Cuối cùng đoàn người Tạ Bình Qua vẫn không đi đến đoàn phim có đãi ngộ tổ võ thuật tệ nhất.
Một mặt là vì bọn họ là đoàn đội phim phóng sự, không phải đoàn đội phóng viên, không có khả năng giấu camera đi quay lén; Mặt khác, điều mà phim phóng sự muốn biểu đạt không phải là tổ võ thuật thảm cỡ nào, nếu quá tập trung vào phương diện này, sẽ chỉ khiến phim phóng sự mất đi tính công chính.
Vì vậy sau khi ghi hình xong đoàn phim làm việc gian dối tổ võ thuật qua loa có lệ xong, bọn họ lại lần nữa khởi hành, bắt đầu quay giai đoạn thứ ba.
Lúc này trạm thứ nhất là một thôn trang nhỏ, vị trí hẻo lánh, xe chạy xóc nảy, trên đường có vài người suýt nữa bị say xe.
Nhưng thật ra Tạ Bình Qua trông "mong manh yếu đuối" nhất lại vẫn bất động như núi, mọi người vốn dĩ có chút kinh ngạc, sau đó lại nghĩ cậu chỉ thoạt nhìn mong manh yếu đuối mà thôi, người có thể lái xe nhất chính là cậu, lập tức bình tĩnh lại.
Thôn trang này có một ít kiểu nhà dân thời xưa, cũng có một vài nhà kiểu tây. Sau khi vào thôn, camera bắt đầu ghi hình, Chương Nghị Duy cũng bắt đầu giới thiệu thôn trang này trước ống kính.
"Vài thập niên trước, loại thôn trang này gần như đều là kiểu nhà này, thậm chí còn có nhà lung lay sắp đổ. Để thay đổi cuộc sống, trong thôn có rất nhiều người bắt đầu ra ngoài mưu sinh, hơn nữa còn dẫn mấy đứa nhỏ đến trường, ở một vài địa phương, võ giáo chính là sự lựa chọn mà người trong thôn đưa con đến học."
Chương Nghị Duy nói, xe ngừng lại ở một cửa nhà kiểu tây.
Ngôi nhà kiểu tây này thiết kế không được coi là tinh xảo, nhưng cũng không tính là keo kiệt, mọi người đi lên gõ cửa, không lâu sau, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi mở cửa ra.
Hắn đi đường không quá nhanh nhẹn, cần phải chống gậy, nhưng tinh thần rất tốt, khi thấy Chương Nghị Duy, hắn càng nắm chặt tay Chương Nghị Duy hơn.
"Chương ca! Đã lâu không gặp!"
Chương Nghị Duy mỉm cười bắt tay với hắn sau đó giới thiệu mọi người: "Đây là đoàn đội phim phóng sự tôi có nói qua với anh, đây là Bình Qua."
Đối phương chỉ vào poster dán trên tường: "Có biết, có biết, con gái tôi rất thích cậu ấy."
Tạ Bình Qua nhìn theo hướng hắn chỉ, camera cũng quay theo.
Thấy rõ là một poster tạo hình trong 《 Thành phố màu xám 》 lén in dán trên tường, mặc dù bên cạnh còn có các poster khác, nhưng chỉ có tờ này là mới nhất.
"Tôi không có nói với con bé là cậu đến, chỉ nói cho con bé mấy ngày nay sẽ có bạn của tôi trong giới giải trí đến, có thể sẽ hỗ trợ nhờ cậu ký tên, hỏi con bé muốn chụp ảnh hay là ký tên gì không. Không biết..." Tuy người đàn ông trung niên lớn tuổi hơn Tạ Bình Qua, nhưng khi nhìn Tạ Bình Qua vẫn có chút ngại ngùng.
Tạ Bình Qua đương nhiên không thể nào nói không được, cậu nhận một quyển notebook mới tinh xinh đẹp, viết lời chúc phúc của mình cho cô gái vào trang lót.
Hành động này làm người trung niên cười đến híp mắt, hắn đưa hai tay nhận quyển notebook, yêu quý sờ sờ: "Thật tốt quá, tôi có thể làm một ít chuyện khiến con bé vui vẻ rồi, không phải chỉ khiến cho con bé mất mặt."
Người trung niên nói, cẩn thận cất notebook đi, sau đó trở về pha trà cho mọi người và giới thiệu tình hình của mình: "Tôi từ nhỏ đã học ở võ giáo, chỉ là thiên phú tôi không tốt, cũng không được thông minh cho lắm, chỉ có thể làm thế thân cho người ta..."
Người trung niên hơi dừng lại một chút, do dự nhìn về phía Chương Nghị Duy: "Chương ca, tôi có thể nói tình hình thực tế không?"
Chương Nghị Duy lập tức gật đầu, người trung niên nói tiếp: "Thật ra đối với tôi mà nói, làm thế thân khá tốt, chỉ cần dám liều mạng thì sẽ có tiền, còn có rất nhiều tiền. Vì vậy tôi làm rất nhiều năm, thành công tích góp được nhiều tiền, trả hết tiền thiếu nợ trong nhà, rồi xây một căn nhà mới, kết hôn với thanh mai trúc mã, còn có một đứa con đáng yêu. Sau đó tôi cảm thấy tiền cũng đã tích góp nhiều rồi, hơn nữa tuổi đã lớn, bị thương rồi thì sẽ không lành nhanh như trước kia nên quay lại đây."
Trong mắt người trung niên, câu chuyện của mình không hề thảm chút nào, thấy thế nào cũng không giống như người đáng để lên phim phóng sự, chỉ là trong mắt mọi người không hề có kinh miệt, ngay cả trong mắt đại minh tinh như Tạ Bình Qua cũng vậy, cậu vô cùng kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của hắn, điều này làm hắn yên tâm, nói cũng trôi chảy hơn.
"Thật ra tôi không hối hận, nếu tôi là không làm thế thân, không bị những thương tích đó, tôi cũng sẽ không kiếm được những đồng tiền đó. Nhưng đến khi đưa con đi học, nhìn cha mẹ người khác đều rất... Lành lặn, chỉ có tôi bị thọt chân, tôi cũng chỉ có thể cho con bé một cuộc sống đọc sách bình thường thì cảm thấy rất có lỗi với con bé. Tôi thường suy nghĩ, nếu năm đó tôi cẩn thận hơn một chút, nếu tôi có thể làm thêm mấy năm nữa, có khả năng sẽ mua thêm nhiều váy đẹp cho con bé."
Câu chuyện của người trung niên đến đây là kết thúc, kế tiếp là trò chuyện về việc nhà.
Tính tình hắn rất tốt, chỉ là lúc pha trà động tác có hơi chậm chạp, mọi người cũng không thúc giục, cứ như vậy mà trò chuyện với hắn cả ngày, nhìn hắn lục tìm những bức ảnh cũ chụp lại ngôi nhà cũ chẳng khác gì bức tường đổ nát, sau đó đến giữa trưa thì đứng dậy chào tạm biệt.
Đoàn người không muốn hắn tiễn, nhưng hắn nhất định phải ra tiễn, bọn họ cũng không cản lại nữa, tùy ý đối phương tiễn lên xe. Mọi người nhìn hắn mỗi một bước đi đều run rẩy, trong lòng khó chịu, nhưng thấy ngôi nhà được xưng là nổi bật trong thôn sau lưng hắn, lại cảm thấy mình nói gì cũng không ổn.
Chương Nghị Duy hỏi cảm nhận của Tạ Bình Qua, cậu không suy nghĩ liền nói: "Cảm thấy trong cuộc sống đánh diễn, mệnh tốt thì có thể kiếm được một ít tiền, mệnh không tốt... Trả giá nhiều năm cũng như nước chảy về biển đông."
Chương Nghị Duy nhìn hai chân mình, mỉm cười: "Đúng vậy, phải xem mệnh..."
Chương Nghị Duy cảm thán xong thì không nhìn chân nữa, mà là trò chuyện với Tạ Bình Qua về những người "về hưu" khác mà hắn quen.
Tạ Bình Qua kiên nhẫn lắng nghe, mãi đến khi đối phương mệt mỏi cậu mới thu hồi lực chú ý, dựa vào ghế, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xem mệnh à... Đúng là một từ quen thuộc...
Giống như Chương Nghị Duy nói, tương lai của những người từng làm nghề này như thế nào, hoàn toàn phải xem mệnh.
Có người luôn được buff may mắn, mua được phòng ở tốt trong tiểu khu có bảo an, mỗi ngày đều uống trà đi dạo rất tự tại; cũng có người hành nghề chưa được một năm đã bị trọng thương, ngồi trên xe lăn nhìn những vinh dự trong ngăn tủ đã từng đạt được, trong ánh mắt hơn 20 tuổi là sự tang thương của những người 50 60 tuổi.
Bọn họ xuất thân từ cái gì cũng có, có gà mờ đổi nghề, có tốt nghiệp từ võ giáo, tới từ võ quán... Càng đạt được giải trong trận đấu võ thuật thì xác suất bị thương càng cao; người xuất thân trong điều kiện gia đình càng không xong, xác suất bị thương cũng càng cao.
"Người vế trước là không cam lòng, người với sau là muốn sửa mệnh, nhưng có đôi khi..." Có đôi khi càng không nhận mệnh, vận mệnh lại càng trêu chọc người.
Nửa câu sau Chương Nghị Duy không nói, bởi vì hắn chỉ cảm thán như vậy thôi. Hắn biết có một vài thứ phải xem mệnh, giống như chuyện hắn bị thương, nhưng cái này không có nghĩa là hắn nhận mệnh.
Tạ Bình Qua cũng vậy. Cậu hiếm khi đóan được đối phương muốn nói gì, cũng đoán được đối phương vì sao không nói hết.
Thấy sắp đến sân bay, nghĩ đến hành trình sắp kết thúc, cậu im lặng một lát mới mở miệng hỏi: "Chương ca, anh muốn thay đổi loại hiện trạng bây giờ đúng không? Có nghĩ tới thật sự làm một số việc chưa?"
Những lời Tạ Bình Qua nói vượt xa sự mong đợi của Chương Nghị Duy, nhưng cũng khiến hắn vô cùng động tâm.
Tạ Bình Qua là một đối tượng hợp tác rất tốt, trước khi quay 《 Thí thần 》 bọn họ đặt toàn tâm toàn ý lên bộ phim, lúc đó loại cảm giác này chưa rõ ràng, nhưng qua hành trình nửa tháng quay phim phóng sự, hắn rõ ràng nhận ra, không chỉ ở trên tài học võ, mà ở những mặt khác Tạ Bình Qua cũng không phải là một vãn bối.
Cậu vững vàng bình tĩnh, có năng lực, có quyết đoán, thấy thế nào cũng không giống một người trẻ tuổi mới 20 tuổi, nhưng ngẫm lại Tạ Minh Duệ 16 tuổi đã cầm quyền Lan Phong... Tạ Bình Qua lại có quan hệ hết sức thân mật với anh, dường như cũng rất bình thường.
Tạ Bình Qua biết chuyện mình nói không phải là một chuyện nhỏ. Cậu không kêu Chương Nghị Duy lập tức trả lời cho mình, mà để đối phương từ từ suy nghĩ, chờ đến khi bộ phim phát sóng rồi lại suy xét muốn hợp tác hay không.
Chuyện này tất nhiên là càng hợp ý Chương Nghị Duy. Hắn vốn coi trọng bộ phim phóng sự này, bởi vì lời Tạ Bình Qua, hắn nhận ra bộ phim phóng sự này có lẽ thật sự là bước khởi đầu có tác dụng cho chuyện phải làm trong tương lai của bọn họ, vì vậy hắn càng thêm để tâm đến bộ phim phóng sự này, do đó chưa đến một tháng, bộ phim phóng sự đã hoàn thành toàn bộ công tác hậu kỳ, chính thức phát sóng.
Do có 《 Thành phố màu xám 》, fans của Tạ Bình Qua đã tiếp nhận sự thật là cậu sắp trở thành một diễn viên nghiêm túc, trong lòng fans biết rất rõ, một diễn viên, đặc biệt là một diễn viên không thiếu tiền, mấy tháng không xuất hiện là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng dù hiểu rõ trong lòng, hơn 1 tháng không thấy người, trong lòng fans vẫn có chút buồn bã, không nghĩ tới ngay lúc này, một bộ phim phóng sự tên 《 con đường võ giả 》xuất hiện trước mắt các cô.
Bộ phim phóng sự này tổng cộng có 6 tập, được cập nhật hàng tuần, và tuần này là tuần đầu tiên.
Trong tập 1 của bộ phim, Tạ Bình Qua đi theo Chương Nghị Duy và Liên Ngũ đến võ quán Chương gia, nhẹ nhàng đánh bại nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi của võ quán.
Cậu đứng ở trước cửa võ quán Chương gia nhìn cánh cửa mở ra, sau đó bước một bước vào cánh cửa, hình ảnh kia, khuynh hướng cảm xúc kia, dù không phải là điện ảnh nhưng lại hơn hẳn điện ảnh.
【 Bình Qua đẹp trai đến mức nổ tung! 】
【 Tôi biết cậu ấy lợi hại, nhưng không biết cậu ấy lại lợi hại như vậy! Á quân của thi đấu võ thuật cả nước đó! Cậu ấy thắng đối phương có khác gì chém dưa xắt rau đâu! 】
【 Ôi, thật là một hình ảnh quen thuộc, làm tôi nhớ tới tảng đá kia của nhiều năm trước kia (gạch bỏ). 】
【 Tập 1 rất hay, cảm thấy sẽ có rất nhiều người không xem phim phóng sự cũng sẽ bị thu hút. 】
......
Fans đoán không sai, bởi vì có mở đầu này, rất nhiều người không có hứng thú với phim phóng sự cũng bị thu hút. Bọn họ đánh giá cao Tạ Bình Qua, cũng kinh ngạc cảm thán cậu lợi hại giống fans, nhưng bọn họ khác với fans là lực chú ý sẽ không hoàn toàn đặt trên người Tạ Bình Qua, mà là đặt trên tiêu điểm trên màn ảnh giống như khi xem phim truyền hình.
Trong phim phóng sự, bọn họ thấy Chương Càn và các sư huynh đệ của hắn trẻ tuổi và nồng nhiệt, thấy những đứa nhỏ sức sống tràn trề đánh cọc người gỗ, cũng thấy ánh mắt sạch sẽ của Chương lão gia tử và tiểu đồ đệ của ông.
Điều này làm cho bọn họ có hiểu biết mới về võ quán, thậm chí còn có người định để cho con của mình đến đó học võ.
Cũng ngay bên dưới bình luận, bọn họ nói muốn đưa con đi võ quán vào kỳ nghỉ, khán giả tuổi hơi lớn một chút cũng trực tiếp thảo luận lên đó.
【 Tôi thấy có thể học được, nhìn bọn họ tinh thần ghê chưa, tốt thật đó! 】
【 Đúng vậy, cảm thấy mấy đứa nhỏ và thiếu niên nơi này đều rất khỏe, khi phách hăng hái. 】
【 Cháu trai tôi tới thời kỳ trung nhị rồi, mỗi ngày đều nói mãi nhân sinh vô vọng không nhìn thấy ánh sáng, làm cho anh tôi và chị dâu luôn sợ nó tự sát. Tôi định kiến nghị anh tôi đưa nó đến võ quán hun đúc thử, nói không chừng sẽ tràn ngập hi vọng với tương lai thì sao? 】
......
°°°°°°°°°°
Đăng: 24/8/2023