• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Bệ hạ đang nói cái gì vậy?" Vương Ý Chi là người đầu tiên đáp lại, khuôn mặt tràn đầy sự khó tin.

Biết bọn họ có lòng muông dạ thú[1], còn cho phép bọn họ vào triều làm quan, sao có thể?

Phản ứng của Khương Cẩm Niên lại là, "Bệ hạ muốn tiếp tục lợi dụng chúng ta sao?"

Dung Sấu xoa cằm, xem ra chuyện trước đó đã khiến cho bọn họ bị đả kích nặng nề, nàng hơi nhướng mày, "Ngươi cho rằng ta đang nói dối à?"

Khương Cẩm Niên sầu thảm trả lời, "Cho đến bây giờ, ta đã không còn phân biệt được câu nào của bệ hạ là thật, câu nào của bệ hạ là giả."

Trong ba người, tình yêu mà hắn dành cho Dung Sấu là sâu đậm nhất, cũng tự nhận là người bị tổn thương nghiêm trọng nhất, cảm giác thất bại khi kế hoạch bị vạch trần chỉ là nguyên nhân thứ yếu làm hắn suy sụp, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì vốn tưởng rằng bản thân đã gặp được người thật lòng với mình, không ngờ từ đầu đến cuối đối phương đều là hư tình giả ý[2].

Dung Sấu không có tâm tư để ý tới khúc mắc phức tạp trong lòng Khương Cẩm Niên, nàng lãnh đạm lên tiếng, "Ngươi không cần quan tâm lời nói của ta là thật hay giả, ngươi chỉ cần biết, hoàng đế mở miệng, lời vàng ý ngọc, không thể thay đổi."

"Thánh chỉ sẽ được đưa đến phủ đệ của các ngươi trong ít ngày nữa, ta đã cho các ngươi cơ hội rồi, chỉ xem các ngươi có bản lĩnh nắm bắt hay không thôi."

"Chẳng qua, Hàn Trừng không may mắn bằng các ngươi, hắn mưu đồ ám sát trẫm, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, không phải hắn vẫn luôn muốn thống lĩnh thiên binh vạn mã[3] sao? Trẫm phạt hắn trấn thủ biên cương, vĩnh viễn không được hồi kinh, xem như cho hắn toại nguyện." Dung Sấu nhẹ nhàng mỉm cười.

Không đợi bọn họ suy nghĩ kỹ càng, Dung Sấu đã phái người đưa bọn họ trở về.

Thời gian này, nàng chỉ nói với bên ngoài rằng ba vị công tử sẽ tạm thời lưu lại hoàng cung, lý do thì tùy tiện bịa ra một cái là được, dù sao nàng cũng không có ý định giam giữ bọn họ quá lâu, giam giữ bọn họ quá lâu sẽ khiến cho Vương gia và thừa tướng cắn ngược.

Còn dễ dàng làm tổn hại thanh danh của nàng.

Nhưng mà, Dung Sấu suy tư một chút, hình như thanh danh của nàng đã sớm gắn chặt với ba người bọn họ, nàng không nạp bọn họ làm thị quân, bên ngoài đã xuất hiện vài lời phê bình, sớm muộn gì nàng cũng phải cho đám người đó một lời giải thích.

Không thoát khỏi kết cục bị sử quan viết thêm một hai câu.

Về Hàn gia, chuyện Hàn Trừng ám sát nàng đương nhiên không có khả năng chìm vào im lặng, Dung Sấu không chỉ không giúp hắn giấu giếm, mà còn để Nam An Hầu Hàn Ung gặp mặt hắn một lần. Hàn Ung biết nhi tử phạm phải tội lớn như thế, ngay cả tâm tư dùng cái chết tạ tội cũng có, hiển nhiên sẽ không dị nghị gì về quyết định phạt Hàn Trừng trấn thủ biên quan của nàng.

Dưới góc nhìn của Hàn Ung, bệ hạ hạ lệnh như vậy đã là niệm tình xưa nghĩa cũ.

9526 bàng quan nửa ngày, càng nhìn càng khó hiểu, "Ký chủ, ngươi định buông tha bọn họ à?"

Dung Sấu thở dài một câu, "Khương Cẩm Niên nói đúng một câu."

9526: "Câu nào?"

Dung Sấu sảng khoái đáp lại, "Ta thật sự xem bọn họ là quân cờ."

"Ngoại trừ vấn đề này ra, ta còn muốn quan sát một chút." Dung Sấu vừa cười tủm tỉm vừa nói tiếp, trước đây nàng vẫn luôn tò mò, trong quá trình Khương Cẩm Niên, Vương Ý Chi và Hàn Trừng chia cắt quốc thổ của Đại Hạ, thế lực đằng sau ba người bọn họ sắm vai nhân vật gì, và câu chuyện sẽ tiếp tục như thế nào sau khi ba người bọn họ xưng đế?

Trong lòng nàng từng có mười mấy loại suy đoán, đáng tiếc suy đoán cuối cùng vẫn chỉ là suy đoán, sao có thể chân thực bằng tận mắt chứng kiến?

Tuy rằng không thể bắt chước Hứa Giảo Giảo, giao toàn quyền cho bọn họ, xem Đại Hạ như tiền đặt cược.

Nhưng không có nghĩa là Dung Sấu không thể làm một thí nghiệm nhỏ, nghiệm chứng suy đoán của mình.

9526: "......" Ký chủ, ngươi ham chơi như vậy từ lúc nào.

Nàng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, Dung Sấu nhún vai, hơn nữa nếu đã là kỳ nghỉ phép, thì việc nàng muốn làm gì rất quan trọng sao.

Chưa kể nàng lại chỉ nói về những ý tưởng đấy với 9526, mặc dù có đôi khi 9526 cũng nghe không hiểu.

***

Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi trở về, người của Vương gia và phủ thừa tướng đều kinh hỉ không thôi, dĩ nhiên dáng vẻ tiều tụy của bọn họ cũng khiến cho mọi người sinh ra không ít phỏng đoán.

Khương thừa tướng thậm chí còn suy nghĩ, chẳng lẽ là bệ hạ muốn bá vương ngạnh thượng cung[4], Cẩm Niên bởi vì phản kháng nên bị nhốt trong cung?

Hai người vừa mới chỉnh trang xong, thánh chỉ đã được đưa đến,

"Nhi tử của Khương thừa tướng tương trợ trẫm đăng cơ, trẫm hiểu cho mong muốn của hắn, duẫn hắn vào triều làm quan, tấn phong làm ngũ phẩm phó sử của Ngự Sử Đài."

Vương gia cũng nhận được một đạo thánh chỉ có nội dung tương tự,

Khương Cẩm Niên còn chưa kịp nói về chuyện trong cung với mẫu thân, nội dung của thánh chỉ đã được tuyên bố, trong lòng hắn cả kinh, theo bản năng nhìn về phía thân nhân của mình, khuôn mặt của Khương thừa tướng tràn đầy sự kinh ngạc, thần sắc của hai vị tỷ muội cũng thay đổi, từ nịnh nọt lấy lòng biến thành ganh ghét đố kỵ.

Khương Cẩm Niên tiến cung làm thị quân là mang lại vinh quang cho Khương gia, là có thêm một người che chở các nàng, nhưng hắn vào triều làm quan, hắn liền trở thành đối thủ cạnh tranh tranh đoạt tài nguyên của phủ thừa tướng với các nàng, chưa kể khởi điểm của hắn chính là ngũ phẩm phó sử, sao các nàng có thể không ganh ghét đố kỵ.

Đều là cốt nhục của thừa tướng, cho dù có kém cỏi cũng sẽ hiểu được điểm mấu chốt này.

Thân thể của Khương Cẩm Niên lạnh lẽo, kế hoạch của bệ hạ quả thực không có kẽ hở.

Tình cảnh của Vương Ý Chi càng không xong hơn, chức quan của hắn cũng là hàm ngũ phẩm, địa vị trên triều đình không quá cao, nhưng so với lượng lớn những người gian khổ học tập, thông qua khoa cử xuất sĩ làm quan, đây đã xem như hậu đãi, chẳng qua với thân phận công tử thế gia của Vương Ý Chi và thân phận nhi tử thừa tướng của Khương Cẩm Niên, thì chức vị của bọn họ không gây nhiều tranh cãi lắm.

Đương nhiên là không gây nhiều tranh cãi lắm nếu so sánh với việc bọn họ vào triều làm quan dưới thân phận nam tử.

Thánh chỉ lại viết là Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi tương trợ tân đế đăng cơ, nói cách khác, nghĩa là bọn họ đổi cơ hội tiến cung làm thị quân thành vào triều làm quan.

Tay nghề ném nồi của Dung Sấu càng ngày càng điêu luyện.

Tại biệt viện của Vương gia, tâm tư của mọi người đối với Vương Ý Chi bách chuyển thiên hồi[5], người thông minh thường đa nghi và suy diễn quá nhiều, bọn họ đều cho rằng có phải Vương Ý Chi đã trao cho bệ hạ cái gì đó để có được cơ hội này hay không.

Các nàng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, cùng một gia tộc, hiển nhiên sẽ biết một số chuyện mà người khác không biết, Vương Ý Chi được gia chủ yêu thích là bởi vì tài hoa kiến thức của hắn không thua kém bất kỳ nữ tử nào trên thế gian, nói Vương Ý Chi không có dã tâm, các nàng không tin.

Kể cả khi Vương Ý Chi nhấn mạnh bát hoàng nữ vốn dĩ không đơn thuần vô hại như vẻ bề ngoài, hình tượng từ trước đến nay chỉ là ngụy trang lá mặt lá trái[6], người của Vương gia cũng bán tín bán nghi[7], gia chủ của Vương gia thậm chí còn đặc biệt triệu kiến Vương Ý Chi, nói chuyện với hắn một hồi, không ngừng nhắc nhở hắn mọi người trong thế gia là một thể, không được có dị tâm.

Công tử thế gia Vương Ý Chi vẫn luôn cao khiết không vướng bụi trần, bây giờ cũng nhịn không được trở nên âm trầm.

"Ta còn tưởng rằng tam ca thật lòng suy nghĩ cho gia tộc, nguyện ý hy sinh vì gia tộc chứ. Hóa ra vẫn là vì chính mình." Vương Lan Hành cố ý chế nhạo.

Vương Ý Chi lạnh lùng đáp lại, "Việc này không liên quan tới ngươi, cũng không đến lượt ngươi mở miệng."

Vương Lan Hành ghét dáng vẻ tự cho mình là thông minh, khinh thường nói thêm một câu với bọn họ của Vương Ý Chi nhất, hắn hừ lạnh, cười khẽ, "Nói đi nói lại, bệ hạ đối xử với tam ca thật tốt nha, trước đây tặng cây cổ cầm Phượng Ngô cho tam ca, hiện tại còn cho tam ca toại nguyện, duẫn tam ca vào triều làm quan."

Vương Lan Hành rời đi, Vương Ý Chi nhìn về phía danh cầm mà bản thân dốc lòng giữ gìn mỗi ngày, nội tâm hận không thể hủy hoại nó.

Nhưng lý trí của hắn ngăn cản hắn, Dung Sấu đã trở thành thiên tử, lễ vật của thiên tử, vô luận là vô tình hay hữu ý, không bảo quản tốt chính là trọng tội, hắn tuyệt đối không thể liên lụy Vương gia.

Phương pháp chứng minh trong sạch tốt nhất đối với Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi hiện giờ là cự tuyệt thánh chỉ, ví dụ như tự nhận mình ngu dốt vô năng, ngữ khí khẩn thiết một chút, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên Vương gia cự tuyệt thánh chỉ.

Chẳng qua bọn họ có thể cự tuyệt sao?

Không nhắc đến dã tâm và ham muốn nắm giữ quyền lực của Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi, chỉ nói về chuyện vì để bát hoàng nữ thượng vị, bọn họ đã dùng bao nhiêu tâm huyết, đã dốc hết sức lực mưu đồ như thế nào, cuối cùng lại vi tha nhân tố giá y thường[8].

Bọn họ có thể cam tâm mới là lạ.

Nên dưới ánh mắt phức tạp xen lẫn phê bình của mọi người, Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi dứt khoát quỳ xuống, tiếp nhận thánh chỉ.

So sánh với những cuộc tranh luận mà bọn họ gây ra, việc của Hàn Trừng có vẻ tương đối nhỏ nhặt, thậm chí không có ai chú ý, Nam An Hầu áp giải nhi tử tới biên cương trong đêm.

Hắn là người phạm tội, đương nhiên không có khả năng tấn phong gì, trực tiếp mặc giáp trụ làm một binh sĩ bình thường thôi.

Trấn thủ biên cương, vĩnh viễn không được hồi kinh.

Nam An Hầu biết câu này có ý nghĩa gì, đáng tiếc nàng chẳng thể làm gì khác, chỉ hy vọng vận may sẽ chiếu cố hắn.

Nàng hiếm khi để lộ thần sắc từ ái, chạm vào khuôn mặt của Hàn Trừng.

Cho dù hiện tại đôi mắt của hắn tràn đầy oán hận.

Trên thực tế, Hàn Trừng ám sát xong liền hối hận, hắn chỉ là nhất thời phẫn nộ, không khống chế được bản thân, sự dung túng của Dung Sấu trong quá khứ khiến cho hắn không nghĩ tới chuyện chính mình sẽ bị trừng phạt nặng nề. Nhưng hắn càng không ngờ, mẫu thân cư nhiên không hề giúp hắn cầu tình.

Chung quy sẽ có một ngày hắn trả lại tất cả cho các nàng, thân là nam nhân thì sao chứ, hắn cũng có thể kiến công lập nghiệp[9] ở biên cương.

Sau khi Nam An Hầu hồi kinh, nàng lập tức phái quản gia chuẩn bị quan tài và đồ tùy táng cho nhi tử,

Quản gia do dự, "Hầu gia, làm như vậy...... Làm như vậy không ổn lắm đi."

Hàn Ung thở dài, "Sớm muộn gì ngày đó cũng sẽ đến."

Hàn Trừng ở biên cương không thể nói là sống tốt, cho dù võ công của hắn không thấp, cho dù hắn không bị khi dễ, thì vào thời khắc mấu chốt, thậm chí là nguy cấp, hắn bắt buộc phải ra tiền tuyến.

Hắn cho rằng bản thân sở hữu võ nghệ cao cường, lại không biết tại sa trường, võ nghệ của hắn chẳng là cái thá gì cả.

Tướng quân bách chiến tử, tráng sĩ thập niên quy[10].

Vốn dĩ chưa bao giờ là một câu nói đùa.

......

Dưới góc nhìn của người trong thiên hạ, tân đế Dung Sấu đối đãi với Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi không tồi, tuy rằng nàng không nạp bọn họ làm thị quân, nhưng lại phá lệ cho phép bọn họ vào triều làm quan dưới thân phận nam tử.

Trong lòng Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi thập phần nghẹn khuất, mọi người đều tán thưởng tân đế tình thâm nghĩa trọng[11], ngay cả thân nhân của bọn họ cũng cảm thấy như thế, chỉ có hai người bọn họ biết, tâm địa của vị bát hoàng nữ có vẻ đơn thuần ôn hòa kia đen tối ra sao.

Đáng tiếc bọn họ đã không còn thời gian suy đoán Dung Sấu có âm mưu gì, bởi vì chuyện bọn họ vào triều làm quan thật sự gây ra quá nhiều tranh cãi, bọn họ không chỉ bị những quan viên khác bài xích, mà còn bị phần lớn nam tử chỉ trích do không tuân thủ đức hạnh, bị tầng lớp sĩ lâm bắt cóc đạo đức[12] chất vấn khiển trách, bị gia tộc gây áp lực.

Chẳng qua bọn họ chỉ có thể tiến, không thể lùi bước, một khi lùi bước, thân bại danh liệt[13], mộng tưởng không thành là việc nhỏ, quan trọng nhất chính là gia tộc của bọn họ và thế đạo này sẽ không để bọn họ tồn tại.

Suy nghĩ sâu xa một chút, lưng của hai người đều thấm đẫm một lớp mồ hôi lạnh, bất tri bất giác[14] bọn họ đã rơi vào tử cục.

Hơn nữa tình cảnh hiện tại của bọn họ không hề thua kém tình cảnh của Dung Sấu lúc mới xuyên không đến đây, sự thật chứng minh, Dung Sấu không phải không mang thù.

***

Dung Sấu ngược lại nhẹ nhàng tự tại, chuyện của Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi quả nhiên thu hút sự chú ý của toàn bộ triều đình, bao gồm cả thừa tướng và thế gia, tất cả đều cân nhắc hệ quả của sự kiện này, còn có phỏng đoán tân đế đang tính toán làm gì.

Ai đoán ra được, Dung Sấu chỉ là tùy tiện hành động. Về vấn đề tại sao chỉ là tùy tiện hành động nhưng lại nhanh chóng kiểm soát quyền lực giống như đã dự kiến trước, thì lý do là nàng không muốn bị đám đại thần đó xem như tiểu hài tử, dạy dỗ thuyết giáo trong ba năm đầu.

Không bao lâu sau, triều thần liền cảm nhận được mũi nhọn sắc bén ẩn sau vỏ bọc sáng suốt khiêm tốn trong quá khứ của Dung Sấu.

Chưa đến mức sát phạt quyết đoán, nhưng chắc chắn là không chút nương tay. Trên dưới kinh triệu phủ bị nàng rửa sạch, thay thế bằng người của nàng, mà cũng không hẳn là người của nàng, Dung Sấu không có nhiều thời gian như vậy, cho nên đơn giản một chút, lương cầm tướng mộc nhi tê[15] là đủ rồi.

Ví dụ như thế lực do Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi xây dựng.

Rất nhiều người phản chiến, mặc dù bọn họ không nhìn xa trông rộng[16] bằng những vị đại thần kia, nhưng một người là đương kim hoàng đế, một người là quan viên ngũ phẩm, thân là nam nhân, căn cơ nông cạn.

Chỉ cần là người có chí tiến thủ[17] đều sẽ biết nên lựa chọn như thế nào.

Dung Sấu không quan tâm bọn họ có tuyệt đối trung thành với nàng hay không, dù sao ngày nào Đại Hạ còn tồn tại, ngày nào nàng còn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, ngày đó bọn họ vĩnh viễn không có khả năng làm phản.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì trước mắt nhân thủ ít ỏi, tạm thời sử dụng mấy người này trước đã, tương lai thì suy xét sau.

Về một số thành phần tử trung, Dung Sấu cũng sẽ không để các nàng trở lại bên cạnh chủ tử của mình.

Nàng có thể đoán được Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi sẽ tức giận bao nhiêu, không chỉ vi tha nhân tố giá y thường, mà còn bị tổn thất nặng nề.

Mọi chuyện diễn ra trong âm thầm và lặng lẽ, triều đình ngược lại không được an ổn như vậy, tuy rằng bản thân Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi đã có chức quan, đã có cơ hội thượng triều thảo luận chính sự, nhưng ngoại trừ những điều đấy ra, Dung Sấu không hậu đãi bọn họ ở bất kỳ phương diện nào khác, thái độ tùy ý không khác gì lúc đối diện với các quan viên bình thường.

Đối với việc này, vô số quan lại đều tán thưởng tân đế không vì nhi tử tình trường[18] mà ảnh hưởng triều chính.

Đồng thời Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi cũng bị xem như lam nhan họa thủy[19] mê hoặc đế vương, không có ai nhắc lại vấn đề nạp bọn họ làm thị quân, thậm chí mọi người còn cảm thấy tân đế túc trực bên linh cữu, tạm thời không mở rộng hậu cung là chuyện tốt.

Khương Cẩm Niên và Vương Ý Chi thốn bộ nan hành, giống như đi trên băng mỏng.

Dung Sấu không quá để ý đến bọn họ, nàng cho bọn họ cơ hội không có nghĩa là nàng phải che mưa chắn gió, lực bài chúng nghị[20] giúp bọn họ.

Nàng lại không phải Hứa Giảo Giảo, được dỗ dành vài câu xong liền mặc kệ bọn họ dư thủ dư cầu[21], cuối cùng chắp tay nhường lại cả giang sơn.

Nếu như bọn họ muốn tranh thủ quyền lợi cho nam tử, thì bọn họ bắt buộc phải trải qua những hệ quả do chuyện này mang lại, từ trước đến nay, nào có ai thật sự thuận buồm xuôi gió[22] khi khiêu chiến quy tắc của thế gian?

Thân là hoàng đế, Dung Sấu cũng không nhẹ nhàng, lý do vẫn là sự kiện thường thấy ở các đời hoàng đế, hoàng nữ phản loạn.

Dung Sấu không có cảm giác thương tâm bởi vì thủ túc tương tàn gì đó, có ai không thèm muốn ngôi vị hoàng đế đâu, mấy hoàng nữ ấy mà vui vẻ hòa thuận, đại hoàng nữ nhị hoàng nữ tứ hoàng nữ ngũ hoàng nữ đã không chết, không tàn, không phế.

Có thể nói gen của nữ hoàng đủ ưu tú, hơn nữa người còn cố tình bồi dưỡng các vị hoàng nữ theo hướng cạnh tranh, nên sức chiến đấu của các vị hoàng nữ đều cực kỳ mạnh mẽ.

Cho dù Dung Sấu đã kế vị, cũng vẫn có người không cam lòng.

Chẳng qua các nàng xem thường khả năng kiểm soát quyền lực lẫn trình độ khống chế triều đình của Dung Sấu, thành ra lần phản loạn này của các nàng chẳng khác gì đầu voi đuôi chuột[23],

Phản loạn mà còn lậu liễu phong thanh[24].

"Thần muội nguyện ý thay bệ hạ tru phản loạn." Ngữ khí của thập nhị hoàng nữ Dung Tĩnh tràn đầy khí phách, tận tâm tận lực[25] thể hiện lòng trung thành của nàng.

Tuy rằng cửu hoàng nữ và thập tam hoàng nữ không lôi kéo nàng tham gia vào kế hoạch làm phản của bọn họ, nhưng nàng đã phát hiện manh mối, chủ động nói với Dung Sấu. Có lẽ đối với Dung Sấu, tin tức của nàng có cũng được mà không có cũng chẳng sao, dù sao cũng không thể ngăn cản phản loạn xảy ra, càng không ảnh hưởng tới việc Dung Sấu bình định phản loạn.

Nhưng thành công cho Dung Sấu thấy lập trường của nàng là được rồi.

Thập nhị hoàng nữ Dung Tĩnh là vị hoàng nữ khéo đưa đẩy nhất trong tất cả các vị hoàng nữ, nàng khéo đưa đẩy đến mức từng bị một hoàng nữ không thích nàng mỉa mai là tường đầu thảo[26], hiển nhiên đây cũng là đạo sinh tồn của nàng, tiếc nuối duy nhất của nàng là không thể lọt vào mắt xanh của mẫu hoàng, chẳng qua nàng cũng hiểu bản thân thật sự không bằng các tỷ muội, cho nên mới sớm bỏ cuộc.

Về Dung Sấu, trong quá khứ nàng vẫn luôn cho rằng chính mình đã nhìn thấu bát hoàng nữ, vẫn luôn cảm thấy Dung Sấu không lợi hại bao nhiêu, cùng lắm là vận khí không tồi, trước đây các vị hoàng nữ tàn sát lẫn nhau vì đoạt đích, không chỉ bị tổn thất lực lượng mà còn khiến cho mẫu hoàng chán ghét, thiên hướng vị hoàng nữ an phận thuần lương này.

Mặc dù Dung Tĩnh cảm thấy bát hoàng nữ không quá ưu tú, thậm chí cảm thấy đối phương dễ lừa, nhưng nàng lại không để ý nhiều, tân đế thuần lương dễ lừa, những hoàng nữ như các nàng cũng có thể an nhiên tự tại một chút.

Kết quả không nghĩ tới, vị Bát hoàng tỷ này của nàng mới là người giả heo ăn thịt hổ chân chính.

Quả thực làm nàng không kịp phòng ngừa.

Khương Cẩm Niên, Vương Ý Chi và Hàn Trừng hẳn là bị đả kích nặng nề đi. Dung Tĩnh đã từng tận mắt chứng kiến Dung Sấu đối tốt với bọn họ ra sao, còn từng âm thầm hâm mộ vận khí của nàng, hâm mộ nàng được thế lực của mấy gia tộc lớn trợ giúp thượng vị,

Hiện tại thì ha hả, quả nhiên, hài tử của mẫu hoàng, không có ai đơn giản.

Dung Tĩnh thân là người am hiểu câu gió chiều nào theo chiều ấy[27] nhất, tức khắc điều chỉnh tâm thái, nhanh chóng thích ứng với bối cảnh mới, thu liễm dáng vẻ tự phụ của bản thân, cẩn thận trong từng hành vi trước mặt tân đế, ai biết trước đây Dung Sấu có nhận ra một số tâm tư nhỏ bé của nàng hay không.

Dung Tĩnh thậm chí còn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng lấy đầu vài hoàng nữ để chứng tỏ lòng trung thành của mình với bệ hạ.

Tuy rằng hơi tàn nhẫn, nhưng vì hậu duệ của chính mình, Dung Tĩnh cũng bất chấp.

Không ngờ Dung Sấu lại nhẹ nhàng nói một câu, "Trẫm không định giết chết các nàng."

"Trẫm rất giống một người thích giết chóc sao?" Đối phương hỏi ngược lại,

Đáy lòng Dung Tĩnh nhịn không được thở dài một hơi, mặc dù con người của Bát hoàng tỷ thâm bất khả trắc[28], nhưng một vị thiên tử không đành lòng hạ thủ dù sao cũng tốt hơn một vị thiên tử giết người không nương tay, Dung Tĩnh vội vàng cúi đầu đáp lại, "Là các nàng không phân biệt trái phải, cô phụ tấm lòng của bệ hạ."

"Chẳng qua mưu phản là tội không thể tha, giết chết các nàng, vừa là trừng phạt, vừa là cảnh cáo những kẻ có suy nghĩ bắt chước làm theo."

Dung Tĩnh cảm nhận được bệ hạ tựa hồ đang liếc mắt nhìn nàng, càng thêm cúi thấp đầu.

"Trẫm không giết chết các nàng không phải bởi vì không đành lòng, trẫm chỉ là không muốn dạy hư hài tử thôi." Dung Sấu cười khẽ, tuy rằng bây giờ hậu cung của nàng không có ai, dưới gối cũng không có hoàng nữ hoàng tử nào.

"Đoạt đích là chuyện bình thường, nhưng không được để các nàng xem thủ túc tương tàn là điều đương nhiên, nếu như hôm nay các nàng nhìn thấy trẫm xử tử thẩm thẩm bá mẫu của các nàng, nhìn thấy trẫm biếm đường tỷ đường muội đường huynh đường đệ lớn lên cùng các nàng làm thứ dân, sung tác tội nô, vậy thì các nàng sẽ suy nghĩ như thế nào, mai sau, các nàng lại hành xử ra sao."

Đó cũng là lý do tại sao lập Đích lập Trưởng[29] trở thành quy tắc bắt buộc của hoàng thất thời cổ đại, có đôi khi sự ổn định quan trọng hơn cả lựa chọn chính xác.

Đây không phải là lần đầu tiên Dung Sấu làm người trong hoàng tộc, thông suốt hơn người khác một chút là việc hiển nhiên.

"Bệ hạ anh minh." Dung Tĩnh thành thật bày tỏ.

Mặc kệ Bát hoàng tỷ là thật sự thuần thiện hay tính khí thâm trầm, chỉ dựa vào những lời này, Dung Tĩnh có thể chắc chắn nàng sẽ là một vị hoàng đế tốt.

Phản loạn nhanh chóng bị dập tắt, chủ mưu đằng sau là thất hoàng nữ, cửu hoàng nữ và thập tam hoàng nữ bị áp giải đến chỗ của Dung Sấu. Không phải tất cả các hoàng nữ đều thức thời giống như Dung Tĩnh, một số người vẫn luôn cho rằng ngôi vị hoàng đế nên thuộc về mình.

Bởi vì nguyên nhân đấy, nên lúc mới xuyên không, cho dù tình cảnh có không xong bao nhiêu, Dung Sấu cũng không nghĩ tới chuyện liên hợp hoặc nâng đỡ các hoàng nữ khác, một khi đã tranh giành ngôi vị hoàng đế, thì ai ai cũng là địch nhân.

"Ta cũng là nữ nhi của Dung gia, tại sao ta không thể tranh." Cửu hoàng nữ Dung Ngọc nhìn Dung Sấu mặc long bào, nội tâm đố kỵ không thôi, nàng có gì thua kém Dung Sấu, vì cái gì người Khương Cẩm Niên thích là nàng ta, người thừa kế ngôi vị hoàng đế cũng là nàng ta.

"Ngươi tranh rồi, cũng thua rồi." Dung Sấu tùy ý thuật lại sự thật.

Trong lòng cửu hoàng nữ Dung Ngọc oán hận, ánh mắt kiệt ngạo, "Ta thua thì sao? Dung Ngọc ta sẽ không bao giờ khuất phục ngươi."

Nghe thấy câu nói tác tử như vậy, cả người Dung Tĩnh nhịn không được chấn động, không ngờ cửu hoàng nữ không chỉ to gan lớn mật[30], mà còn bị thiểu năng trí tuệ[31] nha.

Ngay cả thất hoàng nữ và thập tam hoàng nữ cũng theo bản năng tránh xa nàng ra một chút, tuy rằng các nàng không phục Dung Sấu, nhưng các nàng không ngu ngốc tới mức nói càn trước mặt đối phương như thế.

Dung Sấu bình tĩnh đáp lại, "Vậy ngươi xuống cửu tuyền bồi tiên đế đi, dù sao trẫm cũng không cần một người chết khuất phục."

"Không phải bệ hạ nói......" Dung Tĩnh ngạc nhiên mở miệng.

Cửu hoàng nữ mím môi, không biết là thật sự không sợ hay chỉ đang nhẫn nhịn. Sắc mặt của thất hoàng nữ và thập tam hoàng nữ cũng trở nên trắng bệch. Dung Sấu mỉm cười, xem ra các nàng đoán được Dung Sấu không định giết chết các nàng. Chẳng qua các nàng đoán được cũng đúng, từ trước đến nay loại sự tình này rất dễ dàng trở thành lý do cho một vài thành phần công kích tân đế.

Dung Sấu nhẹ nhàng lên tiếng, "Giết chết một người mà thôi, đám người kia sẽ không dị nghị quá nhiều."

Nói xong nàng còn cố ý liếc mắt nhìn thất hoàng nữ và thập tam hoàng nữ, quả nhiên các nàng hơi nhấp môi, nghiêng đầu sang một bên, cam chịu phương thức xử lý của Dung Sấu, không đối diện với cửu hoàng nữ nữa.

Dung Sấu giết chết cửu hoàng nữ Dung Ngọc không phải việc xấu, ít nhất cái chết của cửu hoàng nữ Dung Ngọc có thể bảo đảm tính mạng của các nàng.

Cửu hoàng nữ nhìn các nàng bằng ánh mắt không thể tin tưởng, có lẽ là không nghĩ tới những người vẫn còn là tỷ muội tình thâm[32] với nàng ngày hôm qua, hôm nay lại tự tay đẩy nàng vào cõi chết.

Dung Tĩnh cũng im lặng, cửu hoàng nữ tự mình tìm đường chết, nàng làm được cái gì, giúp cửu hoàng nữ cầu tình à? Nếu thực sự làm như vậy thì nàng mới là kẻ ngu ngốc.

Dung Sấu tỏ vẻ vô cùng vừa lòng về thái độ của các nàng, nàng giơ tay, "Kéo cửu hoàng nữ Dung Ngọc ra ngoài, chém đi."

Cửu hoàng nữ hoảng sợ, vừa tận mắt chứng kiến các thị vệ cầm đao tới gần mình, ngữ khí của nàng liền thay đổi, "Đừng giết ta, đừng giết ta."

Cho đến khi cửu hoàng nữ giãy giụa không màng hình tượng, Dung Sấu mới chậm rãi hạ lệnh, "Dừng lại."

Dung Sấu lắc đầu, "Bản thân ngươi có cốt khí, ta còn coi trọng ngươi một chút, đáng tiếc ngươi chỉ có vẻ ngoài mạnh mẽ, đã sợ chết như thế, tại sao lại dám mơ ước thứ có khả năng tước đoạt mạng sống của ngươi."

Thiếu chút nữa là đầu rơi xuống đất, Dung Ngọc nào có tâm tư tiếp tục oán hận, "Bát hoàng tỷ, Dung Ngọc biết sai rồi, Dung Ngọc nguyện ý đi thủ lăng cho mẫu hoàng."

Thất hoàng nữ và thập tam hoàng nữ cũng cúi đầu quỳ lạy, "Dung Tự/ Dung Hoa nguyện ý đi thủ lăng cho mẫu hoàng."

Thần sắc của Dung Sấu bình tĩnh, "Có rất nhiều người nguyện ý đi thủ lăng cho mẫu hoàng, không thiếu mấy người các ngươi, truyền lệnh của trẫm, thất hoàng nữ, cửu hoàng nữ và thập tam hoàng nữ mưu đồ soán vị, trẫm niệm tình thủ túc, biếm thất hoàng nữ, cửu hoàng nữ và thập tam hoàng nữ làm thứ dân, giam lỏng cả đời. Gia quyến của thất hoàng nữ, cửu hoàng nữ và thập tam hoàng nữ bị trục xuất khỏi hoàng thất, không được mang họ Dung."

Trong lòng thất hoàng nữ và thập tam hoàng nữ chua xót, kết cục này còn không bằng bị xử tử.

Về vấn đề ai là người phụ trách thi hành, Dung Sấu quyết định giao cho Dung Tĩnh, nếu nàng ấy xử lý tốt, nàng sẽ trao quyền quản lý toàn bộ hoàng thân quốc thích cho nàng ấy.

Thánh chỉ nhanh chóng được đưa tới phủ đệ của ba vị hoàng nữ, ban đầu, gia quyến của ba vị hoàng nữ biết chính mình không có tánh mạng chi ưu[33] đều vui mừng không thôi, nhưng sau khi nghe xong nửa phần sau của thánh chỉ, bọn họ lại phản ứng giống như bị sét đánh, cuối cùng vẫn là Dung Tĩnh cưỡng chế đuổi bọn họ ra khỏi phủ đệ, ngoại trừ của hồi môn[34] của các vị thị quân, tất cả tài vật khác của phủ hoàng nữ đều bị tịch thu.

Cho dù nhìn các vị thị quân mang theo hoàng tôn thê thảm rời khỏi phủ hoàng nữ, Dung Tĩnh cũng không hề mềm lòng.

Nơi giam lỏng ba vị hoàng nữ mưu phản đương nhiên không phải vương phủ tôn quý gì, chỉ là một trạch viện bình thường có canh phòng cẩn mật.

Chủ sự đảm nhiệm việc giám sát chủ động hỏi thập nhị hoàng nữ điện hạ, "Đãi ngộ thường ngày như thế nào? Có cần phải sắp xếp hạ nhân cho bọn họ không."

Dung Tĩnh cười nhạo, "Thứ dân thì có đãi ngộ gì? Không cần sắp xếp hạ nhân cho bọn họ, cứ an bài cơm canh đạm bạc, một ngày ba bữa như bá tánh bình dân là được rồi."

Bệ hạ không giết chết các nàng đã là phúc phận của các nàng, với tội lỗi của các nàng, có bị bạc đãi hơn nữa cũng không ai cảm thấy quá đáng.

[1] Lòng muông dạ thú: Tâm địa độc ác, mất hết tính người.

[2] Hư tình giả ý: Là một thành ngữ Hán Việt bắt nguồn từ các bộ truyện ngôn tình Trung Quốc dùng để chỉ một thứ tình cảm giả dối, không có thật, một người vì một lý do nào đó cố tình đóng giả là mình đang có tình cảm với đối phương để lợi dụng người đó, đạt được mục đích nào đó.

[3] Thiên binh vạn mã: Đội quân đông đảo, hùng mạnh.

[4] Bá vương ngạnh thượng cung: "Bá vương" chỉ những người mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" hiểu là "sở hữu uy lực còn mạnh hơn cung nỏ", mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" (đọc là "qiang jian") lại đồng âm với từ "cưỡng gian", "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ, nên người xưa đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" thay thế cho hai từ "cưỡng gian".

[5] Bách chuyển thiên hồi: Nghĩ ngợi trăm lần.

[6] Lá mặt lá trái: Lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt.

[7] Bán tín bán nghi: Chưa tin hẳn và vẫn còn hoài nghi.

[8] Vi tha nhân tố giá y thường: Làm áo cưới cho người khác, nghĩa là những gì mình đã làm chẳng giúp ích được gì cho bản thân mà chỉ có lợi cho người khác.

[9] Kiến công lập nghiệp: Xây dựng, tạo lập sự nghiệp lớn lao.

[10] Trích từ bài thơ "Mộc Lan từ":

Tức tức phục tức tức,

Mộc Lan đương hộ chức,

Bất văn cơ trữ thanh,

Duy văn nữ thán tức.

Vấn nữ hà sở tư,

Vấn nữ hà sở ức.

Nữ diệc vô sở tư,

Nữ diệc vô sở ức.

Tạc dạ kiến quân thiếp,

Khả hãn đại điểm binh;

Quân thư thập nhị quyển,

Quyển quyển hữu gia danh.

A gia vô đại nhi,

Mộc Lan vô trưởng huynh,

Nguyện vi thị yên mã,

Tòng thử thế gia chinh.

Đông thị mãi tuấn mã,

Tây thị mãi yên tiên,

Nam thị mãi bí đầu,

Bắc thị mãi trường tiên.

Đán từ gia nương khứ,

Mộ túc Hoàng hà biên,

Bất văn gia nương hoán nữ thanh,

Đãn văn Hoàng hà lưu thuỷ thanh tiễn tiễn.

Đán từ gia nương khứ,

Mộ túc Hắc sơn đầu,

Bất văn gia nương hoán nữ thanh,

Đãn văn Yên sơn Hồ kỵ thanh thu thu.

Vạn lý phó nhung cơ,

Quan sơn độ nhược phi,

Sóc khí truyền kim thác,

Hàn quang chiếu thiết y.

Tướng quân bách chiến tử,

Tráng sĩ thập niên quy.

Quy lai kiến thiên tử,

Thiên tử toạ minh đường,

Sách huân thập nhị chuyển,

Thưởng tứ bách thiên cường.

Khả hãn vấn sở dục,

"Mộc Lan bất dụng thượng thư lang,

Nguyện tá minh đà thiên lý túc,

Tống nhi hoàn cố hương."

Gia nương văn nữ lai,

Xuất quách tương phù tương;

A tỷ văn muội lai,

Đương hộ lý hồng trang;

Tiểu đệ văn tỷ lai,

Ma đao hoắc hoắc hướng trư dương.

Khai ngã đông các môn,

Toạ ngã tây các sàng;

Thoát ngã chiến thì bào,

Trước ngã cựu thì thường;

Đương song lý vân mấn,

Đối kính thiếp hoa hoàng.

Xuất môn khán hoả bạn,

Hoả bạn giai kinh hoàng:

Đồng hành thập nhị niên,

Bất tri Mộc Lan thị nữ lang!

Hùng thố cước phác sóc,

Thư thố nhãn mê ly,

Lưỡng thố bàng địa tẩu,

An năng biện ngã thị hùng thư?

[11] Tình thâm nghĩa trọng: Tình nghĩa sâu nặng, mặn nồng.

[12] Bắt cóc đạo đức: Là hiện tượng mọi người sử dụng các tiêu chuẩn quá mức hoặc thậm chí phi thực tế để ép buộc hoặc tấn công người khác, và ảnh hưởng đến hành vi của họ nhân danh đạo đức.

[13] Thân bại danh liệt: Mất đi thân phận, địa vị, danh dự cũng bị hủy hoại.

[14] Bất tri bất giác: Không có tư tưởng kế hoạch sẵn mà thình lình bị động trong một thời gian.

[15] Lương cầm tướng mộc nhi tê: Câu đầy đủ là "良禽相木而棲,賢臣擇主而事", "Lương cầm tướng mộc nhi tê, hiền thần trạch chủ nhi sự", nghĩa là "Chim khôn lựa cây mà đậu, tôi hiền chọn chúa mà thờ".

[16] Nhìn xa trông rộng: Có khả năng nhìn nhận một cách toàn diện, thấu đáo đoán định trước các vấn đề.

[17] Chí tiến thủ: Là ý chí, nghị lực cố gắng, phấn đấu vươn lên nghịch cảnh với số phận, hoàn cảnh, thực tại của con người.

[18] Nhi tử tình trường: Câu gốc là "兒女情長英雄氣短", "Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản", nghĩa là mối tình dài của người con gái làm ngắn cái khí phách của kẻ anh hùng, bởi vì thế giới này là thế giới nữ tôn nên đảo ngược lại.

[19] Lam nhan họa thủy: Giống như "hồng nhan họa thủy", nghĩa là sắc đẹp mang họa, nhưng "lam nhan" thường giành cho nam.

[20] Lực bài chúng nghị: Cân nhắc và loại trừ tất cả các ý kiến.

[21] Dư thủ dư cầu: Ta cần ta cứ lấy, gần giống với câu "thích gì làm nấy".

[22] Thuận buồm xuôi gió: Thuận lợi, may mắn thực hiện được những ước nguyện của chính mình.

[23] Đầu voi đuôi chuột: Chỉ một sự việc, một hành động nào đó mà sự khởi đầu rất to tát nhưng kết thúc thì lại nhỏ bé.

[24] Lậu liễu phong thanh: Tung tin ra ngoài.

[25] Tận tâm tận lực: Dốc lòng, dốc sức theo ai đó hoặc làm một việc gì đó.

[26] Tường đầu thảo (墙头草): Cỏ mọc đầu tường, cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió. Chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo chiều đó; ngã theo chiều gió.

[27] Gió chiều nào theo chiều ấy: Nói về người không tôn trọng lẽ phải, chỉ sống vì lợi ích ích kỷ của cá nhân mình. Nghĩa là ai nói gì cũng đồng ý không biết đúng hay sai.

[28] Thâm bất khả trắc: Ám chỉ một người, một nhân vật nào đó thâm sâu khó lường đến mức cho dù tiếp xúc đối mặt với họ cũng không thể biết trong lòng họ đang nghĩ gì hay đang tính toán gì.

[29] Lập Đích lập Trưởng (立嫡立長): Xuất phát từ Công Dương truyện, từ câu "Lập Đích dĩ Trưởng bất dĩ Hiền" (立嫡以長不以賢). Câu này ý nói cùng là Đích tử, thì ngôi trữ quân nên chọn Đích trưởng tử đảm nhiệm chứ không nên xem ai hiền năng hay không.

[30] To gan lớn mật: Liều lĩnh, táo tợn, dám làm những việc nguy hiểm mà không biết sợ.

[31] Thiểu năng trí tuệ: Còn gọi là chậm phát triển trí tuệ, đặc trưng bởi trí thông minh dưới mức bình thường (IQ < 75).

[32] Tỷ muội tình thâm: Hay tình chị em là mối quan hệ không phải tình dục, cũng không phải tình yêu nhưng vô cùng gần gũi giữa hai hay nhiều người con gái với nhau.

[33] Tánh mạng chi ưu: Nguy hiểm đến tính mạng.

[34] Của hồi môn: Là sự chuyển giao tài sản của cha mẹ, quà tặng hoặc tiền trong cuộc hôn nhân cho con gái.

==========

Đã định đăng lên vào ngày Quốc Khánh mà không nghĩ tới chương này dài thế, hu hu T^T











Lướt TikTok lượm được một game quá là hợp gu:3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK