Tể tướng nghe cậu giới thiệu mà lại cười như được mùa.
- Vậy....ta gọi cháu là Tiểu Tịch nhé.
Cháu rất biết cách ăn nói.
- Tạ Kiều tể tướng.
- Vậy....thái tử, Tiểu Tịch là ai đây?
- Thưa tể tướng, Nhan Tịch là quân sư mà ta đã chọn để giúp sức cho trận chiến lần này.
- Quân sư!? Không biết thái tử có chọn nhầm hay không, nhưng nếu đúng thì là tuổi trẻ tài cao rồi.
- Kiều tể tướng vừa cười vừa vuốt râu, xem xét cậu.
- Thái tử biết người đảm nhận chức trách này nên là Kiều tể tướng, vả lại thái tử cũng chỉ ngẫu hứng chọn cậu ta, nhưng, sự ngẫu hứng đó đã được ta tìm hiểu lâu ngày mới quyết định, nên nếu còn thiếu sót thì xin tể tướng củng cố thêm!
Tể tướng vẫn cứ nhìn cậu chằm chằm.
Cậu thì dù sao khí chất cũng đã hơn người, chẳng sợ ai cả, vẫn cứ bình thản chơi đấu mắt với tể tướng.
Tể tướng thấy cậu như vậy thì liền phì cười, rồi cầm lấy cây gậy chống đứng lên, đi về phía cậu.
- Nếu đã là người thái tử chọn thì ta không thể phản đối, vả lại....cháu trông cũng rất được.
Thôi thì....vậy đi, cháu bái ta làm sư, học tập thêm củng cố thêm, mặc dù đã có tuổi, nhưng cứ coi như là huấn luyện cho Viễn Sơn một tân tể tướng, tranh thủ cống hiến cho đất nước bằng chút hơi tàn này!
- Tể tướng xin đừng nói vậy! Tể tướng chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, trường sinh bất lão! - Cậu nói lớn.
- Hahaha.....Đừng gọi ta là tể tướng nữa.
Gọi là sư phụ! - Kiều tể tướng cười nhắc nhở cậu.
- Vậy...xin cho đệ tử kính sư phụ một ly trà.
Nhan Tịch xin bái Kiều tể tướng làm sư!
Cậu quỳ xuống nói lớn rồi uống lấy ly trà.
Kiều tể tướng cười lớn, một tay chống gậy một tay đỡ lấy tay cậu.
- Vậy thái tử xin nói vào chuyện chính.
Thưa Kiều tể tướng và Kiều đại tướng quân.
Thật ra trong trận chiến lần này, ta đã chiêu mộ được biểu ca của ta là tướng quân Châu Khương tham gia cùng.
- Châu Khương à? Nếu xếp theo thứ bậc thì Châu gia chỉ xếp sau Kiều gia.
Thái tử chiêu mộ được Châu tướng quân là chuyện đáng mừng.
- Kiều đại tướng quân nói.
- Mặc dù là vậy nhưng thật sự chỉ dựa vào quân của biểu ca thì vẫn không thể đánh thắng được cả quân triều đình lẫn quân riêng của Mạt phủ ở ngoài cung, nên....
- Nên thái tử muốn nhờ vả Kiều gia.
- Kiều đại tướng cười nói.
- Kiều đại tướng đúng là danh bất hư truyền! Ta vẫn chưa mở miệng mà đã bị ngài đoán ra!
- Chuyện vặt thôi mà, không cần nể nang như vậy làm gì.
Vả lại, nếu thái tử đã hạ mình đến tận Kiều gia để nhờ vả thì làm sao ta dám khước từ chứ.
- Tạ Kiều đại tướng quân!
Bàn chuyện xong xuôi, Tiểu Ngôn và Băng Cẩn thì liền chạy ra ngoài tìm Diễu Minh, chẳng bù cho Thiên Long thì phải đi với Kiều đại tướng còn Nhan Tịch thì phải đi theo tân sư phụ của cậu.
Tể tướng đưa cậu vào thư phòng của ông rồi bảo cậu ngồi xuống ghế còn mình thì đi đâu đó ở phía sau căn phòng.
Buồn chán, cậu đành mở cửa sổ ra cho thoáng gió, ngó nhìn xung quanh thì liền thấy Thiên Long đang đi về hướng này, thấy hắn cậu liền vui vẻ vẫy tay để xem hắn có thấy cậu đang ngồi ở trong phòng hay không.
Gần đến thì đột nhiên bọn Tiểu Ngôn đâu ra nhảy vào, trong bọn họ không chỉ riêng Tiểu Ngôn và Băng Cẩn, còn có cả Kiều Diễu Minh.
Vừa gặp hắn, Diễu Minh đã liền chạy tới rối rít cùng hắn.
- Là thái tử và Minh Minh phải không nhỉ?
Kiều tể tướng từ đằng sau nhìn ra cửa sổ cùng cậu.
- À vâng, là Kiều tiểu thư với thái tử điện hạ đấy ạ.
Cậu trả lời rồi liền đóng cửa sổ lại để không phải thấy cảnh tượng trước mắt nữa.
Nghe cậu trả lời, ông liền thở dài.
- Con thấy hai đứa nó có xứng đôi không?
Nhan Tịch trầm mình, nghĩ ngợi rồi liền trả lời.
- Rất xứng, môn đăng hộ đối ạ.
- Ai cũng bảo như con, ngay cả ta còn thấy như vậy.
Nhưng có môn đăng hộ đối thì sẽ có hạnh phúc à?
Nhan Tịch ngây người nhìn ông, không lẽ....
- Cha nó và ta luôn muốn né tránh cuộc liên hôn này, vì chúng ta hiểu rõ chốn đông cung thâm độc như thế nào, sau lần này thì có thể coi là bỏ được một chặng đường mang tên " đông cung" này rồi, nhưng....con đường " hoàng hậu" liệu sẽ dễ dàng hơn chứ? - Ông đau buồn nói.
- Ta không thể biết được, nhưng ta biết nó sẽ còn thâm độc hơn nữa, bởi ta đã biết, ta đã biết sự thâm độc của đông cung là như thế nào, khi cố thái tử phi còn sống, ta đã biết nó thâm độc như thế nào......
- Sư phụ!
Ông khụy gối xuống, chân tay đột nhiên bủn rủn, không còn tí lực nào.
- Tiểu Tịch, mới ngày đầu nhận sư phụ mà đã thấy cảnh tượng này, ta xin lỗi con.
- Không đâu sư phụ! Có chuyện gì, người đều có thể kể hết với con! Tâm sự, cũng là việc mà một đệ tử nên làm.
- Cậu an ủi ông.
- Tiểu Tịch....con thật hiểu chuyện.
Vậy ta đành hẹn con vào ngày mai thôi, ta xin lỗi, nhưng ta nhớ con gái ta quá, ta nhớ quá, ta xin lỗi....
- Sư phụ không có lỗi, cha mẹ nào mà chẳng yêu thương con cái mình.
Để Tiểu Tịch đưa sư phụ đi nghỉ.
Cậu dìu ông lên giường, rồi tạm biệt ông.
Đông cung? Hoàng hậu? Cố thái tử phi? Con gái? Nghĩ đến những chuyện này cậu chỉ muốn về ngay Châu phủ tìm Châu Khương hỏi chuyện.
Vừa mở cửa ra thì liền thấy....cô nam quả nữ trêu chọc nhau trước cửa..
Danh Sách Chương: