Thời gian từng phút trôi qua, khi đồng hồ điểm chuông tám giờ tối, Đường Tố Khanh công tác một ngày không nhịn được ngáp một cái, người đàn ông bên cạnh không có dấu hiệu nào ném bài của mình ra, làm cho ba người đàn ông đang ngồi anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cùng lắc đầu một cái, trong lòng không nghĩ ra lão Đại có bài tốt như vậy sao không ra sớm, ngay sau đó Sở Chiến lại vứt mấy tờ bài ra, gây khó khăn cho ba người đàn ông.
Rốt cuộc có thể tưởng tượng, một ván bài cần đánh gần nửa giờ, chỉ trong nháy mắt thì đã có kết quả, ba người đàn ông thảm bại, điều này làm cho trong lòng ba người đàn ông nhớ tới một câu, lão Đại đùa giỡn với bọn họ.
Lần đầu tiên thua thảm như vậy, ý chí chiến đấu của ba người đàn ông trong nháy mắt tăng vọt, suy nghĩ đánh lại một ván có thể trở mình, nhưng không nghĩ tới lão đại nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n mặt không biểu tình nói một câu: "Tất cả mọi người giải tán đi!", sau đó giống như cái tắc kè hoa (người không kiên định) cực kỳ dịu dàng cùng chị dâu nói thầm.
"Mệt mỏi sao? Đi lên nghỉ ngơi." Sở Chiến yêu thương thấp giọng nói, hoàn toàn không để ý mấy anh em trong bang ở nơi này.
Người đàn ông có động tác thân mật trước mặt mọi người như vậy, Đường Tố Khanh tỏ ra e lệ, đỏ mặt thẹn thùng cúi đầu nhỏ giọng nói: "Không có việc gì.", lời nói này một chút đáng tin cũng không có, mới vừa nói xong thì lại ngáp.
Tất cả mọi người đều là người thông minh, nhìn thấy tình cảnh này, tự nhiên nghĩ thông suốt tại sao lão đại mới vừa đánh bài đột nhiên nổi khùng, vội vã kết thúc ván bài, thì ra chị dâu của bọn họ mệt mỏi.
"Lão đại, chị dâu, thời gian không còn sớm, em còn có hẹn, đi trước." Lãnh Thanh Thiên cười ha hả nói, mắt lóe lên tia hiểu rõ, tầm mắt cực kỳ không thuần khiết chăm chú nhìn ở trên người Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến.
Lãnh Thanh Thiên vừa mở miệng, còn lại hai người trong lòng mắng thầm tiểu tử kia đã nhanh tìm được cớ tốt, vì vậy rối rít vắt hết óc nghĩ ra các loại cớ có thể độ tin tưởng khá cao để chạy đi.
Sở Chiến rất hài lòng với thái độ thức thời của bạn tốt, mặt không chút thay đổi gật đầu một cái, đau lòng ôm cô gái nhỏ vào trong ngực chuẩn bị đi lên lầu ngủ. tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n
"Chị dâu, lão đại rất để ý đến chị nha, nhớ trước kia lão đại cùng chúng em thường chơi bài suốt đêm, đâu có tan nhanh như vậy, ha hả, ** một khắc trị giá ngàn vàng a, chúng em đi." Lãnh Thanh Thiên cúi đầu ở bên cạnh Đường Tố Khanh nhỏ giọng nói, cuối cùng không thể không bước nhanh ra khỏi biệt thự trước khi lão đại lên cơn ghen.
Đường Tố Khanh đứng ở trong phòng khách đưa mắt nhìn mấy anh em của anh rời đi, đột nhiên một trận gió thổi tới, chờ cô phản ứng kịp, cô đã bị người đàn ông ôm thật chặt vào trong lòng, ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn anh, chỉ nhìn thấy khuôn mặt anh đã đen không thể đen hơn nữa, Đường Tố Khanh cảm thấy không giải thích được, cô lại không biết rõ người đàn ông của cô phàm là chuyện có liên quan đến cô thì bụng dạ rất hẹp hòi, anh cực kỳ bá đạo khi nhìn thấy người khác đến gần cô liền lên cơn ghen tuông.
Sở Chiến đen mặt lại không nói gì, ôm cô gái nhỏ lên lầu, cúi đầu trông thấy quầng thâm nhàn nhạt ở dưới lông mi của cô, Sở Chiến đau lòng không dứt, nghĩ thầm mình có phải gần đây quá quấn quýt lấy cô không, xem ra nên tiết chế lại một chút, nếu không cô gái nhỏ mệt mỏi thì anh đau lòng.
Trời đất quay cuồng, Đường Tố Khanh đã bị người đàn ông ôm ngang đi tới cầu thang hình xoắn ốc, cô bình tĩnh lại, tựa vào trên bả vai của anh thì ra cô rất lệ thuộc như vậy, nghĩ thầm có người đàn ông cũng có chỗ tốt, giống như bây giờ hoàn toàn mệt mỏi không cần mình đi.
Đi vào trong phòng trên lầu hai, Sở Chiến ôm cô gái nhỏ trong ngực để ở trên giường, đi tới phong thay đồ cầm một bộ quần áo ngủ thoải mái đích thân anh mua cho cô, đợi đến lúc anh từ phòng thay đồ đi ra, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô gái nhỏ, cưng chìu cười nhạt một tiếng, xem ra những ngày gần đây cô đã mệt mỏi, nếu không sẽ không thể nhanh như vậy liền ngủ thiếp đi.
Cưng chìu vợ như mạng hiếm thấy Sở Chiến không có đánh thức cô, ôm cô vào trong phòng tắm tay chân nhanh nhẹn tắm cho cô, giống như cô là búp bê sứ dễ bị vỡ nhất trên thế giới, dáng vẻ cẩn thận cưng chìu, trong mắt trừ đau lòng chính là tình yêu say đắm.
Đem cô gái nhỏ tắm rửa sạch sẽ, Sở Chiến lau khô rồi ôm cô đến nằm trên giường, sau đó anh đi vào phòng tắm đơn giản tắm rửa cho mình một cái, lúc này mới nằm ở trên giường nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ vào trong ngực.
Mắt nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh tích tắc chạy, mới hơn chín giờ, buổi sáng trễ như vậy mới rời giường, hiện tại ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, lúc này Sở Chiến không còn buồn ngủ nữa, không ngủ tự nhiên bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhớ tới dáng vẻ tiểu tử Lãnh tử kia cúi đầu ở bên tai cô gái nhỏ nói thầm, Sở Chiến càng muốn, trong lòng càng thêm ghen tỵ.
Đột nhiên cô gái nhỏ trong ngực xoay người một cái, đưa lưng về phía anh, nhưng Sở Chiến không làm gì, từ phía sau lưng ôm thật chặt cô gái nhỏ, giống như dây leo cuốn lấy cô, nghiêng đầu ở trên cổ trắng nõn của cô hôn loạn, kích thích hôn cô đến tỉnh.
Đường Tố Khanh đang ngủ say thì cảm thấy nơi cần cổ xương quai xanh truyền đến bị mút vào liếm ẩm ướt cùng với sức nặng làm cho tỉnh, theo bản năng đưa tay ra phất, nhưng cái gì cũng không phất được, mơ mơ màng màng mở mắt, người đàn ông đang từ phía sau lưng ôm lấy cô một đường từ xương quai xanh hôn đi xuống ...
"Ừ? Làm gì đó?" Đường Tố Khanh còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh hẳn, không chú ý hỏi những lời này, kết quả làm cho lý trí của người đàn ông trở lại.
Sở Chiến rất muốn nói một câu 'Đang ăn ngươi', sau đó dốc sức thực hiện lời của mình, nhưng những ngày gần đây cô gái nhỏ thật vất vả, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Sở Chiến không dám hành động thiếu suy nghĩ, ôm thật chặt cô gái nhỏ, đem đôi môi khêu gợi dán trên lỗ tai của cô khàn khàn nói: "Lãnh tử lúc đi nói gì với em đấy?" .
"Không có gì cả." Đường Tố Khanh thấy người đàn ông không có động tác gì nữa, nhắm hai mắt lại ngủ tiếp, nhẹ giọng nói, nếu giờ phút này cô tỉnh táo một chút, nhất định sẽ phát hiện giọng nói người đàn ông động tình cùng ghen tỵ.
"Bảo bối, em mà không nói, anh hiện tại sẽ ăn em." Sở Chiến giọng khàn khàn uy hiếp nói, một bàn tay rộng lớn đã chuẩn bị đưa vào trong quần áo của cô, Sở Chiến không thể không thừa nhận đối với tình cảm anh vô cùng hẹp hòi, tất cả chuyện liên quan đến cô gái nhỏ, anh nhất định phải biết.
Nghe vậy, Đường Tố Khanh đâng chuẩn bị đi vào giấc mộng trong nháy mắt tỉnh táo không ít, cùng người đàn ông chung sống không ít ngày, tính tình anh thế nào cô rất rõ ràng, đã nói ra lời này, nếu cô còn không lên tiếng, đoán chừng tối nay lại bị ăn sạch tới tận xương, Đường Tố Khanh mở mắt ra nói: "Hắn nói anh trước kia thường chơi suốt đêm." .
"Chỉ có vậy?" Sở Chiến nghi ngờ hỏi, một câu nói mà nói thầm lâu như vậy? Còn là thừa dịp anh không chú ý Lãnh tử lặng lẽ tới bên cạnh cô gái nhỏ nói xấu anh, vì để tránh cho cô gái nhỏ ở nơi khác nghe được lời gì vô vị, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Sở Chiến quyết định nhất định phải làm sạch đầu óc cô gái nhỏ thật tốt, thuận tiện truyền bá tư tưởng 'Anh rất tốt', như vậy có thể thấy được trong tình yêu người đàn ông thường thường tương đối nhỏ mọn, suy nghĩ cũng khác hẳn với người thường.
"Ừ, đại khái là như vậy, nói anh bây giờ thay đổi rất nhiều, thật ra thức đêm đối với thân thể của con người không tốt." Đường Tố Khanh nghiêm trang nói, nếu Lãnh tử không nói, cô không biết trước kia người đàn ông này mải chơi như vậy, dường như ở trước mặt cô luôn là anh sớm cuốn lấy cô ngủ.
"Bảo bối, anh cam đoan với em đây chẳng qua là chuyện trước kia, hơn nữa chỉ đánh bài vui đùa một chút, những thứ khác cũng không tham dự, hiện tại em cũng nhìn thấy kể từ khi gặp em, anh đã hoàn lương." Sở Chiến ôm cô gái nhỏ vào trong ngực dịu dàng nói, chỉ sợ cô có ấn tượng xấu với mình.
"Em biết, chỉ là nói cho anh biết thức đêm đối với thân thể thật không tốt, nhanh già." Đường Tố Khanh thấp giọng nói, lời tỏ tình người đàn ông kia có căn cứ xác thực, Đường Tố Khanh trong lòng cười nở hoa, người đàn ông anh tuấn có quyền thế lại dáng dấp như vậy trước kia chỉ thích chơi bài, không có hứng thú bất lương nào, mà bây giờ người đàn ông này là của cô, bảo cô thế nào không vui?
"Cũng biết bảo bôi quan tâm anh, hôn một cái." Sở Chiến cười híp mắt nói, ôm sát cô gái nhỏ vào trong ngực hôn một cái thật mạnh.
Đường Tố Khanh bị người đàn ông hôn thật sự nhột, buồn ngủ hoàn toàn tiêu tan, ở trong ngực anh vừa cười vừa giống như cá trạch tránh né.
Là đàn ông nhưng không thể trêu chọc động vật, ngửi mùi thơm trên cơ thể của người phụ nữ yêu mến, ôm thân thể mềm mại của người phụ nữ mình yêu, không có có cảm giác vậy còn coi là bình thường sao? tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cho nên có thể nghĩ hậu quả Đường Tố Khanh nhích tới nhích lui như vậy chính là đem ép người đàn ông đến phát điên rồi.
"Bảo bối, em cử động nữa anh sẽ làm em ngay bây giờ." Âm thanh Sở Chiến khàn khàn lợi hại, có thể nghĩ đã nhịn đến khổ cực.
Đường Tố Khanh tự biết đuối lý, yên lặng nằm ở trong ngực của anh không dám cử động nữa, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng đè nén, cô nhớ giờ trên lớp môn sinh vật, giáo sư sinh lý nói qua chịu đựng không tốt, vì muốn người đàn ông khỏe mạnh, Đường Tố Khanh cúi đầu thật thấp, nhỏ giọng nói: "Anh đừng chịu đựng.".
Nghe lời này, nếu không phải Sở Chiến nhìn thấy vành tai đỏ rực của cô gái nhỏ kia, đoán chừng anh sẽ cho là cô rất bình tĩnh, cười ôm cô gái nhỏ vào trong ngực cưng chìu nói: "Bảo bối a bảo bối, em thật là báu vật của anh." .
Đường Tố Khanh không hiểu rõ, nhưng cô tự động đem lời của anh hiểu thành anh đang chê cười cô, vì vậy gương mặt càng đỏ lợi hại hơn, đường đường một Phó thị trưởng đại nhân nghiêm túc lão luyện chỉ có ở nơi này mới có thể bày ra một mặt thẹn thùng.
Cuối cùng dĩ nhiên là đồng chí Sở Chiến của chúng ta hung hăng chạy vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh, dù sao liên tục quấn tiểu lão bà chừng mấy ngày anh nhìn thấy quầng thâm đen kịt dưới mắt của tiểu lão bà kia, rốt cục đau lòng chiến thắng ham muốn dục vọng.