Vừa thả lỏng khớp hàm, nụ hôn thình lình ập đến làm đầu óc Cố Tây Châu trống rỗng, hơi thở cực nóng cứ từng bước ép sát, đôi mắt Tư Dư khép hờ, lông mày như tạc, hàng mi dài buông xuống, khuôn mặt anh tuấn ấy ghé sát vào Cố Tây Châu, Cố Tây Châu có thể cảm nhận được cả hơi thở của anh.
Chầm chậm, nụ hôn ngày càng sâu, hô hấp ngày càng nóng rực lên, cánh môi chặt chẽ dán sát bên nhau, Cố Tây Châu nhịn không được mở to mắt đánh giá Tư Dư đang hôn hắn, hắn cũng không phản kháng, chỉ là không nhúc nhích... hệt như Tư Dư ban nãy lúc được hắn hôn.
"Hmm... Hmm..."
Hô hấp của hai người chậm rãi trở nên dồn dập, Tư Dư thu lại ánh mắt, bàn tay đặt ở trên eo Cố Tây Châu nắm thật chặt, anh có thể cảm nhận được hô hấp của Cố Tây Châu đã bắt đầu hỗn loạn, cúi đầu mút lấy môi Cố Tây Châu, khẽ cắn một chút, nương theo lực đẩy nhẹ của Cố Tây Châu mà buông lỏng vòng tay đang ôm eo hắn.
Cố Tây Châu lần đầu tiên mặt đỏ tai hồng cúi đầu, Tư Dư buông Cố Tây Châu ra xong, cong môi thấp giọng hỏi: "Xem biểu tình của em này, chẳng lẽ đây là nụ hôn đầu sao?"
Cố Tây Châu nghe vậy, trợn trắng mắt với Tư Dư, làm ra vẻ mặt bình tĩnh phun ra hai chữ: "Không phải."
Thấy Cố Tây Châu phủ nhận, Tư Dư chỉ 'à' một tiếng.
"Anh... Anh à là có ý gì? Không tin?" Cố Tây Châu nhướng mày.
Tư Dư: "....."
Thấy Cố Tây Châu phản ứng như vậy, Mã Kỳ nãy giờ vẫn đang kìm nén cảm xúc lại càng nghẹn cười đến mức mặt cũng biến dạng.
Cố Tây Châu: ".....Không được cười!"
Tuy rằng Cố Tây Châu nói như vậy, nhưng khóe miệng Mã Kỳ ngày càng kéo lên đến một độ cong cực kì khoa trương, cuối cùng dứt khoát há mồm để lộ ra hàm răng trắng, ôm bụng cười ha hả.
"Ha ha ha, Cố Nhiễm cậu vừa nhìn đã biết là trai tân!"
"Chưa đánh đã khai! Ha ha ha."
Cố Tây Châu thở hổn hển, hung tợn trừng mắt nhìn Mã Kỳ.
Ghim nha!
Kể cả đây có là nụ hôn đầu của Cố - ma tu - Tây Châu thì cũng tuyệt đối không phải là nụ hôn đầu của thân thể này!
Hắn tin tưởng Cố Chi Chi, dáng vẻ này của Chi Chi cũng đẹp trai bằng bảy tám phần so với hắn, thời đi học khẳng định du sơn ngoạn thủy, hôn qua biết bao đôi môi xinh đẹp!
Cố Tây Châu nghiến răng nói từng chữ với con quỷ đội mũ kia, "Bây, giờ, đưa, ta, vé, được, chưa?"
Con quỷ đội mũ vừa rồi còn trào phúng Cố Tây Châu yên lặng hai giấy, tầm mắt chuyển đi chuyển lại giữa hai người Cố Tây Châu và Tư Dư, chốc lát sau mới miễn cưỡng xé ra hai tấm vé miễn phí đưa cho Cố Tây Châu và Tư Dư.
Dần dần tất cả đồng đội cũng đều có được vé vào cửa, lúc này chỉ còn chưa đầy 5 phút là đến 4h, họ vẫn chưa rõ lắm thế giới này sẽ bắt họ làm gì, điều duy nhất có thể chắc chắn bây giờ là bọn họ cần phải vào được công viên giải trí trước 4h.
Trước khi rời đi, Cố Tây Châu có chút kinh ngạc nhìn về phía mấy con quỷ vẫn đang xếp hàng, làm gì còn vé nữa, sao mấy con quỷ đó còn xếp hàng ở đây?
"Em nhìn cái gì thế?" Tư Dư đi bên cạnh Cố Tây Châu, cầm trong tay hai tấm vé, nhẹ giọng hỏi.
Cố Tây Châu chỉ chỉ mấy con quỷ còn đang xếp hàng, nói: "Vừa rồi tôi thấy trên bàn của con quỷ kia đã không còn tấm vé nào, mấy con quỷ đó còn có vẻ tiếc nuối, nhưng mà thật kỳ quái, chúng nó vẫn xếp hàng..."
"Không nhờ em tôi cũng không nhận ra." Tư Dư hơi nhướng mày, rồi lại nhíu mày, quay đầu liếc qua đám quỷ đang xếp hàng trong căn nhà đỏ, đột nhiên túm lấy tay Cố Tây Châu quay trở lại.
Vài đồng đội còn ở lại ngẩn ra, không biết hai người này có vé rồi còn quay lại làm gì?
A Kha nhìn con số trên đồng hồ điện tử, còn chưa đến 4 phút là 4h, ngoại từ Diệp Xu và Mã Kỳ đuổi theo Cố Tây Châu và Tư Dư ra, những người khác chỉ liếc qua rồi không chút do dự đưa vé vào cửa, tiến vào công viên giải trí.
Cố Tây Châu vừa định hỏi Tư Dư quay lại làm gì liền chú ý tới nhóm quỷ tình nhân đi từ trong căn nhà đỏ ra cũng cầm vé tình nhân trong tay, nhưng màu sắc lại không giống với vé trong tay bọn họ.
"Còn có vé khác?" Cố Tây Châu nhíu mày.
Tư Dư gật đầu nói: "Chúng ta dùng vé miễn phí đi vào, như vậy tiền mà thế giới nhiệm vụ cấp cho chúng ta liền vô dụng, nhưng mà bất luận thế giới nhiệm vụ cho đạo cụ gì cũng đều có tác dụng của nó."
Hai người vừa đi vào, Tư Dư chỉ vào vé VIP trên bàn giám khảo, nghiêng đầu nói với Cố Tây Châu: "Tôi nghĩ rằng tiền đó chính là dùng để đổi cái này!"
Tư Dư đi đến trước mặt nhân viên bán vé gần nhất, lấy ra 200 tệ đưa cho con quỷ đó, "Ta muốn thăng cấp combo vé."
"Ngươi chắc chắc tiêu tốn 199 tệ thăng cấp combo vé bình thường thành combo vé VIP?" Con quỷ kia nhìn Tư Dư, vẻ mặt như đang nhìn thằng đần.
Tư Dư khẳng định: "Đúng vậy."
Nó tinh tế đánh giá hai người Cố Tây Châu và Tư Dư, nhún nhún vai, nhận lại hai vé cùng với 200 tệ từ Tư Dư, lưu loát xé hai vé VIP ra, đồng thời lấy 1 tệ từ trong ngăn kéo đưa cho Tư Dư.
Cùng lúc đó chúng quỷ nhìn thấy có combo vé bình thường vừa được trả về, lộ ra ánh mắt đầy khát vọng...
"Không tiêu tiền có phải tốt hơn không?" Cố Tây Châu trêu chọc một câu, hắn đang nói dở thì Tư Dư nhét vé vào tay hắn, ý bảo hắn xem vé.
Cố Tây Châu lật mặt sau của vé thì thấy: Combo vé VIP, tặng một voucher liều chết (ngăn cản một lần tử vong)
"Tiền này tiêu thật đáng!"
Cố Tây Châu nhìn về phía Tư Dư, trong nháy mắt hiểu rõ chênh lệch giữa mình và Tư Dư, hắn thấy quỷ xếp hàng chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng vì phải kịp giờ nên hắn sẽ không quay lại xác nhận, mà Tư Dư lại không giống vậy, anh sẽ tự hỏi, sau đó phỏng đoán nguyên nhân.
Đây là khoảng cách khổng lồ giữa hắn và lão làng.
Cố Tây Châu nghĩ đến án tử vừa rồi, nếu không nhờ Tư Dư hỗ trợ, giúp cảnh sát khoanh vùng được hung thủ, chắc chắn hắn sẽ phí hoài nhiều thời gian hơn, khẳng định sẽ có thêm nhiều người phải chết!
Diệp Xu đi tới, nhìn vé VIP trong tay Cố Tây Châu, giống như Tư Dư, trực tiếp lấy 200 tệ ra thăng cấp vé, mấy người đổi vé xong xuôi không hẹn mà cùng chạy như điên về phía cổng công viên giải trí!
Còn hai phút!
Bốn người chạy như điên -----
"Má nó, các người từ từ đợi người già với!" Mã Kỳ đau lòng, hắn là một cảnh sát, chạy không lại hai thanh niên trẻ tuổi thì cũng thôi đi, vì sao hắn còn chạy không lại cả một phụ nữ đi giày cao gót?
Cố Tây Châu khinh bỉ Mã Kỳ, vào thế giới nhiệm vụ, tố chất thân thể rõ ràng là giống như người trẻ tuổi, anh lại còn không biết xấu hổ mà nói bừa?
Cố Tây Châu bọn họ vội vội vàng vàng vọt đến cổng công viên ở phút cuối cùng, vì phi quá nhanh nên hắn đâm mạnh vào một con quỷ làm tay trái của nó rơi xuống nền đất.
"Gào gào gào!"
Con quỷ lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Tây Châu, nó trông như thể vừa mới bò ra từ vực sâu, khóe miệng rách ngoác ra đến tận mang tai.
Con quỷ cho rằng kẻ trước mặt sẽ sợ tới mức tè ra quần, kết quả trăm triệu lần không ngờ tới người đâm vào nó còn không chút lưu tình quay người đá nó một cái.
"Cút ra, đừng chắn đường!" Cố Tây Châu đạp con quỷ kia, đồng thời dùng tay đẩy con quỷ phía trước hắn, nắm lấy tay Tư Dư, đi qua cổng soát vé ở 30 giây cuối cùng.
Đám quỷ đứng ở cửa lạnh lùng nhìn bốn người Cố Tây Châu, có điều chúng nó như sợ hãi cái gì, vẫn luôn không dám tiến vào công viên giải trí.
Đáng chú ý là sau khi tiến vào công viên trò chơi, Cố Tây Châu mới phát hiện bên ngoài nhiều nhất chỉ có thể xem là bách quỷ đồng hành, mà nơi này đây là ngàn quỷ, vạn quỷ, đâu đâu cũng là quỷ như vậy là lần đầu tiên hắn thấy, không chỉ có Cố Tây Châu, ngay cả Tư Dư cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh này.
Lúc đầu bọn họ còn có thể giữ bình tĩnh, chính là hồi lâu sau, Mã Kỳ vẫn có chút không chịu nổi, là người đầu tiên mở miệng nói: "Aizz, má nó chứ, chân tôi hơi run rồi đấy, sao lại nhiều quỷ như thế chứ!"
Mã Kỳ vừa dứt lời, ba người khác liếc nhìn nhau, cảnh giác nhìn tứ phía.
Ai biết được? Điều duy nhất có thể khắng định chính là thế giới này chắc chắn cực kì phiền toái, Tư Dư là người trải qua mười mấy thế giới, lần này số người tham gia ước chừng có đến ba mươi mấy, hơn nữa không có một newbie nào.
Khó khăn là điều có thể đoán được.
Tiến vào trong công viên trò chơi, Cố Tây Châu theo bản năng quan sát xung quanh, vừa vào cửa là thấy ngay một chiếc tàu lượn siêu tốc, tàu lượn siêu tốc chạy vèo vèo trên cao, chở theo đám quỷ, chúng ngồi trên đó dang tay ra, dường như rất hưởng thụ khoảnh khắc kích thích này.
Cố Tây Châu nhìn một lát, thấy tàu lượn siêu tốc lao đến điểm cao nhất, mấy con quỷ như thể hẹn trước, đồng thời cởi bỏ đai bảo hộ...
Một đám quỷ nháy mắt bị văng ra khỏi chỗ ngồi, theo quán tính bay ra, đập vào đường ray, phát ra những tiếng bịch bịch bịch, xương cốt gãy nát, đầu lìa khỏi cổ, thân thể đứt rời thành năm bảy khúc, bay tứ tung, biến thành vật thể rơi tự do từ trên không trung!
Trong đó có một con quỷ bị văng tới bụi hoa ở cổng công viên, đám quỷ xung quanh cũng không lấy làm lạ, tiếp tục an tĩnh xếp hàng.
"Đệch mợ! Đây mà là tàu lượn siêu tốc à? Đây là đoàn tàu tử vong!" Mã ca sắc mặt trắng bệch, nén xuống cảm giác buồn nôn.
Cố Tây Châu trầm mặc một chút, đi về phía bồn hoa, hắn để ý thấy con quỷ bị ngã vào bồn hoa kia đã gãy cổ, hoàn toàn không còn động tĩnh gì, tuy rằng tử trạng thảm thương, nhưng mà trên mặt nó lại là nụ cười mỉm cổ quái.
Hình như là ----- giải thoát rồi?
Cố Tây Châu hơi hơi nhướng mày vì chính suy đoán của mình, hắn quay đầu nhìn về phía Tư Dư, như thể tìm lời giải đáp.
"Vừa rồi lúc con quỷ đó nghe thấy chúng ta muốn đổi vé vào cửa, em còn nhớ biểu cảm của chúng nó chứ?"
Cố Tây Châu ừ một tiếng: "Rất kích động, đều muốn cướp vé vào cửa của chúng ta."
Tư Dư chỉ con quỷ đã chết, nói: "Vé chết sớm đầu thai sớm, chúng nó vào công viên giải trí tử vong chính là để có thể chết, mà vé VIP lại có thể miễn một lần, nghĩa là chúng nó phải xếp hàng thêm một lần mới có thể chết."
Cố Tây Châu đã hiểu, mấy con quỷ đó đều không thèm vé VIP, bởi vì chúng nó muốn chết, mà người làm nhiệm vụ như Cố Tây Châu bọn họ lại muốn có vé VIP, hai bên hoàn toàn tương phản, bọn họ không muốn chết.
Trong lúc mấy người bọn họ đang nói chuyện, Cố Tây Châu nghe thấy tiếng thét hoảng loạn chói tai.
Một cô gái gầy yếu chạy như điên giữa đám người, cô thở hồng hộc, chạy bất chấp, chạy không ngừng, chạy đến khi thể lực không còn chống đỡ nổi nữa, ngã ngồi trước mặt Cố Tây Châu, đôi mắt lộ ra vẻ hoàng sợ, tựa hồ tinh thần đã chạm tới cực hạn, cảm xúc đã hỏng mất, nói năng lộn xộn.
"Nhiều, nhiều quỷ quá... Nhiều quỷ quá! Chúng ta đều sẽ chết, ai cũng không chạy thoát, sao lại khó như vậy....chết mất..."
Danh Sách Chương: