Thật lâu sau mới nghe đồ đệ đáp: "...tôi ở đây. Người kia là ai?"
Vệ Tây đối với đồ đệ hiển nhiên rất ôn hòa, nhẹ nhàng giải thích: "Một đối thủ cũ, trước đó phá hỏng chuyện tốt của sư phụ, diệt mất khẩu phần lương thực của sư phụ, lần trước sư phụ cùng nhóm Thiên Di, Uyển Dung tới buổi tiệc, số bánh ngọt mà sư phụ mang về cho con suýt chút nữa đã bị người này cướp rồi, sư phụ liều chết đánh với hắn một trận mới giữ được bánh mang về cho con."
Đồ đệ do dự, tựa hồ không phải dáng vẻ cảm động, ngược lại giống như cố suy tư điều gì đó: "...có không?"
Vệ Tây hừ lạnh một tiếng: "Khi ấy con không ở bên cạnh, không biết cũng khó trách."
Đồ đệ: "..."
Vệ Tây thấy đồ đệ yên lặng, suy nghĩ một chút, cho là đồ nhi lo lắng cho mình nên đổi giọng điệu: "Yên tâm đi Khuyết Nhi, lần này có đánh thì sư phụ cũng không lỗ."
"..." Đồ đệ an tĩnh hồi lâu, thật lâu sau mới trầm giọng nói: "....em thật sự chán ghét hắn như vậy?"
Nghĩ tới đủ loại ân oán của người này với mình từ khi xuống núi tới nay, ngay lập tức gật đầu: "Dĩ nhiên. Từ lần hắn cướp mấy chục con ác quỷ của sư phụ ở Phượng Dương trấn, sư phụ với hắn đã không đội trời chung rồi."
Âm thanh của đồ đệ lại càng âm trầm hơn: "....chỉ vì vậy?"
Vệ Tây: "Này mà còn chưa đủ à?"
Đối với cậu ăn uống chính là chuyện lớn nhất trong đời, cướp mất ác quỷ đã tới tận miệng cậu, còn không phải là huyết hải thâm thù sao?
Đồ đệ ở bên kia đầu dây có lẽ cũng nghĩ tới điểm này, chỉ thở dài một hơi, tựa hồ rất mệt mỏi: "Vệ Tây, em không cảm thấy hắn cũng có ưu điểm à? Tỷ như..."
Một lát sau, giọng điệu đồ đệ có chút xấu hổ: "... tỷ như dương khí thịnh vượng."
Dương khí quả thực rất vượng, thế nhưng Vệ Tây cơ hồ không suy nghĩ nhiều đã theo bản năng trả lời: "Nhưng sư phụ đã có con rồi."
Dừng một chút, cảm thấy đáp án của mình không đúng lắm, liếc nhìn mấy bóng dáng tới lui trong công viên biển, tựa hồ nhận thức được xảy ra chuyện nên tăng thêm một câu: "Huống chi này mà xem là ưu điểm gì chứ, đám bằng hữu của hắn cũng không ít dương khí hơn là bao, tính tình cũng lương thiện hơn, tỷ như có một vị tiên sinh họ Hạ, người này ra tay rất hào phòng, cho sư phụ rất nhiều thức ăn."
Sau buổi tiệc kia chính là Hạ Thủ Nhân dẫn người mang bánh ngọt trong bếp tới cho Vệ Tây, vì thế ấn tượng của cậu về Hạ Thủ Nhân rất tốt, bất quá chỉ là lời nói ôn hòa hơn một chút mà thôi chứ cũng không thèm ăn dương khí của Hạ Thủ Nhân. Thế nhưng không chờ cậu nói chuyện này thì bên cạnh đã truyền tới âm thanh của Cố tiên sinh: "Vệ đại sư? Vệ đại sư?"
Vệ Tây quay đầu nhìn lại mới phát hiện tất cả mọi người đều đang đợi mình, bên đầu dây đồ đệ sau khi mình nói câu kia xong thì lại một lần nữa chìm vào im lặng, Vệ Tây không rõ lắm, cộng thêm không có thời gian nói nhiều nên không thể làm gì khác hơn là vội vàng lưu lại một câu: "Khuyết Nhi, sư phụ còn việc, nói chuyện với con sau."
Sau đó liền cúp máy.
***
"Hạ tiên sinh, ngài nói đúng." Lúc này Trọng Minh phát hiện gì đó liền chọt Hạ Thủ Nhân một cái: "Dáng vẻ của Sóc Tông tiên sinh quả thực là cực kỳ không vui."
Hạ Thủ Nhân vừa nãy giễu cợt xong thì bận xóa hình, lúc này quay đầu nhìn lại cũng sợ ngây người, khí thế trên người bạn tốt so với vừa nãy rõ ràng lại càng âm trầm hơn, này đâu chỉ không vui, quả thực là bị người nào đó chọc giận.
Hạ Thủ Nhân không rõ, nhìn theo ánh mắt bạn tốt thì nhanh chóng ý thức được gì đó: "Sao lại là cậu ta?!"
Trọng Minh: "Ai?"
"Bà có nhớ con thú dữ mà tôi từng nói với bà không? Chính là cái con từ khi hiện thế thì Sóc Tông không rời một tấc vẫn luôn nhìn chằm chằm ấy." Vẻ mặt Hạ Thủ Nhân cực kỳ thận trọng: "Sao nó lại xuất hiện ở đây? Khó trách tâm tình Sóc Tông tệ hại như vậy."
Trọng Minh cái hiểu cái không: "Hóa ra Sóc Tông tiên sinh vì người đó mà tức giận à? Mới vừa nãy lúc nghe điện thoại ngài ấy có liếc nhìn ông một cái, tôi cứ tưởng là ông chọc ngài ấy tức giận chứ."
Hạ Thủ Nhân chậc một tiếng, dẫn Trọng Minh đi tới an ủi anh em: "Làm gì có chuyện đó, trong thiên địa chỉ còn lại đám thụy thú chúng ta, từ khi thiên đạo sụp đổ đã sống nương tựa vào nhau, lại còn là đồng loại, tình cảm kiên cố khỏi bàn. Bà đừng thấy lão cả ngày bảo tôi đi chết này chết nọ mà nhầm, biểu hiện giống lão súc sinh vậy chứ kỳ thật có người anh em ra tay hào phóng như tôi, lão quý trọng biết bao nhiêu ấy."
Dứt lời liền lộ ra ý cười tươi rói, đang định mở miệng gọi đối phương.
Chỉ thấy Sóc Tông mặt mũi đen xì xì quay đầu nhìn mình: "Hạ Thủ Nhân. Tôi khuyên ông hiện giờ cách xa tôi một chút."
Hạ Thủ Nhân: "?"
Trọng Minh: "?"
Hạ Thủ Nhân rưng rưng hỏi: "Tôi lại làm sai chuyện gì vậy?"
"Ông ra tay quá hào phóng." Sóc Tông lạnh lùng nói: "Cách tôi quá gần, tôi sợ mình sẽ nhịn không được bóp chết ông."
Hạ Thủ Nhân: "..."
Trọng Minh: "..."
***
Trọng Minh: "Sống nương tựa lẫn nhau..."
Trọng Minh: "Tình cảm bền chắc..."
Trọng Minh: "Quý trọng biết bao nhiêu..."
Trọng Minh: "Hạ tiên sinh, Sóc Tông tiên sinh rõ ràng là đang tức giận ông a."
Hạ Thủ Nhân cũng phát hiện, thế nhưng hắn căn bản không biết mình sai ở đâu, vì thế chỉ có thể vừa lau nước mắt vừa tiếp tục xóa hình: "Giả! Đều là giả! Chưa từng có chuyện sống nương tựa lẫn nhau, lão quả nhiên vẫn là lão súc sinh!"
***
Cố tiên sinh sắp xếp vị trí để tổ quay phim lấy cảnh, cầm dù đang đung dưa dao động di chuyển trong màn mưa bão táp, ông nhạy bén nhận ra nhóm người đứng bên trong công viên, kinh ngạc hô lớn: "Sóc Tông tiên sinh?! Hạ tiên sinh?! Sao hai người cũng tới?!"
Cố tiên sinh chạy rất nhanh, hai bên ngày càng gần nhau hơn, trong tầm mắt Vệ Tây, người nam cao lớn mặc áo khoác đi mưa màu đen chậm rãi nhét điện thoại vào túi, đồng thời chuyển ánh mắt phức tạp liếc nhìn mình một cái: "Tới xử lý chút chuyện."
Ánh mắt thâm sâu, lông mi còn treo vào giọt nước mưa, âm thanh thật thấp, xuyên qua tiếng mưa rơi lộp bộp chui vào lỗ tai làm Vệ Tây không khỏi cảm thấy quen thuộc. Bất quá hai bọn họ đánh nhau nhiều như vậy, vốn cũng không tính là xa lạ, với sức chứa của não Vệ Tây thì tự nhiên không có cách nào nghĩ sâu xa hơn.
Cố tiên sinh nhận được câu trả lời thì cũng không ngoài ý muốn, còn giới thiệu với Vệ Tây: "Vệ đại sư, vị này là Sóc Tông tiên sinh, trước kia từng làm cố vấn cho tổ tiết mục chúng tôi."
Đoàn Kết Nghĩa má ơi một tiếng, xí nghiệp gia quốc dân của tạp chí tài chính lại làm cố vấn cho tiết mục [Tin Tưởng Khoa Học], điều này làm anh có cảm giác thực quỷ dị: "Thật hay giả? Sóc Tông tiên sinh cư nhiên cũng là..."
Cố tiên sinh liếc nhìn nhân viên cục khí tượng sau khi thấy xí nghiệp gia trong truyền thuyết thì bắt đầu ngây ngây ngô ngô, hàm súc giải thích: "Bên người Sóc Tông tiên sinh.... có một nhóm dị sĩ rất tài giỏi."
Ngoại trừ ông, các vị đạo trưởng khác tựa hồ cũng biết chút gì đó nên cũng không lộ ra biểu tình kinh ngạc, thậm chí Quyền đạo trưởng còn có vẻ quen thuộc chào hỏi: "Sóc Tông tiên sinh, lâu rồi không gặp. Hiện trưởng vẫn ổn chứ?"
Đoàn Kết Nghĩa thấy vị cao suất phú quốc dân vẫn luôn nhìn chằm chằm sư phụ mình rốt cuộc cũng dời tầm mắt, nhàn nhạt liếc nhìn một góc: "xuất hiện vài vị khách không mời mà tới, đã giải quyết."
Thành viên cục khí tượng không hiểu lắm nên nhìn theo hướng Sóc Tông chỉ, sau đó cặp mắt liền trợn tròn vo, vất dù vội vàng nhanh chân chạy tới, đẩy Hạ Thủ Nhân đang đứng đó lau nước mắt nói chuyện với Trọng Minh, túm lấy lấy người đang hôn mê nằm dưới nước bùn liều mạng lắc: "Tỉnh lại đi! Này, tỉnh lại đi!"
Đồng thời nghĩ tới mấy lời vừa nghe thấy, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía đám người: "Sao gọi không tỉnh? Là mấy người làm à?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"
Đám bạn nhỏ muốn nổi tiếng tập hợp lại chụp hình bị ngâm nước tới sắp mềm nhũn ra rồi nhưng hiện trường không có bất luận người nào quan tâm, vị xí nghiệp gia thành công vẫn thích làm từ thiện kia ngay cả ánh mắt cũng không hề dao động trước lời chất vấn của cậu: "Ai đây?"
"Bên cục khí tượng." Cố tiên sinh lúng túng giải thích: "Không hiểu quy củ, đừng chấp nhặt cậu ta."
Cậu thanh niên cục khí tượng bối rối, vì mà không hiểu quy củ? Có người hôn mê trong công viên, chuyện liên quan tới mạng người nhưng sao đám người này lại dửng dưng vậy chứ?!
Cố tiên sinh lấy lệ nói: "Đừng lo lắng, chắc là khí trời quá lạnh nên tuột huyết áp ngất xỉu mà thôi, nếu cậu lo lắng bọn họ bị cảm thì dời qua chỗ khô ráo là được mà."
Cậu thanh niên cục khí tượng vẫn lo sợ không thôi, lúc này ở phía mặt biển trước mặt đột nhiên vang lên âm thanh sóng lớn, nhóm người vốn không mấy để tâm tới mấy người đang hôn mê lập tức bị hấp dẫn sự chú ý.
****
Gió mưa càng lúc càng lớn.
