Ngồi trên ghế sa lon chờ Đường Tuấn tự chui đầu vào lưới, không ngờ lúc trở lại còn mang theo Thẩm Hàn về.
“Còn dám trở lại, nhóc con, con có biết không, chú Thẩm của con muốn chúng ta cả đời không qua lại với nhau.” Cô trở lại, Thẩm Nhược Vũ ở cửa chính chặn cô, nói một đống lời dứt khoát, cô còn buồn bực, không ngờ thằng nhóc Đường Tuấn chết tiệt này lại kéo con gái người ta đi.
Đường Tuấn nhìn Phó Sủng vắt chéo chân, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ o sao cả: “Mẹ à, con nói này, con ưu tú làm sao, dáng dấp đẹp mắt như mẹ vậy, tính khí thì giống cha, có tiền đồ, chú Thẩm không thích con, đó là chú ấy không có mắt.”
Cậu cũng rất thích Thẩm Hàn, như búp bê vậy, thật đáng yêu.
“Không phải, lời nói trẻ con như vậy rất hợp lý, nhưng con không thể biểu hiện ưu tú hơn một chút?” Phó Sủng cũng cảm thấy con trai sao tốt như vậy, nhưng nếu Thẩm Nhược Vũ nhìn không vừa mắt, cô cũng buồn bực.
Đường Tuấn bĩu bĩu môi, mặt cười khẩy: “Đây không phải vì năm đó ngài quá ưu tú, chú tiểu Hoa nói rồi, về sau con không lấy được vợ, đều là lỗi của ngài.”
Lời Đường Tuấn vừa dứt, dép đã bay die enda anle equy ydonn từ trong tay Phó Sủng ra ngoài, được Đường Tuấn vững vàng đón trong tay, Thẩm Hàn ở bên cạnh hiển nhiên là mắt điếc tai ngơ rồi, mẹ Đường Dật cũng không thể làm gì.
Đây là phương thức chung đụng của hai mẹ con, nói thế nào cũng vô dụng.
“Thằng nhóc chết tiệt, mẹ cho con biết, chờ cha con trở lại thu thập con!” Phó Sủng quát Đường Tuấn, thằng nhóc chết tiệt này, thật lòng tức chết cô, mỗi lần đều bắt bí cô.
Đường Tuấn cười hì hì, bỏ dép trong tay xuống: “Chờ cha con trở lại rồi nói, ngài đừng tức giận, bị chọc tức, cha con lại đau lòng.”
Nói xong kéo Thẩm Hàn chạy lên lầu, Phó Sủng vỗ ngực, sắc mặt trắng bệch, thằng nhóc chết tiệt này, lớn hơn chút nữa đưa đi doanh trại thôi, như vậy quá vô pháp vô thiên.
Đường Tuấn giống như mọi người dự đoán, pha trộn đức hạnh của Phó Sủng và Đường Dật.
Chuyện xưa của đại viện vẫn còn tiếp tục, rất lâu ai cũng chưa đoán được chuyện, thường đã lục tục xảy ra, Lâm Hiểu và Xuyến Xuyến ở chung một chỗ, lúc Phó Sủng đi, uống rất nhiều, Đường Tuấn và Thẩm Hàn làm hoa đồng.
Mà ngày hôn lễ ấy, Trần Mộ tới, khoảnh khắc khi xe đua dừng lại, mọi người đều kinh ngạc không thôi, ngày Phó Sủng kết hôn, Trần Mộ ra nước ngoài, không ai biết anh đi đâu, mẹ Trần Mộ cũng khóc đến hôn mê.
Khó khăn lắm mới mong đợi con trai trở về, mấ năm nay Phó Sủng không thể vô tâm, nhưng chuyện tình cảm không có cách nào thay đổi.
Chỉ có điều chẳng ai nghĩ tới Trần Mộ lại đột nhiên trở lại tham dự hôn lễ của Lâm Hiểu, Đường Dật ôm Phó Sủng, hơi phòng bị nhìn Trần Mộ, cho dù qua nhiều năm như vậy, anh vẫn rất đề phòng Trần Mộ.
“Đã lâu không gặp.” Trần Mộ tháo kính mát xuống, tao nhã đưa tay, đã thành thục hơn trước kia nhiều, Phó Sủng cười khanh khách, đưa tay: “Rốt cuộc chịu trở lại.”
Trần Mộ cười đặc biệt rực rỡ, dưới ánh mặt trời, vẻ đẹp trai sáng lạn đó không chịu được, đưa tay kéo cô gái đứng bên cạnh: “Đúng vậy, đã hạnh phúc trở lại.”
“Xin chào, tôi tên Tịch Dương.” Cô gái mặc sườn xám bên cạnh có hai mắt thật to, mang theo nụ cười nhã nhặn, nói tiếng Trung không lưu loát lắm, tên do Trần Mộ đặt, lúc ấy Trần Mộ nói, Phó Sủng là trời chiều xa vời, không phải sớm mai chói mắt, làm người ta không thể quên được.
Phó Sủng hơi sững sờ, nhìn kỹ, cô gái này thật sự hơi giống cô, Đường Dật ôm Phó Sủng chặthơn.
(*) Tịch dương có nghĩa là trời chiều.
“Không nên suy nghĩ nhiều, tương tự rất nhiều, độc nhất vô nhị mới là của mình.” Thản nhiên đó, nụ cười đó, khiến cho anh có vẻ đặc biệt rực rỡ, Phó Sủng cũng cười theo, nhìn cô gái trước mắt: “Hoan nghênh trở lại.”
Trần Mộ khẽ gật đầu, ôm cô gái vào hội trường, Lâm Hiểu và Xuyến Xuyến rất kinh ngạc, dù sao Xuyến Xuyến cũng từng quen biết Trần Mộ, cũng coi như không quá giật mình, ngược lại Lâm Hiểu không làm sao đã cho sắc mặt tốt, biết Xuyến Xuyến nói lời ác độc, mới buông phòng bị.
“Có phải động lòng, xúc động không?” Đường Dật ôm chặt eo Phó Sủng, cắn răng nghiến lợi, Phó Sủng cười càng yêu nghiệt: “Ừ, có chút thôi.”
Một câu nói khiến cả mặt Đường Dật trắng bệch trong nháy mắt, chọc Phó Sủng cười càng ác hơn.
“Đã nuôi con trai anh lớn như vậy, còn thế nữa, không sợ người ta cười sao?” Đưa tay vỗ mặt Đường Dật, kéo Đường Dật cùng nhau vào lễ đường, Trần Mộ thật xấu, tìm phụ nữ gì chứ.
Cô không muốn suy nghĩ nhiều, hy vọng Lâm Hiểu và Xuyến Xuyến, Trần Mộ có thể thật vui vẻ là tốt rồi, người cả đời dieendaanleequuydonn này cầu không được nhiều lắm, cô cũng trưởng thành, không còn là đứa bé từng không lớn nữa.
Cuộc sống rất tốt đẹp, cô hy vọng tất cả đều sẽ tốt, đang mong đợi Đường Dật lui về, họ có thể đi ra nước ngoài du lịch, mong đợi Đường Tuấn vui vẻ lớn lên, mong đợi mỗi người đều rất hạnh phúc.
Đã từng yêu nghiệt, cũng có tình cảm, bọn họ sẽ lớn lên, chuyện xưa của mỗi người cũng sẽ tiếp tục, hoàn cảnh cuộc sống như vậy, bọn họ dần hiểu nhiều rồi, theo đuổi một chút, hạnh phúc rất đơn giản.
Ví dụ như hiện tại, cô kéo tay Đường Dật, nhìn Lâm Hiểu và Xuyến Xuyến trên sân khấu, nghe con trai nhỏ giọng nói: “Mẹ, về sau Tuấn Tuấn cũng muốn cưới Thẩm Hàn, làm hôn lễ xinh đẹp như vậy, có được không?”
Nghe Thẩm Nhược Vũ cố chấp mắng Đường Tuấn, muốn Đường Tuấn hết hy vọng, nghe Diệp Khả mắng to Thẩm Nhược Vũ, hù dọa đứa nhỏ, nhìn ánh mắt hạnh phúc và hâm mộ bên kia, chuyện xưa của cô và Đường Dật cũng nên nói tới đây.
HOÀN TRỌN BỘ