Anh giai răng trắng lắc đầu không thể tin nổi nhìn đống chip thắng được, sau đó nhìn người đàn ông dù thắng vẫn luôn hờ hững như mây gió: “Đồng nghiệp, chắc chắn anh là một tay già đời.”
“Anh làm thế nào thế? Dạy tôi được không?!”
Lộ Khiêm nhìn lướt qua bàn đánh bạc và người da đen kích động phía đối diện: “Nếu anh không muốn biến thành kẻ lang thang ngủ dưới đường ống nước thì tốt nhất đừng lãng phí thời gian ở đây.”
Anh tự nhận hiếm khi đưa ra lời khuyên cho một người xa lạ.
Ở khu vực hợp pháp, khách sạn của Lộ thị cũng mở sòng bạc, với bọn anh mà nói thì khoản thu nhập mà sòng bạc mang lại, mỗi một bàn đánh bạc như máy in tiền vận chuyển không ngừng nghỉ suốt hai mươi tư giờ.
Người chơi vĩnh viễn luôn bị lỗ nhiều thắng ít, ở sòng bạc vĩnh viễn chỉ có người thắng tạm thời, không ai có thể ra ngoài an toàn trọn vẹn dưới sự thúc đẩy của dục v0ng, chỉ cần bạn tiếp tục chơi thì số tiền đó chỉ là tiền sòng bạc gửi tạm chỗ bạn mà thôi.
Người thắng cuối cùng luôn luôn là sòng bạc trung gian.
Người nhà họ Lộ hiểu rõ điều này, vì thế dù nhà mình mở sòng bạc nhưng không bao giờ nhìn thấy bóng dáng họ trước chiếu bạc.
“Ồ, được thôi.” Anh giai răng trắng chìa tay sang hai bên nhún vai, không biết có tiếp thu lời kiến nghị ấy không hay là cảm thấy người đàn ông này giấu riêng cho mình, dù sao người nào cũng nắm giữ kỹ thuật phát tài thì kỹ thuật ấy không thể gọi là kỹ thuật nữa.
Ánh mắt anh ta liếc quanh đôi nam nữ cảnh đẹp ý vui một vòng, lộ ra ý cười như nhìn thấy hết tất cả, ngồi xuống, một tay chống đầu nói với Khương Minh Chi: “Tôi cảm thấy hai người rất hợp nhau.”
“Mặc dù trước đó không quen biết nhưng không phải bây giờ đã làm quen rồi đó sao. Anh thấy đúng không, người anh em.” Anh ta lại nhiệt tình bắt chuyện với Lộ Khiêm.
Tiếc rằng người đàn ông hiển nhiên không có hứng thú làm anh em với anh ta, thờ ơ liếc một cái.
Anh giai răng trắng không cảm thấy bị đối xử lạnh lùng chút nào, tiến đến trước mặt Khương Minh Chi đang cắm đầu dọn chip thắng được: “Anh giai đó ngầu thật đấy.”
“Nếu tôi đoán không sai thì chắc chắn mấy ngày nay hai người đã lên giường rồi, tôi rất tò mò, anh ta trên giường cũng ngầu lòi lạnh lùng thế này sao?”
Khương Minh Chi: “...”
“Im miệng!” Cô đẩy một chồng chip giá trị nhỏ qua.
Anh giai răng trắng vui vẻ nhận: “Cảm ơn nhé.”
“Tôi thật lòng cảm thấy hai người rất hoàn hảo.” Cái miệng của anh ta bô bô liên tục, “Mặc dù tên kia quá ngầu nhưng nói thế nào đây nhỉ, hai người chỉ cần đứng cạnh nhau thôi cũng giống cặp đôi hay gặp nhất ở nơi này - vợ chồng mới cưới tới Las Vegas hưởng tuần trăng mật.”
“Cô biết đây là thánh địa bậc nhất ở Mỹ dành cho tuần trăng mật mà.”
Khương Minh Chi phóng ra ánh mắt lạnh lùng.
Anh giai răng trắng nhận được ánh mắt đó, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại.
Khương Minh Chi phồng miệng, nâng chồng chip thắng được lên cao.
Anh giai răng trắng: “Trông cô chẳng giống người chỉ dùng năm trăm đô đã thắng được nhiều tiền như thế chút nào.”
“Nếu tôi mà là cô, tôi nghĩ bây giờ cả Las Vegas này đều là tiếng hoan hô thắng lợi của tôi.”
Khương Minh Chi lén nhìn người đàn ông đang chờ: “Cũng đâu phải do tôi thắng được.”
Cô vẫn là một kẻ xúi quẩy vừa vào bàn đã thua mất sáu nghìn đô.
So sánh như thế thì có vẻ cô kém hơn thật.
“Tạm biệt.” Khương Minh Chi cảm thấy đây là lần cuối cùng mình nói chuyện với anh giai răng trắng.
...
Khương Minh Chi ôm chip đi tới chỗ thủ quỹ.
Cô ước chừng đống này khoảng bao nhiêu tiền, đổi thành tiền mặt chắc phải dùng két sắt mới được.
May là sòng bạc phục vụ chu đáo, có thể gửi tiền quy đổi ra vào thẻ ngân hàng của khách.
Khương Minh Chi nghĩ tới đây thì hơi dừng bước chân.
Cô đang định hỏi quý ngài Herbert có nhớ số tài khoản ngân hàng của anh không, người đàn ông bên cạnh cũng dừng lại, nhìn sang một bên, lên tiếng trước cô.
“Chơi cái này đi.”
Khương Minh Chi: “Hả?”
Trong sòng bạc, ngoại trừ khu bàn đánh bạc thì chỗ nào cũng thấy máy đánh bạc, máy chơi game.
Lộ Khiêm không hứng thú lắm với tiền thắng được nói: “Cô chơi đi.”
Khương Minh Chi nhìn mấy máy chơi game đang trống rồi nhìn sang người đàn ông bảo cô chơi trò chơi.
Cô vẫn tự biết thân biết phận, chẹp miệng từ chối: “Không biết chơi.”
Người đàn ông: “Tôi dạy cô.”
Khương Minh Chi: “?”
...
Không phải Khương Minh Chi không biết chơi.
Cô ngồi ngay ngắn trước máy, màn hình là trang chủ chuẩn bị, người đàn ông đứng sau lưng cô.
Máy không hạn chế mức tiền thấp nhất mỗi lần cược, Khương Minh Chi nhét năm đô vào trước, màn hình hiển thị trò chơi bắt đầu.
Người đàn ông phía sau hơi cúi người, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, ấn chọn ở vùng thao tác.
Cánh tay anh vòng qua bên vai Khương Minh Chi.
Đây là tư thế mang tính bao bọc, Khương Minh Chi lờ mờ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, cô cũng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi thấp xuống một chút, sợ mình quay đầu hoặc ngẩng đầu thì mặt sẽ dán sát vào ngực người đàn ông.
Máy chơi game vang lên tiếng nhắc nhở.
Lộ Khiêm hoàn thành mấy bước đầu, sau đó nói với người ngồi đằng trước: “Chọn một cái đi.”
Khương Minh Chi đang trong tư thế cứng ngắc không được tự nhiên, nhìn các mục lựa chọn cuộn xoay trên màn hình, không nghĩ gì nhiều, vươn tay ấn một cái trên nút chính.
Sau đó bảng tùy chọn cuộn vòng dừng lại, tiếng nhắc nhở chúc mừng tăng gấp mười.
Góc phải màn hình hiển thị tiền vốn từ mức năm biến thành năm mươi.
Khóe môi người đàn ông khẽ mỉm cười nhàn nhạt.
Khương Minh Chi khiếp sợ há miệng.
Sau đó không chờ cô bình tĩnh lại, người đàn ông bắt đầu vòng tiếp theo.
“Thêm lần nữa.” Anh vẫn chừa lại bước cuối cùng cho cô.
Sau lần thắng đầu tiên đầu óc Khương Minh Chi hơi nóng, ấn lựa chọn lần nữa.
Chỉ tiếc lần này năm mươi của cô tụt xuống còn mười lăm.
Đầu óc nóng lên của Khương Minh Chi tỉnh táo lại, bĩu môi, ngọn lửa nhỏ bị dập tắt ngay tức khắc, nhưng người đàn ông phía sau cô vẫn không hề có chút dao động cảm xúc gì, ánh mắt vẫn bình tĩnh, chơi tiếp trận nữa, tiếp tục nói trên đỉnh đầu cô: “Nào.”
Khương Minh Chi uể oải ấn chọn.
Lần này, con số quay vòng, mười lăm biến thành ba trăm.
...
Khương Minh Chi ấn xong thì trái tim căng chặt lơ lửng, đợi đến khi góc phải bên dưới con số hàng nghìn dần nhảy tới số sáu, cuối cùng không kiềm chế nổi kích động siết chặt tay lại.
Tiền của cô quay lại rồi!
Cô tự thắng lại tiền!
“Chơi nữa không?” Cô nghe thấy người đàn ông hỏi trên đỉnh đầu.
“Không.” Khương Minh Chi vui vẻ lắc đầu. Cô là một người biết thế nào là đủ. So với con số, cô thích ý nghĩa của sáu nghìn đô hơn.
Nó chứng minh cô không đen đủi gì hết, cô cũng may mắn lắm chứ bộ.
Sau đó người đàn ông nói với cô: “Chúc mừng.”
Máy chơi game nhả ra phiếu ghi tương ứng sáu nghìn đô, có thể tới chỗ thủ quỹ đổi thành tiền mặt.
Khương Minh Chi bình tĩnh lại đứng thẳng dậy, đỉnh đầu khẽ đụng một cái lên ngực người đàn ông.
Mặc dù quyết định sau cùng do cô đưa ra nhưng không thể quên vai trò của người giúp đỡ.
“Xin lỗi.” Khương Minh Chi chạm mắt người đàn ông, hít một hơi, mỉm cười lịch sự thật lòng: “Cảm ơn anh nhé anh Herbert.”
Lộ Khiêm nhìn thấy ý cười tươi sáng xinh đẹp trên mặt cô, thoáng hoảng hốt, anh cảm thấy khung cảnh này như chậm lại.
Mỗi nét mặt của cô đều rất sinh động, lúc không vui sẽ bĩu môi bày tỏ kháng nghị, khi vui sẽ mặt mày cong cong cười tươi như lúc này, lúc đau buồn, nước mắt sẽ rơi khỏi vành mắt, lã chã từng giọt từng giọt.
Vì thắng liên tục, Khương Minh Chi đổi bữa trưa từ bít tết thịt vụn thành món Trung có chất lượng không tệ.
Ăn xong, cô còn tới quán trà sữa ở Las Vegas mua hai cốc trà sữa.
Đưa một cốc cho quý ngài Herbert, Khương Minh Chi dùng ống chút chọc vào cốc của mình, hút một hơi, nghiêm túc nhai trân châu.
Lộ Khiêm cầm trà sữa, nhìn thấy cô nhai trân châu phồng cái má trắng mịn lên.
Ánh mắt anh chẳng hề dịch chuyển đi.
Khương Minh Chi nhai trân châu xong chợt nghe thấy tiếng hoan hô cách đó không xa truyền đến.
Cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy một đôi vợ chồng mới cưới mặc áo cưới đơn giản đứng ở đầu đường chụp ảnh hôn môi.
Bầu không khí tựa như trở nên ngọt ngào do không khí của cặp đôi mới cưới ấy lan tỏa ra.
Khương Minh Chi dùng ánh mắt gửi lời chúc phúc cho cặp đôi ấy.
Giây phút này cô có cảm giác tốt đẹp trọn vẹn.
Vận xui biến mất, tiền thắng về túi, tâm trạng cũng tươi sáng hơn, vừa ăn một bữa đồ Trung ngon miệng, giờ tay còn cầm cốc trà sữa.
Khương Minh Chi hút thêm một hớp trà sữa, cảm nhận được quý ngài Herbert đang đứng bên cạnh cô.
Chắc hẳn bây giờ có thể kết thúc được rồi, cô nghĩ.
Dù thế nào, trải nghiệm mới mẻ ba ngày ba đêm của cô cũng khá được, hôm nay bọn họ ở cạnh nhau cũng khá là hòa hợp, cô tìm được vận may cũng nhờ anh hỗ trợ.
Quý ngài ngạo mạn cay nghiệt này không chỉ khiến người ta tức muốn điên.
Vì thế Khương Minh Chi không định nhớ lại tâm trạng ngày đầu tiên, cô nên tự vẽ cho mình một dấu chấm tròn cho cái kết hoàn hảo.
“Anh Herbert, tôi không quan tâm anh nghĩ thế nào về tôi nhưng thế giới này rộng lớn như thế, chúng ta tình cờ gặp được nhau ở đây cũng coi là duyên phận.” Khương Minh Chi nghĩ một lát, dùng câu này mở đầu cho lời tạm biệt của mình.
Cô để lỡ mất cảm giác “tụt mood” không biết đến từ đâu, chợt lóe lên trong lòng sau khi nói ra câu đó.
Cô nghĩ mình lười chẳng muốn liều mạng làm sáng tỏ cho cái mác trộm cắp, lừa đảo mình bị chụp lên, dù sao cũng sẽ phóng khoáng phất tay giữa biển người mênh mông, không cần xoắn xuýt mãi với những thứ không cần thiết này nữa.
Trong tay người đàn ông là cốc trà sữa ấm áp.
Anh nghe cô nói một đoạn mở đầu thông thường dùng để tạm biệt, kết thúc mối quan hệ.
Nên kết thúc rồi Lộ Khiêm. Anh tự nói với mình.
Khương Minh Chi lại nhún vai, cố gắng tươi cười: “Đến đây thôi, chúng ta...”
“Kết hôn không?”
Ba tiếng ung dung ngắt lời cô.
Lộ Khiêm chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt đen nhánh, nói lại lần nữa, anh tự nghe thấy mình hỏi một cách rõ ràng: “Kết hôn không?”