Quyền lão đạo trưởng nhìn cửa biển, thấp thỏm bất an hỏi: "Sóc Tông tiên sinh, ngài thấy chuyện lần này..."
Chỉ thấy biểu tình Sóc Tông nhàn nhạt, ánh mắt tựa hồ liếc nhìn nhóm người bên mình một cái, âm thanh hình như có chút không vui: "Chỉ là một con giao ngây ngốc sống ở đây muốn hóa rồng nhập biển mà thôi, có chúng tôi ngăn cản nó tiến vào biển, mấy người không nên đi chuyến này."
"Hóa! Hóa rồng!"
Sóc Tông nói sơ sài, thế nhưng đông đảo đạo trưởng cùng Cố tiên sinh suýt chút chút nữa đã quỳ rạp xuống: "Thật, thật sự là rồng?!"
Sóc Tông tựa hồ không thích việc đối đáp với nhân loại, anh trầm mặc không trả lời, Vệ Tây cũng không quan tâm, cậu tách khỏi đám người đi tới chỗ Hạ Thủ Nhân đứng trên cạnh rào chắn, thò đầu liếc nhìn dòng nước sông Hoàng Hà đang chảy cuồn cuộn: "Con rồng kia ở ngay bên dưới à?"
Thấy Vệ Tây tới, biểu tình Hạ Thủ Nhân tựa hồ có chút kinh hoảng, thế nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, mở miệng định giải đáp.
Thế nhưng không đợi hắn lên tiếng, âm thanh của người bạn tốt vẫn luôn keo kiệt không thèm mở miệng của hắn đột nhiên vang lên: "Nó ở dưới đáy nước, phải hóa rồng thành công mới có thể nhập biển."
Vệ Tây quay qua nhìn Sóc Tông, không biết từ lúc nào Sóc Tông đã tiến tới gần, ánh mắt đảo qua người cậu cùng Hạ Thủ Nhân hai vòng, sau đó mặt không biến sắc đứng ở chính giữa.
Hạ Thủ Nhân nhìn thấy một cái ót: "???"
Lúc này Vệ Tây cũng không có tâm tình đánh nhau với đối phương, gật đầu: "Không thể để nó nhập biển à?"
Vấn đề này những đạo trưởng khác có thể giải đáp, lập tức có người mở miệng: "Trên cổ tịch có ghi lại, quá trình chân long nhập biển sẽ dẫn tới sóng lớn, đồng thời đưa tới gió bão mãnh liệt cùng sóng thần, còn lớn thế nào thì căn bản không thể ước lượng được. Hải thị nhiều dân cư như vậy... bây giờ giải tán đã không còn kịp nữa, một khi nó thành công nhập biển thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi, tử thương thảm trọng đã là nhẹ rồi."
Lúc này mọi người rốt cuộc cũng ý thức được trận bão táp đột nhiên này từ đâu mà có.
Thế nhưng hiểu thì hiểu nhưng vẫn thực khó tiếp nhận: "Chỉ là không ngờ.... thế gian này lại thật sự có rồng..."
Sóc Tông tựa hồ xem thường tới sự kính trọng trong âm điệu của nhóm đạo trưởng: "Rất kỳ quái à? Cũng giống như Huyền Vũ, rồng vốn tồn tại, trước kia chúng có rất nhiều ở Đông Hải, chỉ là sau đó đã biến mất mà thôi."
Các vị đạo trưởng không để ý tới thái độ của Sóc Tông, chỉ khó tin hỏi: "Giống như Huyền Vũ....? Vậy chẳng lẽ chúng cũng bị phong ấn?"
Sóc Tông lắc đầu: "Là chết sạch, con này chỉ sợ là tự mình tu luyện thức tỉnh."
Nói vậy, này không phải chính là con rồng duy nhất trên thế gian sao?!
Các vị đạo trưởng nuốt nước miếng nhìn chằm chằm mặt nước đục ngầu trước mặt, không biết có phải ảo giác hay không, sắc trời ngày càng âm trầm hơn, cảm giác nguy cơ như có như không ở dưới đáy nước lại càng mãnh liệt hơn.
Bất thình lình, cuồng phong gào thét lại dữ tợn hơn, mây đen tích tụ trên mầu trời đột nhiên bổ xuống một tia chớp.
Cùng với tia chớp sáng chói như có thể chém rách cả thiên địa còn có suy nghĩ vô thức xuất hiện trong lòng mọi người---- nó tới rồi.
Sóng biển điên cuồng đập vào đê công viên, cứ như vui sướng hoan nghênh vị chúa tể sắp tới của chúng, có vài lần ngọn sóng thậm chí cao vượt quá hàng rào chắn, lúc con sóng tựa hồ đã đạt tới điểm cao lớn, một bóng dáng rõ ràng bay vùn vụt lên khỏi mặt nước.
Chớp mắt tiếp theo, tiếng sấm đinh tai nhức óc cuồn cuộn dồn dập ập tới, mức nước cũng nhanh chóng dâng cao, các vị đạo trưởng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.
Bọn họ cho là mình đã chuẩn bị tốt tinh thần, thế nhưng khoảnh khắc chân chính đối mặt mới phát hiện nội tâm nhân loại căn bản không thể dễ dàng thoát khỏi nỗi sợ bản năng.
Đó là cảnh tượng thế nào? Một thứ toàn thân có màu xanh đen nhảy ra khỏi mặt nước hoàn toàn không coi trọng lực là gì ung dung uốn lượn thân mình bay lên không trung. Nó dài hơn mười mét, thân hình quanh co khỏe mạnh, đầu rồng uy nghiêm phủ đầy gai nhọn, cặp mắt lớn trợn tròn, chỉ khẽ liếc mắt một cái đã làm tim đám nhân loại ở đây đập như nổi trống.
Đó là tình cảnh chỉ có thể nhìn thấy trong thần thoại, thế nhưng hôm nay lại chân thật xuất hiện ở trước mắt.
Vảy của nó lóng lánh sáng lóng lánh, sợi râu dài lay động theo gió, bốn móng vuốt tỏa ra hàn quang sắc bén, mỗi góc cạnh mỗi chi tiết đều đạt tới trình độ chọc thủng sức tưởng tượng của nhân loại.
Sóc Tông cũng có chút bất ngờ, nhướng mày nói: "Không ngờ lại là màu xanh."
Cảm nhận được ánh mắt của Vệ Tây, anh kiên nhẫn giải thích: "Rồng chia thành ba bảy loại theo màu sắc, bình thường là năm màu hồng hắc bạch thanh kim [đỏ đen trắng xanh vàng], thế nhân có chút sai lầm, bọn họ cho rằng kim long trân quý nhất, thế nhưng nó chỉ do hoàng quyền dẫn tới ngộ nhận mà thôi. Chân chính có tiếng nói nhất thực tế chỉ có Thương Long đại diện cho Đông Phương tinh tú, cũng chính là Thanh Long trong Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ. Bởi vì phương đông thuộc mộc, Thương Long bình thường sẽ có màu xanh, con Thanh Long này vẫn chưa có sừng, trải qua lôi kiếp có lẽ sẽ mọc sừng."
Anh vừa dứt lời thì từ các tầng mây gần đó đột nhiên bổ xuống một tia chớp đánh thẳng vào người con Thanh Long đanh quanh quẩn trên bầu trời Hoàng Hà.
Thanh Long không chút hoảng sợ, nó há miệng gầm thét về phía bầu trời, gắng gượng đón nhận những tia lôi quang bổ vào người mình. Sau mỗi đạo sấm sét, thân mình con nó lại càng cường tráng hơn, cùng lúc đó vảy trên người cũng càng phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt hơn, phần trán trụi lủi cũng bắt đầu mọc ra hai chiếc sừng mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Con rồng kia nghe thấy Sóc Tông đánh giá, nó phát ra tiếng cười hùng hậu, tư thái cực kỳ phách lối: "Không tệ! Không tệ!"
Thanh Long rõ ràng rất đắc ý, nó tu luyện nhiều năm như vậy mới đạt được thành tựu như bây giờ, cũng tương đối hiểu được sự tồn tại của mình đại biểu cho cái gì với nhân gian.
Các vị đạo trưởng ở hiện trường cùng đoàn đội quay phim của Cố tiên sinh nghe thấy tiếng nó cười thì tâm thần chấn động, đầu gối theo bản năng mềm nhũn.
Bọn họ hiểu rõ mục đích mình tới đây là gì, cũng hiểu nếu để nó tiến vào biển thì sẽ tạo thành kết quả gì, thế nhưng đó là rồng a! Một con rồng sống sờ sờ a!
Rồng đối với mọi người trên mảnh quốc thổ này đại biểu cho cái gì, căn bản không cần nhiều lời, từ cổ chí kim, ngay cả bậc đế vương tôn quý nhất thời phong kiến còn phải quỳ bài. Hiện giờ thế sự thay đổi khôn lường, thời gian luân chuyển, mặc dù đã tiến vào thời đại hoàn toàn mới nhưng tín ngưỡng đã khắc sâu vào tận xương máu căn bản không thể tùy tiện thay đổi.
Các vị đạo trưởng há miệng run rẩy nhìn con rồng kia, thấy tín ngưỡng của mình sáng lên, nội tâm kích động còn mãnh liệt hơn lần nhìn thấy Huyền Vũ, Quyền đạo trưởng nháy mắt ướt hốc mắt.
Mây đen dần dần tản đi, Thanh Long ở trên không trung vẫy đuôi, lảo đảo quay đầu lại thưởng thức tín đồ của mình: "Nhân loại, bọn mi tới ngăn cản ta nhập biển à?"
Quyền đạo trưởng nhìn cặp mắt vô cơ chất của nó, run lẩy bẩy, nói không nên lời, nghẹn ngào mở miệng: "Chân.... chân long trên cao, xin vì mấy triệu con dân Hải thị mà cân nhắc một chút."
Thanh Long cười lạnh một tiếng, dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn xuống nhân gian: "Trong đại dương có cung điện của ta, mi đã biết ta có thân phận gì mà còn dám vô lễ thỉnh cầu ta như vậy, không nhập biển chẳng lẽ để ta khuất nhục ở trong con sông chật hẹp này à?"
Quyền đạo trưởng nghẹn ngào, thân là người tu đạo, ông biết rõ thần linh tàn khốc, quả thực không biết làm thế nào khuyên can vị thần long không để nhân loại trong mắt này thay đổi chủ ý. Nhận thức đã cắm rễ trong nội tâm làm ông không thể nào phát ra lời ác ngữ với tín ngưỡng, chỉ có thể đau khổ cùng cực.
Thanh Long kia rõ ràng cũng biết đám người kia không dám ngăn cản mình, ánh mắt lộ ra ý hài lòng, lúc này đột nhiên nghe thấy một âm thanh trong trẻo từ trong đám người truyền tới, mang theo nghi hoặc: "Mi nói mi là thân phận gì?"
Thanh Long ngừng một lát, cúi đầu nhìn liền đối mặt với một cuộn lông xoăn ở trong đám người, ánh mắt của cuộn lông xoăn này hoàn toàn không chút kính sợ nó!
Nó cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích, nhất thời nổi giận, cùng lúc với cơn sóng dữ ập tới, nó cúi thấp đầu tiến tới gần đối phương há mồm gầm thét: "Phàm nhân! Ta tu luyện một ngàn ba trăm năm, hôm nay vượt qua lôi kiếp, đã tiếp thu được ký ức truyền thừa, chính thức trở thành con Thanh Long duy nhất trong thiên địa! Là hóa thân của đông phương tinh tú, là tín ngưỡng của quốc gia này, là chúa tể chân chính của mảnh đất cùng đại dương này! Sao mi lại dám xúc phạm ta như vậy?"
Trên mảnh đất này, rồng không phải tượng trưng cho nền văn hóa suốt trăm ngàn năm qua sao? Một khi hóa rồng không phải sẽ muốn gió có gió muốn mưa có mưa, xưng bá thiên hạ sao?
Thế nhưng cuộn lông xoăn kia vẫn không chút sợ hãi, lại hỏi tiếp: "Nói vậy, mi quả nhiên không phải động vật được quốc gia bảo hộ?"
Vấn đề này tương đối cổ quái, Thanh Long đang sôi trào lửa giận cũng bị hỏi tới ngơ ngác, khó hiểu nhìn lông xoăn: "Đó là cái gì? Mi nói cái gì vậy?"
Lúc này chỉ thấy trên mặt lông xoăn chậm rãi lộ ra nụ cười: "Ta biết rồi."
Giây tiếp theo, không đợi Thanh Long kịp hiểu ra lông xoăn biết cái gì, trên đầu đột nhiên nặng trĩu, sừng của nó bị túm lấy với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Vừa nãy vì muốn tạo ra hiệu ứng đáng sợ hơn nên mới cúi thấp đầu, lúc này định ngẩng đầu lên thì trên mũi có một bóng người linh hoạt nhẹ nhàng nhảy phốc lên.
Các vị đạo trưởng đang khóc lóc cũng ngây ngốc, trơ mắt nhìn Vệ Tây túm lấy sừng rồi nhảy lên đầu Thanh Long, sau một phút kinh sợ thì quát to: "Vệ đạo hữu! Cẩn thận a! Cậu muốn làm gì vậy?!"
Rất nhanh sau đó, bọn họ liền biết Vệ Tây muốn làm gì.
Bởi gì tiếng gầm giận dữ của Thanh Long đã nhanh chóng biến thành tiếng gào thét chói tai, Vệ Tây nắm lấy sừng rồng, tùy ý nó hất thế nào cũng không chịu buông tay, cùng lúc đó còn há miệng hung hăng cắn vào đầu Thanh Long, xé toạt hai mảnh vảy lẫn máu thịt, răng rắc nhai.
Các vị đạo trưởng: "!!!!!"
Thanh Long: "Ngao ngao ngao ngao ngao ngao!!!!!"
Hạ Thủ Nhân cũng sợ ngây người, thậm chí hoảng sợ che mông lùi lại hai bước: "Mẹ ơi! Mẹ mẹ ơi!! Phong thái không hề thua kém năm đó!"
Sau khi kịp phản ứng thì vội vàng túm lấy Sóc Tông: "Khỉ gió! Nói thế nào thì cũng là một con rồng a!! Ông mau nghĩ cách đi!! Không thể để nó cứ vậy ăn mất a!"
Từ nãy giờ biểu tình của Sóc Tông vẫn rất trầm tĩnh, lúc này nghe thấy lời cầu viện trợ của Hạ Thủ Nhân thì không chút chậm trễ, lập tức níu cái đuôi đang vung vẫy điên cuồng của Thanh Long, tung người nhảy lên.
Thanh Long vừa mới hóa rồng đã bị biến cố đột nhiên này dọa sợ choáng váng, khí phách hiên ngang phách lối vừa nãy cũng không biết đã biến đi đâu, lúc này chỉ có thể vừa gào khóc kêu đau vừa cố hất Vệ Tây rơi xuống. Đáng tiếc hai tay Vệ Tây bám rất chắc, từ đầu đến cuối không hề thả lỏng, tốc độ ăn còn rất nhanh, thoáng chốc đã cắn trọc hơn phân nửa phần vảy trên mặt rồng.
Nháy mắt Sóc Tông xuất hiện trên đầu rồng, Vệ Tây lập tức cảnh giác, ngậm vảy trợn mắt nhìn, thù mới hận cũ cùng bùng nổ: "Anh lại muốn phá hỏng chuyện tốt của tôi à?!"
Con Thanh Long kia mơ hồ cảm nhận được khí tức của thụy thú, nó phát ra tiếng kêu đứt gan đứt ruột: "Cứu ta a a a a!!"
Hai người rốt cuộc cũng đối mặt, Hạ Thủ Nhân đứng dưới hành lang quan sát an ủi Trọng Minh bị hiện trường ăn rồng dọa tới trắng mặt: "Không sao không sao đâu, Sóc Tông sẽ giải quyết ổn thỏa thôi, nhất định có thể nhanh chóng cản cậu ta lại."
Trong tiếng an ủi, Sóc Tông quả nhiên nhanh chóng nhảy tới bên người Vệ Tây như Hạ Thủ Nhân nói.
Chỉ thấy anh ngồi xổm xuống, do dự một chốc rồi rốt cuộc ra tay----
Răng rắc một tiếng bẻ gãy nửa bên sừng Thanh Long.
Sau đó đưa tới bên mép Vệ Tây: "Ăn không?"
.o.
[tác giả] Các vị đạo trưởng: "A a a a không được a!!"
Thanh Long [rơi lệ]: Ngàn vạn lần cũng không ngờ ngày đầu tiên hóa rồng lại vì không phải động vật được bảo hộ mà bị săn trộm.
.91.