• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

◎Rất thích, rất thích◎



Anh khó khăn phát ra tiếng lần nữa: “Phải.”



Trong lòng Đường Chi bỗng nhói lên một cơn đau, cô muốn anh ngừng nói chuyện:



“Được rồi được rồi, anh đừng nói chuyện.”



“Giang Chi, vậy nên anh sẽ khỏe lên thôi!”



Đôi mắt sáng của cô đang nhìn anh, trong giọng nói tràn ngập hy vọng.



Đường Chi lại lần nữa ôm lấy anh, vùi đầu ở hõm cổ anh rồi cọ vào, giọng nói cô buồn bã: “Tự dưng chẳng muốn đi nữa đâu, Giang Chi.”



Cô rất muốn ở lại cùng anh.



Anh mắt Giang Chi dịu dàng, vỗ nhẹ lên bờ vai cô.



Anh không nói ra được câu chữ hoàn chỉnh, một câu “Anh đợi em trở về”, vấp váp khó nói gần một phút, từng chữ từng chữ bật ra ngoài miệng, giọng nói khàn đặc, nghe tới nỗi Đường Chi quặn thắt cả lòng.



Cô nhiều lần ra hiệu với anh, đừng nói nữa, chúng ta tiếp tục dùng điện thoại giao tiếp, chúng ta có thể đánh chữ giống như trước đó.



Nhưng anh vẫn cố chấp, nói cho xong 5 chữ.



Đường Chi đột nhiên lại không dám ở lại thêm nữa.



Điều đặc biệt mà anh đối với cô không có lợi cho việc hồi phục của anh.



Cô dính vào người anh, chỉ sẽ ảnh hưởng tới anh.



Cuối cùng cô dùng sức ôm lấy Giang Chi, rồi quay người lên xe: “Em phải đi rồi!”



“Giang Chi, anh phải dưỡng bệnh cho tốt, giọng nói chắc chắn sẽ tốt lên thôi!”



Anh mỉm cười, cách cửa sổ xe vẫy tay với cô.



“Được.”



-



Đường Chi vừa tới phim trường đã bị phóng viên ngồi chờ tại đây từ lâu vây quanh chật kín không lách ra được.



Tin tức cô sắp sửa quay bộ phim nghệ thuật《No Self》trước đó đã có tin đồn tiết lộ, đám phóng viên không dò la được Giang Chi, tất nhiên chọn tới chỗ này.



Đây vẫn là lần đầu tiên Đường Chi xuất hiện trước công chúng sau khi Giang Chi bị mất giọng.



Đám phóng viên bủa vây xung quanh, mong muốn hóng được tin tức có liên quan tới Giang Chi từ chỗ cô.



“Xin chào Đường Chi, xin hỏi tình trạng hiện giờ của Giang Chi như thế nào? Liệu có thể giải đáp một chút về tình hình bên trong có được không?”



“Xin hỏi Giang Chi vẫn còn có khả năng nói được hay không?”



“Tại sao concert chưa huỷ bỏ? Đây là một đợt lăng xê hay sao?”



Đối với câu hỏi lịch sự, Đường Chi trả lời từng câu, cô cố gắng dùng cách trung gian như vậy để “Diều Giấy” cùng những người đang quan tâm tới Giang Chi được an tâm.



“Anh ấy rất ổn, đang nỗ lực tập luyện để hồi phục.”



“Giang Chi chắc chắn có thể nói được, đây là điều mà tôi và còn có tất cả chúng ta những người thích anh ấy đều mong đợi nhìn thấy.”



Còn những câu hỏi có ý xấu kia…



Ánh mắt cô đanh lại, tầm mắt sắc nhọn như dao, hiện ra một chút khí thế của nữ vương:



“Lăng xê? Cô có hiểu lầm gì với hai chữ đỉnh lưu à?”



“Xin cho hỏi Giang Chi lăng xê thì có lợi lộc gì? Để người như cô tới hỏi loại câu hỏi ngu ngốc này hay sao?”



“Phiền cô xin lỗi bạn trai tôi, nếu không thì tôi sẽ truy xét việc phỉ báng vô trách nghiệm của cô tới cùng.”



Một con người để tâm tới hình tượng như cô, lần đầu tiên không quan tâm hình tượng thục nữ, nói lời thẳng thắn lại xéo sắc.



Đường Chi ban đầu chỉ là một nhân vật công chúng, địa vị đỉnh lưu của Giang Chi càng không thể dao động.



Lời phát biểu vừa được nói ra, chưa được một lúc #Phátngônliềulĩnh bảovệbạntraicủaĐườngChi, đã nhanh chóng vọt lên hotsearch, #GiangChiHồiPhụcTậpLuyện cũng bỗng nhiên lọt vào top 1.



Ở phía dưới hashtag, các “Diều Giấy” đều cùng nhau bộc lộ sự lo lắng trong nhiều ngày gần đây.



Hơn nữa khi nghe thấy Đường Chi nói “Concert là món quà Giang Chi dành cho các fan, không huỷ bỏ là bởi vì chúng tôi đều tin chắc rằng, anh ấy nhất định có thể nói lại và đứng trên sân khấu”, họ đều cảm động gần như rơi nước mắt.



Vì để thu hút sự chú ý, những ngày nay giới truyền thông bất lương không chút kiêng nể đưa tin Giang Chi bị mất giọng, siêu sao ca sĩ bị sụp đổ.



Nhưng bọn họ vẫn luôn kiên quyết chờ đợi người đàn ông đó quay lại.



Anh sẽ dùng giọng nói bình thường giống như cơn gió mùa xuân nói với bọn họ đã chờ đợi từ rất lâu.



[ Anh Chi, phải khỏe lên nha… Nhất định phải khỏe lại hoàn toàn để quay trở lại ca hát, dù thế nào cũng đừng tái phát bệnh gì nữa nhé! Bọn em chờ đợi được! ]



Biết anh cũng đang cố gắng để nói chuyện, biết anh cũng đang nhớ nhung giống như bọn họ, trông đợi cùng bọn họ gặp nhau trong concert, vậy là đủ rồi!



[ Trong khoảng thời gian này, bọn em sẽ nỗ lực cùng với anh, trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. ]



Đây có lẽ chính là tầm quan trọng của thần tượng đối với các fan.



Anh dùng ánh sáng của mình toả sáng con đường phía trước của bọn họ.



[Hãy để chúng em cố gắng cùng với anh Chi nhé! ]



Lúc Giang Chi nhìn thấy tin tức này đã là vào chập tối.



Đường Chi vừa đi, trong căn nhà to lớn lại trở nên vắng vẻ.



Triệu Vân Tịch đưa anh tới cùng chăm sóc trang trại nhỏ của mình, sợ anh ở một mình lại quá tự kỷ, đành kêu Giang Chi làm này làm nọ, bản chất người mẹ ruột khỏi phải nghi ngờ gì thêm.



Giang Chi còn chưa cảm nhận được chút trống vắng, thì một chút chán nản đã bị Triệu Vân Tịch đuổi cho hết sạch.



Thời gian rảnh lúc làm việc vẫn có lúc nghỉ giữa chừng, có một con mèo nhỏ trong trang trại, trong lúc anh đang nghỉ ngơi muốn vươn tay xuống trêu chọc nó thì con mèo ấy lại “meo” một tiếng rồi phi chạy thật nhanh.



Triệu Vân Tịch ở bên cạnh cười to ha hả: “Ai làm gì con mà cứ phải nghiêm mặt lạnh tanh thế?”



Cùng lúc, Triệu Vân Tịch cố gắng nhân lúc này để nói cho anh biết, không dễ dàng gì đạt được tình yêu mới là lẽ bình thường.



Tin tức tiêu cực trên mạng, các loại suy đoán không hay cùng với những kỳ vọng bi quan, kiểm soát thế nào được chúng?



Cuộc sống thuận buồm xuôi gió của anh, cuối cùng gặp phải chắc trở, thì phải hiểu được cách cảm tạ.



Giang Chi gõ chữ đưa cho Triệu Tịnh Vân xem.



“Hôm qua nhìn thấy có tin tức, nói mẹ quanh năm tránh bóng là vì u mê tiền bạc rượu chè, diễn xuất thụt lùi trầm trọng, nên phải thoát giới giải trí.”



Triệu Vân Tịch sống đã không muốn làm rồi: “… Thứ chó má nhà nó chứ, truyền thông mất nết nào đưa tin? Mẹ tìm bọn nó tính sổ luôn!”



Giang Chi cười thản nhiên.



Anh quả thực cảm tạ, nhưng việc cảm tạ sẽ không phải là những tin tức kia.



Những tin tức tiêu cực đó không thể gây tổn hại tới anh, nhưng có thể khiến cho người yêu của anh cùng các fan cảm thấy bất an.



May mà lúc này, weibo đề xuất tin tức của Đường Chi.



Anh nhấn mở liên kết, nhìn thấy những câu trả lời chân thực của Đường Chi khi đối diện với ống kính.



Cũng nhìn thấy các fan cổ vũ tiếp sức cho anh.



Cho dù sau khi mất đi hào quang nam chính, anh vẫn còn quá may mắn.



Số phận quả nhiên ưu ái với anh theo mọi cách.



Chỉ là Đường Chi vô cùng bận rộn.



Mỗi tối như đã hẹn đều có gọi video, nhưng cô vẫn luôn không nhấc máy.



Khó lắm mới nhận được điện thoại, chưa nói được hai câu, thì cô lại sắp đi đóng phim hoặc là mệt đến nhắm mắt đi ngủ.



Trong video, Giang Chi nhìn đôi má của cô ngày một gầy đi từ sau khi vào đoàn làm phim.



Vai diễn của Đường Chi là một vũ công, sau khi vào đoàn cô phải chịu đợt tập luyện lớn.



Cuộc nói chuyện tối nay vẫn ngắn ngủi, Giang Chi nhìn cằm của cô lại gầy nhọn hơn, anh khàn giọng nói: “Gầy mất rồi.”



Anh thật sự rất sợ giọng của mình làm doạ sợ tới cô.



Nhưng ở đầu bên kia video, cô lại vui vẻ như con chim nhỏ, ngạc nhiên với sự tiến bộ của anh, nên trên mặt cô đều toàn là niềm vui:



“Giang Chi, anh có thể nói chuyện lưu loát được rồi sao?! Hồi phục nhanh quá đi!”



Giang Chi lắc đầu: “Vẫn chưa đâu.”



Anh tạm thời chỉ có thể nói ra những đơn âm rồi đến những từ vựng nối liền.



Nhưng như vậy cũng khiến cho Đường Chi cảm thấy vui mừng, cô kỳ vọng thật sự không sai!



Giang Chi là nam chính, chắc chắn có thể hồi phục được!



Về tương lai, cô cực kỳ có niềm tin.



Nhưng chưa nói được vài câu, Đường Chi lại phải ngắt máy.



Thời gian quay phim hết sức bận bịu, cô cũng có nhiều cảnh diễn vào ban đêm.



Đường Chi cúp máy xong, bèn mau chóng thay đổi tâm trạng vui mừng của bản thân.



Thời gian nghỉ ngơi của cô sắp hết, buộc phải nhanh chóng nhập tâm vào cảm xúc của nhân vật.



Giang Chi đặt điện thoại xuống, tiếp tục cầm bút viết nhạc.



Mất giọng khiến anh cảm thấy băn khoăn trong thời gian ngắn, nhưng hiện tại trong lòng anh tràn đầy niềm hy vọng.



Ngày tiếp theo Vương Thành Nhiên tới nhà.



Sau khi biết Giang Chi bị mất giọng, Vương Thành Nhiên hấp tấp vội vàng, cuối cùng xử lý ổn thoả được công việc ở nước F, xuống máy bay bèn vội vã chạy đi luôn.



Giang Chi quả thật lạnh lùng.



Vốn dĩ đã trầm tính, không nói nhiều lời, tính khí dửng dưng vô tư.



Một người lạnh lùng phải đối diện với khó khăn rất lớn này, tất nhiên là vô cùng giày vò.



Là một người bình thường, chỉ cần thế chỗ vào đều sẽ cảm thấy suy sụp.



Hơn nữa còn là một ca sĩ đỉnh lưu hàng đầu được tất cả mọi người để mắt chú ý.



Vương Thành Nhiên suy nghĩ những lời an ủi suốt dọc đường.



Giang Chi ít nói, nhưng không có nghĩa là anh sẽ không có ý kiến.



Hai người gặp mặt, anh ta cũng cố gắng để giọng mình nghe trông vừa phải nhẹ nhàng, nhưng cho dù như vậy, vẫn bị Giang Chi nhìn thấy rõ.



“Bị chối bỏ không đáng sợ.”



Đường Chi bình tĩnh gõ chữ, nhưng trong lòng bỗng chốc lại nhẹ đi. 



——Điều đáng sợ nhất chính là bản thân cậu đã từ bỏ chính mình.



Đây là lời của Đường Chi nói với anh vào buổi tối ngày hôm đó.



Đôi mắt đẫm lệ mơ màng của cô, nhìn trông yếu ớt nhưng lại hết sức kiên cường.



Vương Thành Nhiên ở bên cạnh sững sờ, kinh ngạc đáp lại: “Anh Chi, anh thật sự thay đổi nhiều quá.”



Nói chính xác thì thay đổi quá nhiều.



Sẵn sàng trao đổi với người khác, và cũng sẵn lòng mổ xẻ bản thân mình ra.



Bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, đâu vẫn là lần đầu tiên Vương Thành Nhiên chạm được tới Giang Chi một cách chân chính.



Giang Chi cong môi khẽ cười.



Anh bỗng dưng rất muốn đi gặp Đường Chi.



……



Đường Chi quả thực cực kỳ bận rộn.



Bộ phim mới cô đóng có tên《No Self》là một bộ phim nghệ thuật trinh thám, cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên cô sắp sửa ghi hình, trong một loạt kịch bản có đề tài nóng hổi, chỉ riêng bộ phim này đã thu hút được cô.



Nhân vật cô sẽ diễn là một vũ công tên Nguyễn Hoa có sự theo đuổi không gì sánh kịp đối với nghệ thuật nhảy múa.



Bởi vì sự cố biểu diễn mà cô ấy chết ngay trên sân khấu.



Ngay cả giây phút cuối cùng vẫn luôn là dáng vẻ xinh đẹp.



Trước mấy ngày xảy ra sự cố, có 5 người tình nghi đều từng xảy ra mâu thuẫn với cô ấy.



Người đầu tiên trong số những người bị tình nghi là chồng của cô ấy, cả cuộc đời của Nguyễn Hoa yêu thích với việc nhảy múa, vì để duy trì vóc dáng đẹp, cô ấy luôn luôn không muốn sinh con, vì lý do này mà nhiều lần tranh cãi với chồng, cũng không chịu để cho chồng được tự do, còn hăm doạ kể cả khi cô ấy chết cũng không thể ly hôn với chồng.



Người thứ hai là vũ công Hiểu Na có mối quan hệ cạnh tranh với cô ấy trong đoàn múa, hai người tranh giành đấu đá lẫn nhau đã nhiều năm, thậm chí vì một màn biểu diễn ấn tượng sau cùng mà ầm ĩ ra thành trò cười đánh chửi nhau.



Người thứ ba…



Dựa theo phía cảnh sát từng chút thâm nhập điều tra, những người bị tình nghi cũng bị gạt bỏ từng người một.



Cuối cùng những điều nghi vấn dần dần được giải mã, điều cuối cùng gây ra cái chết cho Nguyễn Hoa lại là chính bản thân cô ấy.



Trước khi lên sân khấu, cô ấy nghe thấy lý do mà bản thân từng tranh giành với Hiểu Na để giành được bài múa đơn cuối cùng là vì đã nhiều tuổi.



——“Cô ta đã già rồi.”



——“Để nhường cho cô ta đi, kỳ thực cái bộ mà cô ta cứ khăng khăng giữ đó, nó sớm đã không hợp thời rồi, mấy ngày trước còn có khán giả gửi tin nhắn cho đoàn múa, nói rằng trước đây thích cô ta như vậy mà hiện tại thì càng nhìn càng thất vọng…”



Nguyễn Hoa đứng ở bên cánh cửa như bị sét đánh.



Toàn bộ lời đồn đại đều không thể đánh bại được cô ấy, nhưng những khán giả từ yêu thích cho tới thất vọng đến cùng lại đánh bại được cô ấy.



Cô ấy không thể chấp nhận kết cục mà bản thân từng được khán giả yêu mến lại bị vứt bỏ.



Chết trên sân khấu chính là cái kết cuối cùng mà cô ấy chọn ra cho bản thân.



Cô ấy như bông hoa, nở rộ trên sân khấu vã cũng lụi tàn tại nơi ấy.



Nhân vật này đã hoàn toàn thu hút được Đường Chi.



Cô ấy bướng bỉnh, cực đoan, chấp nhặt, thậm chí còn mắc bệnh “Không say mê thì không sống được”.



Đường Chi là một người không tính toán lại sẽ không quá tận tâm với một việc.



Chênh lệch giữa cô và bản thân nhân vật này quả thực vô cùng lớn.



Nhưng cô nghĩ đến Giang Chi.



Cô cũng từng nhìn thấy sự cuồng nhiệt của Giang Chi đối với sân khấu.



Cô không phải là diễn viên trường phái thể nghiệm(1), phân tích và hiểu rõ càng tăng thêm thử thách cho cô về nhân vật này, mỗi một chút nhỏ nhặt đều sẽ ảnh hưởng tới hình tượng nhân vật mà cô đang thể hiện.



Cô cần phải nỗ lực tiêu tốn thời gian và tâm tư để hiểu rõ nhân vật này.



Lúc Giang Chi đến phim trường, Đường Chi đang quay cảnh múa dưới ánh trăng đêm.



Trong nhà hát không có mở đèn, chỉ có một ánh trăng mờ nhạt.



Cô đang mặc bộ váy múa ballet, ngẩng cao tư thể, đá chân, xoay vòng rồi nhảy lên.



Đường Chi không phải là vũ công chuyên nghiệp, những phần múa chuyên nghiệp như vậy thì cần phải để người múa ballet chuyên nghiệp tới hoàn thành.



Điều mà cô cần phải làm chính là đem cảm xúc tiến gần tới hình ảnh.



Nhưng cô vẫn nghiêm túc mà học theo, kiễng chân múa ballet đối với người ngoài ngành mà nói quả là đày đoạ, nhưng chính vì có được sự đau đớn như vậy, thì cảm nhận của cô về nhân vật lại càng sâu hơn.



Đường Chi dần dần đắm chìm vào trong tiếng nhạc, lúc quay đầu, gặp phải đôi mắt dịu dàng.



Anh rõ ràng đội mũ lưỡi trai với khẩu trang màu đen, thân hình gần như có thể hoà làm một cùng với bóng tối.



Cô dường như cảm giác được loại sức mạnh nào đó.



Sức mạnh này được cô áp dụng lên người của nhân vật, biến thành động lực chi phối cô xoay tròn từng vòng từng vòng một, lặp lại những động tác đơn điệu đã luyện tập hơn ngàn lần.



“Cắt!”



“Xong! Rất tốt!”



Đạo diễn mỉm cười vỗ vai Đường Chi.



“Trạng thái tối nay của cô cực kỳ tốt đấy.”



“Đúng vậy.”



Bởi vì bạn trai tới rồi!



Sau khi Đường Chi gật đầu cảm ơn đạo diễn bèn xác định rõ mục tiêu mà chạy lao về phía Giang Chi.



Chỉ với một bước lấy đà, toàn bộ người cô đã thuận lợi dán lên người của anh.



Người xung quanh đều sửng sốt, nhất thời đều có chút chưa phản ứng kịp.



Cho đến khi Đường Chi cởi bỏ mũ và khẩu trang trên đầu anh, lộ ra tướng mạo sẵn có của Giang Chi thì có người mới phải ứng lại được, Giang Chi vậy mà lại tới ghé thăm!



Trong ban đêm sâu lắng, anh được cô cởi bỏ mũ và khẩu trang cũng không hề khó chịu, đôi tay vững vàng đỡ lấy cô, khuôn mặt tựa như tranh vẽ: “Mệt không?”



“Mệt!”



Cô ôm lấy cổ của anh mà nũng nịu: “Anh hôn em thì không có mệt đâu!”



Anh khẽ cười, sát lại gần kề vào môi cô mà hôn.



Đường Chi cực kỳ thỏa mãn, nhảy xuống từ trên người anh, rồi dẫn anh đi chào hỏi với đạo diễn.



Tin tức Giang Chi bị mất giọng đã truyền khắp cả giới showbiz, những ngày gần đây truyền thông đưa nhiều tin về anh rửa mặt bằng nước mắt, trở nên nóng nảy, thất bại không ngóc đầu lên được.



Nhưng ở phim trường nhìn thấy được Giang Chi, anh dường như cũng không có quá nhiều thay đổi lớn so với trước đây.



Chỉ là…



Giọng nói này quả thật…



Là hỏng rồi sao?



Các nhân viên đều lo lắng sợ hãi mà nhìn nhau, hoàn toàn không thể so sánh giọng nói khàn khàn này cùng với giọng nói điềm tĩnh như tiếng trời trước kia của Giang Chi.



Đạo diễn có hơi mất tự nhiên, ông ta giỏi việc an ủi người khác, chỉ đánh cứng ngắc nói ra: “Giang Chi, cậu sẽ khỏe lên thôi.”



“Ừ.”



Giọng của Giang Chi tương đối khàn.



Cảnh diễn hôm nay của Đường Chi đã kết thúc, dưới ánh trăng hai người bước đi nhẹ nhàng trên con đường về khách sạn.



“Sao hôm nay anh nghĩ đến đây vậy?!”



Không biết tại sao, đi cùng anh ở trong phim trường, Đường Chi bất giác có loại cảm giác kiêu ngạo.



“Nhớ em…. rồi.”



Điều Giang Chi nói vẫn chưa đủ mạch lạc.



Nhưng khác với sự e dè trước đây, thì anh đang nói lên một cách nhiệt tình.



Dưới ánh trăng, ánh mắt anh dịu hiền như một ao suối sạch trong.



Đường Chi chỉ nhìn thôi đã cảm thấy sắp đắm say bên trong đó.



Cô đưa bàn tay ra ngoắc vào những ngón tay của anh.



Một ngón, hai ngón, rồi lại cả toàn bộ bàn tay.



Sau đó những ngón tay của cô thu chặt lại từng ngón.



Cuối cùng thành kiểu mười ngón tay đan vào nhau, nắm chặt lấy bàn tay của anh.



“Giang Chi, em thật sự thích anh lắm đó.”



Bất luận lúc nào, quá khứ hay là hiện tại.



Trong lòng cô luôn luôn sẽ được anh lấp đầy, lại càng không thể chứa chấp bất kì người nào nữa.



Anh mỉm cười, khó khăn trả lời cô.



“Ừ, anh cũng vậy.”



“Rất thích, rất thích, em”



Những lời anh nói như vậy, ấm áp tới mức khiến người ta tim đập bồi hồi.



Đường Chi nghe theo suy nghĩ trong lòng, tới gần hôn lấy anh.



Môi lưỡi cọ vào nhau, dây dưa xoay chuyển.



Thế giới yên lặng giống như chỉ còn lại hai người họ.



Lần đầu tiên cô thúc giục anh: “Giang Chi, mau chóng khỏe lên nhé, em muốn anh hát cho em nghe.”



—————



(1)Trường phái thể nghiệm (体验派): lấy nội tâm, tình cảm làm xuất phát điểm cho nghệ thuật biểu diễn. Người diễn trước hết phải sống với sự kiện, với những cảm xúc, tình cảm của vai diễn. Và cuộc sống nội tâm này sẽ tạo nên những hành vi, cử chỉ chân thật bên ngoài. [Ngoài ra còn có trường phái thể hiện (表现派) và trường phái phương pháp (方法派); Trường phái thể hiện là diễn viên dùng tài năng nghệ thuật để điều khiển cảm xúc nhân vật, với tư cách là chủ thể sáng tạo, diễn viên dùng tiếng nói, hoạt động thân thể và những cảm xúc của mình để sáng tạo hình tượng nhân vật. Trường phái phương pháp (hay còn gọi là method acting) là trường phái mở rộng hơn phái thể nghiệm, là đỉnh cao diễn xuất mà ở đó các diễn viên hy sinh tất cả để sống trong cái lốt nhân vật, mang nhân vật vào cả cuộc sống bản thân.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK