôn đến mức nào. Đúng vậy, là kinh tởm, kinh tởm đến mức muốn giết chết ông ta ngay lập tức.
Hai cái tát có lẽ đã khiến Chung Dĩ Khôn chịu đau tới mức không thể mở miệng, nhưng dường như đã nhận ra điều gì đó khiến ông ta bất chợt run rẩy nhìn về phía Chung Thi Hàm.
- Anh trai, có đau không? - Chung Thi Hàm vẫn tỏ ra rất ân cần nhưng trong đôi mắt lại không hề có một chút hơi ấm.
- Mày… - Ông ta lắp bắp.
- Tôi hỏi anh có đau không? - Khác với vẻ dịu dàng lúc nãy Chung Thi Hàm đột nhiên bước tới nắm chặt lấy tóc Chung Dĩ Khôn kéo lên, hung hăng nói.
- Aaaa…
Tiếng hét đau đớn lại một lần nữa vang vọng khắp căn phòng, vô tình đã mang đến một khoái cảm đặc biệt cho Chung Thi Hàm, bàn tay cô ta siết chặt lấy tóc Chung Dĩ Khôn mà kéo, kéo đến khi từng sợi tóc gần như sắp bung ra khỏi đầu ông ta Chung Thi Hàm mới thỏa mãn buông tay. Nhìn Chung Dĩ Khôn đau đớn tột độ khiến cô ta càng cảm thấy thật hưng phấn, đến bản thân cũng không nhịn được mà cười lớn.
- Paimon! Chung Dĩ Khôn! Anh trai! Ha ha ha…
Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng khiến Chung Dĩ Khôn không khỏi rùng mình, cảm giác sợ hãi chưa kịp lan ra đã nghe Chung Thi Hàm nói:
- Mười năm? À không phải hơn chứ nhỉ? Mày có biết tao đã phải chờ ngày này lâu lắm rồi không? Hơn mười năm tao chịu đủ mọi nhục nhã chỉ để chờ đến một ngày chính tay tao sẽ phanh thay xẻ thịt mày, khiến mày sống không bằng chết, cho dù chết cũng không được siêu thoát! Bây giờ thì… Xem ra ước nguyện mười năm của tao đã sắp thành sự thật rồi nhỉ?
Từng câu từng chữ Chung Thi Hàm thốt ra khiến Chung Dĩ Khôn vô cùng bất an, có lẽ ngay chính ông ta cũng đã bắt đầu cảm nhận được nỗi thống hận vô cực này. Là nỗi hận lớn đến mức có thể giết chết một con người.
- Thi, Thi, Thi Hàm, anh, anh là anh trai của em, em, em không được làm bậy, em…
Thấy Chung Thi Hàm liếc nhìn về phía mình ông ta liền giãy nảy:
- Có, có phải King ép em làm chuyện này không? Anh là anh trai của em. Em, em không được nghe theo lời hắn ta hại anh…
Một câu biện bạch khiến Chung Thi Hàm bật cười:
- Chậc! Anh trai, anh quên rồi sao? Trước kia anh chẳng phải bảo em phải phục tùng mệnh lệnh của King sao? Thậm chí vì muốn có được sự tín nhiệm của hắn mà anh không ngại lấy thân thể em gái mình để đổi lấy nữa kia mà. Làm người phải có chính kiến, anh bây giờ là muốn lật lọng sao?
Một câu nói khiến Chung Dĩ Khôn á khẩu, nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Chung Thi Hàm khiến ông ta bắt đầu run sợ. Ánh mắt này nhắc nhở ông ta về cái đêm định mệnh kia, cũng chính là nhắc nhở ông ta về cái quá khứ đê tiện của chính mình. Bởi vì từng câu từng chữ mà Chung Thi Hàm thốt ra đều là sự thật, thậm chí ông ta còn từng…
- Thi Hàm, em, em hãy nghe anh nói…
- Suỵt! Anh không cần phải khép nép như vậy, tiết mục đặc sắc tôi chuẩn bị cho anh vẫn còn chưa bắt đầu cơ mà!
Chung Thi Hàm nhìn ông ta cười khinh bỉ, cô ta liếc nhìn thuộc hạ một cái, hắn ngay lập tức đã hiểu ý gật đầu nhưng chưa kịp tiến lên thì Chung Thi Hàm bất chợt đưa tay lên ngăn lại. Cô ta nhìn chầm chầm vào chiếc điện thoại đang không ngừng rung lên, sắc mặt ngay lập tức đã thay đổi.
Chung Thi Hàm ra hiệu cho thuộc hạ bịt chặt miệng của Chung Dĩ Khôn lại. Sau đó liền không chần chừ mà nhấc máy.
Vẫn là giọng ồm ồm khó chịu vang lên từ đầu dây bên kia:
- Vine! Em đang ở đâu?
Câu nói ấy như sức nặng khiến Chung Thi Hàm ngay lập tức biến sắc, cô ta cắn chặt môi. Cô ta biết King đang tức giận, vì mỗi lần hắn ta tức giận đều sẽ gọi cô ta bằng cái tên đó, giống như đang nhắc nhở cô ta chính là người của hắn, là một con quỷ do hắn tạo ra, nhắc nhở cái thân phận hèn hạ mà cô ta có được ngày hôm nay là do hắn một tay ban tặng. Đúng vậy, ngoài Chung Dĩ Khôn ra thì King chính là một trong những kẻ đã phá hủy cuộc đời của cô ta, biến cô ta trở thành một tên biến thái bệnh hoạn như bây giờ.
Hít một hơi thật sâu, Chung Thi Hàm cố nặng ra một nụ cười thật tươi, miễn cưỡng nói:
- King, em xin lỗi, em sẽ về ngay! - Vẫn là giọng điệu nhu mì khiến đàn ông phải say đắm ấy.
Đầu dây bên kia có vẻ đã hài lòng về đáp án này, chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi cúp máy.
Chung Thi Hàm nắm chặt chiếc điện thoại trên tay, nhiều năm như vậy cô ta đối với King chỉ có thể phục tùng, đúng vậy, là phục tùng, là hoàn toàn phục tùng. Trở thành một ả kỷ nữ làm ấm giường cho hắn, khi hắn vui sẽ khiến cô ta thoải mái được một chút, khi hắn tức giận sẽ không ngần ngại mà phát tiết lên thân thể cô ta. Cho dù trải qua thời gian bao lâu, nỗi sợ hãi mà tên quỷ đội lốt người kia gây ra cho cô ta mãi mãi cũng không thể nào gột rửa. Cô ta hận, hận không thể phanh thây xẻ thịt từng người trong tổ chức, hận không thể sớm một chút lôi từng người trong bọn họ xuống dưới địa ngục tối tăm kia.
Nghĩ tới đây, nỗi căm phẫn trong lòng càng bùng lên, Chung Thi Hàm bước về phía Chung Dĩ Khôn, sau đó bóp chặt miệng ông ta kéo lên, nụ cười quỷ dị:
- Chung Dĩ Khôn ơi là Chung Dĩ Khôn, anh có biết tôi bây giờ muốn giết anh cỡ nào không? Hửm?
Ông ta chỉ biết trừng to mắt sợ hãi. Chung Thi Hàm nhìn ông ta chế giễu, bàn tay càng bấu chặt, những móng tay bắt đầu cắm sâu vào da thịt khiến ông ta đau đớn tột cùng.
- Nhưng may mắn cho anh là chưa phải lúc. Anh nói xem nếu bây giờ tôi mang anh giao nộp cho King, anh cảm thấy kết cục của mình sẽ như thế nào? Bị Balam moi tim xẻ thịt hay sẽ được đích thân King xử lý đây?
Cả người Chung Dĩ Không không ngừng run rẩy, ông ta biết rất rõ, dù là vào tay ai, chắc chắn một điều kết cục của ông ta chỉ có một con đường chết không toàn thây.
Chung Thi Hàm nhìn ra vẻ hoảng hốt trong mắt Chung Dĩ Khôn, cô ta bật cười rồi buông ông ta ra, bước chân từ tốn đi về phía cửa, vừa đi vừa nói:
- Yên tâm, tôi còn có một lựa chọn dành cho anh! - Nói tới đây cô ta chợt quay đầu. - Cứ từ từ mà đón nhận đi!
Câu nói cuối cùng trước khi Chung Thi Hàm rời đi khiến Chung Dĩ Khôn bất giác lạnh cả sống lưng nhưng chưa để ông ta kịp nghĩ sâu hơn nữa thì một tên thuộc hạ đã tiến đến. Chung Dĩ Khôn còn tưởng bản thân sẽ tiếp tục bị đánh, vì từ lúc bị đưa đến đây cả người ông ta chưa một ngày nào lành lặn, điều khiến ông ta không thể ngờ tới chính là kẻ đứng sau những chuyện này, sắp đặt gài bẫy ông ta lại chính là Chung Thi Hàm. Một đứa con gái vẫn luôn cúi đầu trước ông ta giờ lại phản bội ông ta, Chung Dĩ Khôn thề rằng nếu thoát ra hỏi chỗ này nhất định ông ta sẽ khiến Chung Thi Hàm và cả King trả giá về chuyện này.
Nhưng hiện tại dù có không cam tâm nhường nào thì cũng phải nhẫn nhịn. Ông ta không muốn nửa đời còn lại phải chôn vùi ở đây, càng không muốn chết với bộ dạng như thế này. Càng nghĩ Chung Dĩ Khôn càng cảm thấy bất an, thấy tên thuộc hạ bước đến, ông ta ngay lập tức rụt cổ, vừa định mở miệng xin tha lại không ngờ đến tên thuộc hạ sẽ cởi dây trói ra khỏi người ông ta. Còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy một tên thuộc hạ khác cầm theo một sợi xích sắt còng qua cổ mình. Cơn đau lan ra từ vết thương có lẽ vẫn chưa là gì so với sự sỉ nhục này, vòng sắt nặng trĩu bao lấy cổ mình khiến ông ta nhìn chẳng khác nào một tên lưu đầy, miệt thị hơn nữa chính là cả một con chó cũng không bằng.
- Các, các người… - Chung Dĩ Khôn muốn phản kháng nhưng còn chưa nói xong thì những tên thuộc hạ đó đã lần lượt rời đi, bỏ mặc ông ta với sợi xích quanh cổ nối liền với khung sắt phía sau trong căn phòng tối tăm ảm đạm này mà gào thét trong vô vọng.
- Thả ra, Chung Thi Hàm, mày dám sỉ nhục tao sao? Chung Thi Hàm…
…
Âu Dương Khải Duật cùng Tiêu Tĩnh Lâm ghé vào một nhà đồ âu nằm gần bên đường Hoa Bắc, La Đại Trị sau đó cũng rất tự giác viện cớ lái xe rời đi để tránh làm kỳ đà cản mũi hai người. Đương nhiên trong lòng anh ta biết rõ cho dù anh ta không rời đi thì ngài thống đốc cũng sẽ cho anh ta một lý do không thể ở lại. Chỉ là không ngờ hai người vừa bước vào trong bên này La Đại Trị liền bắt gặp bố mẹ của ngài thống đốc cùng gia đình tiểu thư Lâm Lan đến trước cửa nhà hàng. Anh ta mắt tròn mắt dẹt nhìn mấy người bọn họ đi vào trong, thầm nghĩ tiêu thật rồi không phải gia đình họ thật sự chọn trúng chỗ này dùng bữa đấy chứ?
Càng nghĩ La Đại Trị càng cảm thấy không ổn thay cho thống đốc trưởng, anh ta ngay lập tức lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn. Ai ngờ chưa được mấy giây đối phương lại chỉ phản hồi mỗi một chữ: Ừ!
Nhìn tin nhắn La Đại Trị tức suýt cắn trúng lưỡi, rõ ràng tình hình căng thẳng sao phía bên kia vẫn có vẻ điềm nhiên quá nhỉ? Anh ta vò đầu, thầm nghĩ sao bản thân phải kiêm cả loại chuyện luôn này làm gì? Cứ có cảm giác như chính mình đang giúp ngài thống đốc đi vụng trộm vậy, thật không thoải mái chút nào! Chỉ hy vọng mọi chuyện đều suôn sẻ, anh ta thân là cấp dưới đương nhiên vẫn mong sếp của mình có thể có lựa chọn đúng đắn. Còn lựa chọn đó là gì anh ta không có tư cách xen vào.
Trở vào trong nhà hàng, vì vẫn chưa đến giờ trưa nên thực khách đến đây không nhiều, tuy vậy nhưng Tiêu Tĩnh Lâm vẫn chọn được một chỗ ngồi khá kín đáo. Mặc dù không phải diễn viên hạng A nhưng với tính chất công việc thường xuyên phải lên hình, chuyện bị người khác nhận ra cũng không phải là không có khả năng. Hơn nữa người đối diện cô hiện tại lại là Âu Dương Khải Duật, nếu bị phát hiện chắc sẽ tạo thành scandal mất.
Trái ngược với vẻ thận trọng của Tiêu Tĩnh Lâm, tin nhắn của La Đại Trị bất chợt khiến Âu Dương Khải Duật có chút suy tư. Anh không biết bản thân có đang gọi là bốc đồng hay không nhưng quyết định gọi cho Tiêu Tĩnh Lâm, đưa cô đến nhà hàng này dùng bữa hoàn toàn là ý nghĩ xuất phát thực tâm trong lòng anh, chỉ là ngay khi nhận được tin nhắn của La Đại Trị dường như đã kéo anh về lại với thực tại. Anh quên mất chính mình đã có vị hôn thê, anh quên mất bản thân của hiện thực vốn không nên có bất kỳ suy nghĩ quá phận nào. Cho dù giữa anh và Lâm Lan chỉ là mối quan hệ hợp đồng nhưng về mặt đạo đức anh chẳng phải đã vô tình kéo người khác vào chuyện này rồi sao?
Tiêu Tĩnh Lâm thấy anh cứ trầm mặc không nói, cô cũng không nghĩ gì nhiều chỉ thong thả gọi món. Đợi khi đồ ăn đã lên đủ hết, Tiêu Tĩnh Lâm lúc này mới chợt nhận ra Âu Dương Khải Duật vẫn đang quan sát mình.
- Có chuyện gì sao? - Không hiểu sao khi nói câu này trong lòng Tiêu Tĩnh Lâm lại có chút hồi hộp, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ vẻ điềm nhiên.
- Không có gì, cô ăn đi. - Nhưng người điềm nhiên nhất có vẻ như không phải cô.
Tiêu Tĩnh Lâm thấy anh không chịu nói cũng không hỏi sâu thêm. Nhìn một bàn thức ăn hấp dẫn trên bàn cô cũng không ra vẻ khách sáo làm gì. Dù sao từ lúc phẫu thuật đến giờ cô chưa có ngày nào là ăn uống thoải mái, lại nói lần này Âu Dương Khải Duật vô cùng hào phóng mời cô ăn nhà hàng, xem ra hôm nay cô đúng là có lộc ăn thật rồi.
Gần sát giờ trưa, mọi người đến nhà hàng dùng bữa ngày một đông hơn. Tuy vậy không khí ngày hôm nay nhìn thì có vẻ náo nhiệt nhưng lại không quá ồn ào, mọi người hầu như đều chú tâm thưởng thức bữa trưa. Âu Dương Khải Duật và Tiêu Tĩnh Lâm cũng vậy, mặc dù cả hai đều rất kiệm lời nhưng không khí trên bàn ăn vẫn diễn ra vô cùng hòa hợp. Những người không biết có lẽ còn tưởng họ chính là một cặp tình nhân mới ngày đầu hẹn hò. Tiêu Tĩnh Lâm đương nhiên không để ý, ban đầu mặc dù có hơi thận trọng nhưng lúc ăn cô chẳng còn tâm sức đâu mà quan tâm nhiều như vậy. Chỉ là ngay khi vẫn đang dùng bữa rất ngon lành không ngờ đến một giọng nói đã vô tình cắt ngang bầu không khí giữa họ.
- Khải Duật?
Thanh âm nghi hoặc bất chợt vang lên khiến hai người đồng thời ngước nhìn. Tiêu Tĩnh Lâm thoáng chốc hơi nghi hoặc nhìn về phía người nọ. Là một người đàn bà có vẻ ngoài sang trọng, đi bên cạnh bà ta lại là một cô gái rất xinh đẹp. Cô hơi nhíu mày, khẽ liếc sang Âu Dương Khải Duật tựa như đã hiểu ra vấn đề. Ở bệnh viện cô gái này chẳng phải đi cùng Lương Kỷ Hà sao? Hình như còn được giới thiệu là vị hôn thê của Âu Dương Khải Duật. Lần trước gặp mặt cô vốn không quá để tâm nhưng hôm nay gặp lại nhìn kỹ quả nhiên là một cô gái xinh đẹp, chỉ là vẻ đẹp này dường như có hơi thiếu sức sống thì phải.
Ngược lại với vẻ hiếu kỳ của Tiêu Tĩnh Lâm, trông Âu Dương Khải Duật lại vô cùng bình thản, anh từ tốn đứng dậy, cúi chào một tiếng:
- Dì Triệu!
Thấy thái độ anh như vậy người đàn bà liền chau mày, ngay lập tức bước nhanh đến chỗ hai người. Lâm Lan bên cạnh thấy tình hình không ổn liền kéo bà lại, nhỏ giọng nói:
- Mẹ, anh ấy có lẽ đang bàn công việc chúng ta đừng tới đó làm phiền.
Nhưng cô ấy còn chưa nói xong đã bị bà Triệu gạt tay ra, Lâm Lan bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo mẹ mình. Vừa bước đến trước bàn ăn của hai người, câu nói tiếp theo của bà ta lại không nhằm về phía Âu Dương Khải Duật mà quay sang Tiêu Tĩnh Lâm chất vấn.
- Cô là ai?
Tiêu Tĩnh Lâm vốn cũng chẳng để tâm đến chuyện này nhưng xem tình hình hiện tại có vẻ như chuyện cô không muốn xảy ra nhất cũng đã xảy ra rồi. Cho nên khi nhận được câu hỏi này, Tiêu Tĩnh Lâm vẫn giữ thái độ điềm nhiên, nhưng theo phép lịch sự cô vẫn đứng lên giới thiệu:
- Chào dì, tôi là Tiêu Tĩnh Lâm…
Chát!!!
Lời còn chưa kịp nói hết thì ngay lập tức một cái tát đau điếng đã giáng xuống mặt cô. Âu Dương Khải Duật sững sờ, anh không ngờ đến nhất chính là mẹ của Lâm Lan lại dám đánh người trước mặt anh. Liếc thấy cái tát thứ hai sắp giáng xuống anh cũng không nghĩ ngợi gì liền ngay lập tức đứng chắn trước mặt Tiêu Tĩnh Lâm.
Chát!!!
Vẫn là tiếng tát tay giòn giã nhưng lần này người nhận cái tát lại chính là Âu Dương Khải Duật. Lâm Lan vốn đang kéo lấy tay mẹ nhìn thấy cảnh tượng này liền sửng sốt, mà Tiêu Tĩnh Lâm phía sau cũng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh. Bà Triệu có lẽ không lường trước được anh sẽ thay người phụ nữ kia chịu đòn, trong phút chốc càng thêm tức giận.
Viễn cảnh “đánh ghen” khiến cho không khí nhà hàng trở nên ngưng đọng. Mọi người xung quanh bắt đầu nháo nhào bàn tán, đến cả gia đình Âu Dương Khải Duật cũng biết chuyện chạy đến. Cuối cùng lại bắt gặp cảnh tượng con trai mình đang đứng chắn trước mặt một cô gái, bên má vẫn đang in hằn dấu tay đỏ lự.
- Mẹ… - Lâm Lan níu lấy tay mẹ mình.
Bà Triệu lúc này mới chợt phản ứng lại liền quay sang chất vấn hai ông bà Âu Dương.
- Chuyện này là như thế nào?
Ông bà Âu Dương vừa tới nên cũng chẳng hiểu chuyện gì, chỉ có thể mơ hồ đoán ra mọi chuyện lại liếc thấy gương mặt cô gái đứng phía sau con trai hai người, trong lòng bỗng chốc hiện lên tia nghi hoặc. Hai ông bà khẽ nhìn nhau, dường như có chung một ý nghĩ, đúng vậy, bọn họ hình như đã gặp cô gái này ở đâu rồi thì phải.
Nhưng chưa đợi mọi chuyện kịp giải quyết thì người đến tiếp theo lại chính là Triệu Thừa Nghiêm, anh ấy vốn cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ không ngờ lại gặp được Tiêu Tĩnh Lâm ở đây khiến anh ấy hơi ngạc nhiên:
- Tĩnh Lâm?
Càng phải nói Tiêu Tĩnh Lâm cũng chẳng ngờ được mọi chuyện sẽ đi đến bước này. Có lẽ bất ngờ nhất vẫn là Triệu Thừa Nghiêm cũng có mặt ở đây, trong phút chốc cô cũng chẳng biết nói gì, trong lòng bất giác lại có chút hoảng loạn. Âu Dương Khải Duật dường như cũng nhận ra chút thay đổi nhỏ này của cô, trong lòng tự nhiên cũng sinh ra cảm giác khó chịu, bèn nghiêm giọng:
- Chuyện này con sẽ giải thích sau. - Nói xong anh ngay lập tức kéo lấy tay Tiêu Tĩnh Lâm rời đi trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Bà Triệu nhìn thấy cảnh tượng này thì tức suýt ho ra máu, bà ta quay sang hai ông bà Âu Dương, tức giận nói:
- Các người xem các người dạy con kiểu gì thế?
Nói xong bà ta ngay lập tức kéo Lâm Lan ra ngoài. Ông Triệu cũng trầm mặc không nói, chỉ gật đầu chào hai ông bà rồi đi theo sau. Triệu Thừa Nghiêm vẫn không dám chắc chuyện vừa xảy ra, nhớ tới cảnh tượng ở bệnh viện khiến anh chợt nhận ra điều gì đó. Ngay khi định quay người rời đi không ngờ lại bị hai ông bà Âu Dương giữ lại.
- Vừa nãy cháu gọi cô gái đó là Tĩnh Lâm? Là Tiêu Tĩnh Lâm sao?
Triệu Thừa Nghiêm hơi ngạc nhiên, không nghĩ đến hai người họ lại quan tâm đến việc này, suy xét một chút anh ấy vẫn gật đầu. Hai ông bà Âu Dương còn định hỏi thêm thì đã thấy Lâm Lan chạy đến.
Cô ấy vừa nhìn thấy hai ông bà Âu Dương thì có chút xấu hổ, vội cúi đầu:
- Lúc nãy mẹ cháu quá nóng vội, hai bác đừng trách bà ấy.
Bà Âu Dương thở dài:
- Là bác quản con trai không nghiêm sao có thể trách mẹ cháu được chứ!
- Được rồi, cho hai bác gửi lời xin lỗi đến bố mẹ các cháu, chuyện này hai bác sẽ giải quyết, cả nhà cứ yên tâm. - Ông Âu Dương cũng nói thêm vào.
Lâm Lan và Triệu Thừa Nghiêm nhìn nhau, trước khi rời đi còn không quên cúi đầu chào hai người.
Đợi bóng dáng hai đứa trẻ khuất xa, hai ông bà Âu Dương bất chợt lại thở dài, chuyện này thật sự đã có chút khó xử.
Chuyển cảnh về phía Tiêu Tĩnh Lâm, vừa ra khỏi nhà hàng, Âu Dương Khải Duật đã ngay lập tức kéo cô lên một chiếc taxi, Tiêu Tĩnh Lâm không biết anh định làm gì, vừa muốn phản kháng lại thấy vết đỏ trên mặt anh khiến cô có chút không biết phải làm sao. Đành để mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Dù gì chuyện cũng đã xảy ra đến mức này, cô có muốn trốn cũng trốn không nổi.
Không khí trên xe taxi dường như hơi quỷ dị, không biết khí lạnh từ đâu tràn vào khiến tài xế cũng bất giác lạnh cả sống lưng. Phải liên tục điều chỉnh điều hòa lên cao hơn. Chốc chốc tài xế lại liếc nhìn qua gương chiếu hậu, cảm thấy đôi nam nữ trên xe hình như có điểm gì thật kỳ quái, đều là nam thanh nữ tú nhưng một bên má đều xuất hiện mảng đỏ lớn, vừa nhìn đã biết là dấu tay in vào. Thầm nghĩ chuyện gì nghiêm trọng đến nổi cả hai đều bị tát thế này? Chắc không phải là bị đánh ghen đấy chứ?
Chưa đợi tài xế phải nghĩ xong, Âu Dương Khải Duật đã yêu cầu dừng xe. Tiêu Tĩnh Lâm không hiểu chuyện gì cũng bị anh lôi xuống, sau khi hoàn hồn lại cô mới biết nơi anh đưa cô đến là bệnh viện.
Vốn trong lòng đã không thoải mái, vừa nhìn thấy hai chữ bệnh viện Tiêu Tĩnh Lâm càng cảm thấy có chút khó chịu, cô giằng tay ra khỏi anh.
- Anh đưa tôi đến đây làm gì? - Cô thấy anh không có phản ứng liền quay người muốn rời đi.
Nhưng chưa đi được vài bước cả người đã bị bế bổng lên khiến Tiêu Tĩnh Lâm cũng không kịp xoay sở. Cô chỉ có thể nhìn cái tên đang ôm mình, bất mãn nói:
- Anh điên à?
Đáp lại câu nói đó anh chỉ từ tốn nhắc nhở:
- Nếu sợ bị người ta nhìn thấy thì úp mặt vào người tôi đi. - Nói xong ngay lập tức sải bước bế cô về phía bệnh viện.
Tiêu Tĩnh Lâm không ngờ đến anh lại nói câu này, liếc thấy xung quanh có người nhìn, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều mà ngay lập tức úp sát mặt vào ngực anh, theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ anh không rời. Không biết là vô tình hay cố ý nhưng sự dựa dẫm này của cô khiến Âu Dương Khải Duật bất chợt cảm nhận được một loại thỏa mãn mà trước nay chưa từng có. Chỉ là cảm xúc này liệu có nên duy trì hay không?