Bác gái ôm cô bé kia quay đầu lại: "Không ngồi! Ai hiếm lạ ngồi chỗ này chứ, thật xui xẻo..." Tô Nhất Trần ngồi thẳng xuống, hai chân bắt chéo lại. Hắn một tay cầm bỏng ngô, tay còn lại tuỳ ý đặt trên lưng ghế, vô hình trung đem mấy đứa nhỏ bảo vệ ở trong lòng. “Không ngồi cút ra ngoài.” Hắn lạnh lùng nói, “Để tôi gặp lại bà một lần nữa, công viên giải trí này cũng đừng mong có cơ hội đến.” Một bộ bá đạo, hống hách, không nói lý. Bác gái: "..."...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.