"Chỉ cần tên em đặt thì cái gì cũng được." Kinh tố Đường đáp.
Bọn họ im lặng nhìn ngọn lửa thiêu sạch mọi thứ, không còn nhánh cây hay lá khô nữa, ngọn lửa dần nhỏ lại, rồi tắt đi bốc lên một làn khói. Giống như ngọn lửa chết đi, linh hồn của nó trốn ra khỏi bụi đất, bước lên con đường luân hồi.
Lương Duyệt Nhan còn nhớ anh dùng tên cô đặt tên cho con mèo. Như vậy thì chuyện khác cô cũng đều nhớ sao? Từ khi nào cô bắt đầu tỉnh lại? Một chút tin tức cũng không có. Khuôn mặt cô chìm trong bóng tối, anh biết mình cũng vậy nên cô không nhìn thấy vẻ mặt anh, cũng không bắt được sự dao động bịt tai trộm chuông của anh từ trong biểu cảm. Kinh Tố Đường cảm thấy mừng thầm, lại cảm thấy không cam lòng.
"Lúc ra ngoài em đã ăn gì chưa?" Kinh Tố Đường hỏi.
"Ăn rồi." Cô đáp: "Mèo cũng ăn rồi."
"Có uống thuốc không?"
"Có." Lương Duyệt Nhan nghiêm túc nói, trong giọng nói không hề có sự mất kiên nhẫn. "Tôi đều nhớ rõ."
Vậy cô còn nhớ cô hôn anh không? Khi cô thức dậy sẽ chấp nhận nụ hôn của anh chứ?
Lương Duyệt Nhan nhìn về phía anh nhưng anh lại vô cớ trở nên nhút nhát dưới ánh mắt kia, không dám tới gần cô, cũng không dám hỏi.
Rõ ràng anh có thể vì cô mà sinh ra dũng khí hủy thiên diệt địa, nhưng nó lại biến mất vào thời khắc xác định được ý định của cô.
Mặt hồ như gương, phản chiếu ánh sao.
Lương Duyệt Nhan chậm rãi đi đến hồ muối.
Xung quanh yên tĩnh, cô bước xuống nước, bọt sóng gợn từng vòng, gió nhẹ thổi qua, làn váy cô đung đưa theo hướng gió. Như thể sẽ có một đôi cánh lớn mọc ra từ phía sau cô vào giây tiếp theo, đôi cánh ấy sẽ khuấy động không khí xung quanh, cô sẽ kiểm soát được mọi thứ, bao gồm cả tự do.
"Hồ nước mắt có muối thật không?" Kinh Tố Đường đột nhiên hỏi.
Anh chỉ muốn nói gì đó để thu hút sự chú ý của cô. Dường như anh đã hỏi một câu rất ngu ngốc, ngốc đến nỗi Lương Duyệt Nhan không che giấu được nụ cười, cô cười thành tiếng, cười đến nỗi những ngôi sao ở mặt hồ đều như chạy vào trong mắt cô.
"Có rất nhiều." Cô chỉ vào một góc nhọn như một tảng đá nhô ra từ trong hồ: "Đó không phải đá mà là vỏ muối kết tinh. Vào mùa mưa, nó sẽ biến mất hòa tan vào nước."
"Mặn không?"
"Có, nhưng anh không thể nếm thử, nó có thành phần phức tạp, có thể mặn đến đắng. Lúc trước khi xây dựng phố đại học, nhà máy ở Dương Thành sẽ đến đây thu thập nguyên liệu thô, cơ bản là muối nhôm." Cô nói rồi dừng lại, "Anh có hứng thú không?"
"Tôi còn muốn nghe em nói." Kinh Tố Đường muốn tiếp tục nghe.
Lương Duyệt Nhan lại đi ra ngoài hai bước, nước hồ muối không qua bắp chân cô, cô quay đầu lại, khom lưng khuấy nhẹ làn nước trên mặt hồ, nước nhẹ nhàng văng lên vùng đất trước người Kinh Tố Đường.
Hóa chất thường thức hấp dẫn người ở chỗ nào. Lương Duyệt Nhan nghĩ.
...
Chúng ta vẫn còn thời gian. Tối muốn đưa em ra khỏi nơi này, chỉ có tôi và em.
Duyệt Nhan, em có muốn đi với tôi không?
Trên đường trở về, Kinh Tố Đường vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để hỏi vấn đề này, nhưng cho đến khi bước vào cửa căn hộ, anh cũng không thành công nói ra được.
Mèo con đã có tên không biết chạy từ đâu ra, nó luôn xuất hiện rất xuất thần, lướt qua Kinh Tố Đường, chạy đến bắp chân Lương Duyệt, dùng đỉnh đầu cọ vào bắp chân cô. Cô khom lưng ôm mèo con lên, cô gọi tên nó vừa thân mật lại tự nhiên: "Đường Đường, chúng ta về rồi đây."
Giống như gọi anh vậy. Tim Kinh Tố Đường đập nhanh hơn, nhưng lại không kiềm chế được suy nghĩ, ngay cả một con mèo cũng thẳng thắn hơn anh.
Kinh Tố Đường đi vào bếp, rất nhanh đã quay lại nói: "Tôi... tôi chuẩn bị bữa tối trước, rất nhanh sẽ được ăn thôi."
Lương Duyệt Nhan ôm mèo đáp lại một tiếng "Được". Mèo con muốn nghịch sợi dây chuyền bạc trên cổ tay cô, cô nắm lấy bàn chân mềm mại của nó, thì thầm với chú mèo: "Đây là của chị, em không được chạm vào."
Đường Đường không hiểu sao mà "meo" một tiếng, liếm ngón tay cô, như thể liếm được vị mặn từ hồ muối nó kêu mất tiếng ghét bỏ, giãy giụa. Cô đặt con mèo xuống đất, nhìn vào nhà bếp, có việc gì với anh sao? Anh muốn nói gì với cô à?
Cô ngước mắt lên nhìn quần áo phơi ở ban công, không biết đã phơi bao lâu rồi, cũng không biết phơi khi nào. Cô đi ra ban công, chạm vào quần áo, đã khô rồi. Quần áo ở anh được phơi bên ngoài, có vài chỗ nhăn nhúm ở góc áo, bên kia là váy trắng cô mặc, phẳng lì như đồ mới, còn có đồ lót của cô nữa.
Vậy nên cô lấy từng cái vào, đã tháo nẹp tay nên không còn hạn chế cử động nữa, cô gấp quần áo cũng để kiểm tra phạm vi hoạt động của cánh tay. Chẳng bao lâu sau, cô mang chồng quần áo vào phòng, mở tủ quần áo ra, thiết kế ngăn bên trong rất đẹp, phân vùng rõ ràng, cô chỉ cần đặt quần áo của Kinh Tố Đường vào từng nơi tương ứng.
CÔ không đóng cửa tủ lại, cô nhìn thấy trên tầng trên cùng có một cái chai, là nước hoa anh dùng sao? Cô nhón mũi chân lên lấy xuống, đưa lên mũi ngửi, một mùi hương nồng mạnh và mùi cồn dung môi xộc vào mũi, không phải nước hoa. Là mùi hương sau khi trộn lẫn với hương của anh rồi tạo ra mùi ấm áp mê hoặc đó sao? Cô đặt cái chai trở lại, hành động này khiến cánh tay phát đau, cô chạm vào một hộp gỗ khiến nó rơi cạch xuống đất.
"A." Lương Duyệt Nhan khẽ hô lên một tiếng, vội vàng ngồi xổm xuống.
Thật ra hộp gỗ không được đóng chặt, những thứ bên trong rơi rải rác trên mặt đất. Lương Duyệt Nhan nhặt từng thứ lên đặt về lại, trong nháy mắt cô nhìn thấy chất bôi trơn, cô đột nhiên ý thức được mình cầm cái gì trong tay. Một ý nghĩ mạnh mẽ điên rồ lướt qua đầu cô như một dòng điện.
Cô cảm thấy mình từng dùng thứ này với anh.
Khuôn mặt cô dần đỏ lên, lần này cô đặt hộp gỗ về chỗ cũ bằng tay kia. Sợi dây ở cổ tay rung lên như nhịp tim ngoài tầm kiểm soát của cô.
"Duyệt Nhan? Sao thế?" Kinh Tố Đường nghe tiếng kêu của cô thì đi đến cửa phòng, Lương Duyệt Nhan vừa đóng tủ quần áo lại đối diện với ánh mắt của anh. Trong mắt anh đầy sự lo lắng.
Cô nhanh chóng thay đổi sắc mặt, nói: "Tôi không sao."
"Ồ." Anh gật đầu nói: "Em ra ăn đi... Duyệt Nhan có muốn cho mèo ăn không?"
Anh không gọi tên Đường Đường là vì thấy xấu hổ sao? Lương Duyệt Nhan chưa thể khống chế được nhịp tim mình, nó đập hỗn loạn.
"Đừng cho nó ăn nhiều quá." Cô đáp.
Hai người trốn tránh ánh mắt nhau, ngồi đối diện ăn xong bữa tối. Trên tv đang phát sóng một bộ phim tài liệu về phong cảnh du lịch, tiếng nhạc chậm rãi, ở một mức độ nào đó xem như có thể làm giảm bầu không khí lúng túng khó giải thích.
"... Iceland là một hòn đảo núi lửa. Đi kèm với núi lửa là dung nham tăm tối với đường nét cứng cáp, băng tan ở giữa các thung lũng tách dần, vĩ độ cao mang đến đêm vùng cực và ngày vĩnh cửu, đẹp như hoàng hôn mùa đông trong cổ tích. Không có thợ thủ công nào thiết kế được thác nước đóng băng và hồ nước màu xanh ngọc bích..."
"Đúng rồi. Cảm ơn anh chuyện của Dương Dương." Lương Duyệt Nhan nói.
"Thật ra lúc ấy cậu bé bị máu trên người tôi dọa sợ." Kinh Tố Đường nói, chuyện của đứa bé làm người ta đau lòng bất lực. "Tôi nói với cậu bé, 'là máu của mẹ cháu, người mất nhiều máu sẽ chết. Chú rất xin lỗi vì nói đến ý nghĩa chết chóc với cháu vào lúc này, vẫn còn quá sớm, nhưng cháu sẽ không muốn mẹ cháu chết phải không, chú cũng không muốn. Cô ấy không thể chăm sóc cháu tốt được, bây giờ có một nơi cần đến, chú sẽ đưa cháu đến đó.' Tôi không biết nếu cậu bé có hiểu hay không, nhưng đến nửa đêm cậu bé đã khóc."
"Ừ." Lương Duyệt Nhan gật đầu, cô vẫn cúi đầu, "Rất xin lỗi, khiến anh phải làm chuyện tàn nhẫn như vậy."
"Cuối cùng tôi còn nói với cậu bé, tôi muốn đưa mẹ cậu bé đến mặt trăng. Cậu bé nói, như vậy có phải mẹ sẽ không chết không? Tôi còn nói, mẹ sẽ đoán được cháu yêu cô ấy như thế nào." Kinh Tố Đường khẽ cười: "Cậu bé đã tin."
"Tôi biết rồi."
"..."
"Các vị thần Bắc Âu và cướp biển cùng tồn tại trên vùng đất này. Đây là trí tưởng tượng ban đầu của con người về tận thế thế giới."
"Duyệt Nhan, em có nhớ cậu bé không?"
"Tôi không biết. " Lương Duyệt Nhan nói: "Thật ra nhớ nó cũng không có nghĩa gì. Đối với một người mẹ, đứa trẻ như xiềng xích, nó làm cho tôi sẵn sàng đi bất cứ đâu, thời gian lâu dần xiềng xích xít chặt vào da thịt, khóa đến đau đớn, cắt bỏ cũng đau."
"Vậy em có thấy khổ sở không?"
"Có, buồn cũng không là gì. Chuyện còn khổ sở hơn là có lẽ biến nó thành người tiếp theo."
"Duyệt Nhan..."
"Ngài luật sư, anh xem." Lương Duyệt Nhan chỉ vào hình ảnh màu sắc biến ảo rực rỡ trong tv: "Cực quang."
Vòng cung màu xanh lá là hình dáng phổ biến nhất của cực quang, các hạt xung quanh mặt trời thoát khỏi từ trường, bị hút bởi từ trường trái đất, do đó tạo ra cực quang sống động này, chẳng hạn như hình rắn hay các con thú..."
Kinh Tố Đường nhìn dải cực quang không ngừng cuộn lại rồi khôi phục nguyên trạng, một ý nghĩ chậm rãi hình thành trong đầu anh, nó quá điên rồ, đến nỗi anh không ngần ngại vứt nó ra sau đầu khi vừa nghĩ đến. Cho đến khi nó lại hiện lên khẳng định sự tồn tại của mình.
"Lương Duyệt Nhan." Kinh Tố Đường đột nhiên gọi tên cô.
"Hửm?" Cô lấy bao thuốc lá từ bàn máy tính ra, đốt một điếu thuốc với tư thế thành thạo. Cô chạm vào trái tim nằm trên bàn.
"Iceland cũng là một lợi thế."
"Cái gì?" Cô hỏi lại, sau đó ngồi xuống với anh.
Nhờ Kinh Tố Đường, Lương Duyệt Nhan học được cách hút thuốc.
Cô rít sâu một hơi, đầu điếu thuốc cháy lóe lên. Cô ngước mắt lặng lẽ nhìn anh, khuôn mặt anh rất đẹp, khi tập trung nhìn người khác giống như làm một loại thôi miên nào đó, thuyết phục cô không cần phải che giấu khát khao cấm kỵ bên trong mình, mà thậm chí còn có ý tứ khiêu khích. Cô bị mê hoặc, hơi cuối cùng và hương bạc hà tạo thành tỉ lệ tuyệt vời nhất, cô không có lý do gì không chia sẻ với anh, cô đưa điếu thuốc đến bên môi Kinh Tố Đường.
Anh nghiêng người, giam cô vào giữa lòng mình và lưng ghế, anh hút một hơi từ trong miệng cô như khí oxy. Cô thậm chí còn không chạm vào môi anh, nhưng lại giống như vừa hoàn thành một nụ hôn say đắm.
Kinh Tố Đường nói: "Iceland không có điều khoản dẫn độ như ở đây."
"Muốn đưa tôi đi trốn sao, ngài luật sư?"