Mục lục
CẬY QUÂN SỦNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời ngày càng nắng to, cho dù là ở đình nghỉ mát cũng hơi nóng bức. Minh Trăn nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt nhỏ, Minh Oái đi lâu thế rồi nhưng cũng chưa trở lại, nàng cũng nghĩ có phải là tỷ tỷ đã lạc đường rồi hay không?



Nhóm cung nhân lại mang điểm tâm lại đây, có chuyện mới xảy ra ban nãy kia, Đường Tố Hinh cũng không dễ dàng phân chia không đều thế nữa, để cho cung nhân đặt trên bàn thạch, ai thích thì đến lấy.



Nhưng mà nhóm thứ nữ vẫn rụt rè, e sợ ở bên cạnh, cũng không dám mở miệng nói chuyện, cũng không định đến lấy đồ. Triều Lăng chú ý tôn ti trật tự, thứ tự rõ ràng, là thứ nữ trong nhà cao cửa rộng cũng không bằng địch nữ của gia đình nghèo khó.



Thục Tĩnh thân là công chúa hoàng thất, thân phận địa vị của mẫu thân không cao, nhìn quen việc lòng người nóng lạnh rồi nên cũng không để tâm. Lúc trước nàng ấy biết Minh Trăn là người của Kỳ Sùng, mắt thấy giờ phút này, nàng ấy vẫn chưa hiểu nên hỏi Minh Trăn nhiều thêm hai câu.



Minh Trăn cũng không có ý giấu diếm, nói thân phận ra cho nàng ấy nghe.



Thục Tĩnh chống cằm: “Thì ra là như thế.”



Mỹ nhân thô t.ục tầm thường, suốt ngày đều thấy chán ngán nhưng Minh Trăn lại không dính bụi trần như vậy, để cho người ta trăm nghe không bằng một thấy, Thục Tĩnh không tin Kỳ Sùng sẽ từ bỏ người thế này, chắc là ngại thân phận để chưa đón về nhà mình thôi.



Lại qua thêm hai khắc nữa, Minh Oái mới vòng trở về, nàng ấy nhìn vào trong đình, kinh ngạc nói: “Thì ra nhiều người như thế.”



Vũ Văn Uyển cười cười: “Hôm nay là sinh thật của thái phi, chúng ta đều đến giúp vui thôi, mượn không khí vui mừng của thái phi nương nương.”



Minh Oái lấy quạt che kín miệng, nở nụ cười: “Thật không? Ta còn nghĩ một đám này đều đến vì muốn gặp bệ hạ.”



Một khoảng im lặng.



Sau đó Vũ Văn Uyển lại cười nói: “Lục tiểu thư, ngươi đừng nói hưu nói vượn, ta cần phải đến xắn xé như ngươi nói sao. Chúng ta đến là để chúc thọ của thái phi nương nương mà, sao lại đến vì biểu ca được.”



Về phần hoàng đế…



Ngoại trừ Minh Oái là tiểu thư đã có hôn ước, còn những tiểu thư khác, người nào lại không âm thầm mơ nghĩ một chút chứ?



Vũ Văn Uyển là biểu muội của hoàng đế cho nên lúc nàng ta xưng hô với hoàng đế, sẽ gần gũi kêu biểu ca.



Nàng ta biết được tỷ tỷ Vũ Văn Nhàn của mình bị rơi xuống, biết Vũ Văn Nhàn câu dẫn Kỳ Sùng thế nào, ngược lại bị người nhà âm thầm xử lý. Vũ Văn Uyển cũng không muốn mình giống như Vũ Văn Nhàn. Nhưng mà nàng ta có suy nghĩ thông minh hơn một chút, tâm cơ thâm trầm một ít, bản thân cũng sẽ không thê thảm giống tỷ tỷ mình.



Chỉ cần với thân phận hoàng đế này, sẽ có một đám nữ tử tre già măng mọc mà đâm đầu vào.



Vẻ đẹp của Kỳ Sùng vô cùng hoàn hảo, văn võ song toàn, khí chất phi phàm nên càng nhiều người mơ tưởng đến hơn.



Vũ Văn Uyển đã tâm tâm niệm niệm biểu ca đã lâu, nàng ta dùng cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy gió, không để ý nói: “Biểu ca rất khó hầu hạ, rất ít bị sắc đẹp hấp dẫn, một ít chiêu trò nhỏ với huynh ấy cũng vô dụng thôi, ai da, phụ thân ta cũng rất lo lắng, nói nếu biểu ca thành hoàng đế, nhất định phải sớm mở rộng hậu cung, sớm lập hậu, sớm hạ sinh thái tử.”



Bây giờ nhà Vũ Văn đã ở địa vị cao, một ít nữ tử chưa đính hôn không phụ họa theo. Đã đính hôn thì hùa theo nàng ta, nói phụ họa vài câu.



Đường Tố Hinh cười cười nói: “Sớm đã nghe bệ hạ lọt vào mắt xanh của nhà m Vũ Văn, nếu Tứ tiểu thư là biểu muội của bệ hạ thì càng gần gũi hơn một chút, mong rằng tương lai thân càng thêm thân, tốt hơn một chút.”



“Ai da, ngươi cũng đừng trêu chọc ta.” Vũ Văn Uyển dùng cây quạt che khuất nửa khuôn mặt, nửa thật nửa giả nói.



“Ta và biểu ca không tiếp xúc nhiều lắm, nam nữ thụ thụ bất tương thân, không gặp qua mấy lần. Ta nghe nói, người trong hậu cung của biểu ca, nhất định phải chăm sóc cho khỏe mạnh, dáng vẻ cũng phải rất xinh đẹp nhưng nữ nhân mà không sinh con được hì có tác dụng gì chứ? Yếu đuối như liễu trong gió bước một bước đã thở ba bước rồi, huynh ấy rất chán ghét.”



Vũ Văn Uyển và tỷ tỷ Vũ Văn Nhàn của nàng ta có diện mạo xinh đẹp, ngày thường đều khỏe mạnh, đẫy đ.à, nhìn là thấy sẽ là một chủ mẫu vô cùng có khí phách, vô cùng đoan trang.



Hai người sẽ cưỡi kỹ mã, vào ngày đông còn hay đi trượt tuyết, bộ ng.ực đẫy đ.à, mông tròn vo, thân thể không tệ, quả thật rất dễ có con. Vũ Văn Uyển rất giống với Vũ Văn Nhàn nhưng Vũ Văn Nhàn bị xử rồi nên bây giờ Vũ Văn Uyển chính là một mình một người, của hiếm vật lạ, cũng trở nên hiếm hơn.



Các tiểu thư ở đây đều tương đối gầy, nghe Vũ Văn Nhàn nói là biết nàng ta đang hạ thấp các nàng để tự nâng bản thân mình lên, trong lòng cũng không thoải mái.



Nhưng mà, mọi người cũng không thân hoàng đế, cũng biết Vũ Văn Uyển là biểu muội của hoàng đế nên cố gắng hiểu biết một chút.



Hơn nữa, tất cả mọi người cũng có nghe qua, hoàng đế rất thực tế, ghét người chỉ biết nói lý luận suông, dùng người thì chỉ dùng người có tài. Nhiều năm chưa nghe nói hoàng đế gần nữ sắc, nói không chừng chỉ thích những người có thể sinh con cho hắn.



Minh Trăn nhéo hai lượng thịt trên đùi của mình, mùa hè nên ăn mặc mỏng, nàng lại chẳng có mấy miếng thịt, có thể nặng ra thịt, cũng không thể ở đây mà nhéo được.



Thật ra nàng chưa bao giờ nghe Kỳ Sùng nói thích nữ nhân sinh con được, thậm chí còn chưa từng nghe nói Kỳ Sùng thích con nít nữa là.



Tuy hình thể Minh Oái tương tự với Vũ Văn Uyển, đều rất khỏe mạnh, cứng cáp nhưng ngày thường nàng rất phiền khi thấy các di nương nhờ các phụ nhận đánh giá mông mình có thể sinh con không, cô nương nào vui nổi khi cứ há mồm ngậm miệng là con với cái chứ.



Minh Oái cười một tiếng: “Ai da, nhìn không ra Tứ tiểu thư lại chú ý đến bệ hạ thế đấy, ngay cả bệ hạ thích nữ nhân gì cũng có thể hỏi thăm ra.”



Hai tai Vũ Văn Uyển đỏ lên, tuy tức giận Minh Oái lại nhiều lần làm cho nàng ta rớt đài nhưng tính cách đối phương chính là thế, nếu nàng ta đứng lên cãi cọ thì thật là người tính toán chi li, bản thân cũng không còn mặt mũi nào. Huống hồ khi nãy còn đắc tội không ít người nhưng người này cũng sẽ thiên vị Minh Oái hơn.



Trước mặt mọi người, Vũ Văn Uyển có khổ mà không thể nói, xấu hổ cười cho qua chuyện.



Sau khi sắc trời dần tối đi, mọi người phải đi về, buổi tối còn có yến tiệc, một ít con cháu trong hoàng tộc cũng sẽ đến bữa tiệc chúc thọ thái phi, nếu vận khí tốt thì không chừng hoàng đế cũng tới.



Mọi người đi phía trước, Vũ Văn Uyển còn nhớ đến thù cũ nên nói chuyện với Minh Oái ở phía sau.



Minh Oái thấy Vũ Văn Uyển mang sắc mặt không tốt đến tìm mình, bản thân cũng âm dương quái khí hỏi: “Làm sao? Tứ tiểu thư ở lại chờ ta có việc sao?”



“Thật ra cũng không có chuyện gì khác.” Sắc mặt Vũ Văn Uyển nhất thời trầm xuống, gằn từng chữ: “Vừa nãy lục tiểu thư phá ta ở mọi nơi như thế, không phải để ta khó coi rồi nhớ kỹ sao.”



Xưa nay Minh Oái không sợ chuyện gì, nàng ấy lắc lư cây quạt nói: “Vậy ngươi muốn làm gì?”



“Phụ thân ta có công với vua, là cữu cữu của bệ hạ, xưa nay bệ hạ tôn kính phụ thân ta.” Giọng của Vũ Văn Uyển lạnh như băng, lời nói còn mang theo tính uy hiếp: “Trước đấy Minh đại nhân còn buộc tội bệ hạ làm việc tàn nhẫn đấy? Sau này tiền đồ không thể sáng được đâu. Lục tiểu thư, ta khuyên ngươi nên cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, đừng rêu rao quá mức, nói không chừng chuốc họa sát thân.”



“Phải không? Chỉ là lần trước ta đến xem, Vũ Văn đại nhân không phải đang dập đầu ở bên cạnh nói chuyện với bệ hạ sao, lúc ấy bệ hạ còn chưa đăng cơ nữa, tư thế của Vũ Văn đại nhân như thế khiến ta suốt đời khó quên. Nhưng mà nha, sau khi đăng cơ này đấy, ai tôn kính ai thì chắc tứ tiểu thư hiểu rõ chứ nhỉ?” Minh Oái nói: “Còn cái khác, phụ thân ta là trung nghĩa, bệ hạ nhìn rõ mọi chuyện, từ trước đến nay chỉ giết gian thần, không giết trung thần.”



Vũ Văn Uyển tức giận mặt cũng xanh hết lên, nổi trận lôi đình.



Minh Trăn đưa mắt nhìn nàng ta một cái rồi được Minh Oái cầm tay dắt đi.



Minh Oái rầu rĩ bên cạnh nói: “Còn uy hiếp ta, nàng ta to gan quá đấy.”



Tuy nói như thế, nhưng Minh Oái cũng hơi sợ. Chỉ là tính tình nàng ấy dễ xúc động, thấy không hợp với tâm ý của mình nên lại xông lên phản bác, thường đắc tội nhiều lắm, sau này mới hối hận.



Minh Trăn ôm lấy cánh tay Minh Oái: “Tỷ tỷ đừng nóng giận.”



Minh Oái nói: “Ta chính là lo lắng, nhỡ đâu bệ hạ thực sự coi trọng nàng ta thì tương lai nàng ta sẽ trở thành hoàng hậu, chắc chắn không có trái ngọt mà ăn đâu.”



Minh Trăn nhẹ giọng nói: “Sao có thể chứ? Tỷ tỷ là người tỷ tỷ tốt nhất, về sau chắc chắn sẽ tốt, đừng vì kẻ tiểu nhân mà tức giận.”



Minh Oái bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “A Trăn, muội rất ngọt nha, khiến người khác muốn cắn một cái.”



Tiệc trong cung, mọi người đều ngồi kín chỗ, bên trong vũ nữ đang múa rất náo nhiệt. Sau khi tiên đế băng hà, trong thời gian tang lễ cũng cấm mua vui, đây là sau khi tang lễ qua mới náo nhiệt thế.



Hoàng thái phi Thận Đức rất không vui khi phu nhân An Quốc công lại đưa thứ nữ A Trăn đến, cảm thấy bà ta ngay cả chút quá phận này cũng không chú ý, sợ Kỳ Thưởng nhìn thấy nên để cho người ta sắp xếp vị trí của nhà An Quốc công ở chỗ khuất nhất.



Chỗ dễ thấy đều là thế tử, vương phi, công chúa, còn có cô nương của Vũ Văn gia.



Minh Oái từ xa đã nhìn thấy Kỳ Đình, chỗ Kỳ Đình càng có một chút đèn sáng.



Tuy Kình Đình không biết vì sao Minh Oái lại ngồi xa như thế, chắc là cung nhân sắp xếp không thỏa đáng, mọi người ngồi xuống đổi vị trí nữa không tốt, hắn rót một chén rượu, từ xa kính Minh Oái một ly.



Minh Oái cười, cũng rót một chén rượu, sáng khoái uống một hơi cạn sạch.



Sau khi uống rượu xong, Minh Oái lấy chân chọc chọc Minh Trăn: “A Trăn muội nếm thử một chút, rượu này rất ngọt.”



Minh Trăn tò mò nói: “Thật không? Muội nếm thử một chút.”



Nàng uống một ngụm, quả thật rất thơm rất ngọt: “Ngon quá.”



Minh Trăn rất ít khi uống rượu, thường thường Kỳ Sùng hay sợ tổn thương thân thể nàng nên không thường cho nàng uống mỗi ngày, tửu lượng của Minh Oái lại rất tốt, thấy những người khác đang xem ca múa, không ai bận tâm đến tỷ muội nàng, hai người liền ta một ly, muội một ly rồi uống với nhau.



Hai người uống hết một bầu rượu, lại có cung nhân mang thêm một bầu mới đến.



La thị cũng hay uống một ngụm, kiến thức bà ta rộng rãi biết rượu này rất mạnh, khiển trách: “Làm càn, đừng để muội muội uống nhiều thế, rượu hoa hồng này uống vào rất ngọt nhưng phản ứng rất chậm, đừng để cho say.”



Minh Oái lắc đầu: “Nương, người đừng quản tụi con, thật khó mới ra ngoài chơi được, nương lại răn dạy tụi con, con và A Trăn mỗi ngày đều bị người phê bình. Cho dù có say, để cho nhũ mẫu cõng tụi con ra ngoài là được.”



La thị ở bên ngoài không thể quản hai con mèo tham ăn này được, đành phải tùy hai nàng ấy.



Sau đó Lý Phúc cũng đến, trước đó hoàng đế lâm triều có chuyện, không thể tự đến. Nhưng mà, trước mặt y bây giờ là hoàng đế mặt y phục màu đỏ thẫm, bình thường rất ít khi đến, bây giờ lại tự mình đến đây mừng thọ thái phi, cũng cho thái phi rất nhiều thể diện.



Hoàng thái phi Thận Đức rất cao hứng: “Hiếm khi thấy hoàng đế còn nhớ.”



Mẹ đẻ của hoàng thái phi là người nhà họ Đường, có thể được hoàng đế đích thân đến ân cần thăm hỏi thái phi, người của nhà họ Đường cũng rất có thể diện. Hai tỷ muội nhà họ Đường khẽ nói nhỏ, đều nói Lý Phúc có nhiều uy phong, ở đây đều cho thế tử vương gia chút mặt mũi.



Trước khi Lý Phúc rời đi thì muốn nhìn thử xem Minh Trăn đang ở đâu, kết quả nhìn thấy hai cô nương ngồi trong một góc đang muội một ly tỷ một ly, sắc mặt Minh Trăn đều đỏ hết lên.



Mắt thấy thân thể Minh Trăn tốt hơn nhiều, thật ra cũng không phải không thể uống rượu, chỉ là… rượu cũng không phải thứ gì tốt, rượu của các bữa tiệc trong cung rất mạnh, cũng không thể uống nhiều như thế được.



Y chạy nhanh đến cạnh Minh Trăn, phất trần nhẹ nhàng chạm chạm bả vai Minh Trăn.



Minh Trăn lại cảm thấy không đúng nên quay đầu sang.



Quay đầu thì thấy Lý Phúc đang cười như đóa hoa: “Cô nương, lâu rồi nô tài không gặp ngài nha.”



Minh Trăn gật đầu, vừa muốn tiếp tục chạm cốc với Minh Oái.



Lý Phúc chạy nhanh sang ngăn lại, lấy rượu trong tay Minh Trăn đi: “Ai da… Cô nương, ngài không thể uống nữa. Uống nhiều hại cơ thể, chúng ta phải tiết chế một chút, nô tài châm trà cho ngài, châm trà nhé.”



Minh Trăn lắc đầu: “Ta không muốn uống trà, trà này rất đắng.”



Lý Phúc nói: “Trà của điện Thừa Nguyên là trà ngọt, ngài ngồi đây hả?”



Minh Trăn đang vui vẻ với Minh Oái, tự nhiên lại bị Lý Phúc xen ngang, trong lòng cũng rất khó chịu, nàng lắc lắc đầu, chờ khi nàng nhìn về phía Minh Oái thì lại phát hiện ra sắc mặt của Minh Oái và La thị không ổn lắm.



Minh Trăn cảm thấy mình uống say rồi, ánh mắt hoa lên, giơ tay vịn trán.



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK