Trước ngày tết, lại đang vào mùa đông, trong bệnh viện có rất nhiều người, Lạc Thư Nhan bảo Thẩm Yến sang bên cạnh ngồi chờ, còn cô đi xếp hàng đăng ký.
Thẩm Yến nhìn người đi đi lại lại trong bệnh viện, lại nhìn hàng xếp dài ở chỗ đăng ký, vội vàng nói: “Cậu ngồi chỗ này đi, mình đi xếp hàng cho.”
Đây vốn là cái cớ do cậu bịa ra, thân thể của cậu vẫn còn tốt lắm, chỉ là hình như cậu chưa suy tính chu toàn, không nghĩ tới trong bệnh viện sẽ có nhiều người như vậy.
Lạc Thư Nhan mà cố chấp thì Thẩm Yến cũng không làm gì được, cô ép cậu ngồi xuống, “Mạnh miệng cái gì, không phải cơ thể cậu không thoải mái à, vậy cậu cứ ngồi yên đây đi, mình đi xếp hàng, yên tâm đi, mình vừa chơi game vừa xếp hàng, sẽ nhanh tới lượt mình thôi.”
Thẩm Yến thật sự không lay chuyển được Lạc Thư Nhan, đành phải trơ mắt nhìn cô ra sau đội ngũ xếp hàng.
Hôm nay cô mặc áo lông màu đỏ khiến làn da cô càng thêm trắng như tuyết, vốn dĩ có đội thêm một cái mũ len nhỏ, nhưng trong bệnh viện nhiều người, nhiệt độ không khí cao hơn bên ngoài, mũ bị cô cởi xuống để ở chỗ cậu.
Hình như cô cảm thấy cậu đang nhìn mình, cô quay đầu lại, cười với cậu một cái.
Sáng sủa lại hoạt bát, cái này khiến cậu nhớ lại chuyện luca trước, khi đó bọn họ đang học lớp một cùng đi đến chợ hoa mua hoa, lúc ấy bọn họ chọn hoa hướng dương.
Cậu cảm thấy cậu chính là nhánh hoa hướng dương kia, mà cô lại là mặt trời, cậu luôn vô thức hướng về phía cô.
Tốc độ xếp hàng rất nhanh, Lạc Thư Nhan chơi xong mấy ván xếp hìn đã đến lượt cô, sau khi đăng kí cho Thẩm Yến xong, hai người lên tầng đến phòng làm việc của bác sĩ, tốc độ hỏi bệnh của bác sĩ cũng nhanh, hỏi tình huống cơ bản của Thẩm Yến một lúc. Mặc dù cũng cho rằng trẻ con ở tuổi này sẽ không bị gì nặng lắm, nhưng vì lý do an toàn, vẫn cho Thẩm Yến giấy kiểm tra.
Có kết quả kiểm tra lần cuối, cơ thể Thẩm Yến vẫn khỏe, bác sĩ suy đoán sở dĩ cậu thấy dạ dày không thoải mái là do ngày đó ăn quá nhiều hoặc quá ít, dặn Thẩm Yến phải ăn uống đầy đủ. Đi ra khỏi bệnh viện, Lạc Thư Nhan lại cầm tờ giấy kiểm tra mà cô nhìn không hiểu đọc một lúc lâu, lúc này mới nói: “Nếu bác sĩ đã nói không có vấn đề, vậy có lẽ thật sự không có vấn đề, quá tốt rồi. Mình chỉ sợ cậu bị đau dạ dày, đau dạ dày rất khó chịu.”
Thẩm Yến nghe lời nói quan tâm của cô, khóe môi hơi nhếch lên, “Bác sĩ nói, cơ thể mình rất khỏe.”
Lạc Thư Nhan lại cố gắng nhớ lại chuyện hôm đấy của cậu, “Hình như hôm đấy cậu có ăn nhiều lắm đâu, sao lại khó chịu đến hai giờ mới ngủ nhỉ.”
Trong lòng Thẩm Yến bổ sung thêm một câu, thật ra không phải hai giờ mà là ba giờ.
“Không biết nữa.” Thẩm Yến di chuyển lực chú ý của cô: “Đến giờ cơm rồi, nếu không chúng ta ăn ở ngoài luôn đi, đi ăn lẩu không?”
Lạc Thư Nhan im lặng, “Cậu vừa bảo dạ dày khó chịu xong, thế mà còn muốn ăn lẩu à.”
Thẩm Yến sững sờ, “Không phải cậu thích ăn lẩu à?”
“Dạ dày của mình có vấn đề gì đâu.” Lạc Thư Nhan nghĩ nghĩ, “Hôm nay không ăn lẩu, đi ăn cháo đi, Hà Diệp nói có một trung tâm thương mại có hàng cháo ăn cực kỳ ngon, sau khi ăn xong chúng ta có thể chọn quà cho Giang Uyên ở trung tâm đấy luôn, được không?”
Thẩm Yến suýt quên mất chuyện mua quà cho Giang Uyên...
Lúc đầu là do cậu lấy cớ, lại vừa lúc cuối kỳ là sinh nhật Giang Uyên.
Quan hệ của cậu với Giang Uyên tạm ổn, hai người cũng trò chuyện, nhưng lại là lần đầu tặng quà, nghĩ thôi đã thấy hình như làm vậy có hơi không tự nhiên?
Nhưng cái cớ này là do cậu nghĩ ra, cũng chỉ có thể kiên trì đi dạo phố chọn quà cho Giang Uyên.
Cao Nghiệp vẫn luôn đi theo bọn họ, lái xe đi đâu cũng tiện, sau khi hai người ăn trưa xong thì quyết định đi dạo mấy cửa hàng quanh đây, Lạc Thư Nhan hỏi Thẩm Yến, “Giang Uyên thích gì?”
Thẩm Yến nhớ lại một chút, “Không rõ lắm.”
Hình như là thích đọc tiểu thuyết võ hiệp, nhưng gần đây Giang Uyên đọc tiểu thuyết trên lớp học bị chủ nhiệm giáo dục đang ‘cải trang vi hành’ bắt được, còn bị mời phụ huynh, có lẽ bây giờ cậu ta không dám đọc tiểu thuyết.
Lạc Thư Nhan không thấy lạ gì với câu trả lời này: “Hình như Giang Uyên thích chơi bóng rổ, mấy lần mình đi ngang qua sân bóng rổ với đám Hà Diệp đều nhìn thấy cậu ta, nghe nói cậu ta chơi bóng rổ rất lợi hại, lúc trước ở THCS số 4 còn đặt biệt danh cho cậu ta là Giang Anh Mộc, làm mình buồn cười gần chết. Chẳng qua nữ sinh thật sự rất thích nam sinh hay chơi bóng rổ.”
Thẩm Yến: “...”
Cậu lại không quá thích mấy trò vận động như bóng rổ hay đá bóng này.
Có lẽ do lúc nhỏ, trước cả khi chuyển đến Ninh Thành, anh trai nhà hàng xóm chơi bóng rổ bị ngã gãy xương, lúc ấy bộ dạng anh ta đau đến nghiến răng nghiến lợi để lại ấn tượng quá sâu trong đầu cậu.
“Cậu thích nam sinh chơi bóng rổ?” Thẩm Yến hỏi.
Vậy có khả năng cậu không làm được đến mức này.
Lạc Thư Nhan đang nghiên cứu màu sơn móng tay, nghe vậy đầu cũng không quay lại, không để tâm vấn đề này lắm, trả lời: “Thật ra cái mà nữ sinh chú ý nhiều nhất, chủ yếu vẫn là ngoại hình.”
Thẩm Yến bật cười thành tiếng.
Thời gian hai người đi dạo rất lâu, mua bóng rổ cho Giang Uyên, có Lạc Thư Nhan đi dạo phố cùng nên mua thêm một đống đồ linh tinh.
Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến rất ít khi đến bên này, đây là lần đầu tiên đến đây kể từ sau mùa thu, thế mà lại đụng phải Lục Hành Sâm đến trung tâm thị sát.
Lục Hành Sâm nhìn túi Lạc Thư Nhan cầm trong tay, vui vẻ, “Hai đứa không biết đây là trung tâm thương mại do nhà mở à?”
Dưới tên tập đoàn Thịnh Viễn cũng có trung tâm thương mại, trung tâm thương mại này mới mở năm ngoái, cũng vừa lúc hôm nay Lục Hành Sâm đến bên này làm việc, thuận tiện đi thị sát một chút, không nghĩ đến lại gặp hai đứa nhỏ ở đây, Lục Hành Sâm đang lo không có cơ hội biểu hiện, lấy hai tấm thẻ mua sắm ở chỗ trợ lý, cho Lạc Thư Nhan một tấm, một tấm cho Thẩm Yến, thẻ có giá trị tiêu dùng tối đa.
“Bố mà biết hai đứa thích đi mua sắm ở đây thì đã cho hai đứa thâm mấy tấm thẻ rồi, cầm đi, đừng khách sáo, muốn mua cái gì thì mua cái đó, không đủ thì bảo bố.”
Thẩm Yến còn chưa cầm ấm tấm thẻ trong tay, đã trực tiếp đưa cho Lạc Thư Nhan, “Cho cậu.”
Lạc Thư Nhan tưởng Thẩm Yến nhờ cô cầm hộ, cũng không do dự nhận thẻ rồi nhét vào ví.
Lục Hành Sâm chú ý tới động tác này, chỉ cảm thấy như đã từng thấy ở đâu rồi, nhưng cũng không nghĩ lắm, chỉ nói: “Công ty cũng ngay gần đây, nếu không thì thế này đi.” Anh đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, “Hiện tại còn sớm, không thì hai đứa về công ty nghỉ ngơi với bố một lúc, chờ bố làm việc xong rồi dẫn hia đứa đi mua sắm ở gần đấy, cơm tối bố cũng bao hết, thế nào?”
Lạc Thư Nhan nhìn về phía Thẩm Yến, việc này chủ yếu phải nghe ý cậu.
Nếu nói Thẩm Yến không có hứng thú với Thịnh Viễn, chắc chắn là giả, cậu thấy rất nhiều tin tức về Thịnh Viễn trên mạng với báo chí.
Thịnh Viễn tại phương bắc chắc chắn là tập đoàn số một số hai, từ khi thành lập đến giờ đã bao gồm tâm huyết ba đời của người ta. Thẩm Yến đã tưởng tượng ra phong thái của ông cố và ông nội của mình hồi đó như thế nào thông qua những câu chuyện vẫn chưa được kiểm chứng thật giả.
Lục Hành Sâm mang theo Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan đi tới Thịnh Viễn.
Tập đoàn Thịnh Viễn ở trung tâm khu CBD*, bọn họ dùng thang máy riêng đi từ bãi đỗ xe lên tầng có văn phòng của Lục Hành Sâm. (*Quận kinh doanh trung tâm (tiếng Anh: central business district, viết tắt: CBD) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố)
Từ thang máy ra, bên tay trái là văn phòng thư ký với phòng họp, Lục Hành Sâm có hai thư ký, mỗi người đều có nhiệm vụ quản lí riêng, phòng họp tầng này chủ yếu được dùng để Lục Hành Sâm họp với các cao tầng với tiếp đón khách hàng quan trọng.
Bên tay phải thì có hai văn phòng, một phòng là văn phòng của đổng sự trưởng, cũng chính là Lục Hiển Nghiêu, một phòng khác là của Lục Hành Sâm.
Văn phòng Lục Hành Sâm có phủ một lớp thảm, đi lên trên sẽ không phát ra tiếng động.
Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến đều không phải trẻ hư, cho dù đây là văn phòng của Lục Hành Sâm thì bọn họ cũng sẽ không coi đây như phòng làm việc nhà mình, Lục Hành Sâm thấy hai đứa câu nệ, cười cười, tìm một cuốn sổ ghi chép hay dùng lúc đi công tác đặt bên cạnh bà là việc, gọi hai đứa đến: “Đến đây, bây giờ bố còn có chút chuyện, hai đứa có thể chơi máy tính, yên tâm bố sẽ làm xong nhanh thôi.”
Bàn làm việc của Lục Hành Sâm rất lớn, lúc khởi động máy Lạc Thư Nhan vô tình nhìn thấy một khung ảnh trên bàn anh, ảnh bên trong khung hình là ảnh chụp bọn họn họ mấy năm trước ở công viên Hải Dương!
Lạc Thư Nhan cực kỳ kinh ngạc, “Sao chú lại có tấm hình này?”
Trong tấm ảnh, cô với Thẩm Yến đều đứng bên cạnh vịt Donald, Thẩm Yến cách vịt Donald xa một chút, cô ôm bụng vịt donald, trông rất ngây thơ.
Lục Hành Sâm có hơi xấu hổ, “Lấy từ chỗ mẹ Tiểu Yến.”
Lạc Thư Nhan càng không hiểu, “Tại sao lại là tấm hình này?”
Tấm hình này Thẩm Yến không cười, nếu như muốn lấy ảnh Thẩm Yến, có lẽ cô Thẩm còn có tấm đẹp hơn.
Sao Lục Hành Sâm có thể nói đây là ảnh chụp chung được, chỉ có thể pha trò cho qua, “Lúc trước có đối tác đến phòng là việc của chú thấy ảnh này, còn tưởng chú có cả con trai lẫn con gái, chú không phủ nhận.”
Anh đã muốn thân phận bố nuôi của Thư Nhan rất lâu rồi.
Anh biết Thư Nhan có một bố nuôi, là người tên Tống Tiền Tiến hay đi bên cạnh Lạc Thiên Viễn. Anh cảm thấy anh cũng không kém gì Tống Tiền Tiến, có lẽ còn đủ tư cách làm bố nuôi thứ hai của Thư Nhan chứ?
Thẩm Yến nghe lời này, nhìn về phía Lục Hành Sâm, “Về sau giải thích một chút đi, tôi với Lạc Thư Nhan cũng không phải là anh em.”
Có lẽ khi còn rất nhỏ cậu thật sự hi vọng chú Lạc với mẹ có thể tạo thành một gia đình, để Lạc Thư Nhan trở thành em gái cậu, nhưng đấy chỉ là chuyện khi còn bé.
Hiện tại cậu không muốn người khác hiểu nhầm cậu với Lạc Thư Nhan có quan hệ anh em.
Giọng Lục Hành Sâm đầy vẻ đương nhiên, “Bố thấy hai đứa không khác gì anh em, Thư Nhan, trong lòng chú thì cháu cũng giống Tiểu Yến.”
Lạc Thư Nhan giật mình, cô nhìn Thẩm Yến, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ: Chắc không phải cô gặp tình tiết cực khổ rồi chứ? Bị người mình thích xem như em gái... Hình như cô đã tưởng tượng ra khung cảnh sau này bị từ chối rồi! Thẩm Yến rất kinh ngạc với thích của cô, nói mình chỉ coi cậu như em gái!
Như thế cô sẽ ngất ngay tại chỗ! Tức đến ngất đi!
Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan đã quen biết nhiều năm như vậy, sau khi biết tâm tư của cô, lúc này nhìn biểu cảm của cô, cậu không cần đoán cũng biết cô đang nghĩ gì.
Cậu lập tức cản Lục Hành Sâm lại, trước khi người này nói ra câu khiến người ta bất đắc dĩ hơn, cậu vội vàng nói: “Tôi nói với chú, tôi không nghĩ vậy, Lạc Thư Nhan không phải em gái tôi, tôi cũng không đối xử với cậu ấy như em gái, mẹ tôi cũng không sinh em gái cho tôi, chú đừng có nói bậy.”
Lục Hành Sâm kinh ngạc nhìn Thẩm Yến, “Tiểu Yến, con bị sao thế, con quen biết Thư Nhan đã nhiều năm như vậy, hai chúng ta cũng như người một nhà, con nói thế không đúng rồi, không phải cứ có quan hệ máu mủ mới là người thân đâu.”
Thẩm Yến hối hận.
Hôm nay cậu không nên đến Thịnh Viễn! Không tới thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy!
Thẩm Yến: “Chú đừng nói lung tung, dù sao thì Lạc Thư Nhan không phải em gái tôi, là bạn tốt của tôi, sau này có ai hỏi chú thì chú đừng nói dối người ta.”
Lục Hành Sâm chỉ cảm thấy con trai quá thẳng tính, anh nhìn chằm chằm Lạc Thư Nhan, cười nói: “Thư Nhan, cháu đừng để ý mấy lời Tiểu Yến nói, đối với chú thì cháu với Tiểu Yến không khác gì nhau, nếu sau này có chuyện gì, cháu cứ tới tìm chú.”
Lạc Thư Nhan nghe lời kia của Thẩm Yến, trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Chí ít nếu như sau này Thẩm Yến từ chối cô, có lẽ sẽ không dùng cái cớ ‘mình chỉ coi cậu như em gái’ độc ác này, nếu không thì cậu ta sẽ bị vả mặt!
Lục Hành Sâm cũng có chuyện phải bận rộn, dặn dò bọn họ xong liền rời khỏi văn phòng.
Lạc Thư Nhan vẫn luôn có thói quen ngủ trưa, sáng hôm nay bận rộn ở bệnh viện lâu như vậy, về sau lại đi ăn cơm dạo phố, đã sớm mệt mỏi. Lúc xem phim với Thẩm Yến, hai mí mắt đã bắt đầu díp lại, Thẩm Yến tương đối tri kỷ, chỉ vào sô pha lớn nói: “Ghế sô pha kia rất lớn, cậu buồn ngủ thì lại kia nằm một lúc đi, chắc chú ấy sắp làm việc xong rồi.”
Lạc Thư Nhan ngáp một cái, khóe mắt nhòe đi, đầu hàng trước cơn buồn ngủ, nằm trên ghế sô pha cởi áo lông đắp lên trên người. Có lẽ do hơi ấm trong phòng quá thoải mái, có thể do quá yên tĩnh, không bao lâu Lạc Thư Nhan ngủ mất.
Thẩm Yến rón rén đi đến cạnh ghế sa lon, lúc thì sợ ánh sáng mạnh quá khiến cô không ngủ được, kéo rèm che cửa sổ xuống, một lúc lại sợ máy sưởi bật cao quá làm mất độ ẩm, đi rót thêm mấy cốc nước trên bàn trà. Chờ làm xong tất cả cậu trực tiếp ngồi xuống tấm thảm, dựa người vào sô pha. Từ góc độ của cậu nhìn sang, Lạc Thư Nhan ngủ rất say, có lẽ do đang mơ tới chuyện gì tốt, cô còn im lặng cười cười.
Cậu vẫn luôn biết cô rất xinh đẹp, nhưng có lẽ do gương mặt này đã nhìn quá nhiều năm, thứ thật sự hấp dẫn cậu không phải vẻ mỹ lệ này.
Cậu ngơ ngẩn nhìn cô, chú ý tới trên tóc cô có dính một mảnh giấy ăn, chắc do hôm nay đi qua cửa hàng mới mở, có giấy màu rơi trên đầu cô, cô dùng khăn giấy lau nên mới có. Cậu đưa tay ra định vươn tới lấy mảnh giấy kia xuống.
Thật vừa đúng lúc, Lục Hành Sâm vừa mới làm việc xong, lo lắng hai đứa bé nhàm chán, chuẩn bị đưa chút đồ ăn vặt tới cho hai đứa, nào biết được vội vã mở cửa, lại nhìn thấy một màn trước mặt ——
Thẩm Yến đưa lưng về phía anh, Lạc Thư Nhan nằm trên ghế sô pha, từ góc độ của Lục Hành Sâm nhìn sang, rất giống như Thẩm Yến đang hôn trộm Lạc Thư Nhan.
Trong nháy mắt, Lục Hành Sâm mở to hai mắt, anh nhanh chân vọt tới, lúc đóng cửa còn có tiếng vang, Thẩm Yến nghe thấy tiếng vang xoay người lại, liền thấy Lục Hành Sâm làm vẻ mặt kinh ngạc còn ẩn thêm chút lửa giận đi về phía cậu, cậu vô thức đứng lên.
Lục Hành Sâm cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy Lạc Thư Nhan còn đang ngủ, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu!
Anh thấp giọng, biểu cảm nghiêm túc hỏi: “Tiểu Yến, vừa nãy con làm gì?!”
Thẩm Yến im lặng, “Tôi không làm gì.”
Lục Hành Sâm lo lắng, “Bố đã nhìn thấy rồi!”
Đúng lúc này, chắc do Lạc Thư Nhan thấy ồn ào, hơi không kiên nhẫn lật người, Lục Hành Sâm quả quyết ngậm miệng, chờ sau khi Lạc Thư Nhan yên tĩnh lại, anh mới dẫn Thẩm Yến sang văn phòng đổng sự trưởng ở bên cạnh, đóng cửa lại, anh không thể tin nói: “Thẩm Yến, không thể làm hành vi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn được, đây là không đúng, vừa nãy con định làm gì, ai chỉ con làm thế?!”
Anh thật sự rất kinh ngạc, không nghĩ tới con trai mình lại có suy nghĩ như vậy với Thư Nhan...
*
Tác giả có lời muốn nói:
Giải quyết một cha của bóng... Yên tâm, sẽ không có biến đổi bất ngờ!