Thời điểm Mạc Thiên Hằng trở lại phòng, Diệp Tiêu cuộn mình ở trên đi-văng, khuôn mặt hơi tái nhợt.
Anh tùy tay đặt mấy thứ ở trên bàn trà, khom người, sờ sờ trán của cô, hoàn hảo, cũng không có phát sốt, Diệp Tiêu mở môi mỏng,
-“Anh đã trở lại?”
Lời của cô thực nhỏ nhẹ, thế nhưng càng nhiều cũng là vô lực.
-“Ừ!”
Mạc Thiên Hằng nói xong, đã ôm cô đến trên giường, vì cô dịch dịch góc chăn, tăng điều hòa lên cao hai độ.
-“Buổi chiều đã xin phép cho em, đừng tới phim trường, nghỉ ngơi cho khỏe, chờ anh trở lại!”
Anh hôn một cái lên trán của cô, Diệp Tiêu trì độn ngu ngốc nhìn anh, có thế này rốt cục nhịn không được đã mở miệng,
-“Anh phải đi à?”
Cô nhìn người trước mặt, theo bản năng hai tay đã ôm chặt cổ anh.
Thấy cô như vậy, Mạc Thiên Hằng theo bản năng nhíu nhíu mày, nói:
-“Anh phải đi công ty, hôm nay là ngày đầu tiên thu mua Cảnh thị, còn có rất nhiều nhân tố chưa xác định!”
Anh cũng không muốn đi, thế nhưng không có biện pháp.
Trước khi bỏ đi, anh nói cùng ban giám đốc bên kia chính là hai giờ, tính thời gian trên đường đi rồi trở lại, căn bản anh không có bao nhiêu thời gian có thể bồi Diệp Tiêu.
Cô bĩu bĩu môi, có chút không tha anh rời đi, thế nhưng, lại không nghĩ liên lụy Mạc Thiên Hằng.
-“Làm sao vậy?”
Thấy cô không yên lòng, Mạc Thiên Hằng vươn tay, nhẹ nhàng mà nhu nhu tóc đen dài của cô, lời nói mang theo vài phần sủng nịch.
-“Không bỏ được anh đi?”
Còn không chờ Diệp Tiêu nói chuyện, anh trước hết đã mở miệng.
Diệp Tiêu dứt khoát chôn khuôn mặt nhỏ ở trên cần cổ anh, nhẹ nhàng mà cọ cọ, động tác rất nhỏ này cũng đã đủ thuyết minh hết thảy, Mạc Thiên Hằng nao nao, bế cô dậy.
-“Anh nên mau đi đi, công ty bên kia đang chờ đấy!”
Cô chần chờ một chút, cuối cùng vẫn đã mở miệng, cứ việc có tất cả không buông, nhưng giờ phút này lại không nghĩ liên lụy anh.
Mạc Thiên Hằng hơi hơi nheo nheo mắt, khóe môi nhẹ nhàng mà nở ra một nụ cười nhợt nhạt,
-“Thay quần áo, đi theo giúp anh!”
Giọng nói của anh vang lên ngay tại bên tai, Diệp Tiêu hơi giật mình, nghiêng mặt nhìn anh, không biết thế nào, lúc này Mạc Thiên Hằng thoạt nhìn lại đặc biệt soái, một khuôn mặt anh tuấn, cười tràn đầy ngọt ngào, khiến cho cô có chút bất đắc dĩ.
-“Thế nhưng! ! ”
Cô nhíu nhíu mày, cẩn thận lấy cánh tay chống người ngồi dậy, bụng truyền đến đau đớn thật giống như đã rút đi khí lực cả người cô, dứt khoát không lại từ chối, để Mạc Thiên Hằng ôm.
-“Không có việc gì, anh ôm em đi xuống!”
Thời điểm anh nói chuyện nhẹ nhàng mà hôn hôn môi cô, cùng lúc đó chuông cửa liền vang lên.
Diệp Tiêu còn chần chờ kết quả là ai, lại nhìn thấy Mạc Thiên Hằng đi qua mở cửa, lại cầm quần áo sạch sẽ đến, anh nhẹ nhàng đưa tới trước mặt cô váy và áo khoác đã chuẩn bị tốt cho cô.
-“Vừa vặn, một lát xong việc, chúng ta cùng nhau về nhà, muốn ăn cái gì? Anh làm cho em ăn!”
Thời điểm anh nói lời này ra miệng, tim Diệp Tiêu đập mạnh và loạn nhịp, không biết làm sao nhìn anh.
Mạc Thiên Hằng loại đại thiếu gia này còn có thể nấu cơm sao? Cô làm sao cho tới bây giờ đều không biết!
Thế nhưng, đối với Mạc Thiên Hằng mà nói, ở cùng một chỗ mấy ngày nay anh tựa hồ thực thích tay nghề của Diệp Tiêu, cũng không quản được không ăn, anh đều ăn không ít.
Nửa phút sau, Diệp Tiêu đổi xong quần áo, cô là bị Mạc Thiên Hằng ôm xuống lầu.
Tuy rằng chung quanh truyền đến rất nhiều ánh mắt khác thường, thế nhưng Mạc tiên sinh tựa hồ đều không có phát hiện, anh không nói Diệp Tiêu cũng có thể nghĩ đến, nếu có ai nói lên cái gì, anh sẽ vô liêm sỉ nói với họ, tôi ôm vợ của tôi, có chỗ nào không đúng đến đánh tôi đi!
-“Tổng tài!”
Tiêu Hạo tựa hồ đã ở dưới lầu đợi hồi lâu, vừa thấy thế này, lập tức liền mộng.
Tình huống gì? Miệt mài quá độ nên đi không được à?
Thế nhưng, ánh mắt Tiêu Hạo mang theo vài phần đáng khinh, lập tức đã bị Mạc Thiên Hằng xem thấu, anh lạnh giọng, đánh gãy suy nghĩ của Tiêu Hạo,
-“Nghĩ cái gì vậy? Mở cửa cho tôi!”
Đơn giản vài chữ, đã lộ ra rõ ràng không vui.
Tiêu Hạo rõ ràng, cho dù chính mình cùng Mạc Thiên Hằng thân thiết, cũng quyết không thể xen vào chuyện nhà của Mạc Thiên Hằng, nếu không! !
Đang suy nghĩ, đã kéo ra cửa xe, Mạc Thiên Hằng ôm Diệp Tiêu khom người chui vào, sắc mặt Diệp Tiêu vẫn không đẹp mắt, chờ Tiêu Hạo lên xe, Mạc Thiên Hằng mới lạnh giọng mệnh lệnh,
-“Tắt máy lạnh đi!”
Nôn ra máu!
Thời tiết đang đến bốn mươi độ, tổng tài bọn họ cư nhiên bảo tắt máy lạnh, Tiêu Hạo kinh ngạc không thôi, không nhìn ra tổng tài bọn họ có khuynh hướng tự ngược?
-“Mau!”
Không đợi anh phục hồi tinh thần lại, giọng nói phía sau lại lần nữa vang lên.
Lần này Tiêu Hạo triệt để không phản đối, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Mạc Thiên Hằng tắt máy lạnh.
Ngay sau đó, cửa kính xe đã bị Mạc Thiên Hằng mở ra, một cỗ nhiệt khí từ bên ngoài hùng dũng xông vào, lập tức có hột mồ hôi to bằng hạt đậu ở trên trán không an phận rơi xuống.
-“Tốt chút nào không?”
-“Em không sao, anh không cần như vậy! ! ”
Diệp Tiêu mặc áo gió, lại bọc trong áo khoác của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Mạc Thiên Hằng nhu nhu tóc cô, lại ôm cô sát thêm vài phần,
-“Nha đầu ngốc, những lời này, em không nên nói với anh!”
Trong giọng anh nói mang theo yêu thương, Tiêu Hạo nghe, cũng không dám nói chuyện, anh nguyên tưởng rằng tổng tài của bọn họ đối với Diệp Tiêu cũng chính là nhất thời tươi mới! Ai biết, Mạc Thiên Hằng thế nhưng thật sự nâng niu cô trong lòng bàn tay, hơi có gì ngoài ý muốn đều sẽ mặt rồng giận dữ….
Vì cô, mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn đều sẽ ném đi.
Cũng may, Mạc Thiên Hằng có tiền! !
Có thể là có chút nóng, Diệp Tiêu mới hơi hòa dịu, tựa vào trong lòng Mạc Thiên Hằng liền ngủ, anh đè thấp thanh âm, mệnh lệnh người phía trước,
-“Đem tư liệu Diệp gia buôn lậu này bán cho truyền thông!”
Anh tận lực cường điệu một cái chữ ‘Bán’, điều này làm cho Tiêu Hạo có chút không rõ chân tướng.
Phải biết rằng, Mạc Thiên Hằng cho tới bây giờ sẽ không thiếu tiền, anh muốn cho sáng tỏ cái gì vậy, cho tới bây giờ không cần thiết bán, thế nhưng hiện tại! !
-“Còn có, tìm Hứa Phàm nói chuyện!” Anh trái lại tự nói xong.
Tiêu Hạo nhíu nhíu mày,
-“Tổng tài, một hồi đưa ngài đến công ty, tôi lại trở về phim trường tìm Hứa Phàm, muốn nói với hắn cái gì?”
-“Là mang hắn ta đến nói chuyện với tôi!”
Mạc Thiên Hằng không kiên nhẫn nhìn Tiêu Hạo, môi mỏng nửa mím, lộ ra lực lượng hớp hồn người.
Tiêu Hạo thức thời ngậm miệng, thực hiển nhiên, ngày phu nhân tổng tài không dễ chịu, ngày của anh lại càng không tốt hơn!
Nghĩ như vậy, liền càng thêm bất đắc dĩ.
Nửa giờ sau, xe vững vàng dừng ở ven đường, Mạc Thiên Hằng ôm Diệp Tiêu xuống xe, cô ngủ thực sâu, đối với ồn ào trên đường cái không hề phát hiện, thế nhưng! !
Mạc Thiên Hằng không có phát hiện phóng viên đang tránh ở chỗ tối.
-“Lão đại, đây chính là tin tức trọng đại a, Diệp Tiêu cùng Mạc Thiên Hằng ở cùng nhau?”
Nói chuyện là một thực tập sinh lúc trước nhường đường cho Diệp Tiêu, anh không rõ, mấy ngày hôm trước vì sao lão đại của bọn họ sẽ chủ động cho Diệp Tiêu đi, rõ ràng mọi người đều một lòng một dạ muốn bắt bát quái, kết quả người lại được lão đại của bọn họ thả chạy.
Vẻ mặt ông ta bất đắc dĩ nhìn anh, giơ tay vỗ vỗ ót anh, mới từ từ mở miệng.
Danh Sách Chương: