Mấy chuyện nhỏ dưới đây, có thể khiến người không biết chân tướng mệt một tí.
Mùa đông trời lạnh, Yến Hồng làm lẩu, cả nhà ăn đến nỗi đầu đầy mồ hôi, bụng phưỡn ra. Ăn xong Yến Hồng đề nghị đi bộ tiêu cơm, thế là một xâu người lại tập thể dắt nhau đi hoa viên.
Đông Phương Manh đột nhiên kéo Yến Hồng nói: “Hồng Hồng, răng nàng mọc cỏ kìa.” Khụ, không thể không nói, Manh Manh càng lúc càng biết lạnh mặt nói đùa rồi. Rõ ràng là răng nàng dính rau xanh mà = =
Yến Hồng >_<, may mà mấy người khác đi đằng trước, chắc là không nghe thấy.
Dùng móng tay khều, dùng lưỡi liếm, mười tám môn võ nghệ xách ra xài hết, cỏ kia cứ cố chấp đóng quân giữa răng nàng.
Đông Phương Manh xung phong nhận việc: “Manh Manh giúp!”
Thế là hai người nấp sau cây, một tay Đông Phương Manh cạy miệng Yến Hồng ra, tay kia cong móng lên giúp Yến Hồng xỉa răng. Vẻ mặt Đông Phương Manh cực kỳ nghiêm túc, Yến Hồng cực kỳ tự nhiên.
Thập lục cùng một hàng củ cải trốn trong bụi cỏ nhìn lén, Cái Làn Nhỏ hỏi: “Mẹ, tam thúc tam thẩm đang làm gì thế?”
Thập lục: “Ăn xong hôn hôn…”
Cuối cùng Yến Hồng thở ra một hơi: “Rốt cuộc cũng dễ chịu rồi!” Quai hàm mỏi muốn chết!
Đông Phương Manh cũng bắt chước nàng thở hắt ra.
Thập lục nghĩ bụng: “Hai tên này công lực cao thâm quá, lâu như vậy mới đổi hơi!”
Chờ Yến Hồng và Đông Phương Manh đuổi kịp đại quân tản bộ, thập lục vỗ vai Đông Phương Manh khen ngợi: “Manh Manh thật là giỏi!” Công lực miệng hút không tầm thường, sánh ngang với khả năng chịu đựng của Đông Phương tiểu nhị, quả nhiên là sản phẩm của Công phủ!
Khụ, có lẽ hôm nào phải thăm dò đại tẩu một chút công lực của lão đại ra sao = =
Yến Hồng nhìn vẻ mặt đắc ý của Đông Phương Manh, phì cười: “Cho nên có thể thấy, muội và chàng phải là vợ chồng, chỉ có vợ chồng mới bất kể hình tượng như thế.”
Căn bản không biết suy nghĩ trong đầu thập lục cùng với tình huống thực tế khá chênh lệch…
Không lâu sau đó, Yến Hồng không cẩn thận bị cảm lạnh. Bệnh tình tới như nước rào rạt, nằm mọp trên giường cơ hồ không có sức uống thuốc, Đông Phương Manh canh bên giường, vẻ mặt đau lòng hận không phải chính mình bị bệnh.
Yến Hồng vừa điên cuồng khịt mũi vừa ho sặc sụa: “Khụ khụ, Manh Manh, thiếp, thiếp không sao, cẩn thận lây cho chàng.”
Đông Phương Manh gan dạ: “Không sợ!”
Yến Hồng còn muốn nói gì, nhưng nước mũi đã tràn ra nữa, đành ra sức hít hơi, vội vàng kêu Đông Phương Manh lấy khăn tới, vươn tay muốn cầm khăn lau mũi.
Đông Phương Manh lại trực tiếp phủ khăn lên mũi nàng, siết lại: “Dùng sức.”
Yến Hồng ngáo ra, quên tiếp tục thở, theo bản năng dùng sức, kết quả nước mũi trong đổi thành đỏ, bắn một chút lên tay Đông Phương Manh, hắn không để ý, cứ giúp nàng chùi mũi sạch mới dừng.
Rửa tay xong, còn dùng khăn ướt cẩn thận tỉ mỉ lau mặt cho nàng một lần, sau đó săn sóc giúp nàng xoa mặt, lau xong còn tặng kèm một cái hôn.
Y Nhân bưng thuốc vào, Đông Phương Manh nhận lấy, thè lưỡi ra nếm thử, mặt nhăn như cái bánh bao: “Đắng, khó uống.”
Y Nhân: “Thuốc đắng giã tật, đắng chút mau lành.”
Bấy giờ Đông Phương Manh mới không tình nguyện nửa ôm Yến Hồng cho nàng uống thuốc, toàn bộ quá trình chân mày đều xoắn lại, nhìn nàng uống một hớp chân mày giật một lần, dáng vẻ cùng chịu đựng, Yến Hồng nhìn mà gần như không cảm giác được mùi vị của thuốc, vẻ mặt hắn như rót vào tim.
Uống thuốc xong, Đông Phương Manh cưng chiều nhét một cục kẹo vào miệng Yến Hồng: “Mau ăn, ngọt.”
Yến Hồng nhóp nhép mấy cái: “Kẹo Cây Đuốc Nhỏ cống hiến?”
Đông Phương Manh gật đầu, lại móc thêm mấy viên ra: “Còn nhiều lắm!”
Thấy Yến Hồng còn chưa tỉnh táo, lại nhét kẹo vào lòng, sờ trán Yến Hồng: “Hồng Hồng ngủ, Manh Manh canh.” Tác dụng của thuốc ập tới, Yến Hồng nặng nề thiếp đi, Đông Phương Manh luôn canh bên giường, nhìn nàng chăm chú.
Thập lục tới thăm bệnh nhân, quan sát xong toàn bộ, đăm chiêu suy nghĩ.
Thế là ngày hôm sau, thập lục cũng bệnh…